“Ai muốn đi theo tỷ chứ, chẳng lẽ là muội muốn đi ra ngoài cũng là đi theo tỷ nữa hả, tỷ tỷ cũng không khỏi quá ngang ngược đó chứ! Cho dù tỷ tỷ là con của vợ cả, muội muội là con thứ, muội muội phải bị tỷ tỷ khi dễ như thế này à?”
Mắt thấy dây cung sắp lên cương, vào loại thời điểm này chắc chắn tiểu thư nhà mình sắp bị chịu thiệt thòi rồi, Phúc Nhi cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Chỉ tiếc là Ôn Hương lại mỉm cười.
“Muội muội, tỷ tỷ chưa từng có ý này, muội cần gì phải có suy nghĩ như vậy chứ, hơn nữa đích thứ này cũng không có gì, đây là do lão tổ tông đã định ra, ai bảo muội muội không phải được chui ra từ trong bụng của mẫu phi tỷ chứ? Nếu đã như vậy, muội muội vẫn nên thản nhiên tiếp nhận thì vẫn tốt hơn, dù sao thì cứ xoắn xuýt khó chịu ở trong lòng sẽ để cho muội muội vô cùng khó chịu.”
Ôn Hương tỏ ra mình giống như là một người tốt làm Ôn Nhan tức giận, trong lòng vô cùng ngột ngạt.
“Hơn nữa, nếu như muội muội đã muốn đi ra ngoài, không biết muội có cần phải đi bẩm báo với tổ mẫu không nữa?”
“Tỷ..."
Ôn Nhan oán hận nhìn chằm chằm vào Ôn Hương, nhưng mà bởi vì hình tượng từ trước đến nay của mình, cánh cửa này nàng ta cũng không thể làm ra cái gì, chỉ có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Nhưng mà điều Ôn Hương không sợ nhất đó chính là trừng mắt lạnh lùng nhìn đối phương, quay người dẫn theo Phúc Nhi bước lên đường.
Nàng cũng không phải là nhất định phải đi ra, nhưng mà gần đây vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng, không có cách nào bỏ xuống được những nỗi sợ hãi ở trong lòng, nếu như nàng còn không ra ngoài giải sầu một chút, thật sự không biết cứ ở đó hoài nàng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Tứ Thành không hổ là nơi phồn hoa nhất ở triều đại Thiên Vinh, trêи đường có đủ loại tiểu thương bán đủ loại đồ vật.
Hơn nữa triều đại Thiên Vinh còn có một đặc điểm khác đó chính là việc quản lý đường phố được thực hiện vô cùng tốt, ở bốn phía đều là tuyết trắng mênh ʍôиɠ, ngay cả Phủ Hoa Vương bình thường muốn đi đường thì bốn phía cũng đều chất đầy tuyết đọng.
Nhưng mà mỗi con đường ở đây lại không giống như vậy, đã không còn bộ dạng giống như lúc trước Ôn Hương ra đây.
Ở trêи đường đã không còn chút tuyết nào, nếu như không phải trêи mái nhà ở xung quanh đều có lớp tuyết, Ôn Hương còn hoài nghi rằng có phải tuyết đã tan rất lâu lắm rồi.
Ôn Hương cảm thán ở trong lòng.
Quả nhiên là triều đại Thiên Vinh vô cùng phồn hoa, chuyện gì cũng đều là thịnh cực tất suy, vẫn nên cẩn thận một chút mới được.
“Cô nương mua cái này đi, đây là kiểu dáng mới nhất năm nay của chúng ta đó, có thể mang nó về đắp người tuyết, nhưng mà nó sẽ không bị lạnh đâu, cô nương cứ mua một cái này đi, ta sẽ tặng cho cô nương một cái mũ có thể mang lên trêи đầu của người tuyết, nhìn vô cùng kỳ lạ, vô cùng đáng yêu.”
Ôn Hương dừng lại trước mặt của một người bán hàng nhỏ, người bán hàng đã nhìn thấy nàng ăn mặc không tầm thường, nhanh chóng chào hàng sản phẩm của mình. Phải biết là đại tiểu thư như thế này luôn rất lợi hại, đến đây có thể mua một chút, vậy thì dĩ nhiên ngày hôm nay không cần phải buồn bã.
Ôn Hương cầm lấy cái mũ đó, nhìn thấy cũng đúng là rất đáng yêu, nếu như đội ở trêи người tuyết thì chắc chắn sẽ không tầm thường, đúng lúc nàng cảm thấy ở trong phủ thượng có chút nhàm chán, cho nên nàng mua một cái để trở về đắp người tuyết.
“Nhị cô nương, trùng hợp như vậy?”
Sau lưng vang lên một âm thanh vô cùng vui sướиɠ, Ôn Hương lập tức lấy lại tinh thần, đây không phải là Dung Tử Hiên đó ư?
Hiện tại nàng cũng không muốn phải nhìn thấy vị Dung thế tử này, không phải là nàng chán ghét hắn mà là gần đây giữa hắn và nàng cứ luôn nằm trong bầu không khí khó nói thành lời, mà bây giờ Ôn Hương cũng không thích loại này, vì nó mà cảm thấy không vui vẻ.
“Tham kiến Dung thế tử.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Nhị cô nương không cần phải đa lễ, trong lúc nhất thời Hiên cảm thấy nhàm chán, thấy tuyết đã ngừng rồi cho nên đến đường phố đi dạo một chút, không ngờ đến gặp được nhị cô nương. Nhị cô nương nàng nói xem có phải chúng ta có duyên phận không thế?”
Dung Tử Hiên đã thay đổi bộ dạng đạm mạc bình thường của hắn, ngày hôm nay hắn nhìn vô cùng có sức sống, trong lúc nhất thời Ôn Hương còn cảm thấy ngày hôm nay không thể chống đỡ được.
Nghĩ như vậy, hắn là đi đến gần mấy phần, Ôn Hương dựa vào cửa hàng ở phía sau, trong lúc nhất thời không thể động đậy được nữa, chỉ có thể tùy ý để hắn đến gần.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng không bình thường, Ôn Hương nuốt một ngụm nước bọt.
“Nhị cô nương, chẳng lẽ là nàng chọc phải người nào không tốt, ở phía sau nàng cứ luôn có một cô nương đi theo nàng, hơn nữa còn dùng một ánh mắt không vui vẻ cứ nhìn chằm chằm vào nàng?”
Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần trêu chọc, dường như là nhìn thấy Ôn Hương khẩn trương như vậy hắn cảm thấy rất thú vị.
“Không bằng nàng nhìn xem thử đi?”
“Ngươi... trước tiên ngươi tránh ra một chút đi..."
Đứng đây cùng một nam tử với một khoảng cách gần như thế, mặc dù triều đại Thiên Vinh không cổ hủ, nhưng mà ở trước mặt của mọi người thân mật với nam tử như thế, nếu như bị người nào đó có âm mưu truyền đi cũng không phải là một chuyện tốt lành gì.
“Được rồi..."
Dung Tử Hiên vô cùng dễ nói chuyện tránh qua một bên.
Mà Ôn Nhan ở bên kia vốn dĩ muốn bước ra đường để xem xem Ôn Hương muốn làm gì, không ngờ đến nhìn thấy Ôn Hương lại gần gũi với một nam tử tuấn tú như vậy.
Trong lúc nhất thời trong lòng rất phẫn nộ.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Ôn Hương lại có thể tiếp xúc với những người như vậy, dựa vào cái gì và những nam nhân ở bên cạnh Ôn Hương lại xuất sắc như vậy.
Nam tử này không chỉ có tướng mạo xuất chúng, đồng thời khí chất quanh người cũng rất không tầm thường, ôn nhuận như ngọc, ngọc thu lâm phong đại khái chính là để hình dung hắn?
Từ trước đến nay Ôn Nhan chưa từng gặp được nam tử nào đẹp mắt hơn hắn, khí chất như thế, dung mạo như thế, tuyệt đối hiếm có trong thiên hạ.
Cái này càng khiến cho nàng ta ghi hận Ôn Hương thêm mấy phần.
Tất cả mọi thứ Ôn Hương đều có, nàng ta không có cho nên nàng ta giận đến phát điên rồi.
Hiện tại lại có nam tử xuất sắc như thế này xuất hiện đối xử với nàng như vậy, càng làm cho nàng ta ghen ghét đến điên lên được.
“Nhị cô nương, nàng xác định không đắc tội với vị cô nương đằng sau lưng đó à? Ánh mắt mà nàng ta đang nhìn chúng ta dường như đang muốn nổi điên lên.”
Dung Tử Hiên nhìn thoáng qua Ôn Nhan, có chút kỳ quái tăng thêm mấy phần trêu chọc.
Thật ra thì hắn cũng chẳng biết đó là ai, mặc dù ngày hôm đó đã từng gặp nhưng mà Dung Tử Hiên cũng chưa từng đặt ở trong lòng.
“Nếu như nổi điên thì cứ để tùy ý đi.”
Giọng điệu của Ôn Hương lạnh nhạt, đương nhiên là biết người ở đằng sau nàng là ai, nên nàng càng thêm không có tâm trạng gì mà nhìn nàng ta.
“Cũng đúng thôi, người râu ria có đi nữa cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”
Giọng nói đó làm Ôn Hương cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua bây giờ nàng cũng đã quen rồi. Dung thế tử trông có vẻ từ bi, nhưng mà thật ra trong lòng vô cùng tàn nhẫn.
“Nếu đã như vậy, không bằng để Hiên đi dạo với nhị cô nương, trêи đường có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, ở bên kia còn có một con đường, ở đó có đủ loại người tuyết, hơn nữa còn có điêu khắc bằng băng nhìn vô cùng kỳ lạ, nếu không thì để Hiên đi cùng với nhị cô nương xem một chút?”
Vốn dĩ Ôn Hương muốn từ chối, nhưng mà lại nghe thấy người trước mặt nói: “Thời tiết tốt như thế, chẳng lẽ là nhị cô nương muốn bị người ta nhìn chằm chằm như thế này hả?”
Ôn Hương ngẩng đầu lên kỳ quái nhìn thoáng qua Dung Tử Hiên.
“Nhị cô nương không cần phải tò mò đâu, muốn bỏ rơi người sau lưng là chuyện đơn giản như thế nào?”
Nói xong liền nắm lấy y phục ở trêи cổ tay của Ôn Hương, trong nháy mắt liên biến mất trong đám người, Ôn Hương vẫn còn chưa lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đi vô cùng nhanh chóng. Đừng nói là Ôn Nhan, ngay cả Phúc Nhi cũng không theo kịp.
Chuyện này...
“Thế tử... thế tử..."
Ôn Hương sốt ruột kêu lên hai tiếng.
Nhưng mà Dung Tử Hiên cũng không dừng lại, bước chân của nàng cũng không dừng được mà chỉ có thể chạy như bay, nhanh đến bất ngờ.
“Dung thế tử..."
Nàng có chút nóng nảy, nhưng mà Dung Tử Hiên lại không thèm để ý đến.
“Dung Tử Hiên..."
Rốt cuộc cũng đã không nhịn được nữa hét lớn một câu, gọi tên của Dung Tử Hiên, trong lúc nhất thời Dung Tử Hiên nở nụ cười.
Mà hai người cũng đã dừng lại, đi đến bên cạnh tấm tường thành của tòa thành, nhưng mà tường thành đó đã bị người ta đánh ngã, ở phía trêи chỉ còn lại một thứ gì đó giống như là cánh cửa, mà độ rộng này đủ để hai người đi qua.
Hai bên tường thành còn có câu đối.
Vế trêи là: nhìn trời nhìn đất nhìn thiên hạ.
Vế dưới là: chơi với núi sông nói chuyện phiếm.
Hoàng phi: tự có càn khôn.
Ôn Hương nhìn, chỉ nghe thấy Dung Tử Hiên nói ở bên tai: “A Hương, rốt cuộc nàng cũng đã gọi tên của ta.”
Cả người của nàng chấn động, cái này...
Dung Tử Hiên nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng liền không nhịn được mà muốn xoa bóp gương mặt nàng, nhưng mà lại cảm thấy như thế này chỉ sợ sẽ làm cho nàng tức giận, nhưng mà tay đang nắm lấy tay của Ôn Hương lại không chịu buông ra...
“A Hương, nàng nhìn thử đi, nơi này thú vị không?”
Còn không có bước vào, ở bên ngoài đã rất kỳ lạ.
Nhưng mà trước tiên có thể thả tay ra được không vậy...
Trong lòng Ôn Hương vô cùng tức giận, lại không có cách nào tránh thoát được.
“Dung Tử Hiên, trước tiên ngươi buông tay ra đi!” Nàng dùng sức hất ra, nhưng mà nàng nào phải là đối thủ của người này cơ chứ?
“A Hương, nàng nhất định phải bắt ta buông tay ra à?”
Hỏi xong còn không đợi Ôn Hương trả lời như thế nào mà đã nói tiếp: “A Hương, nàng không bỏ được đầu.”
Nói xong liền kéo Ôn Hương vào.
Ôn Hương cũng không có cách nào khác, tất cả những chuyện này cũng chỉ có thể tùy ý cho hắn thôi.
“Tại sao ở trong này phồn hoa như thế, có nhiều đồ như vậy, nhưng mà ở bên ngoài nhìn đơn sơ vậy chứ?”
Trong lúc nhất thời Ôn Hương không biết phải xưng hô với Dung Tử Hiên như thế nào, lúc nãy mới vừa kêu tên của người ta, lúc này lại gọi người ta là thế tử có chút không hay lắm, cho nên nàng cũng chẳng kêu hắn.
Đại khái là Dung Tử Hiên biết suy nghĩ trong lòng của nàng, cũng không ép buộc nàng cái gì.
“Nơi này gọi là Càn Khôn, bởi vì tất cả những thứ đồ thú vị trêи thiên hạ đều có cho nên được gọi là càn khôn, thứ mà nàng muốn chơi ở đây không có cái gì là không có, chỉ có thứ nàng nghĩ không ra chứ không có thứ nó làm không được.”
Dung Tử Hiên cười ha hả nắm tay Ôn Hương, hai người vừa đi vừa nhìn, quả nhiên xung quanh có rất nhiều gánh xiếc, nơi này cũng có rất nhiều người tuyết chất đống, còn có băng điêu khắc y như là thật.
“Có điều thì những thứ này cũng chỉ là do sức phóng đại của con người, trêи đời này có nhiều thứ thú vị như vậy, nơi này không có khả năng có hết toàn bộ mọi thứ, nhưng mà mấy người đến nơi này trêи cơ bản đều có thể chơi rất vui vẻ, bởi vì bọn họ cũng không suy nghĩ rốt cuộc nơi này có gom hết tất cả những thứ thú vị trong thiên hạ vào hay là không.”
Không biết hôm nay vì sao Dung Tử Hiên lại đột nhiên trở nên vui vẻ như vậy, lời nói cũng nhiều hơn.
“Về phần trước cửa tại sao lại đơn sơ như thế, vậy thì có chuyện để nói nữa rồi. Đường Càn Khôn này là do tiểu lưu manh kiếm tiền bằng cách diễn xiếc ảo thuật, nơi này vốn dĩ là một con phố bị bỏ hoang, sau đó tiểu lưu manh này không biết lấy tiền từ đâu ra mà mua chỗ này, mấy chục năm tiếp theo nơi này liền trở thành bộ dạng như vậy đó.”
Ôn Hương nghe thấy cũng rất kinh ngạc, thế mà lại còn có chuyện ly kỳ như vậy, chỉ là một tiểu lưu manh mà thôi, bây giờ lại có thể có một đế quốc vui chơi.
Ôn Hương cẩn thận nhìn nơi này một phen, phát hiện quả nhiên là ở đây có rất nhiều thứ thú vị, nhìn cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng mà...
Cái này cũng không đến mức hấp dẫn người khác như Dung Tử Hiên đã nói?
“Chẳng lẽ ở đây không còn thứ gì khác nữa hả, cứ dựa vào những thứ này, bình thường như vậy sao có thể hấp dẫn được người bên ngoài, làm sao có thể phát triển được như vậy, tại sao nhiều năm trước ta chưa từng nghe nói đến nơi này?”