Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 101: Cái váy đó, bán rồi




Tề Quế Vân mấp máy môi, đến cùng vẫn xao động.

Cô nói: "Thôi được, chị Mỹ Vân, chị lấy váy để em thử xem!"

Cô tuổi không lớn lắm.

Luôn cảm thấy loại đầm kaki này trông khá lỗi thời.

Nhưng vừa nhìn thấy chiếc váy hoa, thì cô lập tức nhìn trúng nó!

Tuy nghe Trương Mỹ Vân nói chỉ có thể bán thành phẩm thì cô có chút thất vọng.

Thế nhưng, kiểu dáng này thật sự quá thời thượng.

Thử một lần, không thích hợp thì thôi, lỡ như đẹp, cô sẽ mua luôn!

Tề Quế Vân cầm váy hoa đi vào phòng thay đồ.

Trong chốc lát bèn hiện ra.

Đồng nghiệp của cô vốn đang tán gẫu cùng Trương Mỹ Vân, nhưng sau khi nhìn thấy Tề Quế Vân đi ra ngoài, hai người bỗng nhiên đồng loạt im lặng!

"Làm sao vậy? Váy trông khó coi sao lắm?"

Tề Quế Vân có chút thấp thỏm không yên.

Cái váy này, nãy mình mặc còn cảm thấy rất vừa người.

Chẳng lẽ không đẹp?

Cô khá thất vọng, thậm chí cả soi gương cũng không muốn.

"Xem ra chiếc váy này..."

Cô lẩm bẩm, vừa định xoay người cởi váy ra.

Nhưng không ngờ nữ đồng nghiệp đi đến cùng cô, lập tức kêu lên một tiếng.

"Ai nha! Cô giáo Tề, em mặc chiếc váy này thiệt là quá thích hợp!"

Trương Mỹ Vân cũng giựt mình tỉnh lại, vội gật đầu: "Đúng vậy! Cái váy này, rất phù hợp khí chất của em, cô giáo Tề, em nhanh soi gương đi, bọn chị chắc chắn không lừa em!"

Tề Quế Vân hôm nay trên người mặc áo sơ mi tay dài.

Chất liệu tương tự như voan.

Cảm giác xếp nếp tốt, rất ôm dáng mềm mại, là kiểu dáng bó sát.

Mà chiếc váy hoa này có dây đeo, hơi rộng.

Mặc lên người, đẹp đẽ đáng yêu, làm nổi bật làn da rất trắng, môi đỏ và răng trắng.

Tuổi của Tề Quế Vân vô cùng thích hợp mặc chiếc váy này.

Lúc này Tề Quế Vân đứng ở trước gương, nhìn chằm chằm mình trong gương.

Chiếc váy này chính xác là những gì mà cô muốn!

"Chị Mỹ Vân, chiếc váy này bán giá nhiêu? Đẹp quá! Em rất thích kiểu dáng này, quá thời thượng rồi!"

Hiện tại Tề Quế Vân mặc chiếc váy này, không hề muốn cởi ra.

Cô quay đầu, con mắt toả sáng long lanh hỏi Trương Mỹ Vân.

Trương Mỹ Vân nở nụ cười.

"Đây là người khác đặt ở trong tiệm của chị bán, nói muốn 13 tệ, nhưng cô giáo Tề em là khách quen của tiệm cắt may Mỹ Vân rồi, cái váy này, nếu như em muốn, vậy em chỉ cần trả 12 tệ! Đây chính là kiểu dáng thời trang nhất đấy!"

Trương Mỹ Vân cười nói.

12 tệ.

Số tiền này tới nửa tháng tiền lương làm giáo viên.

Sau khi kết hôn chắc chắn sẽ tiếc, thế nhưng loại cô gái trẻ thích làm đẹp như này, đừng nói là 12 tệ, cho dù là 22 tệ, nếu cô thật thích, thì cũng hạ quyết tâm, cắn răng bỏ tiền mua.

Quả nhiên với cái giá 12 tệ, Tề Quế Vân khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm chiếc váy có dây đeo trong kính một lúc.

Cuối cùng vẫn gật đầu.

"Được, 12 tệ thì 12 tệ! Gói lại cho em đi! Chị Mỹ Vân!"

Thấy Tề Quế Vân lại thực sự mua.

Trương Mỹ Vân kinh ngạc đến mức mí mắt giật giật.

Tuy sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc thật sự bán chiếc váy này, trong lòng của chị không thể bảo là không chấn động.

Vào thời đại này, nhà nào cũng liệu cơm gắp mắm.

Ai dám một hơi mua một chiếc váy thành phẩm để mặc?

Hơn nữa còn là 12 tệ!

Cô may vá nhiều năm như vậy, liếc mắt là có thể nhìn ra, tiền vốn để may chiếc váy này tuyệt đối sẽ không quá 8 tệ!

Tuy lợi nhuận không tính là quá mê hoặc.

Thế nhưng, nó lại rất dễ dàng và thuận tiện!

Trương Mỹ Vân nhanh chóng cầm túi, gói cái váy này lại.

Tề Quế Vân cũng vô cùng sảng khoái.

Lập tức móc từ trong túi tiền của mình ra một tờ nhân dân tệ.

"Chị Mỹ Vân, đây là 10 tệ, 2 tệ còn lại, ngày mai em lại tới trả chị, được không?"

"Đương nhiên là được! Chị còn không tin một giáo viên nhân dân như em sao?!"

Trương Mỹ Vân vội vàng đưa váy hoa tới, tiện thể nhận tiền, thận trọng bỏ vào trong ngăn tủ của mình.

"Vậy... chị Mỹ Vân, cái váy này chỉ có một chiếc sao?"

Nữ giáo viên đi theo Tề Quế Vân do dự trong chốc lát, cũng lên tiếng hỏi.

Cái váy này, cô vốn thấy kiểu dáng này rất thời thượng.

Nhưng Tề Quế Vân mở miệng trước mình, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Lúc này nhìn thấy Tề Quế Vân mặc thật sự quá đẹp.

Cô lập tức cũng xao động.

Trương Mỹ Vân vừa mừng vừa sợ.

Chị ta vội vàng nói: "Đợi khi người nọ trở lại, chị sẽ hỏi hắn một chút, còn hàng bán không! Nếu có, ngày mai chắc chắn vẫn treo ở trong tiệm!"

Nghe Trương Mỹ Vân nói như vậy, hai người mới chịu rời khỏi.

Mà hai người đi không bao lâu.

Trương Mỹ Vân vừa mới treo một bộ đồ lên thay.

Có ba thiếu nữ đã đứng sẵn ngoài cửa.

Thiếu nữ đứng phía trước nhất có khuôn mặt tròn trịa khi bước vào vẫn đang nói chuyện với các bạn phía sau với vẻ mặt đầy phấn khích.

"Ai nha, chính là chỗ này! Ngày hôm qua lúc tớ đi qua đã nhìn thấy, chiếc váy đó đẹp lắm! Đó chính xác là những gì đồng chí đã nói với tớ ngày hôm đó!"

"Treo ở chỗ này đó!"

Thiếu nữ mặt tròn vui vẻ nói.

Vươn tay chỉ chỉ,

Nhưng vừa quay đầu lại, cô liền sửng sốt. hai đồng bạn Sau lưng cũng cười theo.

"Viên Mai, cậu nói gì thế? Chỗ đó làm gì có váy? Chẳng lẽ cậu nhìn lầm rồi!?!"

"Đúng vậy! Chỗ đó treo âu phục nam, không phải váy, kiểu dáng mà cậu nói, tớ chưa từng nhìn thấy, không chừng cậu bị ta lừa đó!?"

Hai thiếu nữ kia cười ngặt nghẽo.

Viên Mai cũng sững sờ.

Cô vội vàng quan sát các nơi khác trong cửa tiệm.

Đâu có chiếc váy hoa treo ngày hôm qua.

Ai?!

"Chị Mỹ Vân?! Ai!? Chị Mỹ Vân, chiếc váy treo ở tiệm của chị ngày hôm qua đâu rồi?!"

Trương Mỹ Vân đang cắt vải.

Không hề chú ý tới ba người này.

Lúc này nghe có người gọi mình.

Chị ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy 3 thiếu nữ xa lạ.

3 thiếu nữ rất lạ mặt.

Nhưng ăn mặc rất bắt mắt, tuyệt đối là người có tiền.

Trương Mỹ Vân vội thả cây kéo trong tay xuống, đi về phía ba thiếu nữ, cười nói: "Sao vậy quý khách? Muốn may đồ sao? Trong tiệm mới..."

"Không phải không phải!"

Không đợi Trương Mỹ Vân nói hết câu.

Viên Mai đã nôn nóng cắt đứt lời của chị.

Viên Viên trông vô cùng sốt ruột: "Em nói trong tiệm của chị ngày hôm qua ở vị trí này không phải treo một chiếc váy hoa sao? Chiếc váy màu trắng váng? Kiểu dáng rất thời thượng, mới nhất đó?!"

Trương Mỹ Vân nhìn theo hướng tay Viên Mai chỉ.

Lập tức đoán ra được cô muốn nói đến cái gì/

"Em nói tới chiếc váy treo ở đây sao?!"

Trương Mỹ Vân nói: "Tới trễ rồi! Vừa mới bán rồi!"

Trong lòng chị vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Cái váy hoa này, thật sự có nhiều người thích như vậy sao?!

Chẳng lẽ thực sự người nào mặc cũng vừa người?!

Thật ra cách nghĩ này của Trương Mỹ Vân là chính xác.

Vào thời đại này, nhà nào cũng nghèo, không thể ăn thịt liên tục.

Cơ thể hầu hết là mảnh mai.

Chiếc váy này phù hợp mọi size.

Nhưng trên thực tế, sự khác biệt chỉ là chiều dài.

Về chiều rộng, Giang Châu cũng đã có những thay đổi.

Trong số mười người thì có tới chín người về cơ bản có thể mặc được.