Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Chương 26: Trêu tức




"Không phải ngươi không biết cưỡi ngựa à? Ta gọi thêm mấy người đến đây nữa, như vậy, đến lúc đó nếu như ngươi vẫn không cưỡi được thì cũng không thể để cho một mình ta vất vả như vậy..."

Ôn Hương: "..."

Yêu Nương, được, làm tốt lắm...

Thấy mặt Ôn Hương tái đi, Yêu Nương vội vàng chớp lấy thời cơ, tiến lên nói: "Ta đã liên hệ với người đứng sau giúp đỡ chúng ta, hắn nói hôm nay cũng có mặt ở chỗ đình nghỉ chân này để gặp mặt chúng ta một lần, vừa hay chúng ta cũng có thể hỏi rõ mục đích của hắn! Ta đang định báo tin cho hắn thì hắn đã báo tin cho ta trước, ta nghĩ tất cả chúng ta đều tới đình nghỉ chân hết đi..."

Nói xong dừng một chút, nàng ta im lặng nhìn thoáng qua Ôn Hương vẫn đang im lặng nãy giờ, cảm thấy hơi khó hiểu, vì sao lại không chịu nói.

"Đúng rồi, ngươi ở đây bao lâu rồi, có nhìn thấy ai không?"

Đối với lời này của nàng ta, đầu óc Ôn Hương đã ở vào trạng thái không thế nào hoạt động.

"Không biết, bọn họ là người của nhị tiểu thư các người hay là người của Dung Tử Hiên, hoặc là, bọn họ là người mà chúng ta đang cùng nhau chờ?"

"Không biết người chúng ta và nhị tiểu thư muốn chờ có phải là cùng một người không..."

Trong đầu Ôn Hương lại vang lên nhưng lời mà Dung Tử Hiên vừa mới nói, nàng giống như bị sét đánh trúng, rất lâu sau vẫn không thể tự kiềm chế được.

Dung Tử Hiên...

Sao có thể là Dung Tử Hiên chứ?

Ôn Hương có chút không thể lý giải.

"Nhị tiểu thư, không biết có phải ngươi đang chờ người mà chúng ta cũng đang chờ không?"

Dung Tử Hiên chậm rãi đi qua, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Ôn Hương đã hóa đá, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, không cẩn thận sẽ rơi bị vào bên trong mà không cách nào tự kềm chế được."Có lẽ, chúng ta đang chờ cùng một người, nhị tiểu thư có chắc là mình vẫn muốn tiếp tục nói chuyện ở trong đình nghỉ chân này không? Gió lớn tuyết cũng lớn, mặc dù chưa chắc sẽ có người tới nhưng tổng thể cũng không thiếu mấy người này, ngươi nói xem có thể ảnh hưởng tới chuyện của ngươi không?"

Dung Tử Hiên lạnh nhạt nói nhưng Ôn Hương có thể cảm nhận được, không phải người này đang thương lượng với nàng mà là trực tiếp nói với nàng rằng: bây giờ nàng cần lên xe ngựa.

Nhìn gương mặt vừa lòng đắc chí kia, Ôn Hương cảm thấy, mình còn có lựa chọn khác nữa sao?

Sao nàng lại không cẩn thận vướng vào chứ?

"Vậy, Ôn Hương từ chối thì bất kính rồi!"

Nói xong nàng liền đi về phía xe ngựa, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Dung Tử Hiên ở phía sau nhìn theo nàng nhẹ nhàng cười cười, nghĩ đến cho dù là chuyện gì, cho dù nha đầu này giả vờ lạnh lùng tới mức nào thì cuối cùng cũng vẫn chỉ là một cô bé, hơn nữa còn là một cô bé rất có suy nghĩ.

Ôn Hương được Dung Tử Hiên giúp đỡ trèo lên rồi hắn cũng theo sát trèo lên luôn theo sau, Yêu Nương cũng đi theo nhưng lúc nàng ta định trèo lên xe thì bị Đình Tây ngăn lại.

Ôn Hương nhìn thoáng qua Dung Tử Hiên, chỉ thấy hắn mím chặt môi mỏng hơi nhếch lên, không hề có chút ý tứ nhượng bộ, Ôn Hương liền biết, giờ phút này người này rất lãnh khốc, nửa chút cũng không muốn cúi đầu.

Nhưng bên ngoài rất lạnh, Ôn Hương biết rõ như vậy, nàng rất muốn hờn dỗi đi xuống khỏi xe nhưng cuối cùng cũng chỉ đưa lò sưởi trong tay ra.

"Thế nào, cảm thấy ta lãnh khốc vô tình?"

Dung Tử Hiên nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của nàng liền biết, vì hắn không để cho nữ nhân kia đi lên nên nàng rất không vui.

Nhưng xe ngựa này là của hắn, sao có thể có chuyện người nào cũng có thể tùy tiện trèo lên được?

"Không dám, chuyện Thế tử làm sao chúng ta có thể chất vấn được chứ?" Rõ ràng Ôn Hương đang hờn dỗi, nói chuyện cũng đã thành nói hươu nói vượn.

"Xe ngựa của ta chưa từng để người nào bước lên, ngoại trừ người nhà của ta và Đình Tây ra thì cũng chỉ có một mình ngươi!"

Hồi lâu sau, Dung Tử Hiên đột nhiên nói một câu như vậy khiến rất nhiều lời Ôn Hương muốn nói đều bị ngăn ở trong miệng, cuối cùng nàng không nói gì nữa.

"Ngươi..."

Nàng muốn hỏi lý do nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc và cả sự dịu dàng giữa hai lông mày kia, quả thực lời gì nàng cũng không hỏi ra được, ngay cả lý do vì sao hắn lại giúp mình nàng cũng không thốt nên lời.

"Ôn Hương, ngươi nói xem, ngươi vẫn muốn để nàng ta đi lên ư? Nếu ngươi muốn thì ta cũng có thể để nàng ta lên..."

Giọng nói của Dung Tử Hiên đột nhiên trở nên ấm ức, giống như nàng vừa gây ra chuyện gì không thể tha thứ khiến hắn phải chịu ấm ức rất lớn vậy.

Ôn Hương hơi bối rối, Dung Tử Hiên dịu dàng, Dung Tử Hiên xấu bụng, Dung Tử Hiên đối xử lạnh lùng xa cách với người khác, Thái tử điện hạ ở trước mặt, Dung Tử Hiên cũng không thèm quan tâm thế mà ở trước mặt nàng hắn lại tỏ ra mình ấm ức.

Nhưng Ôn Hương nàng, nàng bị oan mà...

Ôn Hương nhìn Dung Tử Hiên chằm chằm, lần đầu tiên nàng cảm thấy người này chính là một con sói đội lốt cừu, nàng vô cùng nghi ngờ nhưng chưa kịp hỏi rõ ràng thì đã bị hắn đảo loạn tâm tư trước, trong lòng rối loạn.

"Thôi thôi, không được thì không được, chúng ta mau nói cho xong còn đi!" Ôn Hương rối bời nói, chủ yếu là bây giờ khi đối mặt với Dung Tử Hiên nàng cảm thấy rất bối rối, nàng có một cảm giác vô lực với Thế tử Dung vương phủ.

Nhưng lúc này nàng lại không hề trông thấy, Dung Tử Hiên ngồi bên cạnh đang từ từ cong khóe môi lên.

"Ngươi chính là người phía sau vẫn luôn giúp đỡ ta à?"

Lên xe, Ôn Hương trực tiếp hỏi, lời nói của Dung Tử Hiên và sự khác thường mà hắn vẫn luôn biểu hiện ra kia đã nói rõ tất cả, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

"Đúng vậy!"

Dung Tử Hiên không phủ nhận, hôm nay hắn ra mặt vốn định nói rõ với nàng, mặc dù nha đầu này rất có thiên phú làm những chuyện này, chọn người kia cũng rất tốt, khá là có năng lực.

Nhưng thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, Yêu Nương thật sự quá nổi tiếng, huống chi nàng ta còn rất thích mặc quần áo màu đỏ, chuyện này thật sự khiến người khác chú ý, nơi này còn là Tứ Thành kinh đô của Thiên Vinh hoàng triều nữa chứ!

Mọi thứ ở đây đều được các thế lực theo dõi, nếu bọn họ mạnh mẽ xông tới như vậy chỉ sợ chưa được bao lâu đã bị người khác phát hiện.

"Tại sao ngươi phải giúp ta?"

Ôn Hương rất khó hiểu, vì sao ngay từ lúc bắt đầu người này đã lựa chọn giúp nàng, thậm chí không màng tới bản thân mình.

"Ngươi nói xem là vì sao?"

Dung Tử Hiên nở nụ cười, nhìn có mấy phần đùa giỡn nhưng đôi mắt kia lại giống như vực sâu, nếu không cẩn thận sẽ bị rơi vào đó, Ôn Hương cảm thấy trong lòng một phen khuấy động.

"Nhị cô nương, cô nương cảm thấy là vì sao?"

Giọng điệu của Dung Tử Hiên càng thêm ôn hòa giống như đang dụ dỗ người khác, Ôn Hương lập tức lấy lại tinh thần từ trong sự dịu dàng của hắn, nàng cúi đầu xuống, mặt đỏ như tôm luộc, vô cùng mất tự nhiên nói ra: "Ai biết được ngươi vì cái gì?"

Giọng nói của nàng hơi lớn, Dung Tử Hiên cũng không giận, nha đầu này sắp xù lông lên rồi.

"À..."

Ôn Hương nghe thấy trêи đỉnh đầu của mình truyền đến tiếng cười trêu tức của Dung Tử Hiên, nàng càng không nhấc nổi đầu của mình lên.

Cái tên Dung Tử Hiên này!

"Thật ra ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra ngươi đang thiết lập mạng lưới tình báo, hơn nữa vị trí ngươi lựa chọn cũng rất không tệ, lợi dụng chuyện cũ của Sông Lâm Thủy để tập hợp lại tất cả tình báo ở chỗ này, ý định này rất khá!"

Dung Tử Hiên cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục trêu chọc nha đầu này nữa thì nàng rất có thể sẽ nhảy xuống khỏi xe nên hắn vội vàng sửa lại, nghiêm túc nói.

"Thật sao? Vậy thì có liên quan gì mà ngươi lại giúp ta?"