Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 535: Rắc Rối Của Lam Gia




‘Đùng!’

- “Các ngươi nói muốn dừng thi công là phải dừng, tưởng chỉ cần một câu đơn giản như vậy là xong sao?! Nói cho rõ với ta, đừng có nghĩ dùng một chút thủ đoạn nhỏ thì có thể khiến chúng ta ngoan ngoãn từ bỏ. Vốn lưu động của cả công ty tập trung vào phát triển khu vực đó đều lớn hơn gấp mấy lần so với số tiền các ngươi đền bù rồi.”

Còn chưa mở cửa phòng thì Lý Uyên đã nghe được tiếng đập bàn cùng quát tháo từ bên trong truyền ra.

Nàng có thể nhận ra, đây là giọng của một người phụ nữ, mà theo ngữ khí của đối phương, Lý Uyên không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của người đó đang tức giận đến mức độ bùng cháy, không thể kiểm soát được nữa.

- “Ông… ta có nên…”

Lý Uyên hiển nhiên nhận ra tình huống có đôi chút không ổn, ánh mắt lo lắng nhìn sang ông ngoại mình, nhỏ giọng hỏi dò.

Khuôn mặt của ông lão lúc bấy giờ cũng không còn tươi tắn như trước đó nữa, tất cả đến bị thay thế bởi một vẻ âm trầm đáng sợ, tựa hồ sắp đóng lại thành một lớp băng sương lạnh lẽo.

- “Đi, cứ việc vào, xem tình huống như thế nào rồi tính.”

Sau một lúc hít sâu vài hơi, ông lão đã khôi phục lại thần sắc lãnh tĩnh của mình, bất quá trong mắt ông ta, Lý Uyên vẫn còn có thể cảm nhận được một cơn phẫn nộ vô hạn đang không ngừng bốc lên cao.

- “Xin lỗi chị Nguyệt, tôi đến đây cũng không phải là để thương lượng với chị. Đây là quyết định từ phía cơ quan chính phủ địa phương, dù cho có cả ông Lam Sương tới đây thì cũng không thể thay đổi được gì đâu.

- Lần này tôi tới chỉ là để thông báo cho chị biết kế hoạch mà thôi. Mong rằng chị sẽ phối hợp, tránh gây ra một số ít phiền phức rắc rối không đáng có.”

Lý Uyên vừa mở cửa bước vào trong thì liền nghe được một thanh âm của người đàn ông truyền đến. Ngoảnh mặt nhìn theo phương hướng giọng nói thì phát hiện ra, chủ nhân của nó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc quần áo com-lê tươm tất từ đầu đến chân.

Thần sắc của hắn rất hờ hững, tựa hồ với tình huống nổi đóa của người phụ nữ trước mắt không là gì đối với hắn cả.

- “Ah, cha, ngươi làm sao tới đây? Ồ, còn đây là…?”

Người phụ nữ tên Nguyệt vừa muốn phản bác lại thì đột nhiên phát hiện ra mấy người ở trước cửa phòng, lời cũng nói cũng bị ép trở lại, đổi lại giọng điệu bình thường hỏi.

Chậm rãi rời đi khỏi bàn làm việc đi tới đón đầu ông lão, nàng đồng thời dùng một loại ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn về phía Lý Uyên.

Gã đàn ông khi trông thấy ông lão kia bước vào thì cũng lộ ra một chút biến hóa trên gương mặt, bởi chính miệng hắn vừa rồi đã nhắc đến tên ông ta.

Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại hắn liền từ bỏ suy nghĩ vu vơ này, phảng phất như ông lão kia đối với hắn thì không có một tí tính chất uy hiếp nào cả.

- “Ừm, ta tới đây để giới thiệu với con thành viên mới của gia đình. Đây là cháu Uyên, con gái ruột của Nhu, vừa từ Entire Land trở về cách đây mấy hôm. Bữa nay nó rảnh rỗi nên ta đưa nó đến đây để gặp mặt cùng con, sẵn tiện nó cũng muốn hỏi con một ít chuyện về việc kinh doanh của công ty.”

Ông lão gật nhẹ đầu, ứng thanh đáp lời, tuy nhiên không biết vô tình hay hữu ý, ánh mắt của ông ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay trước bàn làm việc.

Dì Nguyệt hướng về Lý Uyên mỉm cười tươi, trên khuôn mặt xinh đẹp của một người phụ nữ thành thục lại nhuộm lên không ít nếp nhăn theo thời gian.

Bất quá phỏng chừng vì nguyên cớ được bảo dưỡng rất tốt, cho nên điều đó cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều, trái lại với bộ đồng phục công sở màu xanh nhạt lại càng tôn lên khí chất cao quý của nàng.

Gặp được người thân, vẻ giận dữ của nàng thoáng chốc đã tiêu tán đi hết, Lý Uyên không hề nhìn thấy được một điểm nào của cơn phẫn nộ vừa bộc phát trước đó trên gương mặt dì Nguyệt.

- “À, hóa ra là cháu Uyên, dì cũng có nghe thằng Phúc nói về cháu rồi. Dì gọi Minh Nguyệt, cháu cứ gọi là dì Nguyệt hoặc dì hai là được. Thật xin lỗi cháu nhé, dì cũng muốn tới chào đón cháu lắm, nhưng việc ở công ty quá nhiều, dì không có thời gian dứt ra để về nhà được.”

Cấp cho Lý Uyên một cái ôm thắm thiết, dì Nguyệt nói với ngữ khí chân thành cùng cưng chiều, có thể nguyên nhân bắt nguồn từ việc nàng rất yêu thích có một cô con gái, nhưng lại chỉ có thể sinh được một người con trai là Lam Phúc.

Lý Uyên đều hoàn toàn không cảm thấy bất cứ cảm giác giả đối nào từ trong lời nói của dì Nguyệt. Điều đó làm cho nàng nhận ra được một loại cảm giác gọi là tình thân đã mất đi từ lâu, chính xác hơn là kể từ sau khi mẹ nàng qua đời.

- “Dì Nguyệt đừng lo, cháu hiểu mà, chúng ta ngồi đi rồi lại nói chuyện. Cháu nghĩ [Lam Sơn] dạo gần đây có vẻ cũng không ổn định cho lắm hả?”

Không có một chút e ngại nào, hai người vừa tách nhau ra thì Lý Uyên đã mạnh dạn chủ động xách tay dì Nguyệt, lôi kéo đối phương đi tới bên bàn làm việc, vừa đi vừa cười tươi nói.

- “Đúng là cũng không ổn cho lắm, cháu cũng đừng nghĩ nhiều, dì vẫn có thể gánh vác được.”

Dì Nguyệt tức từ trông thấy ánh mắt Lý Uyên đầy thâm ý khi liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay trước bàn làm việc kia, nội tâm tuy ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh, chẳng có bất kì biến hóa nào.

Trước tình cảnh dì cháu thân thiết nhau như người quen lâu năm gặp lại như vậy, ông ngoại Lý Uyên cũng là yên lòng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Hết thảy cũng bởi có quá nhiều trường hợp vì tài sản mà người thân tranh đấu, sinh ra thành kiến với nhau. Ông ấy cũng sợ rằng chuyện đó có thể xảy ra cho con dâu và cháu của mình.

Hiện giờ mọi chuyện đã suôn sẽ theo như mong đợi, ông ta không còn có lý do gì để lo lắng nữa, từ từ tìm kiếm chỗ ngồi cho mình, rồi dần dà tập trung sự chú ý lên người đàn ông lạ mặt đang ngồi trước bàn làm việc của con dâu.

Riêng phần người đàn ông trung niên, trước tình cảnh bị dì Nguyệt cùng Lý Uyên ngó lơ không để ý tới mình, trong lòng hắn cũng có đôi chút tức giận.



Thế mà hắn vẫn còn nhịn được, sắc mặt duy trì một vẻ thờ ơ, không có bất kì dao động hay biến hóa nào, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến lạ thường.

- “Chủ tịch Nguyệt, nếu như đã không có chuyện gì nữa, vậy ta xin về trước đây.”

Đợi cho Lý Uyên cùng dì Nguyệt an vị, hắn không nhanh không chậm ngồi dậy thu dọn tài liệu để trên bàn làm việc, mỉm cười đầy giả tạo nói.

- “Khoan đã!”

Đang nói chuyện, dì Nguyệt liền gấp giọng hô lên, ngăn cản lại đối phương, sau đó ngoảnh mặt nhìn sang Lý Uyên nói.

- “Cháu chờ dì một chút, để dì giải quyết chuyện này cho xong này.”

Dù bị cắt ngang dì Nguyệt có cụt hứng thì cũng phải ráng nhẫn nhịn, bởi tình huống đặc biệt có can dự trọng đại đến tương lai sắp tới của cả tập đoàn [Lam Sơn], một khi không may sa chân để xảy ra vấn đề thiệt hại sẽ khó mà lường trước được.

- “Tóm lại ngươi muốn thế nào? Cho ta một cái lời nói thẳng!”

Thấy người đàn ông ngồi trở lại, mặt dì Nguyệt lạnh lùng đầy phẫn uất nhìn về phía gã đàn ông xảo quyệt, gắt giọng lên tiếng.

Nàng biết đối phương đến đây là không có thiện ý, một khi chưa hoàn thành được ý đồ thì chắc chắn sẽ không rời đi. Tuy nhiên, trong tay đối phương đang nắm lấy một thanh đao, còn mình thì tay không tất sắt, nếu cứng rắn chống đối, thiệt hại sẽ càng lớn hơn rất nhiều.

Coi như có bị ép xuống một đầu, dì Nguyệt cũng phải ráng nhẫn nhịn, nuốt trở vào trong bụng.

Lại nói, đối phương còn rất tự tin rằng, ngay cả cha chồng của mình cũng không thể nhúng tay vào chuyện này. Nói như vậy thì phía sau nhất định đã có người chống lưng.

Thế thì còn không cúi đầu bằng thỏa hiệp, chẳng thà buông ra một chút lợi ích, để vượt qua cơn khó khăn trước mắt này.

Trong nháy mắt sau khi dì Nguyệt nói ra những lời ấy, thái độ của gã đàn ông đã biến chuyển nhanh đến chóng mặt, thần sắc thờ ở trước đó đều bị hắn xé nát, để lộ ra ánh mắt cực kì tham lam.

- “Haha… thế thì dễ nói, chuyện này cũng không có gì khó, chỉ cần chị chịu ký vào bản hợp đồng này, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm xuôi ngay thôi.”

Vừa nói, hắn vừa hấp tấp lấy từ trong túi hồ sơ ra một xấp bản thảo hợp đồng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Kết hợp với tất cả những hành động từ trước, trên gương mặt xinh đẹp của dì Nguyệt lập tức đen sạm xuống, cơn tức giận vừa mới nguôi ngoai đi một chút lại tiếp tục không kìm được mà trào ra.

Đối phương rõ ràng là có dự mưu từ trước, chẳng thể nào mà chồng nào vừa đổ bệnh, cha chồng cũng sắp xuống chức về hưu thì công ty liền rơi vào tình cảnh éo le, trùng hợp đến như vậy được.

‘Rầm!’

- “Ngươi cái đồ khốn này!”

Không thể giữ được bình tĩnh nữa, dì Nguyệt vung tay đập bành xuống bàn làm việc, chấn động đến nỗi người đàn ông cũng bị giật thót mình lên một cái.

Dẫu vậy, hắn cũng không có phản ứng gì thái quá, vẫn là bộ dạng thong dong, nhàn định nói.

- “Chị Nguyệt, kìm chế lại đi. Chúng ta đều là người có văn hóa, làm việc cũng nên lễ phép lịch sự, đừng có bắt chước mấy tên vô lại hay những kẻ từ trong ‘trường’ kia, đụng chuyện không giải quyết được liền động tay động chân. Làm thế dễ có ngày ra đường trúng gió, chết lúc nào không hay đấy.”

Ánh mắt hắn lấp lóe từng tia sắc lạnh, đầy mùi vị âm mưu xảo quyệt, dì Nguyệt nghe mà sững sờ, hai bàn tay xiết chặt, tức giận đến run rẩy không nói thành lời.

Đối phương chẳng những trở mặt nhanh mà thậm chí còn không ngần ngại uy hiếp nàng trước mặt cha chồng và cả đứa cháu lâu ngày thất lạc, đây có thể nói là trần trụi sỉ nhục, không có một chút kiêng kỵ nào.

- “Dì Nguyệt, có thể nói cho cháu biết dì gặp rắc rối gì không? Biết đâu cháu có thể giúp chút đỉnh.”

Lý Uyên thấy sắc mặt dì Nguyệt càng lúc càng đỏ ửng, tựa hồ sắp chịu đựng không nổi thì tức khắc đưa tay ra nắm lấy tay nàng, đồng thời nhỏ nhẹ thì thầm.

Ngẫm nghĩ lại, dì Nguyệt uể oải ỉu xìu xuống, không cần nhìn qua bản hợp đồng nàng cũng biết đối phương là muốn cái gì.

Một tập đoàn đối địch vừa ngỏ ý muốn thu mua lại một nửa cổ phần của tập đoàn [Lam Sơn] mấy ngày trước, sau đó vô số chuyện không may lại liên tục xảy ra cho chồng nàng, tiếp đến gã đàn ông này xuất hiện với lời uy hiếp cùng mời chào, kẻ ngốc cũng nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu.

- “…Chuyện là tập đoàn [Lam Sơn] của chúng ta trước giờ vẫn luôn tập trung chủ yếu vào ngành thực phẩm bổ sung, nước dinh dưỡng và công nghệ dân dụng, cách đây ít lâu lại khởi bước tiến vào kinh doanh bất động sản.

- Khởi đầu cũng rất thuận lợi, thu về được không ít tiền vốn. Nhưng cách đây ít lâu, vì đạt được tin tức đặc biệt của cậu hai cháu, ta có dồn hơn hai phần ba vốn lưu động của tập đoàn đầu tư vào thu mua một mảnh đất lớn…”

Thở dài một hơi ngán ngẫm, dì Nguyệt thì thào kể lại từng chút một cho Lý Uyên tình huống của tập đoàn [Lam Sơn].

- “Thế nhưng sau đó, công ty chuẩn bị khởi công giải phóng mặt bằng, xây dựng khu đất đó thì khi cậu hai của cháu bị ngã bệnh. Công ty liền rơi vào cảnh trì trệ, có không ít vấn đề xảy ra với tập đoàn [Lam Sơn] khiến thâm hụt khá nhiều tiền.

- Hiện tại vốn lưu động cũng còn rất ít, mà vấn đề là chính quyền ngăn cản không cho công ty khởi công xây dựng trên mảnh đất kia chỉ vì có tin tức phát hiện di chỉ lịch sử cổ đại. Một khi bị trì hoãn để khai phá, không lưu lại 4 – 5 năm thì…”

Càng nói dì Nguyệt càng là cảm thấy miệng lưỡi đắng chát, nếu buông tay để mặc mọi thứ diễn ra như thế, có thể sẽ làm cho cả tập đoàn [Lam Sơn] rơi vào tình cảnh thiếu hụt tiền vốn.

Mà mảnh đất ấy, cũng đồng dạng bị mất đi giá trị sở hữu của nó, khiến cho số tiền mà nàng đầu tư vào đều bị biến thành con số âm, rất khó có cơ hội thu hồi được tiền vốn nói chi là kiếm lời.

Chưa kể trong khoảng thời gian đó, lỡ như [Lam Sơn] gặp phải chuyện bất trắc hay sinh ra thất bại nào lỗ nặng, cả tập đoàn có thể bị đánh đến lung lay căn cơ, thậm chí là phá sản cũng nói không chừng.

Dù có là ông ngoại Lý Uyên ở gần đó, nghe được những lời ấy cũng không tài nào kìm được phẫn nộ, hô hấp dồn dập khiến bộ ngực phập phồng theo liên hồi.

Ông ta hiểu vấn đề đang nằm ở đâu, nhưng sự thật là đúng như gã kia đã nói, ông không thể giúp được gì hơn.

Muốn tìm người trợ giúp một chút việc vặt vãnh ở ngoài, ví như tình huống của Lưu Nhất Phong thì cơ hồ không có chuyện gì khó khăn. Còn nếu là tranh đấu giữa những phe phái với nhau, chắc chắn sẽ không có ai tình nguyện đứng ra giúp đỡ.

Bởi chuyện đó can hệ đến quá nhiều dây mơ rễ má, liên lụy đến không ít người và không ai muốn vì một người sắp phải từ chức về hưu như ông để đi đắc tội với người khác, làm ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này của mình.

- “Chị Nguyệt, mời chị tập trung đọc bản thảo trước đi đã, thời gian của tôi rất có hạn, không thể dừng chân ở đây được lâu đâu.”

Thấy dì Nguyệt đã sắp đầu hàng, gã đàn ông không thể chịu được nữa, bắt đầu gấp giọng hối thúc.

Lý Uyên đảo mắt một vòng, không biết đang suy nghĩ gì đó, chờ đến lúc dì Nguyệt sắp mở miệng nói chuyện thì nàng đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

- “Dì Nguyệt, cháu có ý này. Hay là cứ để cho chính quyền khai phá ở đó đi, cháu nghĩ văn hóa di tích vẫn là quan trọng hơn hết…”

- “Không được, sao cháu có thể nói như vậy?! Nếu không gấp rút thi công, chúng ta sẽ mất rất nhiều tiền, có thể là bị…”

Không để cho Lý Uyên nói hết, dì Nguyệt giống như mèo bị dẫm phải đuôi, tức thì nhảy dựng lên quát lớn cắt ngang, luôn miệng giải thích cho Lý Uyên hậu quả xấu nhất có thể xảy ra cho tập đoàn [Lam Sơn] của Lam gia mình.

- “Dì đừng nóng, nghe cháu nói hết đã…”

Lý Uyên cười khổ, hạ giọng trấn an dì Nguyệt, đợi cho đối phương bình tĩnh trở lại, nàng mới tiếp tục giải thích.

- “Cháu hiện đang phụ trách mảng kinh doanh của tập đoàn [The Alliance], trong đó có hai mảng quan trọng nhất là trí tuệ nhân tạo Ba Đậu Đậu cùng với các loại dược phẩm bởi công ty con [The Alliance Y Dược].

- Nếu dì không ngại, cháu có thể chuyển nhượng quyền phân phối sản phẩm ở cả châu Á cho tập đoàn [Lam Sơn] mà không cần phải nộp vốn điều lệ đầu vào như các công ty đại lý khác. Khi nào kinh doanh xong đợt hàng đầu tiên, [Lam Sơn] sẽ nộp lại vốn cũng được. Dì thấy thế nào?”

Nói đoạn, Lý Uyên cẩn thận nhìn lấy dì Nguyệt, chờ đợi câu trả lời của đối phương. Nàng thật tâm là muốn giúp cái gia đình nhỏ này, dù sao đó cũng là nơi duy nhất còn có liên hệ máu mủ ruột thịt với nàng.

Mà trong tay nàng bây giờ, tất cả chỉ có một chỗ dựa vào là tập đoàn [The Alliance]. Tuy rằng nàng chỉ nắm giữ 10% số cổ phần và thậm chí sau này còn có khả năng bị pha loãng, do chương trình chống lũng loạn thị trường của Liên Hiệp Quốc, buộc công ty phải đem cổ phiếu mang ra bán ở thị trường chứng khoán.

Thế nhưng hiện giờ, Đình Tấn đã giao hoàn toàn việc kinh doanh cho nàng nắm giữ. Việc ủng hộ [Lam Sơn] coi như có bắt nguồn từ tâm tư thiên về lợi ích cá nhân của Lý Uyên thì nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm, bởi đấy đều dựa trên cơ sở tạo dựng lợi ích cho tập đoàn.

- “Ba Đậu Đậu?!”

- “[The Alliance Y Dược]?!”

Cơ hồ cùng một lúc, dì Nguyệt cùng với gã đàn ông cùng kinh hô lên thành tiếng, kể cả gương mặt cũng là giống nhau một dạng biểu lộ chấn động, phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng.

- “Cháu nói là thật? Cháu có thể làm chủ việc phân phối sản phẩm của tập đoàn [The Alliance] cho chúng ta?”

Vẫn còn cảm thấy như đang nằm mộng, dì Nguyệt khó tin hỏi dò lại Lý Uyên để xác nhận sự thật.

Người đàn ông thì tựa hồ còn chưa thoát khỏi bất ngờ, cứng ngắt nhìn qua Lý Uyên, trong đầu loạn chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì.

- “Vâng, tên ông chủ của [The Alliance] vẫn còn đang ở nhà của chúng ta ăn nhờ đây. Nếu dì có rảnh cứ về bàn chuyện hợp tác, cháu tin tưởng hắn nhất định sẽ đồng ý thôi.”

Trong lòng nhẹ nhõm, Lý Uyên nở một nụ cười tươi rói, nắm lấy tay dì Nguyệt vỗ nhẹ trấn an nàng, cũng không quên trêu đùa vài câu.

Ông ngoại Lý Uyên không hiểu chuyện gì, còn đang ngồi đó tò mò nhìn xem tình huống thế nào. Bất quá, trông đến biểu lộ của con dâu cùng với gã đàn ông kia, ông ta cũng có thể đoán ra được có lẽ Lý Uyên thật sự có thể giúp cả nhà vượt qua cơn khốn khó lần này.

Trái tim già nua của ông cũng vì vậy mà nhẹ đi rất nhiều, thần sắc thoáng cái đã trở nên tươi sáng hơn, không còn âm trầm như trước.

- “Thật xin lỗi, ta còn có việc bận phải đi trước. Vấn đề khảo sát sẽ dời lại sau, chào chị Nguyệt.”

Giống như giặc bị bắt, người đàn ông ngay khi vừa phục hồi lại tinh thần liền luống cuống dọn dẹp đồ đạc tài liệu của mình, cúi chào rồi không chờ cho dì Nguyệt trả lời thì đã xoay lưng rời đi, hay nói đúng hơn là bỏ của chạy lấy người.