Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 513: Tới Nơi, Biến Cố




Khoảng cách từ Hà Nội đi đến Thanh Hóa chỉ không tới 200 km đường, đoàn xe chở Đình Tấn và gia đình của Lý Uyên nhanh chóng rời đi thành phố Hà Nội sầm uất.

Một hơi tiến thẳng ra đường cao tốc rộng rãi, đoàn xe tức thì được chuyển sang chế độ tự động lái, rồi phóng nhanh với vận tốc hơn 150 km/h mà không hề lo sợ sẽ gây ra tai nạn giao thông.

Hiện tại, Đình Tấn không đi cùng xe với Lý Uyên và gia đình của nàng nữa. Thay vào đó, hắn tách riêng ra đi ở một xe khác và theo cùng còn có Lam Văn Tòng, người đàn ông đã đón hắn ở sảnh chờ sân bay trước đó.

Bất quá, hai người dù đi cùng xe nhưng lại không có nói chuyện gì với nhau. Đình Tấn thì ngồi dưới ghế sau xe, một tay chống lấy cằm, mắt chăm chú nhìn ngắm quang cảnh đang lướt nhanh qua cửa sổ.

- “Không ngờ một quốc gia ở châu Á lại sở hữu được quy mô lớn đến như vậy…”

Hắn không kìm được âm thầm tắc lưỡi cảm thán, nếu mang ra so sánh với Entire Land, thì Việt Nam quả thật là có cơ sở hạ tầng phát triển hơn rất nhiều lần.

Trước đây không lâu, Đình Tấn đã từng rời đi Thụy Điển làm nhiệm vụ cùng với cả đội, bây giờ lại đi Việt Nam, cảm nhận đầu tiên của hắn chính là hai quốc gia này cũng không khác nhau gì mấy.

Đôi bên đều sở hữu rất nhiều tòa cao ốc chọc trời, với lối kiến trúc hiện đại, có mặt ở khắp nơi trong trung tâm thành phố.

Ra khỏi trung tâm, đi đến vùng ngoại ô thì có san sát nhà dân khang trang, đường xá lại rộng lớn nhưng đặc biệt lại rất sạch sẽ, và quan trọng hơn hết là người dân ở đây sinh hoạt rất nhộn nhịp, ai ai cũng gắn nụ cười trên môi, không phải lúc nào cũng ũ rủ như người ở Entire Land.

Còn nói về Entire Land thì hoàn toàn trái ngược lại Việt Nam, hệt như hai thái cực đối lập nhau.

Có thể lý do là vì trải qua nhiều năm chiến tranh với Mỹ và Canada, để giành độc lập cho lãnh thổ, đồng thời còn vay nợ rất nhiều vốn viện trợ của quốc tế, thế nhưng lại gặp phải vấn nạn tham nhũng đã dẫn đến nền kinh tế của Entire Land bị trì trệ và tuột hậu lại rất nhiều năm, so với những quốc gia khác của thế kỷ 22 trên thế giới.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đã sống qua hai kiếp người, thế nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Đình Tấn được đi du lịch sang một quốc gia ở châu Á.

Chẳng cần nhắc đến thời điểm tận thế, muốn đi sang một quốc gia khác là khó nhường nào, chỉ nói tới thời điểm hắn vẫn còn là một tên trai tân, chui rút trong phòng mưu sinh bằng kiến thức máy tính của mình, mỗi lần bước ra khỏi cửa thì đoạn đường đi xa nhất của hắn, cùng lắm thì chỉ khoảng 10 km trở lại mà thôi.

Những gì mà Đình Tấn biết được qua thế giới bên ngoài, có lẽ cũng chỉ gói gọn giữa những thông tin được công bố trên mạng lưới internet. Tóm lại, bây giờ có được cơ hội đi xa, hắn cũng không khỏi xuất hiện đôi chút cảm giác bỡ ngỡ đôi chút.

Bên cạnh đó, còn có một nguyên nhân khác nữa, là bởi trong người của hắn cũng có mang theo một nửa dòng máu của châu lục này.

Suy cho cùng, đối với những tên cô nhi như Đình Tấn thì việc tò mò, muốn biết về quê hương hay gốc gác người thân của mình ở đâu cũng là chuyện thường tình phải lẽ.

Đáng tiếc rằng cha mẹ hắn không biết là ai, mà bản thân hắn thì lại lớn lên ở cô nhi viện, chứ không được mẹ ruột cưu mang nuôi dưỡng như Lý Uyên. Đến cuối cùng, việc hắn muốn tìm lại cội nguồn của mình, gần như là một chuyện bất khả thi.

Ngồi suy nghĩ miên man bất định liên tục suốt hơn một giờ, Đình Tấn không hề để ý đến, đoàn xe rẽ vào một con đường lớn khác, tách ra khỏi đường cao tốc và giảm dần tốc độ xuống.

Chốc lát sau, đoàn xe cũng đã tới nơi cần phải đến, từng chiếc xe nối đuôi nhau đi qua một cánh cổng sắt rộng lớn, đủ cho một chiếc xe tải cao năm mét đi qua một cách nhẹ nhõm.

- “Chúng ta tới nơi rồi.”

Ngồi im lặng từ đầu đến giờ, Văn Tòng bất chợt lên tiếng, kéo Đình Tấn ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, Đình Tấn nhìn ra bên ngoài cửa kính xe thì mới phát hiện, đoàn xe đã đổ lại tại sân trước của một khu biệt phủ rộng lớn, nhìn không thấy rõ được điểm cuối.

Biệt phủ có sân cỏ, vườn hoa, hồ lớn, tất cả đều vây quanh lấy một tòa biệt thự đôi cực lớn, không khác gì một tòa lâu đài kết hợp hài hòa giữa phương tây hiện đại và phương đông cổ điển.

Đang lúc Đình Tấn mải mê tò mò nhìn ngắm thì cửa xe bỗng dưng được mở ra, đứng bên cạnh còn có thân ảnh của Văn Tòng. Không biết từ khi nào hắn đã đi ra khỏi xe, mở cửa và hướng về Đình Tấn mà nói.

- “Mời ngài vào!”

Vừa nói, hắn vừa hơi khom lưng, giơ tay làm ra tư thế mời. Đợi cho Đình Tấn bước ra khỏi cửa xe mới thu tay, đóng cửa xe lại rồi dẫn đầu bước đi trước một bước dẫn đường.

Gia đình của Lý Uyên cũng đều đã ra đi ra khỏi xe, mà Lý Uyên thì càng là một bộ dạng vui vẻ đi giữa ba người khác, hớn hở khoác tay bà ngoại của mình, ríu rít nói nói cười cười không ngớt.

Nhìn nàng như thế, Đình Tấn chẳng thể nào liên tưởng được tới Lý Uyên của trước đây. Đó đâu phải là một vị nữ hoàng của giới kinh doanh, với thủ đoạn cứng rắn đánh đông dẹp tây, lập ra cả một đế chế kinh tế ở thời kì tận thế nữa.

Bây giờ, nàng cơ hồ chẳng khác gì một cô gái nhỏ lanh lợi như Ameerah, đang nhí nhố bên cạnh người thân của mình.

- “Đình Tấn, mau lại đây theo chúng ta.”

Thấy Đình Tấn đi tới, ông ngoại của Lý Uyên liền ngoắc tay, lên tiếng kêu gọi.

Riêng Lý Uyên thì không hiểu vì sao khi nhìn tới Đình Tấn, khuôn mặt nàng thoáng chốc trở nên ửng đỏ, hồng hồng như đánh lên một lớp phấn, trông càng thêm có nét dễ thương mê người của một cô thiếu nữ.

Đình Tấn vẫn duy trì cước bộ không nhanh không chậm đi tới, tiếp đó sánh vai đi bên cạnh Lý Uyên cùng tiến vào tòa biệt thự ở giữa sân vườn rộng lớn.

Trên đường đi có không ít người làm, mỗi khi đoàn người của Đình Tấn đi qua, bọn họ đều dừng lại công việc trong tay mình lại, hướng về ông bà ngoại Lý Uyên và Lam Phúc hơi khom người lễ phép cúi chào, sau đó mục quang đầy tò mò chuyển dời lên người của Lý Uyên cùng Đình Tấn.

- “Mọi người tắm rửa một cái cho sạch sẽ đi, suốt một đoạn đường dài như thế, chắc hai đứa cũng đã mệt mỏi rồi. Để ta dặn người làm chút đồ ăn, mấy con tắm rửa xong thì xuống đây, sau đó ông bà cháu cùng ngồi ăn nói chuyện nữa nhé.”

Vừa bước qua khỏi cửa biệt thự, bà ngoại của Lý Uyên liền lập tức lên tiếng, ánh mắt trìu mến nhìn Lý Uyên, ngữ khí tràn ngập cưng chiều.

- “Vâng, cháu biết rồi bà ngoại.”

Lý Uyên mỉm cười gật đầu, lễ phép đáp.



Thanh âm vừa dứt, từ phía trong nhà liền đi ra hai người phụ nữ tuổi trung niên, ăn mặc đồng phục áo xanh quần đen, đến trước mặt ông bà lão chào hỏi.

- “Ông lớn mới về, bà lớn mới về, cậu cả mới về…”

Ông ngoại Lý Uyên không có chào lại, mà chỉ lạnh nhạt chỉ vào Lý Uyên, giới thiệu cho đối phương.

- “Đây là cháu gái út thất lạc nhiều năm của ta, còn đây là bạn nó Đình Tấn. Bây giờ các ngươi dẫn hai đứa nó đi nhận phòng đi, rồi chuẩn bị làm một chút điểm tâm cho bữa tối.”

- “Dạ, thưa ông lớn.”

Mấy người phụ nữ giúp việc cúi đầu nhận lệnh, tiếp đến mới chuyển sang nhìn Lý Uyên cười nói.

- “Mời cô Út và cậu đi lên lầu, phòng của hai người ở lầu trên đã được dọn sẵn rồi.”

Lý Uyên và Đình Tấn cũng không có đáp lời, chỉ mỉm cười nhàn nhạt gật đầu ra hiệu rồi nhanh chân bước đi theo sau bọn họ.

- “Một lát nữa ông bà có hỏi gì về quan hệ của chúng ta, ngươi cứ nói thành bạn bè là được…”

Đang trên đường đi, Lý Uyên bỗng nhiên nhỏ giọng lên tiếng, âm thầm dặn dò Đình Tấn.

- “…ừ, ta biết rồi.”

Đình Tấn kinh ngạc nhìn qua nàng một cái, im lặng trong giây lát rồi mới ngập ngừng trả lời.

Phỏng chừng là do cuộc gặp gỡ với Katelyn trước đấy, hoặc cũng có thể nàng sợ rằng hắn khó xử, cho nên mới đi trước một bước đón đầu.

Thật sự Đình Tấn cũng không thể ngờ Lý Uyên lại sẽ dặn dò mình chuyện như thế. Rõ ràng, nàng có thể nói hắn là bạn trai của mình, nhưng phản lại, chỉ dừng ở mức bạn bè.

Nghĩ đến chuyện ấy, Đình Tấn không khỏi có một loại cảm giác kì lạ, một nửa nhẹ nhõm, một nửa khác lại thấy mất mát, hỗn tạp đối nghịch nhau.

- “Cậu Tấn, đây là phòng của ngài.”

Mải suy nghĩ vu vơ, Đình Tấn bất thình lình bị đánh tan bằng tiếng gọi của người phụ nữ giúp việc.

Nhìn lại căn phòng rộng lớn trước mặt, Đình Tấn không có quá nhiều cảm xúc lạ lẫm nào. Hắn cũng đã quen với việc đi ngủ bờ ngủ bụi lúc hành quân đường dài trong tương lai tận thế rồi, cho nên rất nhanh thì thích ứng ngay với nơi ở mới.

Tiếp nhận vali từ trong tay người phụ nữ giúp việc, Đình Tấn tiến vào căn phòng, nhìn xung quanh một vòng. Giường lớn, bàn làm việc, khoang cabin trò chơi, bàn ghế sa lông… tất cả mọi thứ đều có đủ. Phòng tắm cùng nhà vệ sinh đặt chung một chỗ, Đình Tấn cũng không cần nghỉ ngơi gì, tức thì xách đồ vào tẩy rửa một hồi.



Rất nhanh, bàn ăn đã được chuẩn bị xong, Đình Tấn theo Lý Uyên ngồi cạnh nhau trên bàn ăn, xung quanh còn có Lam Phúc và ông bà ngoại của nàng.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, hỏi thăm cuộc sống lẫn nhau. Bất quá, chủ yếu là Lý Uyên nói, còn những người còn lại thì ngồi im lắng tai mà nghe.

Khi nghe kể về gia tộc Rothschild, ông bà lão cũng như Lam Phúc đều không nhịn được siết chặt nắm tay lại, không mặt đỏ lên, biểu hiện đầy sự tức giận.

- “Hàiz… khi đó mẹ con còn nhỏ, không hiểu chuyện bị người gạ gẫm, lừa gạt đi vượt biên trái phép sang biên giới. Chúng ta truy tới nơi nhưng rốt cuộc không tìm thấy được manh mối nào. Thật đáng thương cho con gái ta…”

Ông ngoại Lý Uyên rất kín tiếng, nhưng nghe xong cũng không kìm được thở ra một hơi dài, giọng than thở kể lại đầu đuôi sự việc.

Bà lão bị nhắc đến quá khứ đau xót thì nước mắt lại không kìm được tuôn ra như suối, làm Lý Uyên cũng càng thêm phẫn hận với người của gia tộc Rothschild.

- “Ông bà đừng lo, đã có anh Tấn ở đây, sớm muộn gia tộc Rothschild cũng phải trả giá đắt cho những gì bọn họ đã gây ra.”

Khuôn mặt âm trầm, Lý Uyên nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng phẫn hận nói.

- “Thôi con ạ, chuyện cũng qua rồi, con bây giờ cũng đang sống tốt, ông bà thấy cũng vui. Dẫu sao, bà cũng nghe nói gia tộc Rothschild rất có quyền thế, nếu con không chắc thì đừng manh động, kẻo lại rước họa vào thân, làm ảnh hưởng đến thằng Tấn nữa.”

Sợ Lý Uyên suy nghĩ nông cạn làm ra chuyện dại dột nhất thời, bà ngoại của nàng vội vàng lên tiếng can ngăn. Ông ngoại nàng và Lam Phúc đồng thời phụ họa theo.

- “Con biết rồi, ông bà với anh Phúc đừng lo.”

Thấy vậy, Lý Uyên biết cũng không thể một lời nói hết, nên đành giấu lại vẻ phẫn hận trên gương mặt mình, mỉm cười ứng đối cho qua.

Bàn ăn buổi xế chiều cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian đó, quả đúng như Lý Uyên dự liệu, Đình Tấn đã bị bà ngoại của nàng hỏi trúng ngay câu hỏi ấy và dĩ nhiên hắn phải trả lời đúng theo như dặn dò từ trước của nàng.

Ba người cũng hơi tò mò về mối quan hệ của Đình Tấn với Lý Uyên, tuy nhiên khi Lý Uyên hay Đình Tấn đã không muốn tiết lộ thì bọn họ cũng không dám miễn cưỡng, dù sao đây là chuyện riêng tư của hai người.

Lại nói, Lý Uyên đều đã trưởng thành, suy nghĩ chính chắn chứ không giống như mẹ nàng thuở xưa. Nàng đã có thể tự đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình, người khác cũng không thể ra tay ngăn cản được.

Cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục diễn ra, nhưng mà giữa chừng thì Đình Tấn đã lên tiếng từ bỏ cuộc chơi với lý do bận công việc.

Lý Uyên cũng biết, hắn là bận chuyện của hội Rockefeller, cho nên cũng không có lôi kéo thêm. Riêng nàng thì vẫn tiếp tục ở lại trò chuyện cùng với ông bà ngoại và anh Lam Phúc của mình.

Ngay khi Đình Tấn đăng nhập trở lại trò chơi, điều đầu tiên hắn để ý tới là tình hình phía bên kia bờ sông, cứ điểm của hội [Rockefeller] vẫn giống như ngày thường người ra vào tấp nập, chưa có động tĩnh gì lớn.

Thấy thế, hắn cũng không vội vàng làm gì, lại tiếp tục ngồi xuống tu luyện, cố gắng tăng cường thực lực bản thân lên được bao nhiêu hay bấy nhiêu.



- “Mọi người tập họp lại, nhanh lên, chuẩn bị lên đường, tranh thủ nửa đêm phải đến được tới cứ điểm của đám giun dế [Rockefeller] kia.”

Bolic sớm đã đăng nhập trở lại trò chơi, không ngừng quát lớn cái giọng ồm ồm của hắn, ra lệnh cho thành viên của mình vào vị trí.

Trải qua 5 tiếng nghỉ ngơi ở hiện thực, cũng như 10 tiếng ở trong trò chơi, thần sắc mệt mỏi trên gương mặt của những người ở đây đều đã vơi đi không ít.

Nghe được mệnh lệnh của chỉ huy, từng ngừng nhanh chóng xếp lại hành hàng, phân chia theo nhiều nhóm nhỏ đều nhau.

- “Lên đường thôi, tranh thủ thời gian, bên kia đã chuẩn bị phát động tiến công quấy rối rồi.”

Dáng vẻ của Simon dường như không thể chờ đợi được nữa, đội hình chưa xếp xong thì hắn đã xoay người, dẫn đầu cả đội bước đi tới phương hướng của cứ điểm hội [Rockefeller].



Trong khi đó, ở tại thế giới hiện thực, giữa thị trấn cách khu vực biệt phủ của Lam gia không xa, một gã đàn ông nhân viên văn phòng đã đi làm về đến nhà.

- “Anh mới về hả? Nghỉ mệt một chút rồi mang con vào cùng tắm cho nó luôn đi, xong thì ra ăn tối là vừa.”

Thấy chồng mình về, vợ ông ta, một người phụ nữ tuổi độ 28, đang lu bu công việc bếp núc, liền lớn tiếng kêu lên.

- “Biết rồi, tắm ngay luôn thôi, anh cũng mệt quá vào ngâm nước nóng một chút mới được.”

Người đàn ông vung tay, vất va ly ra một góc, vừa trút bỏ áo vest khoác bên ngoài vừa mệt mỏi, uể oải đáp lời vợ mình.

Nói đoạn, ông ta cũng đã thay đồ xong, mặc đơn độc một chiếc quần lửng, ôm lấy đứa con trai chưa đầy ba tuổi của mình vào trong phòng tắm.

Vài phút sau đó, trong phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng cười đùa của hai cha con, người phụ nữ nghe được không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Đây quả thật là điển hình của một gia đình đầm ấm mà ai cũng hằng mong ước có được.

‘Ding dong…’

Chợt ngay tại thời điểm đồ ăn vừa được người phụ nữ dọn lên trên bàn ăn xong, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

- “Quái, ai lại đến giờ này vậy nhỉ.”

Người phụ nữ lau bàn tay ẩm ướt của mình lên tạp dề, nhíu mày tự hỏi. Thế nhưng bước chân thì không ngừng chút nào, thoáng cái đã ra tới cửa.

‘Ding ding ding…’

- “Đây đây, ra ngay đây. Ai vậy?”

Chưa đi tới nơi thì tiếng chuông cửa lại tiếp tục bị người bên ngoài ấn liên tục nhiều lần. Người phụ nữ càng gấp hơn, cuống quít hô lên trong khi đi thẳng tới mở cửa mà không hề do dự, hoặc trước tiên kiểm tra rõ bên ngoài kia là ai như thường lệ.

- “Ơ… cậu là?”

Nhìn người thanh niên gầy gò ốm yếu, hai mắt thâm quầng sâu hoắm, đứng trước mặt mình, người phụ nữ đầy lạ lẫm hỏi lại đối phương.

- “Đây là gió, vô hình vô thanh, nó có thể cắt được mọi thứ.”

Không có trả lời câu hỏi của người phụ nữ, tên thanh niên này chỉ lạnh nhạt nói một câu không đầu không đuôi.

Người phụ nữ nhíu nhíu mày, gương mặt toát ra vẻ không kiên nhẫn thấy rõ.

Nhưng đúng vào lúc cô ta định ra tay đóng sầm cửa lại, bất thình lình…

‘Phốc… phịch!’

Cô ta đột ngột cảm giác được một hồi mát lạnh truyền đến nửa bên vai mình, khiến bản thân cũng không khỏi rùng mình một cái.

Tiếp theo đó, một cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến đại não, cô ta vô thức chuyển dời tầm mắt xuống nơi đó. Bàn tay phải mảnh khảnh của cô ta đang nắm lấy khóa cửa, không biết tự lúc nào đã bị cắt đứt một vết thật ngọt, chỉ còn lại từ cổ tay trở lên, còn bàn tay năm ngón thì không biết từ lúc nào đã rơi xuống, nằm lì trên sàn nhà.

Máu tươi đang phun trào ra bên ngoài như vòi nước, người phụ nữ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch đến tái nhợt không còn chút máu, đến cả kêu một tiếng cũng không nổi, một tay trái còn lại bịt lấy vết thương, cố ôm chặt không cho máu chảy ra.

Có lẽ là do thần kinh bị chấn động mạnh, bước chân của cô ta không thể giữ vững nên đã loạng choạng ngã về phía sau.

- “Có đau không? Mi nói gì đi…”

Tên thanh niên hờ hững nói, nhấc lên từng bước chân nặng trĩu thản nhiên đi vào trong nhà, dưới ánh mắt hoảng sợ đến tột độ của người phụ nữ.