Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 74: Chương 74





1 tháng sau
Từ sáng sớm Mạc Thiên Mộc đã rời khỏi nhà khi vừa nghe được một cuộc gọi quan trọng .
Cô gấp gáp tự mình lại xe đến địa chỉ mà người đó nói cho cô qua điện thoại.
Là một quán nước gần khu ổ chuột gần đó nhưng vẫn trong lành và sạch sẽ .
Cô bước vào bên trong một giọng nói quên thuộc khiến cô nhìn về phía đó ,
- " Tôi ở đây !"
Ánh mắt trầm lặng nhìn cô Thu đang đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho cô .
Mạc Thiên Mộc đi lại rồi ngồi xuống nhìn bà ,
- " Bà gọi tôi ra đây có việc gì ? Có phải bà sẽ nói ...!"
Chưa kịp nói hết câu bà ta im lặng gật đầu nhìn cô đầy khó sử ,
- " Xin lỗi...vì không có cô biết chuyện này sớm hơn ...vì tôi không muốn xa con bé ...tôi..."
Cô ngạc nhiên nhìn bà ta hỏi ,
- " Con bé...!đừng nói đứa bé đó ..."
Nước mắt bà ta rơi lã chã nhìn cô ,
- " Đứa bé gái đó vẫn còn sống...xin lỗi vì đã giấu ...!nhưng họ sẽ làm hại con bé mất ...tôi...tôi "
Thiên Mộc đưa khăn giấy để bà lau đi giọt nước mắt rơi trên đôi gò má gầy gò ốm yếu của bà ,
- " Bà cứ bình tĩnh !"
Cô Thu lau đi giọt nước mắt rồi bình tĩnh tâm lí nhìn cô ,
- " Năm đó có một người phụ nữ đã đưa tiền cho tôi muốn tôi giết chết con bé nhưng...!nhưng tôi không đành lòng ra tay nên...nên đã nuôi con bé..."
Cô nhìn bà nghi ngoặc hỏi -" Vậy sao bây giờ bà mới nói !"

Bà nghèn ngào cố gắng ngăn nước mắt không khóc ,
- " Vì tôi sắp không...!không xong rồi...tôi không muốn con bé tội nghiệp phải ở một nơi bận thỉu u án đó nữa...con bé rất hiền lành lại rất hiểu chuyện...tôi biết con bé cũng muốn biết bố mẹ ruột của nó là ai ..."
Cô nhìn bà ánh mắt đầy chờ mong hỏi - " Vậy tôi tại sao lại ở trong nhà Mạc gia ?"
Cô Thu nhìn bà lắc đầu - " Tôi thật sự không biết...lúc đó tôi đem đứa bé rời đi chỉ ...còn lại người phụ nữ đó mà thôi ...tôi không biết !"
Ánh mắt sự bị thương cô quỳ rạp xuống sàn nhà hai tay ôm chân bà ,
- " Xin bà ...tôi thật sự muốn biết sự thật...thật ra là ai đã bắt cóc em gái tôi...tại sao em ấy lại trở thành con trai của Mạc gia - Mạc Thiên Mộc...tôi ...tôi cầu xin bà..."
Cô Thu ngạc nhiên nhìn cô một hồi lâu như suy nghĩ gì đó rồi bối rối lấy tay đỡ cô lên rồi nói ,
- " Trước khi tôi rời...tôi có nghe người nào đó gọi bà ta là bà Đinh...còn lại thì tôi không biết..."
Nhìn đôi mắt chân thành cô cũng không muốn là khó bà nhưng không lòng lại dần dần có đáp án cho chính mình .
Mạc Thiên Mộc nhìn bà ánh mắt đầy đẫm lệ cô thật sự muốn biết là ai...là ai đã bắt cóc đứa em gái song sinh của mình...là ai đã khiến cho con bé đau khổ đến khi chết cũng không muốn sống lại nữa...là ai khiến em ấy ra nông nỗi này....
Là ai ?
" Chị nhất định sẽ khiến bà ta phải trả giá cho những gì người đó gây ra cho em ...!"
_______________________________________
Tối
Trước cổng Mạc gia hàng ngàn xe ôtô sang trọng chạy ra chạy vào những phóng viên cũng đứng bên ngoài chụp ảnh rầm rộ .
Vì trước khi có mặt họ đã nhận được tin tối này Gia chủ Mạc gia - Mạc Gia Hưng sẽ công bố người thừa kế của Mạc gia .
Ba mẹ con bà ta cũng nhận được tin và được đưa đến Mạc gia ngay sau đó.
Ba mẹ con họ chuẩn bị những bộ áo quần sang trọng và giá cả đắt đỏ nhất vì họ vẫn nghĩ Mạc Gia Hưng sẽ chọn một trong hai người con của bà làm người thừa kế Mạc gia liền vui mừng khôn siết.
Mạc Thiên Mộc cùng mẹ cậu đến trước.
Cậu chọn cho mình một bộ đồ vét trắng đầy tinh tế nhưng trong kém phần sang trọng .

Còn mẹ cậu Liễu Như Thu thì chọn cho mình một bộ váy trắng kính đáo nhưng đầy sang trọng nhưng vẫn tôn lên vẻ quyền lực của bà .
Một giọng nói làm cậu phải chủ ý mà mỉm cười nhìn ,
- " Thiên Mộc...cậu đến rồi sao !"
Âu Dương Linh Thi chạy lại gần cậu , cô ấy diện cho mình một bộ váy công chúa màu xanh dương tôn lên màu da trắng hồng không tì vết của mình .
- " Linh Thi...đừng chạy kẻo ngã "
Mạc Thiên Mộc nhìn cô ấy chạy tới lo lắng mà chạy lại gần dỡ cậu .
Linh Thi mỉm cười nhìn cậu - " Mình có phải trẻ con đâu...mà sợ ngã !"
Mạc Thiên Mộc xoa đầu cô - " Cậu mãi mãi là đứa trẻ con trong lòng mình .."
Cậu dần dần tiến lại gần tai cậu mà thì thầm vào tai cô ,
- " Với lại Linh Thi của mình ngã...tớ sẽ đau lắm !"
Linh Thi đỏ mặt quay đi chổ sang nhưng hành động tình tự của cậu lại lọt vào mắt ánh xanh của ác ma trên lầu .
Người đó nghiến răng nghiến lợi tay bộp vỡ ly rượu trên tay ,
- " Cục cưng ...em lại thu hút ong bướm nữa rồi...dù là em gái anh cũng không thể tha ..."
Mạc Thiên Mộc lúc này không biết gì mà vẫn tung tăng đùa nghịch với cô chỉ đến khi quản gia Mạc gia đến mời cậu đi ,
- " Cậu chủ ! Lão gia gọi người !"
Khuôn mặt mình quản gia một cách lạnh lùng nhưng khi đối mặt với Linh Thi cậu lại trở nên ấm áp đến lạ .
Mạc Thiên Mộc rời đi theo phía sau quản gia đến một thư phòng của ba cậu trên tầng lầu .
Quản gia mở cửa mời cậu bước vào bên trong .
Lúc này ba cậu đang quay lưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ .

- " Lão gia ! Cậu chủ đã tới !"
Lúc này ông mới quay đầu nhìn cậu rồi ra hiệu cho ông ta bước ra đóng cửa lại .
Khi cánh cửa đóng lại Mạc Gia Hưng đi lại gần tủ lấy ra một một quà rồi đặt lên bàn ,
- " Con thay bộ váy này đi !"
Mạc Thiên Mộc nhíu mày tỏ ra khó hiểu khuôn mặt cũng không che dấu được sự lo lắng ,
- " Được không ba ...nếu những người ngoài kia biết thì sao ...họ sẽ cười nhạo ba mất !"
Nhìn khuôn mặt khó lắng của cậu tim ông như thắt lại từng nhịp khuôn mặt đau lòng không thể dấu nỗi ,
- " Không sao...Thiên nhi của ba...chỉ cần con hạnh phúc là được...còn lại để ba lo ..."
Ánh mắt đau thương nhìn ông nhưng không thể cậu từ chối ông đã đẩy cậu vào căn phòng ngủ ở bên trong phòng ngủ ,
- " Con thay đồ đi ...ba đợi "
15 phút sau
Cánh cửa phòng ngủ ở ra một người phụ nữ xinh đẹp bước ra .
Cô như bước ra từ một mĩ nhân bước ra từ trong tranh xinh đẹp đến lạ thường , mái tóc đen nhấn cắt ngắn ngang vai đi kèm với một chiếc kẹp đính ngọc trai cùng màu với bộ váy xanh dương của cô đang mặc trên người càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết nhưng không kém phần sang trọng.

Mạc Gia Hưng nhìn con gái xinh đẹp bước ra mà đứng hình .
Bao nhiêu năm qua ông chưa từng nhìn kĩ đứa con trai mà mình ngày đêm nguyền rủa bây giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp .
Mạc Thiên Mộc lấy tay sách hai bên váy lên quay một vòng nhìn ông mỉm cười tươi,
- " Ba ...ba nhìn con đẹp không ba ?"
Nhìn dáng vẻ nô đùa vui vẻ như một đứa trẻ lòng ông như có ai đâm vào tim một nhát dù đau như không thể nói ,
- " Đẹp...con gái ba đẹp nhất !"
Nghe ông khen gợi cậu liền cười tươi hơn nhưng sau lại thắc mắc ,
- " Nhưng sao ba lại bắt con mặc thế này ..."
Mạc Gia Hưng thở dài nhìn cậu ,

- " Hôm nay ta muốn công bố ...!với mọi người con là người thừa kế duy nhất của Mạc gia ...!"
Thiên Mộc nhìn không bối rối -" Không...!không được đâu ba "
Nhìn dáng vẻ bối rối của cậu ông hỏi,
- " Tại sao lại không được...con là đại tiểu thư của Mạc gia là đứa con gái duy nhất của Mạc Gia Hưng ta ...sao lại không được "
Mạc Thiên Mộc lấy hết can đảm nhìn vào mắt ông nói ,
- " Nhưng...!nhưng con không phải con ruột của người...con không thể ..."
Không biết từ khi nào những dòng nước mắt bất lực cùng với sự thật đầy đau thương không giấu nỗi niềm sót xa .
Nhưng ông lại im lặng không nói gì mà đi lại lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt còn động lại trên mặt cậu ,
- " Ba biết...!nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi...con mãi mãi là con ba...đứa con gái ba yêu nhất !"
Nhìn hành động của ông Thiên Mộc có chút ngạc nhiên sau lại nhìn ông hỏi ,
- " Ba...ba biết từ lúc nào ?"
Ông nhìn cậu một hồi lâu rồi thở dài nước mắt không còn kiềm chế được nữa mà rồi nước mắt đau đớn ,
- " Từ khi con còn nhỏ ta đã biết rồi có lẽ vì vậy mà ta đã không còn quan tâm con nữa...ba thật lòng xin lỗi...nếu ba nhận ra sớm hơn có lẽ con đã không phải chịu những điều đó rồi...ba thật là người ba tồi đúng không con ?"
Cậu ôm chồm lấy ông mà an ủi - "Không phải...ba rất tốt...ba đừng khóc nữa !"
Mạc Gia Hưng cố gắng lau đi nước mắt nhìn cậu ,
- " Ba xin lỗi...ba chỉ có thể phù đắp cho con bằng cách này mà thôi !"
Thiên Mộc nhìn ông một hồi lâu rồi đồng ý ,
- " Được con đồng ý ...!nhưng nếu con gái ba Mạc Thiên Mộc thật sự trở về con sẽ nhường vị trị này cho em ấy !"
Ông nhìn cậu vui vẻ -" Chỉ cần con đồng ý ...!thì gì cũng được....dù con bé trở về thì con mãi mãi vẫn là đại tiểu thư của Mạc gia này !"
Nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu đối với mình lòng ông không ngừng sót xa ,
" Con đừng lo ...ba sẽ đứng phía sau giúp đỡ cho con những kẻ giám ngán đường con ta đều sẽ diệt...
Chỉ mong con gái ba mãi mãi vui vẻ !"