Mỹ nhân như nước, nóng bỏng kỳ hoa.
Sau khi lão Vương phi dẫn Ôn Nhan tức giận rời đi, sự chỉ trích của mọi người đều ít đi rất nhiều, mọi người đều dừng ở đây, thưởng thức vẻ đẹp của Ôn nhị tiểu thư Ôn Hương một trong tứ đại mỹ nhân của Thiên Vinh vương triều.
Nàng chỉ đứng ở đó thì tự nhiên trở thành một phong cảnh.
“Như vậy, vậy bản quan cũng cáo lùi!” Hồ Xuyên thấy lão Vương phi đã đi rồi, ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
“Chuyện ngày hôm nay còn phải đa tạ Hồ bá bá!”
Ôn Hương rất cung kính hành lễ với Hồ Xuyên.
Hồ Xuyên là Kinh Triệu Phủ Quân, cũng là huynh đệ kết bái của Hoa Vương gia, thường thường cũng không có ít lần giúp đỡ Hoa Vương gia, lúc này tự nhiên là sẽ không nhận lễ của nàng tại đây.
“Ngươi không cần như thế, quan hệ giữa ta và phụ thân của ngươi...” Ông ta khựng lại: “Phụ thân của ngươi không ở trong kinh thành, vốn dĩ ta chính là phải chăm sóc ngươi nhiều hơn!”
“Hồ bá bá, người đi thong thả!”
Ôn Hương trưng ra dáng vẻ yếu đuối, chuẩn bị tiễn ông ta rời đi, dáng vẻ này Hồ Xuyên nhìn mà trong lòng càng không chịu được, chỉ cảm thấy nàng chịu quá nhiều ủy khuất, dù sao vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy, lão Vương phi đều thiên vị như vậy, bình thường còn không biết là cái dáng vẻ gì nữa!
“Ài, tiểu Hương, muội muội con thϊế͙p͙ này của người, sợ rằng không phải là một người bớt lo!” Ông ta đi vài bước, vẫn thở dài một tiếng, lại liếc nhìn Dung Tử Hiên còn ở bên cạnh không đi, ông ta cũng không tiện nói nhiều tới chuyện khác.
Chỉ đành nói một câu: “tiểu Hương bình thường chuyện gì đều phải để ý một chút, nếu như có chuyện gì không thể giải quyết, lập tức cho người tới nói với ta, Hồ bá bá nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!”
Ôn Hương nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, cảm thấy rất cảm động.
Tình cảm của ông ta và phụ thân được như này, thật là hiếm có.“Không biết Thế tử hôm nay là đặc biệt tới hay là đi ngang qua?” Ôn Hương sau khi thấy Hồ Xuyên rời đi rồi, mới xoay sang Dung Tử Hiên.
“Ôn nhị cô nương cuối cùng nhìn thấy Uyên rồi.” Dung Tử Hiên nhàn nhạt mỉm cười, một bộ đồ trắng, quân tử dịu dàng, nhạt như nước trắng, lại dưới ánh nắng chiếu xuống mà lấp lánh hào quang, không thể khiến bất cứ ai phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Ôn Hương bị hắn nói như vậy thì có hơi sững sờ, cái này nói ra thì...
“Nhị công nương, nếu như Uyên nói, hôm nay là đặc biệt vì nhị cô nương mà tới, nhị cô nương sẽ như nào?”
Sẽ như nào?
Ôn Hương càng thêm mơ hồ rồi.
“Ha ha ha...”
Mỹ nam tử chính là mỹ nam tử, cười lên, đều tạo cho người ta một loại cảm giác ấm áp, nhất thời, trái tim của Ôn Hương dường như rộn nhạo.
Lúc này, nàng lập tức hoàn hồn lại, dù sao đây là ở cửa lớn, bên ngoài còn có bao nhiêu người nhìn, không quá hay.
“Thế tử hôm nay có ơn với ta, chỉ có điều ta hôm nay vừa trở về, nhất thời không tiện, không bằng, ngày mai ta mời Thế tử ăn cơm, dùng bữa ăn để đáp tạ ơn tương trợ ngày hôm nay của Thế tử!”
Ngữ khí của Ôn Hương rất điềm nhiên, thực chất là có hơi khổ não.
Không biết tại sao, nàng vậy mà sẽ bị vẻ ngoài của người này mê hoặc, sống hai kiếp, mỹ nam tử gì chưa từng thấy, thế nào không có tác dụng như vậy?
May mà, trong lòng nàng cho dù là đã vô cùng khó chịu rồi, trêи mặt lại không hề biểu lộ ra một chút gì.
Dung Tử Hiên tuyệt đối không ngờ Ôn Hương sẽ nói muốn mời hắn ăn cơm, nhưng lại nghĩ lại, đây dường như là chuyện nàng sẽ làm, lạnh lùng mà lại có lễ tiết, không cho ngươi một chút cơ hội lại gần.
Dù sao nàng đối với người có thể tin tưởng, đều sẽ không nói muốn mời ăn cơm, ví dụ như Hồ Xuyên vừa rồi, nàng cũng chỉ nói cảm tạ mà thôi, còn hiển nhiên nhận lòng tốt của ông ta.
“Cũng được! Nếu nhị cô nương thịnh tình mời, vậy Uyên cung kính không bằng tuân lệnh rồi, ngày mai Uyên sẽ kính hầu nhị công nương!”
Hắn mỉm cười, nhìn Ôn Hương, giống như trêи mặt nàng có hoa, Ôn Hương có hơi bối rối trong lòng, không biết hiện tượng này là vì sao.
“Thế tử khách khí rồi, vốn nên là ta đáp tạ Thế tử!”
Nói xong, hai người chào nhau, Dung Tử Hiên cũng không có nán lại nữa, mà xoay người dẫn người của mình rời đi.
Ôn Hương lại không có lập tức đi vào, nàng đứng ở cửa lớn nhìn bóng lưng của Dung Tử Hiên hồi lâu, chỉ thấy hắn chầm chậm cất bước, ngọc bội dắt ở thắt lưng, vang lên tiếng leng keng, ở trêи một con phố, hắn tóm lại là người một ánh nhìn thì có thể bị người ta nhìn thấy.”
Công tử như này, nếu như rơi vào kết cục như này, thật sự là khiến người ta tiếc nuối, lại liên tưởng tới sự tin tường của hắn đối với phụ vương ở kiếp trước, phần ân tình này, cộng thêm sự thịnh tình giúp đỡ của hắn vào hôm qua hôm nay, thật sự khiến người ta cảm động.
Có điều, cũng không thể không khiến người ta nghi hoặc, dù sao, đi một ngày đàng học một sàng khôn, nàng của bây giờ, bất cứ biến động nhỏ đều có thể khiến nàng đủ cảnh giác.
Phúc Nhi thấy thần sắc ngẩn ngơ của Ôn Hương, nàng ta có hơi lo lắng gọi một tiếng.
“Tiểu thư, chúng ta vào trong thôi.”
Ôn Hương lập tức hoàn hồn, thấy Phúc Nhi cẩn thận như vậy thì có hơi xót, nha đầu này chắc là bị dọa sợ rồi.
“Được, chúng ta trở về trước, hôm nay, cũng coi như là trở về rồi!”
Ôn Hương xoay người nhìn Phủ Hoa Vương, những hạ nhân kia lũ lượt tránh sang một bên, đoán chắc là đang nhìn nàng, thương lượng sau này đối phó với nhị tiểu thư nàng như nào?
Có điều, ta trở về rồi, Ôn Hương 15 tuổi, ta trở về rồi, trước kia ta ở đây mất đi thứ gì, hiện nay, đều phải ở đây đòi lại hết.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng, ngoài viện của nàng đã bắt đầu có âm thanh ầm ĩ.
Ôn Hương vừa trở về từ trong những ngày bị nhốt trong thủy lao kia, trong đầu cứ xuất hiện những ngày đó, sự tối tăm của một người, sự hận thù vô tận kia, cùng hận ý ngập trời, đủ dần dần cắn nuốt bản thân nàng.
Cho nên, cả đêm, nàng đều không làm sao ngủ được, vừa nhắn mắt thì dường như nhìn thấy những ngày hai chân không có tri giác đó.
Lúc này, nàng tự nhiên là đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
Có điều, cũng là rất bình thường.
Tam tiểu thư rất được cưng chiều của Ôn gia hôm nay phải bị đưa tới Tướng Quốc Tự, không nháo ầm ĩ một phen sao mà được?
“Cô mẫu, người tuyệt đối không thể đưa Nhan Nhi tới nơi đó được, nơi đó thật sự không phải một nơi tốt, Nhan Nhi từ bé tới lớn đều chưa từng chịu khổ như vậy, càng huống chi tới Tướng Quốc Tự rồi, không phải khiến danh tiếng của Nhan Nhi của chúng ta chịu tổn hại sao...”
Từ xa, Ôn Hương có thể nghe thấy tiếng của mẫu thân Ôn Nhan, Tiêu Trắc phi của Hoa Vương phi ở bên ngoài khóc lóc gọi cha gọi vương với lão Vương phi.
Cách nhiều năm, Ôn Hương đột nhiên có thể nghe thấy giọng nói của những người trong quá khứ này, đột nhiên cảm thấy, rất là không tồi, tuy âm thanh đó không dễ nghe, nhưng nàng cũng dường như có thể từ trong âm thanh này tìm được bản thân.
Thì ra, nàng là thật sự sống lại rồi, tất cả chuyện này đều không phải là một giấc mơ.
Trắc phi này là cháu gái của lão Vương phi, vốn dĩ cũng là lão Vương phi vì để giữ vững địa vị của mình, có thể nắm giữ trái tim của phụ vương Ôn Lạc của Ôn Hương, cho nên tốn rất nhiều tâm huyết mới đón vào được, vì địa vị trong Vương phủ, để cháu gái của mình làm thϊế͙p͙, cũng là rất nhọc lòng!