Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 83: Phiên ngoại 5: Tống Thanh Thư (2)




Tống Thanh Thư ở Võ Đang nghe tin Chỉ Nhược bị trục xuất khỏi Nga Mi, lo lắng đầu tiên không phải cho nàng mà là tiểu tử một mình ở lại Nga Mi – Lôi Tuyết, sợ chủ đi rồi nó sẽ bị người ta khi dễ. Về phần Chu Chỉ Nhược, kẻ bề ngoài thanh lãnh bình thản bên trong giả dối không ai thấy rõ, hắn chả lo lắng chút nào, nhưng cha và mấy thúc thúc, nhất là Thất thúc, ai nấy lo lắng vô cùng, khiến hắn cảm thấy thực kỳ quái.

Ai ngờ được Chu Chỉ Nhược từ khi rời khỏi Nga Mi hơn một tháng vẫn không có tin tức gì, nàng không trở về núi, mấy đại hiệp của Võ Đang lo lắng dốc toàn bộ lực lượng đến gần bến cảng tìm nàng, mà hắn chờ cha cùng các thúc thúc xuống núi xong, cũng thu thập hành lý đến Nga Mi đem Lôi Tuyết đáng yêu trở về, hắn nhớ tên nhóc kia lâu lắm rồi.

Dọc theo đường đi thay xe đổi ngựa xuôi thuyền, đường xá vất vả không phải nói thêm, nhưng hắn thật không ngờ, lần này đến Nga Mi đón Lôi Tuyết lại gặp được kỳ ngộ, có thể tính là kỳ ngộ đi! Phải nói là hắn nhân phẩm tốt. Ngày đó hắn đến Nga Mi, vốn định nhờ bằng quan hệ của Lục sư thẩm mà vào, cũng không cần gặp Diệt Tuyệt sư thái, nói với Tĩnh Nghi đại sư tỷ thôi chắc cũng dễ như trở bàn tay, quả nhiên Tĩnh Nghi đại sư tỷ chẳng những không cự tuyệt, lại còn nhất định giữ hắn ở lại làm khách, hắn thật vất vả mới từ chối được, chỉ ăn bữa cơm rồi chạy nhanh trở về, thật sự là sư tỷ muội Nga Mi quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng thật không ngờ, trên đường về cùng Lôi Tuyết, hắn bỗng nhiên bị một người áo đen đánh lén. Người áo đen võ công âm tà quỷ dị, trảo ảnh dày đặc tấn công tứ phía, thượng trung hạ đều bị công kích dữ dội. Hắn vốn có một thân võ công không tầm thường lại được Lôi Tuyết linh hoạt tinh thông võ công Võ Đang giúp đỡ mà vẫn không phải đối thủ, cuối cùng bị người áo đen dùng năm ngón tay chế trụ Thiên Linh Cái. Ban nãy vừa nhìn người áo đen dùng trảo công phá nát cả sắt đá, cự độc ăn mòn lợi hại, hắn nghĩ, thôi mình chết chắc rồi.

Không ngờ người áo đen kia không giết, ngược lại thả hắn ra rồi kéo khăn che mặt xuống, là Diệt Tuyệt sư thái. Tống Thanh Thư kinh hãi khó hiểu, nhưng không đến nỗi sợ hãi lo lắng, bởi vì hắn biết Diệt Tuyệt sư thái giết người, trừ khi là Ma giáo thì quyết giết không tha, còn lại với người thường đều là làm ác có chứng cứ phạm tội đầy đủ mới ra tay, tức thời khó hiểu hỏi:

“Sư thái sao lại mặc đồ hắc y như vậy? Chẳng lẽ muốn thử Thanh Thư mấy tháng không gặp võ công có tiến triển được chút nào sao?”

“Tống thiếu hiệp khiến bần ni thất vọng rồi, lần trước gặp ngươi võ công như thế, làm người cũng xem như cơ trí, lần này so với năm trước, võ công chẳng những không tiến thêm được bao nhiêu, mà cơ trí cũng không còn. Từ khi ngươi rời khỏi Nga Mi bần ni đã theo sau rồi, ngươi lại không chút phát hiện, bần ni không ra tay chắc ngươi không biết chút nào. Nếu là kẻ thù thực sự hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Diệt Tuyệt sư thái vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ nhưng ánh mắt ôn hòa, hiển nhiên không tức giận như lời nói ra, trên đời này những người có thể lọt vào mắt Diệt Tuyệt sư thái quả thật rất ít.

Tống Thanh Thư hiển nhiên rất có kinh nghiệm ứng phó với Diệt Tuyệt sư thái, nghe bà ta nói như vậy cũng không sợ hãi, không tức giận, chỉ mỉm cười, trong vẻ cung kính thoáng chút lấy lòng nói:

“Hiện nay trên đời, những nhân vật võ công cao cường như sư thái, dĩ nhiên vãn bối không phát hiện ra được, cũng không phải võ công vãn bối tụt lùi mà do sư thái ngài công phu quá cao cường, so với năm trước càng thêm lợi hại, không phải vãn bối kém cỏi, dù là bậc nhất lưu cao thủ trên giang hồ cũng khó mà phát hiện.”

“Tống thiếu hiệp miệng thật lợi hại, ngươi lại nói đẩy sang bần ni rồi.”

Diệt Tuyệt sư thái tuy nói thế nhưng trong giọng chứa chút ý cười hiếm có, hiển nhiên Tống Thanh Thư nói trúng vào chỗ bà ta đắc ý. Nhưng ý cười trong nháy mắt đã biến mất, từ khi bà ta lấy được Cửu Âm Chân Kinh, Bắc Cái Võ học tinh nghĩa và Võ Mục Di Thư, tự nhiên tâm sinh chí khí, nhưng khi xem rõ ba loại võ công này, vừa sợ, vừa mừng lại vừa thất vọng.

Ba bí kíp này giống nhau, đều có thể xem là báu vật của nhân gian, cũng vì quý giá nên khiến bà ta lâm vào bất đắc dĩ, bởi vì nếu như không tiêu tốn ít nhất mười năm công sức cũng không thể xem là có thành tựu. Binh pháp dễ nói, toàn bộ đều xem tư chất, mà hai bản võ công bí tịch lại không thể nhanh chóng mà thành công được. Bà ta sốt ruột muốn mau chóng báo thù không chờ được, tuy biết rõ tâm pháp chính thống Cửu Âm chân kinh về sau thành tựu to lớn, nhưng lại lựa chọn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, môn võ công tâm pháp có thể tốc thành, mỗi ngày dùng cự độc để đẩy nhanh tốc độ tu luyện cùng gia tăng lực sát thương của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Không phải tầm nhìn bà ta thiển cận mà từ sau khi ở Quang Minh đỉnh nhìn thấy cô gái áo vàng, bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm mơ hồ, cảm giác giống như sư phụ trước kia qua đời từng nói đến, nếu nàng không ngăn cản bà ta báo thù, Diệt Tuyệt sư thái đã rất hoan nghênh sự có mặt của nàng. Nhưng nàng chẳng những ngăn không cho bà ta báo thù, lại khắp nơi giúp đỡ cho kẻ thù của bà, khiến Diệt Tuyệt sư thái chỉ có thể lựa chọn ra như vậy.

Hôm nay nghe Tĩnh Nghi báo Tống Thanh Thư đến đem con vật nuôi của Chỉ Nhược về, trong lòng không khỏi động, trước mắt hiện lên thân ảnh Chỉ Nhược, trong lòng không khỏi thở dài, bà biết mình có lỗi với Chu Chỉ Nhược, nhưng cũng không thể nề hà, chẳng lẽ mắt thấy cơ hội khó có được này lại biến mất ngay trước mắt sao? Bà chờ Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao được gặp nhau đã mấy chục năm, lần này lỡ mất thì không biết khi nào lại có cơ hội, có lẽ sẽ không bao giờ nữa.

Nghe Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói phải rời khỏi Nga Mi, bà quả thật có chút do dự, tư chất Chỉ Nhược toàn bộ Nga Mi không một ai sánh bằng, nhưng bản tính nàng bướng bình, lại còn võ công nghe nói là gia truyền mà không thua kém bất cứ võ công nhất lưu của đại phái nào, nội lực càng là không tầm thường, tuyệt không giống một người chưa đầy hai mươi tuổi có thể đạt đến.

Bà không nhìn thấu Chu Chỉ Nhược, không biết nàng rốt cuộc nghĩ gì. Càng không hiểu rõ bản thân nàng, đứa bé này không giống như người thường, bà không thể vô pháp cưỡng ép bắt người ở lại Nga Mi, ai biết đến lúc đó nàng sẽ gây ra điều gì? Nhưng khi bà nghe đến tên Tống Thanh Thư, nghĩ đến trận đại chiến trên Quang Minh đỉnh, phái Võ Đang nhân tài đông đúc, cho dù Trương Tam Phong không tham gia thì Võ Đang vẫn coi như mạnh nhất trong các môn phái võ lâm, không nói đến ngũ hiệp, ngay cả các đệ tử đời thứ ba ai nấy cũng đều thân thủ không kém, những người này đều là tuổi trẻ mà đã có thân thủ như vậy, phái Võ Đang dạy dỗ quả thật hơn bà rất nhiều.

Phái Nga Mi thì sao? Hiện giờ có bà ở đây thì vẫn tốt, một khi bà không còn, đa số các đệ tử đều thành tựu có hạn, hiện thời võ công như thế cũng không mạnh hơn được bao nhiêu, lại đều là hạng nữ lưu, đến lúc đó phái Nga Mi không được bằng môn phái nhị lưu, chỉ sợ là bị người ta đè bẹp. Hiện giờ tuy có võ lâm chí bảo, nhưng trong Nga Mi trừ bà ra, không ai đủ tư chất để có thể luyện, bà có chút hối hận, đáng lẽ nắm chắc Chu Chỉ Nhược trong tay, nếu có nàng, phái Nga Mi nhất định xem như có người kế nghiệp, bằng tư chất của Chu Chỉ Nhược, hẳn nàng luyện so với mình còn nhanh hơn.

Diệt Tuyệt sư thái được sư phụ dạy dỗ, trong võ học còn lưu lại nhiều dấu ấn của Đảo Đào Hoa, Đông Tà Hoàng Dược Sư đối với đệ tử yêu cầu tư chất là trọng yếu nhất, mà Hoàng Dung, Quách Tương cũng đều cho rằng tư chất quyết định thành tựu võ học, tuy rằng có Quách Tĩnh bên cạnh khiến các nàng nhận rõ hiện thực, không khư khư quan điểm như Diệt Tuyệt. Diệt Tuyệt sư thái chỉ biết Quách Tĩnh Hoàng Dung anh hùng cỡ nào mà không biết Quách Tĩnh tư chất kém cỏi, nhờ vào kiên trì cùng nghị lực khó ai sánh bằng mười năm cũng như một ngày mà trở thành nhất lưu cao thủ.

Có thể thấy được tư chất tuy rằng trợng yếu nhưng nhân phẩm cũng không thể thiếu. Diệt Tuyệt sư thái quá võ đoán về vấn đề tư chất, bà lại không biết những điều đó. Chỉ là nghe đệ tử Tĩnh Nghi nhắc đên Tống Thanh Thư đã nghĩ đến năm ngoái trên Quang Minh đỉnh bắt Vi Nhất Tiếu, Tống Thanh Thư chỉ huy các đệ tử Nga Mi, bộ dáng rất tự nhiên, trong lòng vừa động, nghĩ Tống Thanh Thư có lẽ được Võ Đang bồi dưỡng làm chưởng môn thế hệ sau.

Nghĩ đến đây, Diệt Tuyệt sư thái không khỏi thở dài, phái Nga Mi nhân tài điêu linh, phái Võ Đang lại nhân tài đông đúc, ngày đó Nga Mi cũng từng lập hạ môn quy, phàm người kế thừa Nga Mi có được đao kiếm vào tay, nhất định phải kế thừa di chí của vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung, ra sức đuổi Thát Lỗ, nhưng bà một lòng muốn báo thù, đâu còn hơi sức mà cống hiến cho dân chúng Trung Nguyên, hơn nữa những việc quyền mưu tranh đấu bà không am hiểu, xem bản binh thư cũng khiến bà đau đầu.

Vừa muốn có thể báo thù vừa muốn không vi phạm di mệnh của tổ sư khiến bà không khỏi lâm vào tình thế khó xử, cho đến khi nhớ đến Tống Thanh Thư bài binh bố trận thản nhiên như không, lại biết Tống Thanh Thư được Võ Đang bồi dưỡng nhiều năm, tuyệt không phải người có tâm địa bất chính không để ý đến dân chúng khổ sở, hơn nữa năm trước vài ngày tiếp xúc với Tống Thanh Thư, dù tính tình Diệt Tuyệt lạnh lùng quái dị mà cũng không tỏ ra bực mình phản kháng, ngược lại còn thấy hợp hơn so với các đệ tử thân truyền của bà.

Có lẽ Tống Thanh Thư có nhiều điểm giống với Cô Hồng Tử. Cùng là đệ tử danh môn, cùng là đệ tử thân truyền của chưởng môn (mở ngoặc, nhân gia là con trai – (lời tác giả, ta ko quan hệ = =)), cùng là thiếu niên anh tài, cùng là tuấn mỹ kiêu ngạo, cùng là thân mang tuyệt kỹ… Thật nhiều điểm giống nhau, khiến Diệt Tuyệt sư thái không khỏi đối với Tống Thanh Thư dễ chịu một chút, không giống những người khác, đặt cách xa mình xa cả ngàn dặm. Nghĩ đến Tống Thanh Thư đủ các ưu điểm, Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nếu Tống Thanh Thư xét nhân phẩm, tài cán, giáo dưỡng, thân phận, năng lực đều không thể chê trách, sao không khiến hắn giúp bà một tay, giúp bà báo thù mà lệnh thầy không trái, mọi sự chu toàn, có Tống Thanh Thư hỗ trợ, bà có thể chuyên tâm vào võ công, không cần vì việc đuổi Thát Tử mà phân tán tâm sức, bất quá võ công Tống Thanh Thư còn phải thử một phen. Nghĩ vậy, Diệt Tuyệt sư thái liền sai đệ tử chờ Tống Thanh Thư liền báo cho bà, sau đó thì có màn hắc y nhân đánh lén kia.

Tống Thanh Thư lúc ấy không biết Diệt Tuyệt sư thái mưu tính như vậy, càng không biết một hồi hôm nay khiến hắn về sau càng thêm phiền não, lúc này không tỏ ra bướng bình, chỉ nghĩ mau mau nịnh hót Diệt Tuyệt rồi chạy thoát xuống núi mà đi, tức thời vẻ mặt tỏ ra tôn kính trả lời:

“Không dám, không dám, vãn bối tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy, vãn bối thực sự nói thật, sư thái quả thực võ công cao cường, cho dù là gia phụ cũng không nhất định là đối thủ, vãn bối sao có thể nói bừa với sư thái?”

“Vậy Tống thiếu hiệp thấy võ công của bần ni thế nào?”

Diệt Tuyệt sư thái mỉm cười, năm ngón tay phất ra một trảo lên vách núi đá bên cạnh, trên đó liền in ra năm lỗ ngón tay sâu hoắm.

Chiêu ấy khiến Tống Thanh Thư trợn mắt há hốc mồm, chật vật nuốt nước miếng, giọng có chút run run nói:

“Trảo công của sư thái thật lợi hại, có lẽ Thiên Ưng trảo danh chấn giang hồ cũng không thể so sánh! Vãn bối vốn tưởng Nga Mi nổi tiếng với song tuyệt kiếm chưởng, hôm nay mới biết là mình nông cạn, phải nói là sư thái có kiếm, chưởng, trảo tam tuyệt.”

“Có thể được Tống thiếu hiệp tán thưởng, xem ra môn công phu này không tệ, bần ni còn một bộ thích hợp cho nam tử tu luyện, võ học tinh nghĩa của tiền bối võ lâm, lợi hại không kém công phu này, đáng tiếc các nam đệ tử của Nga Mi đều tư chất có hạn, luyện bất thành, Tống thiếu hiệp có muốn học không?”

Diệt Tuyệt sư thái có chút tự đắc, lại nén lại một tia mất mát trong mắt, bà không am hiểu chuyện tranh đấu giăng bẫy, nói ra trực tiếp, chỉ chờ Tống Thanh Thư mắc câu.

Tống Thanh Thư là loại người thông minh thế nào? Hắn vừa nghe liền hiểu rõ ý Diệt Tuyệt, trong lòng rung động lớn, tuy nhiên cũng biết thiên hạ không có bữa trưa nào không phải trả tiền, huống chi đây lại là một môn tuyệt kỹ liên quan đến hưng thịnh của một môn phái, làm sao có thể dễ dàng truyền lại cho người ngoài?

“Sư thái vẫn là gọi vãn bối là Thanh Thư đi! Hai tiếng thiếu hiệp ở trước mặt sư thái thì có gì đáng nói. Tuyệt kỹ Nga Mi tự nhiên là bất phàm, vãn bối dĩ nhân cũng có chút động lòng, tuy nhiên Thái sư phụ cùng phụ thân đều có dạy bảo, không thể học trộm võ công phái khác, Thanh Thư dĩ nhiên không thể vi phạm.”

“Ha ha, Tống thiếu hiệp là người thế nào bần ni hiểu rõ, bộ võ học này cũng không phải sở hữu của Nga Mi, bần ni nói truyền thụ được thì tự nhiên có thể làm chủ, quyết không làm bẩn thanh danh của ngươi và phái Võ Đamh, cũng không có ý định để ngươi học miễn phí, chỉ cần đồng ý làm cho bần ni hai chuyện là được.”

Diệt Tuyệt sư thái không để ý đến lời lẽ khiêm tốn của Tống Thanh Thư, vẫn như cũ tiếp tục xưng hô như trước, cái danh xưng Tống thiếu hiệp này, khi ở Quang Minh đỉnh Tống Thanh Thư đã chối từ không biết bao nhiêu lần, Diệt Tuyệt sư thái cố chấp là không thể thay đổi, cho dù chỉ là một cái danh xưng nho nhỏ như vậy. Đương nhiên Diệt Tuyệt nghe Tống Thanh Thư nói thế, trong lòng cũng thấy cao hứng, cảm thấy đem việc giao cho hắn lại càng thêm yên tâm.

Tống Thanh Thư nghe xong, trong lòng hưng phấn, có thể học được võ công cao cường đối với mỗi người trên giang hồ đều thực mê hoặc, chẳng phải hắn thấy võ công Võ Đang không tốt, chẳng qua võ công này đến tay mình quá dễ dàng, khiến hắn không kiềm chế được mà thấy quý giá, còn võ công nhà mình chung quy cũng không trực tiếp nhìn thấy Thái sư phụ từng chút từng chút vất vả sáng tạo, đào tạo ra thế hệ Võ Đang thất hiệp nghiêm cẩn, đương nhiên không có mấy cảm giác thành tựu.

Chuyện này cùng với việc hắn tự mình nỗ lực thì hiệu quả không giống nhau, nghe Diệt Tuyệt sư thái nói võ công đó lợi hại ngang với công phu vừa rồi, chỉ cần làm hai chuyện cho Diệt Tuyệt sư thái, trong lòng chấn động mạnh, cơ hồ đã bị Diệt Tuyệt đả động, hắn không giống Trương Vô Kỵ nghi ngờ Triệu Mẫn bắt hắn làm chuyện vi phạm hiệp nghĩa.

Cho dù Diệt Tuyệt sư thái đã trục xuất Chỉ Nhược khỏi Nga Mi, Tống Thanh Thư vẫn tin tưởng con người của Diệt Tuyệt, quyết không có khả năng bắt hắn đi làm những việc quá sức mình hay chuyện ác, tức thời cố nén hưng phấn nói:

“Vãn bối bản lĩnh kém cỏi, làm sao có thể làm được chuyện sư thái muốn giao phó? Lấy bản lĩnh của sư thái thì có việc gì còn làm không được?”

“Đương nhiên là việc bần ni không am hiểu, mà đối với Tống thiếu hiệp mà nói thì lại rất dễ dàng, Tống Thiếu hiệp thấy thế nào? Có nhận lời hay không?”

Diệt Tuyệt sư thái chốt lại, lo nói ra câu tính toán cuối cùng của mình sẽ khiến Tống Thanh Thư kia bị gánh nặng dọa chạy, chỉ lựa nói lời dễ dàng.

Tống Thanh Thư ngẩn người, đờ ra rồi gật đầu, giống như đối với trưởng bối mà cúi đầu thi lễ một cái, mới đứng dậy nói:

“Nếu vãn bối có thể làm được, tự nhiên là đồng ý, chỉ sợ vãn bối bản lĩnh kém cỏi, không làm được việc sư thái giao cho, sư thái…” Tống Thanh Thư còn muốn từ chối một chút, lại bị Diệt Tuyệt xua tay ngăn lại.

“Bần ni nói ngươi làm được thì tự nhiên là có thể, mấy ngày nay ngươi ở lại biệt viện của nam đệ tử trên núi Nga Mi tạm thời ở vài ngày đi. Cầm lấy cái này, ngươi có thể chép lại hoặc nhớ kỹ toàn bộ, đây là việc thứ nhất muốn ngươi làm, đến đêm canh ba thì tới nơi này, bần ni sẽ đem khẩu quyết bộ võ học tinh nghĩa kia dạy cho ngươi, muốn dùng cách nào để ghi nhớ thì tùy, nhớ được bao nhiêu cũng xem bản lĩnh ngươi thế nào.”

Diệt Tuyệt nói xong, rút ra trong tay áo một cuốn lụa trắng ném cho Tống Thanh Thư, vận khởi khinh công rời khỏi.

Tống Thanh Thư hơi giật mình, mở ra nhìn thì vừa thấy, trên đầu cuốn lụa viết bốn chữ to: Võ Mục Di Thư, tiếp theo là vô số những chữ cực nhỏ mà thanh tú, vừa nhìn đã biết người viết là nữ tử. Hắn không rõ tại sao Diệt Tuyệt lại trịnh trọng yêu cầu hắn nhớ rõ làm gì mà đáng giá cả một bộ võ công. Cuốn lụa này có bí ẩn gì? Hắn liền ngồi luôn xuống tảng đã bên cạnh nghiêm túc đọc, vừa nhìn thấy liền bị cuốn hút, không rời ra được.

Hắn từ nhỏ được Mạc Thanh Cốc dạy dỗ, thiên văn địa lý, thanh nhạc lễ giáo, y bặc tinh tượng, binh pháp chiến trận đều có hứng thú. Bản Võ Mục Di Thư này không ai hay biết, cũng chỉ xuất hiện ở thời Xạ Điêu, hơn trăm năm trước có người mơ hồ nhắc đến, cho nên khi mới nhìn tên hắn chưa có phản ứng nào, chờ xem rõ nội dung, hắn mới giật mình hiểu rõ, đây chính là bản sao của những ghi chép chinh chiến của Nhạc Vương gia Nhạc Phi, tức thời liền say mê như điếu đổ, tăng viện cũng không thèm đến nữa, hiện tại có lẽ Diệt Tuyệt xuất hiện cũng không bắt hắn dứt ra nổi.

Thời gian bảy tám ngày khiến Tống Thanh Thư kém chút hao tổn hết tinh lực, Tiểu Lôi Tuyết cũng không để ý đến, chỉ sai nó đi hái ít hoa quả về ăn cho đỡ đói. Khi Tống Thanh Thư đầu bù tóc rồi mang theo Lôi Tuyết rời khỏi núi Nga Mi, binh thư cùng võ công cũng đã nhớ hết toàn bộ, dĩ nhiên mệt mỏi. Đương nhiên Tống Thanh Thư cũng hỏi Diệt Tuyệt sư thái sai hắn làm việc thứ hai là việc gì, Diệt Tuyệt lại kín như bưng lắc đầu, chỉ nói chờ hắn hoàn toàn hiểu rõ binh thư thì đến Nga Mi gặp bà, làm việc thứ hai.

Tống Thanh Thư trong lòng sinh ra một dự cảm không ổn, nhanh chóng mang theo binh thư rời khỏi, thầm nghĩ cả đời cũng đừng hiểu rõ binh thư thì tốt hơn, hắn lúc ấy cũng không nghĩ ra nổi việc thứ hai Diệt Tuyệt sư thái muốn hắn làm là việc gì, ỉu xìu rời khỏi Nga Mi, chuẩn bị trở về Võ Đang, giữa đường lại nhận được tin phụ thân truyền đến, nói Thất sư thúc và Chỉ Nhược cùng biến mất ở tiểu trấn ngoài quan ngoại một cách thần bí, trong lòng lo lắng, không suy nghĩ nhiều liền mang theo Lôi Tuyết chạy theo hướng quan ngoại.