Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 72: Chương 72





Vừa nói cô vừa bước lại gần dụng cụ tra tấn ở bên cạnh lấy một cây gậy sắt đánh từ đòn mạnh vào chân hắn khiến hắn kêu lên từng tiếng thảm khóc .
Áaaaaaa
- " À quên nói cho mày biết một tin ả Lộ Xương tiểu tình nhân của mày bị đánh đập tạt axit vào mặt bây giờ bị bán vào hộp đêm không biết sống dở chết dở ở đâu đó rồi cũng nên !"
Hahahaaaa
Tiền Phong Vũ nghe tin từ chính miệng cô nói lòng không ngừng tức giận nhìn cô bầy căm phẫn ,
- " Đúng là đồ con rắn độc ...tại mày...nếu không tại mày tao đã không ra nông nỗi này rồi !"
Cô đột nhiên dừng tay lại cúi xuống nhìn anh ánh mắt sắc bén đầy lạnh lẽo gằn từng tiếng ,
- " Tao rắn độc sao...hahahaaa...vậy sao lúc mày giết tao thì không nghĩ chúng mày rắn độc đi HẢ !"

Vô Ngọc lấy từ trong túi một viên thuốc kìa lạ màu đen đưa vào miệng hắn dù hắn cố gắng không chịu uống cô liền dùng vũ lực bắt hắn phải uống.
Viên uống bị hắn nuốt xuống liền lo sợ nhìn cô ,
- " Thật là cô cho tôi uống cái gì thế hả !"
Nhưng cô lại bình tĩnh lau đi những bận thỉu trên đôi bàn tay trắng ngầm của cô nói ,
- " Chỉ là viện thuốc giúp anh chết một cách nhanh nhất thôi à !"
Tiền Phong Vũ lúc này không còn bình tĩnh được nữa nhìn cô quát lớn ,
- " Đồ con rắn độc...đáng lẽ tao nên giết mày và ông cha mày từ lúc đó cho rồi...vậy thì tao đã không như ngày hôm nay rồi !"
Hahahaaa
Nhiếp Vô Ngọc cười lớn nhìn hắn giọng nói đầy chế nhạo ,
- " Mày nghĩ Nhiếp Tà Khôn là ba ruột tao sao ...!ông ta cũng chỉ là con cờ của người đó mà thôi này biết không ?"
Hahahaaaa
Tiền Phong Vũ lúc này cơ thể như hàng ngàn con dao như cứa vào tim anh một cách chậm trải nhưng lại cực kì đau đớn khiến hắn phải nhảy nhũa dưới nền đất lạnh lẽo .
- " Đau...đau quá ...!cứu cứu anh ...!cứu !"
Da hắn đột nhiên bị tróc ra cơ thể cũng dần dần bị phân hoá ngay lập tức chỉ để lại một mảnh da ngoài cùng bộ áo quần rách rưới.
Ánh mắt vô hồn nhìn về xa xăm nhưng cơ thể lại cực kì nặng trịu mà ngã nhào xuống nhưng một bàn tay rắn chắc đã dỡ cô.


Người đó không ai khác chính là anh Âu Dương Doãn Thần.
Khi đang xuống giải quyết con chuột trong bang thì nghe tin từ thuộc hạ rằng cô đã đi xuống tầng hầm anh liền sợ hãi sợ cô sẽ nhìn thấy hắn thì sẽ giận anh sẽ căm hận anh nhưng anh lại không ngờ mình lại nghe được một tin động trời như thế.
Anh cố gắng chạy vội xuống thì nghe cô gọi hắn là anh yêu , anh liền không kìm được mà tức giận muốn chạy nhanh vào bên trong thì nghe chính miệng hắn gọi cô là Nhiếp Vô Ngọc.
Anh đột nhiên đứng trững lại nhìn chằm chằm vào người cô từ lâu hắn đã biết cô không phải là Mạc Thiên Mộc cháu trai của mình nữa.
Dù bao nhiêu lần anh nhìn thấy và đối đầu với cô đã nhìn ra cô không phải người thường nhưng không ngờ cô lại là Nhiếp Vô Ngọc con gái cưng của ông trùm buôn bán vũ khí.
Càng nghe cuộc nói chuyện của hai người anh lại càng kinh hãi mà nghĩ ,
- " Chết gì chứ...còn từ địa ngục moi lên là sao !"
Lúc này trong đầu anh lại đặt ra nhiều nghi vẫn không có lời giải đáp,
" Cô ấy không phải Mạc Thiên Mộc ! Vậy Thiên Mộc thật đang ở đâu ?"
" Cô ấy nói mình chỉ là con nuôi Nhiếp gia vậy cô ấy là ai ? "
" Ông ta chỉ là quân cờ là sao...vậy ai là người chơi cờ còn người đó là ai ?"

Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là công dụng của viên thuốc cô đưa cho hắn thuốc.
Doãn Thần hình như đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải những bây giờ đột nhiên không nhớ ra nhưng khi nhìn thấy thân hình cô ngã xuống anh không kìm được mà chạy lại dỡ lấy cô .
- " Em có sao không? "
Cô được anh dỡ vào lòng nước mắt không kìm được mà rơi nước mắt khóc từng tiếng,
Hức...!hức...!hức
Nhiếp Vô Ngọc khóc rất lâu trên bờ vai vững chãi của anh dần dần thiếp .
Nghe tiếng thở đều của cô anh nhìn cô ánh mắt đầy sự bi thương ,
- " Nếu em là con gái ông ta thì anh phải làm sao đây !"