Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 495: Tu Luyện [Tạp Giới Tĩnh Lự]




Một mạch phi hành thẳng trở về phòng mình trong biệt thự, trong đầu Đình Tấn vẫn liên tục quanh đi quẩn lại mấy câu nói cùng ánh mắt của Lý Uyên khi nãy.

Nội tâm hắn bị lấp đầy bởi những ý nghĩ phức tạp, nửa muốn nửa không, chẳng biết phải nên làm ra lựa chọn thế nào.

- “Mặc kệ… để sau này gặp lại rồi tính, trước mắt vẫn cần phải tăng lên thực lực bản thân cái đã.”

Vứt bỏ những suy tính ấy, Đình Tấn ngồi vực dậy, tự trấn an bản thân mình bằng cách né tránh tất cả mọi chuyện liên quan đến hai người kia.

Nói đoạn, hắn tập trung điều chỉnh, ổn định lại nhịp hô hấp của mình, rồi từ từ tiến vào trạng thái tu luyện, tựa như muốn dùng loại phương thức đấy để tẩy xóa đi những tạp niệm.

Dựa theo trí nhớ được hệ thống trò chơi truyền tải vào đại não của mình, Đình Tấn lấy một loại phương thức đặc biệt, phát tán sóng tinh thần ra xung quanh, lôi kéo từng điểm ‘Linh Khí’ về cho cơ thể mình hấp thu, tựa như trong phần giới thiệu của kỹ năng đã có nói qua.

Mới ban đầu, Đình Tấn vẫn còn chưa cảm nhận ra được cái gì khác thường, chỉ có đôi chút khô ngứa trên da thịt bên ngoài. Nhưng theo thời gian dần qua đi, từ cơ bắp cho đến nội tạng cùng xương tủy của hắn bất chợt trở nên nóng lên.

- “Hừm…”

Cơ thể truyền đến từng trận dày vò khó chịu, Đình Tấn không kìm được hơi nhíu nhíu đôi chân mày.

Hắn yên tĩnh ngồi đó tu luyện mà không hề để ý đến một điều, ngay ở thời điểm hiện tại, khắp nơi xung quanh biệt thự chẳng biết từ lúc nào lại bỗng dưng nổi lên từng trận cuồng phong, hệt như sắp có bão lớn đổ bộ từ biển khơi vào đất liền.

Tinh thần của Đình Tấn quá mức cường đại, đã đạt đến hơn 1000 điểm, phạm vi bao trùm cũng tăng lên đến hơn trăm mét có thừa. Do đó, toàn bộ ‘Linh Khí’ có trong bán kính trăm mét xung quanh hắn đều đồng loạt bị kéo về mới sinh ra hiện trạng đấy.

Lại nói, dị tượng mới chỉ hình thành từ thời điểm Đình Tấn ngồi xuống tu luyện không lâu và kéo dài đến bây giờ, gió mạnh đã thổi đến nỗi cây cảnh liên tục nghiêng trái ngã phải.

Cứ như vậy, Đình Tấn một mực bỏ mặt tất cả tình huống quanh mình, chìm sâu vào trong quá trình vận hành bí pháp tu luyện [Tạp Giới Tĩnh Lự].

Nhiệt độ thân thể của hắn không ngừng tăng lên, vượt quá mức độ của một người bình thường, trên bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh mặc bên ngoài, cũng đã bị mồ hôi cùng một loại chất nhờn, nhơm nhớp màu đen phủ kín.

Chẳng những vậy, Đình Tấn còn có một loại cảm giác như bị người ta bơm nước sôi vào trong người, để luộc chín từ bên trong.

Khắp thân thể của hắn từ trong ra ngoài đều nóng hừng hực, nội tạng, gân cốt đau rát kinh khủng.

Dù vậy, Đình Tấn vẫn cố gắng cắn răng kiên trì chịu đựng, tiếp tục vận chuyển [Tạp Giới Tĩnh Lự] từng chút từng chút một, hoàn thành vòng tu luyện thứ nhất.

Mất công làm tất cả những việc này cũng bởi thông tin mà hệ thống trò chơi cung cấp cho Đình Tấn đã có nói rằng, lần đầu tiên tu luyện [Tạp Giới Tĩnh Lự] là cực kì quan trọng, nhất định phải được thực hiện ở trong hiện thực.

Và đặc biệt hơn hết là quá trình ấy sẽ rất thống khổ, cần kiên trì vượt qua, thời gian chịu đựng càng lâu thì thu hoạch sẽ càng lớn.

Hệ thống chẳng hề nhắc đến nguyên nhân vì sao phải làm như vậy, mà bản thân Đình Tấn cũng đồng dạng không biết gì, cho nên hắn buộc lòng phải ngồi tu luyện chịu khổ trong hiện thực, không dám để xảy ra sơ xuất gì.

Bất quá, nói thì rất dễ nhưng bắt tay vào làm mới biết khó đến thế nào, coi như là tinh thần thép, ý chí cứng rắn như Đình Tấn cũng đã sắp đạt đến ngưỡng giới hạn, khi mà hắn chỉ mới tu luyện được không bao lâu.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là từng lớp mồ hôi lạnh liên tục rịn ra trên gương mặt hắn. Mỗi giây mỗi khắc trôi qua chẳng khác nào một hồi thử thách đối với tinh thần và sức chịu đựng của hắn.

Thật sự mà nói, Đình Tấn cũng đang rất lo lắng, vì hắn không biết liệu rằng quá trình đó có thể sẽ ảnh hưởng hay làm hại đến cơ thể của hắn hay không.

Nhưng với tính cách của mình, nếu đã mắc công làm, thì hắn khẳng định phải làm cho lớn, làm bằng mọi khả năng có thể, để về sau sẽ không phải hối hận vì mình đã không có can đảm thử sức.

Nương tựa vào một cỗ tín niệm đó, bỏ mặc thân thể đang run rẩy vì đau đớn, Đình Tấn vẫn không hề ngừng lại dù chỉ một giây.

Nội tâm hắn không ngừng mặt niệm về nhiều thứ, dùng phương pháp ấy để vừa đánh lạc hướng sự chú ý của mình để vơi đi bớt thống khổ trên thân thể, lại vừa củng cố ý chí cho bản thân.

Mặc dù quá trình ấy sẽ rất khó khăn, nhưng ít ra nó cũng không đến mức làm cho hắn phải đau đến ngất xỉu như lần sử dụng thuốc cải tạo thể chất trong trò chơi cách đây không lâu.





Chẳng biết đã trải qua bao lâu thời gian tu luyện, đến khi Đình Tấn nhận ra cơ thể hắn bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt, những cơn đau cũng dịu đi bớt, thì bất ngờ một luồng cảm giác thanh lương mát lạnh bỗng dưng xuất hiện từ đâu đó bên ngoài thân thể, rồi cấp tốc xông lên đại não, lan truyền ra khắp cơ thể cùng tứ chi của hắn.

- “Hô…”

Hai thái cực chuyển đổi quá mức đột ngột, khiến Đình Tấn có cảm tưởng như vừa xuống địa lại được đưa lên thiên đàn, không kìm được thở ra một hơi dài tràn ngập thư sướng.

Mãi đến khi toàn bộ cảm giác mát lạnh ấy hoàn toàn tiêu tán đi hết, Đình Tấn mới khôi phục lại tinh thần.

Tại khoảnh khắc vừa nhấc lên mí mắt đó, Đình Tấn lập tức bị tình trạng kinh tởm trên thân thể mình làm cho giật mình kinh ngạc không ngớt.

- “Đây là cái gọi ‘Tẩy Tủy’ sao?”

Thì thào ra một câu xong, Đình Tấn không khỏi cảm khái, thế giới này thật kì diệu, lại còn có thể làm ra tình trạng như thế này.

Dựa trên những gì mà thông tin kỹ năng truyền vào đại não của mình, Đình Tấn liền biết trạng thái hiện tại của hắn đã được trải qua một hồi tẩy rửa những ‘tạp chất’ trong cơ thể. Và đồng thời những lo âu trước đó của hắn đều đã hóa thành hư vô hết.

‘Ọc…’

Đúng lúc này, Đình Tấn đột nhiên thấy bụng quặn đau lên một hồi. Không kịp chờ đợi gì nữa, hắn bỏ mặc thân thể dơ dáy của mình, phóng nhanh vào nhà vệ sinh xả thải.

Không quá lâu sau đó…

Đình Tấn bước ra khỏi phòng tắm với một diện mạo hoàn toàn mới, da thịt mềm mịn trắng nõn, hai mắt hữu thần lấp lánh ánh sáng, tuy rằng thể trọng sụt giảm xuống không ít, nhưng các đường nét cơ bắp trên người đều hiển lộ cực kì rõ ràng, mỡ thừa gần như đã bị đào thải đi hết.

- “Thật là một loại bí thuật tu luyện kì diệu…”

Nhìn lấy nắm tay tràn ngập lực lượng đang siết chặt của mình, lại hưởng thụ mùi vị thanh tân mới mẻ, đầu óc sảng khoái minh mẫn trên người, trong lòng Đình Tấn vừa hưng phấn lại vừa cảm khái không ngớt.

Ngẫm lại, Đình Tấn càng là mừng rỡ vì quyết định của mình trước đó, nếu không phải hắn kiên trì chịu đựng đau đớn mà vượt qua quá trình ‘Tẩy Tủy’ thì phỏng chừng sẽ không thể nào có được kết quả mỹ mãn như bây giờ.

- “Cũng nên trở lại trò chơi rồi…”

Thì thầm lấy một câu, Đình Tấn tức thì đã bình ổn lại tâm tình đang kích động của mình, tiến vào cabin trở lại trò chơi.



Keng! – Thời gian phong ấn đã hết, thuộc tính của ngài đã được khôi phục.

Keng! – Phát hiện thể chất người chơi thay đổi, hệ thống làm ra chỉnh sửa thuộc tính nhân vật phù hợp.

Ngay tại thời điểm Đình Tấn vừa xuất hiện trở lại trong phòng làm việc ở [The Alliance Khách Sạn], bất thình lình bên tai của hắn liền truyền đến loạt âm thanh thông báo từ hệ thống, cùng với một tiếng hét của Lý Uyên.

- “Tấn! Ngươi rốt cuộc cũng tới…”

Chưa để hắn hiểu lý do làm sao thì sự tình càng chuyển biến theo hướng càng thêm bất ngờ, Lý Uyên không hề có dấu hiệu gì báo trước, đột ngột bay vọt tới, nhào vào trong lồng ngực của hắn

- “Ta… ta… tìm được người nhà rồi…”

Lý Uyên kích động, hai tay ôm chặt không buông, nức nở nói không thành lời.

- “Chuyện gì xảy ra? Sự tình thế nào, nói ta nghe rõ trước đã.”

Đình Tấn trợn mắt há hốc mồm, không hiểu mô tê gì cả.

- “Là Lam gia của [Anh Em Việt Nam] hôm trước, bọn họ đã mang đến tài liệu chứng minh thân phận, còn có hình ảnh của mẹ ta khi còn trẻ. Tất cả đều trùng khớp, không có sai sót, ta cũng vừa đi kiểm tra ADN kỹ lưỡng để cho chắc. Hết thảy đều là sự thật, ta mang huyết thống di truyền của Lam gia, ta là người Việt...”

Đầu vẫn dán chặt vào ngực Đình Tấn, Lý Uyên nói trong muôn vàn hưng phấn cùng kích động.

Từ trước đến giờ, nàng chỉ có đặt niềm tin vào được hai người là mẹ của mình và Đình Tấn. Một số người khác cũng chỉ tính là quen biết nên không thể chia sẻ niềm vui này với ai được.

Bắt gặp Đình Tấn, bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lòng, bỗng nhiên trong giờ phút này đều được Lý Uyên phóng xuất ra bên ngoài hết.

Những ngày vừa qua, nàng thậm chí không có một giấc ngủ trọn vẹn, nhưng điều đó cũng không làm cho nàng mệt mỏi bao nhiêu, mà trái lại càng khiến nàng vui mừng hơn rất nhiều.

Thử hỏi một cô gái trẻ đơn độc sống trong một cái xã hội đen tối xấu xa, không có ai để tin tưởng, nhưng bất chợt vào một ngày nọ, nàng lại tìm về được gia đình của mình, làm thế nào sẽ không háo hức chờ mong cho được.

- “Ta rốt cuộc cũng còn có người thân, ngươi không biết mấy ngày hôm nay ta vui sướng biết bao nhiêu mà nói đâu Tấn ạ. Cám ơn ngươi nhiều lắm, cám ơn ngươi vì đã cho ta có được cơ hội này. Hức… hức…”

Vừa nói, từng giọt nước mắt như đê đập bị vỡ, tràn ra ngoài khóe mắt của nàng.

- “Tốt… tốt, chúc mừng ngươi. Đừng khóc nào, xem bộ dạng của ngươi bây giờ kìa. Mà có nhà thì nhớ, đừng có quên [The Alliance] cũng là gia đình của ngươi, của chúng ta đấy. Ngươi bỏ đi rồi ta không biết tìm ai về quản lý nó đâu.”

Đình Tấn cười tươi dỗ dành, miệng ngoài nói đùa giỡn vài câu, mà trong nội tâm thì âm thầm vui mừng thay Lý Uyên, rốt cuộc nàng cũng đã có một nơi thuộc về mình.

Trước đây, tuy rằng hắn luôn an ủi nàng rằng, [The Alliance] sẽ là một cái đại gia đình dành cho nàng, nhưng đối với một nơi toàn những người xa lạ, lại thêm có gián điệp của thế lực đối địch cài vào, thì làm sao nàng có thể toàn tâm toàn ý đầu nhập vào nó cho được.

Hiển nhiên, nó không thể so sánh với một cái gia đình máu mủ tình thâm như [Anh Em Việt Nam] của Lam gia rồi.

- “Phì... ngươi lại nói đùa, ta làm sao sẽ bỏ đi được."

Bị trêu đùa như vậy, Lý Uyên không nhịn được che miệng phì cười, đập tay lên ngực Đình Tấn hờn dỗi một tiếng. Sau đó, dường như chợt nghĩ đến điều gì, Lý Uyên vội nói thêm vào.

- “Tấn à, ngươi theo ta về Việt Nam bái tổ với gia đình được chứ?”

Nước mắt còn đọng trên gò má, nhưng nụ cười tươi rạng rỡ trên gương mặt của Lý Uyên không ngừng lại chút nào. Nàng ngẩng đầu với ánh mắt đầy chờ mong nhìn nhìn Đình Tấn, đợi câu trả lời của hắn.

- “Ồ… khi nào?”

Hơi chút ngạc nhiên, Đình Tấn hỏi lại.

- “Ngày mốt.”

Lý Uyên mừng rỡ đáp.

- “Được rồi, vậy ngươi sắp xếp đi, đến khi nào đi thì nói ta.”

Đình Tấn mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng đáp ứng, nhìn Lý Uyên mong chờ như vậy, nếu từ chối thẳng thừng với nàng thì có vẻ thật quá tuyệt tình, hắn thực sự không làm được.

- “À mà ngươi nói mấy ngày hôm nay là sao?”

Bất chợt nhớ đến lời nói lúc nãy của Lý Uyên, Đình Tấn nghi ngờ hỏi lại.

- “Ngươi không biết? Ngươi đóng cửa tu luyện trong phòng suốt cả tuần nay rồi, còn hỏi làm sao?”

Vừa khôi phục lại thần thái bình thường, Lý Uyên lại bị Đình Tấn làm cho ngạc nhiên không ngớt.