Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 29






Ngày hôm nay Ngôn Thanh Nhiên là muốn ở nhà chơi đùa, dù sao ngày mai chính là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, ngày này đối với cô cũng không có quan hệ nhiều lắm...!Nhưng mà cô cũng không có ý nghĩ sẽ đi ra ngoài a.
Dương Y hôm nay ở công ty đã bàn giao hết công việc trước giờ tan tầm nên nhanh chóng về nhà, mở cửa thấy Ngôn Thanh Nhiên không có việc gì làm, nằm ở sô pha xem phim truyền hình, đứa nhỏ này cuối tuần cũng không đi ra ngoài chơi sao?.

ngôn tình tổng tài
Đột nhiên nhớ tới thời điểm lần trước mang Ngôn Thanh Nhiên đi chơi đã là thật lâu trước đây, đã từ lâu nàng không cùng Ngôn Thanh Nhiên đi ra ngoài, nghĩ đến lại thấy trong lòng thổ thẹn.

Nàng thật muốn xin lỗi con gái, bởi vì quá bận rộn công việc mà không lo lắng cho cô, nhượng tính nết của cô ngày càng quái gở, khiến cho cuộc sống của cô càng cô đơn.
Buông túi xách qua một bên, ngồi xuống bên cạnh cầm tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên quay đầu liền thấy vẻ mặt đậm mùi xin lỗi nhìn mình, đột nhiên vẻ mặt buồn bực...

"Mụ, làm sao vậy? Có người dám khi dễ ngươi sao?" Ngôn Thanh Nhiên chỉ sợ mụ mụ của mình bị người khác khi dễ, Dương Y hiền lành lại ôn nhu, cho nên vẫn luôn có người muốn khi dễ nàng.

Giống như toàn bộ cái gia đình kia!
"Không có không có, Nhiên Nhiên mụ mụ thực xin lỗi ngươi..." Dương Y nói viền mắt liền đỏ, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng đem nàng ôm trong lòng, vỗ vỗ giống như hống một hài tử.

Mụ mụ của cô chính là cái túi nước a, quả nhiên nữ nhân đều làm từ nước, một điểm cũng không có sai...
"Làm sao vậy mụ mụ, ngươi nào có lỗi gì với ta, ngoan, không khóc không khóc..." Ngôn Thanh Nhiên âm thanh ôn nhu hống nữ nhân mềm mại trong lòng, cho dù bề ngoài nàng có kiên cường đến đâu thì bản tính vẫn là nhu nhược, một người phụ nữ của gia đình.
"Mụ mụ đó giờ đều không chăm sóc tốt cho ngươi, đều trách mụ mụ công tác bận quá" Dương Y hổ thẹn cực kỳ, thực xin lỗi con gái, không có làm bạn với con vượt qua khó khăn.
Ngôn Thanh Nhiên nghe vậy liền muốn nói lời ngon ngọt để hống nữ nhân mềm mại này, aizz, không có biện pháp, nhưng nếu không hảo hảo hống thật sợ nhà sẽ bị ngập a...
"Nhiên Nhiên, nhanh đi thay quần áo, mụ mụ mang ngươi đi chơi" Dương Y phi thường muốn bù đắp cho Ngôn Thanh Nhiên, suy nghĩ phải dành ngày hôm hảo hảo bồi Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên nghe vậy xoa xoa huyệt thái dương, cô thật sự không muốn đi ra ngoài nhưng lại không có biện pháp, bởi vì Dương Y đang mang ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Đi vào phòng chứa quần áo mới phát hiện thì ra mình có ít đồ để mặc như vậy, Dương Y thấy Ngôn Thanh Nhiên nửa ngày cũng chưa có đi xuống dưới nhà, liền đi vào gian phòng liền thấy Ngôn Thanh Nhiên đang đứng xoa cằm tự hỏi nên mặc cái gì.
Dương Y nhìn cái phòng mà chẳng có bao nhiêu quần áo mới phát hiện ra bản thân đã bỏ bê Ngôn Thanh Nhiên nhiều lắm.

Con nhà người ta phòng chứa quần áo chính là chất đầy như núi, kể cả bản thân Dương Y cũng vậy.
Quần áo của Ngôn Thanh Nhiên chính là do tiền thân lúc trước mua, hận không thể nói, mắt thẩm mỹ quá kém! Cái này cũng gọi là quần áo sao! Từ khi sống lại tới nay đây là lần đầu tiên cô đến phòng chứa quần áo của mình, bởi vì bình thường luôn mặc đồng phục học sinh, mà nhà trường phát tới tận ba, bốn bộ! Nhiêu đó cũng đủ để mặc hàng ngày rồi, nên cô chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đi tới phòng chứa quần áo bao giờ, ngày hôm nay có cơ hội nhìn đến liền có quyết tâm nhất định phải đi mua đồ mới...
Đem đống quần áo lộn xộn mà tiền thân đã mua lúc trước đem quăng ra ngoài, mẹ nó thật sự nhìn ngứa mắt...
Đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên cầm tới một kiện áo sơmi màu đỏ thẩm nhíu nhíu mày, cái thú vui kì lạ gì đây...

Dương Y đau lòng kéo tay Ngôn Thanh Nhiên, nhẹ giọng nói "Nhiên Nhiên, mụ mụ ngày hôm nay mang ngươi đi mua quần áo nha, thật lâu đều không có mang ngươi đi dạo phố." Dương Y nói như vậy, lại nghĩ tới thật lâu nàng không có mang Ngôn Thanh Nhiên đi mua quần áo, trước đây đều là đưa một tấm thẻ cho Ngôn Thanh Nhiên, nhượng cô tự mua chính quần áo mình giày déo mình thích...những thứ này nang không muốn quản nhiều...
"Hảo." Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt đáp lại, đem quần áo treo lên lại, tìm một kiện áo sơmi trắng mang lên người.
Dương Y nhìn đống quần áo đó cũng nhíu mày, tự hỏi thẩm mỹ của con gái mình trước đây tại sao lại kì như vậy...!Cũng trách bản thân không có hảo chiếu cố Ngôn Thanh Nhiên.

Trong đống quần áo, màu chủ đạo không phải đỏ thẫm cũng chính là xanh lục, so sánh với hiện tại, đồng phục của trường vẫn chính là đẹp mắt!
Nắm tay Dương Y đi ra ngoài, phân phó quản gia đem những bộ quần áo trong phòng quăng đi hết, kỳ thực Ngôn Thanh Nhiên là người rất có tiền, bởi vì mỗi lần Dương Y cung cấp tiền cho cô thì cô cũng không động đến quá nhiều.
Đống quần áo đó cũng chính là tiền thân mua ở chợ đêm, chợ đêm quần áo đẹp cũng rất nhiều, nhưng tiền thân chỉ nhất định chỉ mua màu xanh đỏ lòe loẹt mới chịu.

Có một việc càng nói càng khoa trương, không mua thì thôi nhưng khi đã mua là phải mua một nửa là đỏ thẫm, một nửa là xanh lục.

Cái thẩm mỹ chó má gì thế không biết! Thiệt là muốn chọc mù mắt người khác!
Ngôn Thanh Nhiên tự cảm thấy rất may mắn bởi vì chính mình đời trước đã được tiếp thu rất nhiều gout thẩm mỹ thời thượng, con mắt thời trang của mình cũng rất tốt, bằng không con đường trở thành nam thần của cô sẽ không dễ dàng a.
Lẳng lặng lên xe, Dương Y lái xe, Ngôn Thanh Nhiên ngồi ở ghế phó điều im lặng, Dương Y mở miệng nói "Thanh Nhiên, mụ mụ mang ngươi đi trung tâm mua sắm của nhà chúng ta mua đồ nhé" Nói đến trung tâm mua sắm này, không phải là tài sản của Ngôn gia, mà là của Dương Y, chuyên bán đồ cưới, nhà của Dương Y chính là hào môn thế gia ở Đế Đô, vừa có tiền mà cũng vừa có quyền thế.
Không biết như thế nào mà Dương Y liền coi trọng lão ba Ngôn Thanh Nhiên - Ngôn Thao, không để ý đến sự phản đối của gia đình mà kiên quyết muốn gả cho Ngôn Thao, ông ngoại bà ngoại Ngôn Thanh Nhiên tự nhiên cũng không có biện pháp, dù sao bọn họ cũng chỉ có mỗi một đứa con gái bảo bối, nên từ nhỏ đến lớn đều là phủng nàng ở trong lòng bàn tay.
Dương gia có ba người con trai, một con gái, Dương Y chính là nữ hài duy nhất, nên được bị phủng ở lòng bàn tay mà cưng chiều.

Dương Y lúc trước cũng là bị tài hoa của Ngôn Thao, cùng với tính cách thành thật mà hấp dẫn nàng, làm việc nghĩa, không bao giờ chùn bước, trải qua yêu nhau rồi muốn gả cho hắn, cho đến nay nàng cũng chưa bao giờ hối hận.
Cha mẹ Dương Y, vào thời điểm nàng xuất giá, đã đem rất nhiều tài sản tặng cho con gái, cái trung tâm mua sắm này cũng chính là một trong số đó, rất lớn, cũng thực xa hoa.


Ngoài ra còn có cổ phần của tập đoàn công ty Dương thị.

Trừ cha mẹ, cũng không thể quên kể đến phần của 3 ca ca nàng, bọn họ cũng cho nàng thật nhiều quà như nhà ở mặt tiền, xe, cửa hàng, nhà đất....
Ngày Dương Y xuất giá có thể tự tin nói rằng đó chính là hôn lễ xa hoa nhất, cũng chính là hôn lễ long trọng, lãng mạn nhất từ trước đến nay.
Dương Y bởi vì mấy năm chỉ còn một mình mà phải nỗ lực chống đỡ, nên cũng không có nhiều thời gian về nhà mẹ đẻ, bởi vì nàng cảm thấy một khi đã gả đi thì không nên làm phiền đến cha mẹ.

Nhưng mà nàng đâu biết, đằng sau nàng vẫn có cha mẹ, cùng huynh đệ, trước sau như một âm thầm nâng đỡ, trợ giúp nàng.

Bằng không dựa vào tính cách mềm yếu của Dương Y quả thực không có khả năng chống đỡ công ty cho tới hôm nay...
Ngôn Thanh Nhiên nghe lời lão mụ của mình kể về trước đây, cô có thể cảm giác được tình yêu thương của ông ngoại bà ngoại, cùng với các cậu của mình đối với mụ mụ lớn đến nhường nào, cô cảm thấy hạnh phúc giùm cho nàng.

Đó là điều mà Dương Y xứng đang có được và phải nhận được a..