Giang Phúc Quốc nhăn mày.
"Đại ca, sao anh lại nói như vậy?"
Giang Phúc Quốc không kìm được lớn giọng lên không ít: "Em chữa chân cũng không hỏi tiền nhà anh, giờ em trễ hai tháng tiền cho Minh Phàm thì đã sao?"
Giang Phúc Quốc cũng giận dữ.
Ông vốn cũng không phải người tốt tính.
Chỉ là có chút ngu hiếu.
Lúc này Giang Phúc Toàn mở miệng nói chuyện khó nghe, ông trong cơn tức giận cũng đáp trả.
Bên trong bếp.
Giang Châu nấu xong mì, tìm một cái tô lớn, đổ tràn đầy một tô mì lớn.
Phía trên bỏ thêm lên một lớp nấm hương thịt nướng.
Bóng loáng dầu mỡ, hương thơm ngào ngạt.
"Bác hai? Ăn mì không?"
Giang Châu cười đi tới, nói: "Cũng thiệt trùng hợp quá? Ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu! Ăn tô mì lại đi!"
Giang Phúc Toàn sửng sốt, ngẩng đầu.
"Hôm nay là sinh nhật của em dâu?"
Ở vùng nông thôn.
Trên cơ bản, sinh nhật thì phải tặng quà.
Giang Phúc Toàn hai tay không qua đây, vừa nghe thấy sinh nhật, lập tức nhanh chóng quay người đi tới, nhận lấy tô mì lớn từ trong tay của Giang Châu.
"Ông nội cháu luôn muốn ăn mì, vậy bác không ở lại nữa, nhân lúc nóng mang về cho ông nội bà nội cháu ăn!"
Giang Phúc Toàn nói, bưng tô mì, lại liếc nhìn Giang Phúc Quốc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lúc này Giang Minh trông rất khó chịu.
Anh dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Giang Phúc Toàn nhất định là tới đòi tiền.
Mình và Giang Châu làm ăn buôn bán tới nay, ăn uống trong nhà đều do hai người trực tiếp mua mang về.
Giang Minh cố ý không để cho Giang Phúc Quốc cầm tiền trong tay.
Nếu không, lại đưa cho nhà bác hai ở sát vách.
"Hai ngày nay cha vẫn lặng lẽ kêu mụ bảo anh thường xuyên mang đồ ăn qua đó."
Giang Minh rầu rĩ nói với Giang Châu.
"Mẹ không cho anh nói cho em biết, biết em sẽ giận."
Giang Châu chỉ im lặng.
Hắn múc phần mì còn lại trong nồi ra tô, rồi rắc tràn đầy nấm hương thịt băm.
Lại chiên 2 quả trứng gà, cuối cùng phủ lên trên mì.
"Mẹ, ăn mì."
Giang Châu cười nói với Tề Ái Phân: "Chúc mẹ sống lâu trăm tuổi."
Tề Ái Phân vừa vui lại lo lắng.
Bà nhận tô mì.
Một lát sau mới lặng lẽ nói một câu: "Cha con đầu toàn cơ bắp, con đừng tính toán với ông ấy."
Giang Châu cười gật đầu.
Múc cho Giang Phúc Quốc một tô mì, đi tới.
Lại mang tới một chiếc ghế, để tô mì trên đó, tìm một cái ghế khác, dìu Giang Phúc Quốc ngồi xuống.
Ông bố giờ trông khá mất tự nhiên.
Cúi đầu, không nói lời nào, lại liên tục rít hơi thuốc này đến hơi thuốc khác.
"Ba, có một số việc, nói rõ thì tốt hơn."
Giang Châu mở miệng nói.
Giang Phúc Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt nặng nề.
"Chuyện gì?"
"Chuyện của Giang Minh Phàm."
Giang Châu không nhanh không chậm nói.
Giang Phúc Quốc rít một hơi thuốc từ tẩu thuốc, "bộp" một tiếng gõ tẩu thuốc xuống, coi như là đáp ứng.
"Giang Minh Phàm đi kinh thành học bài, sao lại cần dùng nhiều tiền như vậy? Ba, ba có từng nghĩ hay không?"
Giang Châu nói ngay vào trọng điểm.
Hắn cười khẩy, hơi có chút châm chọc.
Giang Phúc Quốc sửng sốt.
"Mỗi tháng đều cầm hơn mười mấy hai mươi tệ, số tiền này gần bằng chi phí sinh hoạt trước đây của chúng ta."
"Hắn đi học bài, lại không phải đi hưởng thụ, một tháng hơn mười tệ, còn dựa vào người ta làm công ăn lương! Dựa vào gì chứ?"
"Trích lời lãnh đạo, gian khổ phấn đấu, lao động quang vinh, Giang Minh Phàm hắn đi học, nên chịu khổ, chịu cực, không phải làm oai làm phách phô trương lãng phí!"
"Chúng ta cho hắn tiền, đó chính là hại hắn!"
Giang Châu liếc nhìn Giang Phúc Quốc.
Tiếp tục nói: "Ba, con đã nghe ngóng, những sinh viên đi học đại học, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng tối đa chỉ 10 tệ! Vì sao Giang Minh Phàm hắn lại nhiều như vậy?"
Giang Phúc Quốc nghe vậy, cau mày ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Thực sao? 10 tệ?"
Giang Châu gật đầu: "Dạ, 10 tệ! Nếu ba không tin, lần sau con dẫn ba lên thị trấn, tự ba hỏi!"
"Bác hai rõ ràng nói với ba, vật gì trong kinh thành cũng đắt đỏ, ăn một bữa cơm cũng mất 1-2 tệ!"
Giang Phúc Quốc làu bàu.
Chợt nhớ ra điều gì, cầm tẩu thuốc sắt* trong tay gõ gõ trên mặt đất.
"Con cháu như con quản những chuyện này làm gì?"
Giang Phúc Quốc cao giọng lên vài độ: "Dù sao cũng không phải con bỏ tiền! Con cứ yên tâm đi!"
Giang Châu cười nói: "Ta đây là quan tâm đại ca!"
"Ba, không nói những thứ này, ăn mì trước đi!"
Hắn đưa đôi đũa qua.
Giang Phúc Quốc tiếp nhận, ăn như gió cuốn.
~~~
Đêm đến.
Giang Châu đi vào trong phòng, phòng của Liễu Mộng Ly đèn vẫn sáng.
"Làm gì vậy..."
Đẩy cửa ra, lời còn kẹt ở trong cổ họng, bèn nhìn thấy xấp vải bị cắt gọn gàng ở dưới đất.
"Anh xem thử đi, những số đo này đúng không?"
Thấy Giang Châu bước vào, Liễu Mộng Ly chỉ chỉ xấp vải nói.
Tổng cộng 36 thước, cũng chính là số lượng 6 cái váy.
Lần trước làm 1 cái.
Còn dư lại 5 cái.
Tất cả đều được cắt theo kích thước do Giang Châu ghi ra sẵn.
Cũng chính là ba kích thước khác nhau.
Còn lại kha khá vải vụn đều được Liễu Mộng Ly đặt gọn gàng ở trong một hộp nhỏ.
Giang Châu ngồi xổm xuống, cầm thước đo kích thước một lượt.
"Số đo rất đúng."
Hắn nói.
Ngẩng đầu nhìn Liễu Mộng Ly, nhíu mày: "Em ngủ trước đi, ngày mai làm tiếp, nhiều váy như vậy, làm cả đêm cũng làm không kịp, hơn nữa, may váy khuya quá không tốt cho mắt."
"Không sao."
Liễu Mộng Ly cười ngồi xổm xuống, xếp tất cả các loại vải ngay ngắn.
"Buổi tối tui làm hai chiếc trước, ngày mai anh cầm đi bán, số còn lại sau khi tui ngủ dậy sẽ làm tiếp, sẽ không lâu đâu."
Dưới ánh đèn cam mờ ảo.
Cô cười vừa dịu dàng lại xinh đẹp.
"Trong nhà có máy may, thuận tiện không ít."
Cô dừng một chút, lại nói: "Ngày mai lúc anh trở lại, hãy nhớ mang theo một gói kim đặc biệt cho máy khâu, cũng như các cuộn chỉ."
Kim của máy may dễ bị gãy.
Lúc trước dì Trương không muốn cho người ta mượn cũng chính vì nguyên nhân này.
Cũng không trách bà ta được.
Dù sao đổi một cây kim, chân đạp xuống, cuộn dây xoay đều, đấy cũng là tiền, ai chịu vì người ngoài mất tiền oan như thế?
Giang Châu gật đầu.
Hắn biết tính của Liễu Mộng Ly.
Quật cường.
"Vậy em làm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh tự lấy váy là được."
Giang Châu nói xong, lại dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng đang định xoay người rời đi.
Chỉ là vừa mới xoay người, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy một vật đặt ở trong giỏ đựng kim chỉ.
Dường như là...
Sách vở?
"Mộng Ly? Đây là cái gì?"
Giang Châu đi tới, tiện tay đẩy ra kim chỉ đè ở phía trên.
Hoá ra là một quyển sách bài tập được may lại bằng kim chỉ.
Còn là sách màu úa vàng.
Hai trang đầu tiên ở trên có một số bài tập về nhà được viết bằng bút chì.
Liễu Mộng Ly nghe vậy nhìn vào trong tay của Giang Châu.
Cô bỗng nhiên cười.
"Đó là sách bài tập của Minh Minh."
"Còn không phải là do Đoàn Đoàn Viên Viên sao, lúc Minh Minh làm bài tập, hai cô bé làm phiền, kéo rách sách của cháu, tui giúp cháu khâu lại."
Liễu Mộng Ly cười nói.
Cô đi tới, vươn tay, chỉ chỉ vào những câu được khoanh tròn lại, nói: "Những câu hỏi này cháu nó không làm được, để cho em chỉ cháu, tối hôm nay em không có thời gian, định ngày mai sẽ dạy cháu."
Học bài.
Hai chữ này, bỗng nhiên xông vào trong đầu của Giang Châu.
Hắn nhìn Liễu Mộng Ly, một ý nghĩ từ trước đến nay chưa từng có hiện lên trong đầu.
~~~
*tẩu thuốc: nói thêm về tẩu thuốc trong truyện, không phải tấu thuốc gỗ ngắn của các thám tử hay hút đâu, là tẩu thuốc dài bằng cẳng tay, thường bằng sắt, mạ màu vàng bên ngoài, đầu tẩu thuốc thường bỏ một cái gói nhỏ đựng thuốc lá sấy khô. Hiện nay người dân tộc Việt Nam vẫn còn hút!