Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 42: Dựa vào cái gì




“Đúng vậy, đúng vậy..."

Hoàng hậu ngồi ở đó nhìn đám phu nhân đang vây quanh ở bên cạnh lấy lòng mình, sắc mặt trông có vẻ rất tốt, mấu chốt là bà ta còn chững chạc đàng hoàng mà ôm lấy Ôn Hương, dường như thật sự xem mình là mẫu thân của nàng.

Mà Ôn Nhan ở bên cạnh thì lại dường như muốn phun ra lửa, nhưng mà nàng ta lại không dám bộc phát, dựa vào cái gì mà loại người giống như Ôn Hương lại có muôn vàn sủng ái, mỗi loại quan tâm, nhưng mà nàng ta lại không có cái gì hết, bây giờ phụ thân trở về đối xử với nàng ta cũng vô cùng xem nhẹ.

Dựa vào cái gì chứ?

Nhưng mà cho dù nàng ta có không cam lòng như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể thu nó lại, trường hợp ngày hôm nay nàng ta vẫn không dám quá mức bộc phát, dù sao thì hoàng hậu cùng với phu nhân của các đại thế gia đều đang ở đây, còn có một số tiểu thư thế gia, tình hình như thế này, nếu như nàng ta nói ra câu gì đó bất thường, chỉ sợ là sẽ bị hoàng hậu trừng phạt.

Cho dù không bị trừng phạt, nàng ta cũng sẽ bị các vị thế gia chế giễu, sau này càng không có một gia đình tốt đẹp.

“Nhan Nhi cung chúc tỷ tỷ sinh thần vui vẻ.” Suy nghĩ một hồi lâu, Ôn Nhan ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hương, cười nhẹ nói, muốn bao nhiêu chân thành liền có bao nhiêu chân thành.

“Đa tạ muội muội, hôm nay tỷ tỷ thật sự rất vui, đa tạ muội muội mấy ngày gần đây đã phí tâm..."

Ôn Hương không xem nhẹ nét mặt không cam lòng trêи gương mặt của Ôn Nhan hồi lúc nãy, mà như vậy thì tính làm sao, dù sao thì nàng cũng chẳng quan tâm, không cam lòng thì cứ không cam lòng thôi.

Nhưng mà lời này của nàng, một câu hai nghĩa, để xem xem Ôn Nhan làm như thế nào.

Quả nhiên Ôn Nhan không đơn giản, nàng ta cũng cười cười.

“Có thể vì tỷ chỉ mà làm một vài chuyện nhỏ nhoi, đó chính là niềm vinh hạnh của Nhan Nhi, tỷ tỷ cần gì phải khách khí như vậy, tỷ với muội là tỷ muội ruột mà.”

Hai người có qua có lại.Ôn Hương suy nghĩ, Ôn Nhan, ngươi biết diễn kịch như vậy, cũng không biết học được bằng cách nào, có điều là ta hy vọng đến lúc đó ngươi ăn phải quả đắng của mình, hi vọng là ngươi còn có thể cười được.

Ôn Nhan vẫn còn đang suy nghĩ ở trong lòng, Ôn Hương, không phải là ngươi càn rỡ à?

Chờ đi, chờ xem cái ngày mà chân của ngươi bị phế đi, cũng đừng có trách ta, là do ngươi tự tìm thôi!

Nhưng mà lọt vào trong mắt của đám người cũng không cảm thấy hai người bọn họ có chỗ nào không đúng, ngược lại còn cảm thấy mối quan hệ của hai tỷ muội vô cùng tốt đẹp.

Lúc ấy lại có một phu nhân lên tiếng nói: “Tình cảm của nhị tiểu thư và tam tiểu thư thật là tốt, giữa tỷ muội lại có thể ở chung hòa thuận như vậy, đúng là phúc phận của cả gia đình. Nào giống với hai đứa nhà chúng ta cơ chứ, ngày nào mà không cãi nhau giống như là sống không nổi vậy đó.”

Mặc dù là vị phu nhân đó nói như vậy, nhưng mà thần sắc của bà ta lại không hề có bộ dạng không thoải mái, thoạt nhìn có vẻ rất yêu nữ nhi của mình.

“Mẫu thân, tại sao mẫu thân lại nói bọn con như vậy chứ, rõ ràng trước kia mẫu thân đã từng nói hai đứa con gái bọn con cãi nhau, người sẽ cảm thấy rất náo nhiệt, hiện tại lại cảm thấy hai đứa chúng con cãi nhau không được. Mẫu thân, người thật là quá đáng.”

Hai tỷ muội đại khái không hiểu được ý tứ của mẫu thân, ngược lại còn rất đau lòng, vị phu nhân kia có lẽ bị nữ nhi của mình tự phá hư, thế này cũng cảm thấy thật xấu hổ, lúc đó có hơi đỏ mặt. Dù sao thì hoàng hậu có ở đây, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hi vọng là hoàng hậu sẽ không trách tội.

Có điều là hoàng hậu Lý Đậu vốn dĩ đang đi theo con đường thân thiện với mọi người, trong lúc nhất thời đều hòa ái cười với mọi người, cũng không nói cái gì.

Trước kia Hoa lão vương phi ở Phủ Hoa Vương uy phong lẫm liệt, nhưng mà xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, ở trước mặt của hoàng hậu cũng không dám làm càn. Nhiều năm như vậy, bà ta cũng chỉ luôn ở Phủ Hoa Vương, ngay cả nhân vật lớn cũng chưa từng gặp qua được mấy ngày, hôm nay nhìn thấy có nhiều nhân vật lớn như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện, cũng không biết nên làm cái gì.

Qua một hồi lâu, ở bên đây nói chuyện rôm rả một buổi trời, ở bên ngoài có tỳ nữ bước vào.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến các vị nương nương, các vị phu nhân.”

Hoàng hậu gật đầu ra hiệu cho tỳ nữ đứng dậy, sau đó tỳ nữ nói: "Vương gia cho nô tỳ vào hỏi, nghi thức ở đây như thế nào rồi, nếu như đã kết thúc rồi thì mời mọi người ra bên ngoài, yến hội ở phía bên kia đã chuẩn bị xong rồi."

Tỳ nữ đó không kiêu ngạo không tự ti, cũng không bởi vì hoàng hậu ở đây mà có chỗ sợ hãi, ngược lại còn có lễ có tiết không thiếu đi phần nào.

Ôn Hương nhìn nàng ta, cảm thấy nàng ta có chút quen mắt, cũng không nhớ được đã từng gặp nàng ta ở đâu, có điều là chắc chắn những năm gần đây người này không có ở Phủ Hoa Vương, dù sao thì từ lúc nào Phủ Hoa Vương lại có nhân vật như vậy?

“Được rồi, yến tiệc đã sắp bắt đầu, vậy thì chúng ta đến đó đi.”

Lý Đậu nhìn đám người một chút, lên tiếng nói.

Yến hội bắt đầu, trong yến hội này ở bên phía nữ khách ngược lại không có người nào làm gì, đa số đều yên lặng ăn uống, chỉ là trong lúc đó có tiểu nha hoàn mang đồ ăn lên, lại vẩy thức ăn lên trêи người nàng.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Ôn Hương kêu tiểu nha hoàn đó đứng lên, cũng không trách tội nàng ta. Lão vương phi sợ là hoàng hậu sẽ có suy nghĩ gì đó, muốn để nha hoàn đó ra ngoài lĩnh tội, Ôn Hương cảm thấy tiểu nha hoàn này cũng đáng thương, cho nên cầu tình nói ngày hôm nay là sinh thần của nàng, không lên như thế này, cuối cùng được bỏ qua như vậy.

Đám người này lại khen ngợi nàng một phen, mặc kệ là lấy lòng hay là cái gì đó, Ôn Hương đều cười đáp lại.

Một lát sau Ôn Hương vịn tay Phúc Nhi trở về điện tử của mình, đi đổi một bộ y phục, vất vả lắm mới có thể thoát ra khỏi yến hội, Ôn Hương thở dài một hơi.

“Tiểu thư, trường hợp hồi lúc nãy cũng làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là không muốn cười nhưng mà người nào cũng cứ cười ôn hòa như vậy, giống như là bọn họ vui vẻ lắm ấy.”

Phúc Nhi ở một bên chỉnh lý y phục cho Ôn Hương vừa nói, lời nói của nàng ta rất ngây thơ, nhưng mà lại không thể không khiến cho người ta suy nghĩ cái gì đó.

Vì cái gì mà bây giờ mọi người đều đến nịnh bợ Phủ Hoa Vương vậy?

Tại sao hoàng hậu lại đối xử với nàng từ ái như thế, hơn nữa còn chủ động muốn thay nàng chủ trì lễ cập kê?

“Đúng vậy, không cười thì chẳng khác nào là mình bất mãn, hoàng hậu có mặt ở đây, bọn họ dám bất mãn cái gì chứ, ngươi cảm thấy bọn họ dám không cười à?”

Ôn Hương nở nụ cười nhìn Phúc Nhi, những thứ này không cần thiết để Phúc Nhi phải phiền não, mặc dù là trước kia nha đầu này đã đi theo nàng chịu khổ không ít, nhưng mà bây giờ tâm tư của Phúc Nhi vẫn vô cùng đơn thuần.

Phúc Nhi của kiếp trước cũng ngây thơ, nhưng mà đến cuối cùng trêи gương mặt của nàng ta gần như không còn ý cười, nhưng mà vẫn không ngừng an ủi Ôn Hương.

Cho nên đời này Ôn Hương nhất định phải làm cho trêи mặt của nàng ta luôn mang theo nụ cười, mãi mãi cũng không cảm nhận được những đau khổ này.

“Cũng đúng, ngay cả lão vương phi mà ngày hôm nay cũng không dám nói nhiều thêm một câu, tam tiểu thư cũng chỉ dám nịnh bợ người mà thôi, quả nhiên là quyền lợi được sử dụng rất tốt, tiểu thư, hoàng hậu thực sự rất uy phong.”

“Ừm, đúng vậy đó, uy phong nhỉ.”

“Quan tâm bà ta uy hay là không uy phong, chỉ cần có thể để tam tiểu thư ngột ngạt thì Phúc Nhi đã rất vui vẻ rồi, về phần uy phong hay là không uy phong cũng không quan trọng nữa.”

Giọng điệu của Phúc Nhi rất ngây thơ, Ôn Hương cũng không tiếp tục trả lời nàng ta nữa.

Hai người đi ra ngoài, lúc đi qua vườn hoa đúng lúc gặp Dung Tử Hiên ở đình nghỉ mát.

Trong nháy mắt Ôn Hương cảm thấy trong lòng của mình kỳ lạ, không biết là vì cái gì, nàng có chút hi vọng mình có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà khi nhìn thấy hắn thì lại có cảm giác xấu hổ.

Chỉ nhìn thấy Dung Tử Hiên đang đứng ở trong đình, một thân y phục màu xanh lam, ở bên ngoài choàng một chiếc áo choàng màu xanh đậm, ở bên hông còn có một khối ngọc bội màu xanh nhạt, nhìn vô cùng hài hòa.

Mặt quan như ngọc, dáng người thẳng tắp, một mặt ý cười, ôn hòa hữu lễ nhìn Ôn Hương.