Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 78: Chương 78





Không biết Mạc Thiên Mộc ngủ bao lâu như khi mở mắt ra lần nữa ngoài kia đã tối từ lúc nào .
Nhưng vì không thể tiếp thu được ánh sáng trước mặt mà cô phải lấy tay che đi ánh sáng đèn.
Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra một thân ảnh quen thuộc đi vào bên trong .
Anh nhìn thấy cô đã tỉnh thì lo lắng đi lại dỡ cô không ngừng hỏi hang ,
- " Em thấy trong người sao rồi ? Có đau ở đâu không?"
Thiên Mộc nhìn tâm trạng lo lắng của anh mà ấm lòng ,
- " Em không sao ! Mà Thiên Bảo đâu rồi anh !"
Âu Dương Doãn Thần tức giận không kiềm chế được mà quát lớn ,
- " Lại là thằng đó ....!thật ra hắn là gì của em Hả !"
Cảm thấy có gì đó không đúng cô cố gắng giải thích nhưng lại không biết nói gì ,
- " Cậu ấy...cậu ấy chỉ là ..."
- " Chỉ là THANH MAI TRÚC MÃ của em chứ gì !"
Mạc Thiên Mộc ngạc nhiên mở tròn mắt hỏi lại ,
- " Sao ...sao anh lại biết...!không...!không như anh nghĩ đâu !"
Lúc này anh không kiềm chế được sự tức giận nhưng lại không muốn làm cô bị thương chỉ có thể đấm mạnh vào tường để giải toả cơn tức giận .
- " Không như tôi nghĩ...em có từng đặt mình trong hoàn cảnh của tôi chưa ..."

Tay anh đấm mạnh vào tường khiến cho nó bị chạy máu , cô hú hồn chạy xuống giường đi lại ngăn cản Doãn Thần lại ,
- " Anh đừng đánh nữa mà ...em xin lỗi..."
Mạc Thiên Mộc cố gắng dùng hết sức mình cố gắng ngăn anh nhưng làm sao có thể ngăn lại sức mạnh của một người đàn ông lực lưỡng như anh được chứ .
Khuôn mặt tức giận nỗi đầy các ngân xanh nhưng nước mắt lại tràn li mà chạy xuống,
- " Em có biết khi tôi nhận tin em bị thương nằm trong viện tôi đã lo lắng thế nào không ?...!Nhưng khi tôi tới em có biết tôi đã thấy gì không ? Là cảnh hắn chăm sóc em
...còn tự nhận mình là thanh mai trúc mã
Em có hiểu cảm giác đó không hả ?
Thiên Mộc cố gắng ngăn anh lại kéo anh ra khỏi đó đi lại ngồi gần giường,
- " Anh đừng đánh nữa...em xin lỗi...anh đừng khóc...em đau ! "
Anh ngồi trên giường im lặng nhìn cô một hồi lâu , còn cô thì lại sốt ruột đi lại lấy băng gạt băng lại vết thương cho anh .
Băng xong cô lâu đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má anh rồi nhảy vào lòng anh ,
- " Em xin lỗi...em không nên đi một mình không nên không báo với anh ...em xin lỗi...!chồng...!tha cho em
lần nay nha !"
Ánh mắt dịu dàng tròn to đầy lấp lánh nhìn anh , anh níu cổ hôn cô .
Thiên Mộc không chịu đựng được nữa mà đấm mạnh vào vai anh thì anh mới tha cho cô ,
- " Không được có lần sau đâu đó...!"
" Nếu không anh không biết mình sẽ làm gì hắn đâu..."
Thiên Mộc thấy mặt anh đã dịu xuống đôi phần nhưng lại không giản hỏi chỉ biết ngật ngừng.
Lúc này cơ mặt của anh mới bị giản ra được đôi chút ngồi bên cạnh cô ,
- " Cậu ta đã chuẩn bị làm đám tang cho bà ấy....!người đó mất rồi...!"
Mạc Thiên Mộc mở tròn mắt trợn trừng không tin vào tai mình cô đứng bật dậy rời khỏi giường ,
- " Anh nói gì cơ...sao cô Thu lại...em không tin ..."
Nhưng lại bị anh níu lại bế cô lại lên giường vết thương bị hở máu dành thấm ra ngoài băng gạt ,
- " Em đừng cử động...
Anh nhanh chóng gọi bác sĩ băng bó lại vết thương cho cô miệng không ngừng hối thúc bác sĩ ,
- " Sao lại chậm thế !"
- " Sao ông giám làm nặng tay như thế...!không thấy em ấy đang đau sao !"
- " Ông có biết làm không thế...!!"
Bác sĩ cũng vì thế mà chảy mồ hôi như tắm nhưng ông lại không thể rời đi chỉ có thể băng lại cho cô nhanh chóng rồi rời đi .
Băng xong không chờ hai người nói gì ông chảy đi luôn.

Mạc Thiên Mộc dù đang lo lắng cũng phải bật cười,
- " Anh làm thế ông ấy sợ đó !"
Doãn Thần chỉ sờ vào vết thương bên bụng cô mà sốt xa hỏi ,
- " Em đau lắm không ? Anh xin lỗi đã không bảo vệ em lúc em cần ! "
Nhưng cô lại chỉ ôm anh dịu dàng nói ,
- " Không phải bây giờ anh đang ở đây sao !"
Âu Dương Doãn Thần ôm cô nhẹ dàng an ủi nhưng không biết từ bao giờ ánh mắt đó lại trở nên lạnh lẽo như muốn giết người,
" Em không cần phải lo...anh nhất định sẽ trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ mái nhà nhỏ của chúng ta ..."
________________________________________
Trong tang lễ ,
Trong không khí tang thương đầy đau buồn ai ai cũng mặc đồ đen nhưng lại thưa thớt mấy ai đến thăm hỏi .
Bên cạnh di ảnh của bà là hình ảnh một cô gái đáng thương ánh mắt đau đớn không nói thành lời.
Mạc Thiên Mộc được anh đỡ vào bên trong , cô thắp hương rồi đến bên cạnh chia buồn ,
- " Tiểu Vy...em dùng quá đau lòng !"
Tiểu Vy nhìn thấy cô thì tiến lại ôm cô vừa bật khóc nức nở,
- " Chị ơi...làm sao đây ...mẹ em...mất rồi !"
Cô lướt lưng cô vừa an ủi , - " Chị xin lỗi...tất là tại chị cả ...!"
Hình như Tiểu Vy cảm thấy cảm giác an ủi liền dựa lên tấm lưng cô khóc rất lâu .
Doãn Thần đứng đằng sau im lặng không nói gì chỉ khi Thiên Bảo bước lại khó khuôn mặt anh tỏ ra khó chịu ra mặt.
Thiên Bảo tiến lại thì thầm vào tai cô điều gì đó không ai biết nhưng anh liền kéo cô vào lòng mình nhìn hắn nói ,
- " Trách xa cô ấy ra !"

Cô nhìn khuôn mặt nhăn nhó đen như nít nồi của anh Thiên Mộc liền bối rối không biết nói gì .
Dương Thiên Bảo nhìn anh chỉ lạnh lùng nhưng ánh mắt liền có ý trêu chọc ,
- " Tại sao tôi phải trách xa ! Dù gì người quên cô ấy trước là tôi ! Người bên cô ấy lúc khó khăn cũng là tôi...vậy anh là gì ?"
Âu Dương Doãn Thần kéo cô đứng bên mình ánh mắt không thể che dấu được sự tức giận nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh ,
- " Dương thiếu đây ở bên cạnh cô ấy thì sao...dù sao CHỒNG cô ấy vẫn là tôi !"
Thiên Bảo mặt không biến sắc nói - " Thì sao chứ ! Dù gì tôi mới là người mà ba mẹ ruột em ấy yêu quý..."
Bộp
Bị đánh Dương Thiên Bảo phải giữ lấy đầu mình ,
- " Sao mày đánh tao ?"
Mạc Thiên Mộc bắt tức giận dữ lấy nắm đấm trên ,
- " Mày ngon ....mày định phá nhà tao à...thằng điên này !"
Thiên Bảo bị đánh liền không còn dáng vẻ lạnh lùng đó thay vào đó là dáng vẻ ấm áp đến lạ ,
- " Đúng là đồ bà chằng ...!không biết sao hắn yêu mày được luôn á !"
Doãn Thần nghe cuộc đối thoại của hai người mặt cũng dãn ra được đôi phần .
- " Mày nói gì...Nói lại tao nghe nào !"