Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 508: Động Thủ




Sở hữu những người có mặt trong phòng khách đều bị Katelyn làm cho giật mình, riêng có Lý Uyên thì chẳng có quá nhiều biểu tình, chỉ hơi nhíu mày lại đôi chút rồi nhìn sang Michelle, trầm giọng hỏi.

- “Tiểu thư Michelle, không biết vị này là ai và đang muốn làm gì đây?"

Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại, Michelle bị Lý Uyên hỏi thì không khỏi lúng túng, vội vàng đưa tay lôi kéo góc áo của Katelyn, ra hiệu cho nàng ngừng lại, đồng thời liên tục cúi đầu xin lỗi.

- “Thật thất lễ, này là bạn thân của ta tên gọi Katelyn, cô ấy theo ta tới đây để bàn việc, thật sự tính tình cũng có chút nóng nảy, mong giám đốc Uyên đừng để...”

Ngay cả Michelle cũng chẳng thể nào hiểu nổi, làm sao một người vẫn luôn bình tĩnh, thường hay thờ ơ trước mọi chuyện mà bây giờ lại manh động thế này.

Ấy thế nhưng, chưa kịp để cho nàng giải thích xong với Lý Uyên thì Katelyn đột nhiên lại tiếp tục lên tiếng cắt ngang.

- “Ta muốn gặp Hội Trưởng của các ngươi.”

Đi từ hết bất ngờ này đến kinh ngạc khác, cả Lý Uyên cũng không thể chịu đựng nổi với thái độ cường ngạnh của đối phương, tức thì đứng bật dậy lớn giọng nói.

- “Các người cũng thật đi hơi quá lố rồi đấy, không phải chúng ta đã nói hắn bây giờ đang bận nhiều công việc, không tiện gặp mặt người ngoài sao? Mọi sự vụ trong công hội hay trong tập đoàn thì đều do ta đến xử lý, nếu ngươi có gì muốn bàn tiếp, vậy cứ việc nói với ta là được. Còn ngoài chuyện hợp tác ra, những thứ khác không cần thiết phải nói nữa.”

Bất quá, Katelyn dường như chẳng để tâm lắm đến lời nói của Lý Uyên, một mặt hờ hững ngước nhìn đối phương rồi cất giọng nói.

- “Ra gặp mặt một lần còn phải khó khăn như vậy sao? Thế thì để ta tự đi tìm hắn vậy.”

Toàn bộ người có mặt ở đây, nghe được Katelyn nói xong thì triệt để bị làm cho ngây người.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Katelyn thần thái thong dong cất bước, hướng về lối cầu thang lên lầu phía sau phòng khách đi tới.

- “Ngừng lại, ngươi là khách nhưng cũng đừng làm quá lố lăng như thế, ta không muốn tay động chân, sử dụng bạo lực với phụ nữ.”

Long phản ứng nhanh nhất, cấp tốc lướt ngang ngăn đón trước mặt Katelyn, cẩn trọng cảnh cáo.

- “Tránh đường! Ngươi đánh không lại ta.”

Tuy nhiên, đáp lại lời cảnh cáo đó chỉ có một bộ mặt biểu lộ khinh thường, cùng với giọng nói gần như là ra lệnh của Katelyn.

Thanh âm chưa dứt, nàng lại một lần nữa nhấc chân đi về phía trước, hoàn toàn xem Long đang đứng trước mặt mình là không khí.

- “Hừ…”

Cũng đã có chút cảm giác không ưa với thái độ của đối phương, Long không nói không rằng, hừ lạnh một tiếng, bàn tay năm ngón duỗi thẳng, khép sát thành đao, hướng về phía sau cổ của đối phương chặt tới, ý đồ muốn đánh ngất và khống chế lại Katelyn.

- “Đừng! Cẩn thận…”

Michelle không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng hét lên một tiếng, muốn ngăn lại Long, cũng như cảnh báo cho Katelyn.

Nhưng mà, thanh âm của nàng vừa ra khỏi cổ họng thì thoáng chốc liền bị nghẹn lại. Cả căn phòng đồng dạng cũng rơi vào trong một bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Tại khoảnh khắc bàn tay của Long sắp chạm đến vành tóc mai vàng óng của Katelyn đó, thân ảnh của nàng bất thình lình trở nên vặn vẹo rồi biến mất một cách quỷ dị, sau đó lại đột ngột xuất hiện ở khoảng cách phía trước vài mét, chẳng khác gì vừa dịch chuyển tức thời.

Ngoài Michelle ra, sở hữu những người còn lại trong căn phòng đều trợn mắt lên, trong đầu bỗng dưng nảy ra hai từ ‘Cao Thủ’.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng mà phản ứng của bọn họ cũng không hề chậm, David dẫn đầu nhún người một cái, lướt nhanh đến bên cạnh Katelyn, nắm tay siết chặt vung mạnh tới đầu của đối phương.

- “Tử Sĩ?”



Ngay trong một cái chớp mắt đó, biểu lộ trên gương mặt Katelyn lần đầu tiên xuất hiện một tia biến hóa, ngữ khí nói ra cũng mang theo cảm giác chấn động.

David nghe được hai từ này thì không khỏi bất ngờ, vì nó cũng là tên nghề nghiệp cấp hai mà hắn vừa chuyển chức thành công cách đây không lâu. Ngoài những người trong nhóm ra, vẫn chưa có ai biết được hắn chuyển chức thành nghề nghiệp Tử Sĩ này.

Tuy vậy, hành động của Katelyn đều không có ngừng lại một giây một khắc nào. Vừa lắc người xong, thân ảnh Katelyn tiếp tục quỷ dị biến mất một lần nữa, sau đó chưa đến nửa cái hô hấp thì đã xuất hiện bên cạnh David, bàn tay thon gầy như một cây đao chặt xuống.

David trợn tròn hai mắt lên, bên trong đầy vẻ kinh hãi, không thể tin tưởng sự thật đang diễn ra trước mắt, làm sao lại xuất hiện một người có tốc độ vượt trên cả hắn gấp nhiều lần như vậy.

‘Phịch…’

Nhưng là hết thảy cũng đã muộn, Katelyn không hề có một giây trì hoãn, bàn tay ấy nhẹ nhàng chặt lên sau gáy của David, lực đạo vừa đủ phát ra một tiếng xương cốt cùng da thịt va chạm.

Tức khắc sau đó, thân thể David hoàn toàn mất đi khống chế, chúi nhủi té lộn nhào trên sàn nhà.

Tất cả những cảnh tượng ấy đều rơi vào trong mắt Ameerah, Long và Louis, thần tình của ba người cũng không khác với David là bao nhiêu, nhưng vì đang trên đà lao tới, bọn họ cũng không còn cơ hội quay đầu lại được nữa.

Long ở gần Katelyn nhất, thân thể vặn vẹo xoay người một cước duỗi thẳng, đạp mạnh tới bụng của Katelyn.

‘Yah…’

Theo sau đó là một tiếng hét lớn của Ameerah trong khi đang lơ lửng trên không. Chân phải của nàng giơ cao bổ mạnh xuống, khí thế như muốn đoạn tuyệt hết thảy mọi vật cản trên đường đi.

Louis đuổi sát theo phía sau nàng, không sử dụng [Hóa Hình] làm tốc độ của hắn giảm mạnh xuống, chỉ có thể lựa chọn tấn công ở phần hạ bộ của Katelyn.

Trước thế công của ba người, Katelyn làm như không thấy, chân đạp nhẹ lên sàn nhà, lấy eo làm trục xoay người thật nhanh, tại chỗ nhào lộn một vòng.

Nắm đấm của Long, gót chân của Ameerah, thủ trảo của Louis, lần lượt từng cái sượt nhẹ qua thân thể của Katelyn, nhưng không hề để lại bất kì một chút dấu vết nào.

Ngược lại, trong khi đang lơ lửng song song với mặt đất, Katelyn đột ngột vẫy mạnh hai chân ra.

"Rắc rắc..."

Kết quả hai chân nàng cực kì chuẩn xác quất lên bờ vai của Long cùng Louis, một đòn đem hai người đánh nằm gục xuống sàn nhà.

- “Chết đi!”

Tuy nhiên, chưa kịp đặt chân xuống đất thì từ phía sau lưng Katelyn đã truyền đến một tiếng rống lớn của Terrell.

Thân thể đồ sộ khiến hắn trông chẳng khác gì một con hung thú Gorilla với bộ dạng đang chắp tay thành búa, nện xuống thân ảnh nhỏ nhắn mảnh mai của Katelyn.

Dù vậy, Katelyn giống như đã có lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, thế nên trước đó, một tay nàng đã nhẹ nhàng giơ ra, chụp lấy gót chân của Ameerah vừa bổ trượt sang vai nàng rồi kéo mạnh ra phía sau.

Ameerah thất kinh, toàn bộ cơ thể mất đi trọng tâm, không có điểm mượn lực, tức khắc ngã chồm ra phía sau.

- “A… mau tránh!”

Terrell đang lao tới đột nhiên trông thấy Ameerah chắn ngang trước mặt mình thì không khỏi giật thót cả tim, vội vàng thu hồi lại hai tay đang nện xuống, bước chân lách nhẹ sang một bên, cố gắng tránh né để không ủi trúng Ameerah.

Nhưng vì thân thể hắn đang trên đà lao tới, lại thêm sức nặng từ thể trọng cồng kềnh, làm cho hắn không linh hoạt được như mấy người khác.

‘Rầm’

Đến khi Katelyn nhẹ nhàng đặt chân đáp xuống sàn nhà thì bả vai to lớn của Terrell vẫn là quất trúng tấm lưng nhỏ của Ameerah.

Cự lực ập đến bất chợt, đánh bay Ameerah vào một góc tường, nằm sõng soài trên sàn nhà, mà Terrell thì cũng lảo đảo đi về phía trước thêm mấy bước mới lấy lại được thăng bằng.

Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra hết sức nhanh, chỉ trong vòng không tới năm cái hô hấp, năm người David, Louis, Ameerah, Long và Terrell đều đã bị Katelyn kỹ xảo chiến đấu nghiền ép đánh gục.

Terrell tựa như bị kích thích huyết tính trong người, mặt hung tợn nhìn tới Katelyn hét lên.

- “Gahh… ngươi hôm nay đừng hòng toàn vẹn rời khỏi đây!”

- “Ngừng tay!”

Đúng lúc này, tiếng kinh hoảng quát lớn của Lý Uyên bỗng nhiên truyền tới. Nàng hoàn toàn không kịp phản ứng lại trước sự việc diễn ra bất ngờ này, tới khi ba người Long, David và Louis đã bị đánh gục thì mới vội vàng chạy tới ngăn cản Katelyn cùng với Terrell và Ameerah giao chiến.

Chỉ là thân thể của nàng trì trệ do ít khi tu luyện, dẫn đến tốc độ cũng không nhanh được bao nhiêu, không thể ngăn cản được kết quả xấu xảy ra cho Ameerah cùng Terrell.

- “Đừng đánh, đừng đánh… Katelyn, làm ơn…”

Cũng như Lý Uyên, Michelle giống vậy, đầy hoảng sợ trên gương mặt, bước ngắn bước dài cấp tốc chạy tới muốn lôi kéo Katelyn trở về.

- “Đừng dài dòng, gọi Hội Trưởng của các ngươi ra đi, các ngươi đánh không lại ta đâu…”

Bỏ mặt mấy lời ngăn cản của Lý Uyên cùng Michelle, Katelyn hướng về Terrell đang đỏ mắt, hung tợn nhìn mình, biểu lộ vô cảm xúc và nói.

- “Hội [Rockefeller] các ngươi phải chăng là đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của [The Alliance] chúng ta sao?”

Lý Uyên đi tới đưa lưng chắn ngang trước mặt Terrell, ngăn không cho hắn manh động, mặt âm trầm như muốn đóng thành từng lớp băng lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói với Katelyn.

- “Giám đốc, giám đốc Uyên, xin đừng hiểu lầm, chúng ta…”

- “Ngươi câm miệng! Chuyện xảy ra rành rành trước mắt, ngươi còn muốn nói gì nữa?!”

Michelle cũng đồng thời đã đuổi tới níu kéo lấy Katelyn lui về phía sau, hoảng hốt lên tiếng giải thích với Lý Uyên. Bất quá chưa kịp nói xong thì đã bị Lý Uyên quát lui.

Thật sự mà nói, Michelle không tài nào hiểu được, vì sao Katelyn lại bỗng dưng làm ra hành động không hiểu lý lẽ như vậy.

Nội tâm nàng vẫn đang không ngừng tự hỏi, chẳng phải chỉ là không được gặp mặt Hội Trưởng Đình Tấn một cái mà thôi, có cần thiết phải làm ra đến nghiêm trọng như bây giờ hay không.

Ấy thế nhưng sự việc đã diễn ra, nàng có muốn thu hồi cũng đã muộn. Hiện tại, việc quan trọng là phải tìm cách giải thích như thế nào để đôi bên không sinh ra quá nhiều xích mích, dẫn đến từ đồng minh biến thành kẻ thù.

Michelle biết rõ, một cái khoản tiền bồi thường khi vi phạm hợp đồng hiệp ước liên minh của hai thế lực, mặc dù có nhiều nhưng vẫn không đủ để níu giữ lại mối quan hệ của hai thế lực trước tình huống nghiêm trọng trước mắt.

Nói thẳng ra, [The Alliance] có thể bỏ ra một số tiền tương đương như vậy để tìm kiếm một đồng minh khác cũng được, không nhất thiết phải tìm lấy gia tộc Rockefeller của Michelle. Cơ hồ sẽ có không ít người hoặc thế lực có giá trị tài sản cao rất nguyện ý để làm được điều đó.

- “Được rồi, đừng có ồn ào nữa.”

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo chút cảm xúc uể oải truyền từ phía trên cầu thang vọng xuống.

Cùng với giọng nói đó còn có thân ảnh quen thuộc của Đình Tấn, đang chậm rãi bước xuống thang lầu, xuất hiện trong mắt của mấy người khác.

Katelyn mắt hạnh chợt lóe lên một tia sáng long lanh, chăm chú nhìn lên trên cầu thang. Khí thế trên người nàng đồng thời được thu liễm lại, chưa đầy một hơi thở đã biến mất hoàn toàn, giống như trước đó chưa từng có động thủ qua.