Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 461: Công Địch Của Thế Giới, Xích Mích




Trong khi đó, ở cứ điểm của [The Throne], Henry vừa nghe được một loạt những âm thanh thông báo hệ thống, sắc mặt đã âm trầm lại càng trở nên nhăn nhó, lạnh lẽo hơn.

‘Chát’

- “Còn nhìn cái gì, mau đi tiếp viện!”

Trong lòng bực tức không chỗ phát tiết, lại trông thấy một tên thuộc hạ đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh mình, Henry nộ quát một tiếng, cánh tay càng là không chút do dự, vung lên tát một cái rõ mạnh vào mặt đối phương.

Hắn thật sự rất tức giận, vì cái gì Đình Tấn lại có thể dễ dàng nhanh chóng như vậy vượt qua được đợt sóng quái vật cường đại cuối cùng.

Phải biết, đợt sóng cuối cùng mà [The Throne] phải đối mặt cũng là 250 con Lợn Rừng Răng Thép, số lượng tuy rằng ít, nhưng chất lượng lại được nâng cao rất nhiều.

Chẳng những có chút tương đồng với bầy Dơi Hút Máu đã tiến công cứ điểm của [The Alliance], mà trong đó lại còn có một con Boss Lãnh Chúa Lợn Rừng Răng Thép 50 cấp cực kì khủng bố.

Henry đâu biết rằng, hắn rất may mắn vì không đụng độ phải một bầy đàn quái vật có khả năng phi hành. Nếu như chạm mặt phải một bầy đàn như Dơi Hút Máu, phỏng chừng [The Throne] với nhân số gấp đôi cũng không thể chống cự lại sự tiến công hung mãnh của chúng.

Bất quá, tình huống trước mắt Henry cũng không mấy khả quan, [The Throne] với gần 10.000 nhân số sau khi được bổ sung thêm, bọn họ vẫn đang phải rất cật lực chống đỡ bầy quái vật của đợt sóng thứ hai.

Đồng thời lại còn phải ra sức dồn sát thương, nhanh chóng chém giết đi những con quái vật của hai đợt sóng thứ ba và đợt sóng cuối cùng, đang bị ngăn trở ở phía sau hàng ngũ.

Làm như vậy cũng là theo chiến thuật lấy quái vật làm bình chướng ngăn cản quái vật tiến công, giảm bớt đi một ít tổn thất không cần thiết về người và của.

Dù vậy, tình huống vẫn là càng lúc càng tệ hơn, người chết thì càng lúc càng nhiều, mà thực lực cũng đồng dạng giảm xuống theo, tạo thành hậu quả hàng rào phòng thủ liên tục bị suy yếu theo thời gian.

- “Thiếu… thiếu gia, có nên gọi thêm người hay không? Bây giờ sát thương không đủ để đánh Boss.”

Lão quản gia Tim một mặt đau khổ tiến lên hỏi dò Henry, ngữ khí lo lắng hiển lộ ra rất rõ ràng.

Chỉ cần không phải là người ngu cũng đủ thấy, tốc độ chém giết quái vật bây giờ quá chậm, mà hàng rào phòng ngự của đội người chơi cận chiến đang phải gánh chịu áp lực rất lớn, mỗi thời mỗi khắc đều có hàng chục người chết đi, nếu tiếp tục như vậy nữa, cơ hồ không đến mấy giờ nữa thôi, [The Throne] thất thủ đã là chuyện hiển nhiên.

Henry mặc dù đang rất phẫn nộ, nhưng nghe lão Tim nói như vậy thì trong lòng cũng miễn cưỡng nén giận lại bớt, đại não bắt đầu vận chuyển để suy tính đường đi.

Hiện giờ đang là thời khắc nguy cấp, mà những phòng làm việc hay các nhóm, các thế lực hoặc tổ chức trong EL thành nói riêng và cả thế giới Anh Hùng nói chung, đều đồng dạng không phải là những kẻ ngu ngốc, bọn họ đã đánh hơi ra được một cơ hội kiếm tiền trong tình cảnh bế tắc đấy.

Thuê người tham gia phòng thủ cứ điểm là chuyện hết sức bình thường ở thời điểm hiện tại, nhưng bởi vì một loạt hành động gây rối của [The Alliance], vô tình phá vỡ thời gian phòng thủ của mỗi đợt sóng, làm cho quái vật cứ không ngừng ồ ạt xông tới.

Điều đó kéo theo số lượng người bị thuê mướn ra tham gia phòng thủ cứ điểm càng tăng lên vùn vụt mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào muốn dừng lại.

Có cung thì phải có cầu, theo số lượng người thuê mướn đột nhiên trở nên nhiều hơn một cách bất thường, giá tiền thuê mướn cũng vì thế phải tăng lên theo tỉ lệ thuận, dẫn đến một số công hội phải ăn trái đắng, ngậm ngùi trích máu bỏ tiền ra thuê người.

Thuê thì sẽ mất tiền oan rất nhiều, mà không thuê thì không được, chỉ vì thất bại thì sẽ mất đi cơ hội chiếm đoạt tiên cơ trong cái ‘Chiến Trường Thế Giới’ này. Chính vì thế, Henry mới một mực đắn đo nhiều như vậy.

Nguyên nhân chính nằm tại chỗ túi tiền của hắn sắp cạn kiệt rồi, coi như gia tộc William có lớn mạnh đến mấy thì không không thể gánh nổi chi tiêu một cách khủng bố như Henry đã đầu tư vào [The Throne].

Cho dù [The Throne] cũng có kéo lại được một lượng lớn tiền thu vào, nhưng số tiền ấy đều được tung ra ngoài ngay tức khắc để tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực khác. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc, vốn lưu động của [The Throne] luôn nằm ở trạng thái thấp hơn mức trung bình.

- “Khốn kiếp cái lũ cháy nhà hôi của… ngươi đi gọi thêm đi, nhanh chân một chút.”

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Henry rốt cuộc đã đưa ra được quyết định sau cùng, hướng về lão Tim phân phó, miệng không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu, nội tâm âm thầm ghi nhớ những đám người lợi dụng thời cơ này, chờ khi [The Throne] thành công tạo lập công hội, hắn sẽ bắt đối phương trả lại gấp bội.

Thế nhưng, đúng vào thời khắc lão Tim vừa xoay lưng rời đi, tên Bò Cạp bất ngờ lao nhanh đến bên cạnh Henry, thần sắc gấp gáp nói nhanh.

- “Thiếu gia, thiếu gia, đám người [Hồng Môn Hội] dường như đang có ý đồ muốn rút lui.”

- “Làm sao?!” – Henry ngạc nhiên hỏi, trong đầu chợt nghĩ đến tin nhắn mật báo tình hình tại cứ điểm [The Alliance] mà hắn đã nhận được trước đó.



- “Từ nãy giờ quan sát, ta phát hiện quân số của đám người [Hồng Môn Hội] trên chiến trường càng lúc càng ít, bây giờ hầu như không còn thấy người nào của [Hồng Môn Hội] trên chiến trường nữa rồi thiếu gia, làm sao đây?”

Gã Bò Cạp lo lắng nói ra suy nghĩ trong lòng, dù sao tình hình hiện tại đang khá nguy cấp, quân số thiếu thốn mà tử thương vẫn liên tục tăng dần, đám người [Hồng Môn Hội] coi như chỉ có 1000 tên nhưng đó vẫn là người mà mình bỏ tiền ra thuê mướn đến hỗ trợ, làm sao hắn có thể bỏ qua cho được.

Henry nghe xong gương mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang một thân ảnh đang đứng gần đó, chính là gã Trần Cận Hùng đang chỉ huy đám thuộc hạ.

- “Ngươi đây là muốn làm gì? Tại sao lại cho người rút đi?”

Bước đến trước mặt đối phương, Henry lạnh giọng quát lớn, nếu đã không cho hắn mặt mũi, vậy thì hắn cũng chẳng cần kiêng dè gì nữa. Dù sao [Hồng Môn Hội] cũng chỉ là một thế lực nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.

- “Ấy, làm gì có, Henry thiếu gia nói quá. Chắc là chúng thuộc hạ đang tản ra đâu đó trên chiến trường, hoặc đã chết mà chưa trở lại, hoặc lẫn vào bên trong đám người nên mới không thấy mà thôi. Chẳng phải ta vẫn còn đang ở nơi này sao?”

Gã Trần Cận Hùng rất bình thản, đối đáp với Henry, không để lộ ra bất cứ dấu hiệu tức giận nào khi bị quát tháo.

- “Hừ, còn ở đó giả đò, người của ta đã kiểm tra qua, [Hồng Môn Hội] của ngươi nhân số còn không đủ một phần tư, làm sao lại là bình thường? Ngươi là muốn giở trò có phải không?”

Hừ lạnh một tiếng, Henry phản bác lại ngay không chừa cho gã Trần Cận Hùng chút đường lui nào.

Hơi híp mắt lại, gã Trần Cận Hùng nhìn Henry lạnh lùng đáp.

- “Người của ta chết quá nhiều, vừa mất đẳng cấp, vừa mất trang bị, tổn thất đã vượt ra khỏi khả năng chịu đựng, chừa lại hơn 400 người đã là rất nể mặt người rồi.”

Nói đoạn, giọng hắn bỗng trở nên lạnh hơn rất nhiều, tràn ngập mùi vị hâm dọa.

- “Đừng có cho rằng ta không nói có nghĩa là chúng ta [Hồng Môn Hội] sợ gia tộc William của ngươi, tính ra các ngươi cũng chỉ là một cái gia tộc có chút tiền thôi. Đôi bên hợp tác cùng có lợi, nếu ngươi đã không muốn, vậy ta cũng không cần tiếp tục ở đây nói nhiều.”

- “Ngươi… tốt, tại đây không cần [Hồng Môn Hội] của ngươi nữa, nhanh dẫn người cút đi cho ta!”

Henry chỉ tay vào mặt đối phương mà rống lên, bất quá bên trong ánh mắt lại không hề có một chút tức giận nào.

Hắn đuổi đi gã Trần Cận Hùng cũng không phải vì là đối phương chơi xấu, mà bởi vì hắn e ngại, sợ rằng đám người [Hồng Môn Hội] này có thể sẽ giở ra chiêu trò gì đó khiến cho [The Throne] rơi vào thế vạn kiếp bất phục, tựa như những gì đã làm trước đó ở cứ điểm của [The Alliance].

Gã Bò Cạp ở phía sau, thần sắc có chút phức tạp cùng không hiểu, vì sao Henry lại đuổi đám người này đi trong khi tình thế lại đang cần gấp nhân lực, ấy thế nhưng hắn vẫn tiếp tục giữ im lặng, không nói tiếng nào.

Dù sao hắn cũng chỉ là một tên chó săn, không thể giống như Henry không kiêng kị gì với [Hồng Môn Hội] được, lỡ như đối phương có muốn ra tay đối phó với hắn thì lúc đó cũng không ai can thiệp được.

- “Gọi người, chúng ta đi.”

Gã Trần Cận Hùng liếc mắt nhìn Henry một cái, rồi lãnh đạm hướng về một tên đàn em của hắn ra lệnh, thanh âm chưa dứt thì đã xoay người rời đi, đã Henry lên tiếng đuổi, hắn cũng không muốn mặt dày ở lại nơi này.

Lại nói, như vậy có lẽ lại là kết quả càng tốt hơn với [Hồng Môn Hội], gã Trần Cận Hùng biết rõ, Henry khẳng định đã nhận được tin tức và đã có tâm tư đề phòng mình.

Cứ như vậy, gã Trần Cận Hùng dẫn đầu một nhóm mấy trăm tên người chơi bước về phía cánh cổng ‘Thủy Tinh Thể’, lưu lại Henry với gương mặt lạnh lẽo ở phía sau.



Tình huống tương tự cũng là xảy ra đối với những nơi khác, một số nơi cứ điểm bởi vì một số nguyên do, hoặc là đánh giá sai thực lực của bầy đàn quái vật mà gọi ít người tới, làm cho cứ điểm dễ dàng bị công phá.

Hoặc là một số cứ điểm xui xẻo, đụng trúng bầy đàn quái vật sau cùng biết bay lượn, di chuyển dưới lòng đất, hoặc đột kích từ trong dòng nước… dẫn đến trở tay không kịp mà thất thủ.

Còn có một số công hội thì thê thảm hơn, tình huống có chút tương tự như Henry, mà lại không có tiền để tiếp tục thuê mướn thêm người hỗ trợ, nên thất bại trong tiếc hận.

Và những công hội này chính là nằm trong danh sách vô số âm thanh thông báo cứ điểm phòng thủ thất bại mà Đình Tấn đã nghe được trước đó.

Đối với kẻ gián tiếp làm hại bọn họ thất bại thê thảm như vậy, Đình Tấn dĩ nhiên đã trở thành công địch trong mắt đối phương, từng người thống hận Đình Tấn cùng với [The Alliance], vì đã phá rối sự kiện phòng thủ cứ điểm của công hội mình.

Gặp phải vấn đề tương tự, thần sắc John từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ âm trầm như đóng băng. Hắn liếc nhìn chiến trường mà không nói lời nào, chỉ chăm chú vung tay tung ra kỹ năng vào bầy đàn quái vật, tựa như muốn dùng phương pháp ấy để giải tỏa dồn nén trong lòng mình ngay lúc này.

Đình Tấn và [The Alliance], một cái biến số này chính là lý do dẫn đến toàn bộ thế cục bị biến đổi một cách bất ngờ. Hay là nói, John đã quá khinh thường đối phương, dẫn đến việc chuẩn bị không chu toàn, kéo theo một loạt hệ lụy ở phía sau, tạo thành cục diện rối rắm như bây giờ.

- “Cậu chủ đừng buồn, 30.000 người cũng đủ để chúng ta nắm giữ vị trí công hội số hai rồi.”

Cô gái cận vệ duy nhất trong nhóm tiến lên nhẹ giọng an ủi John. Đúng vậy trong lời nàng nói chính là 30.000 người đang tham gia vào phòng thủ cứ điểm của công hội [Rothschild] ngay lúc này.

Trước đó, ở đợt sóng thứ ba, John chỉ triệu tập tới 10.000 người, hắn cũng không nghĩ Đình Tấn có thể nhanh như vậy vượt qua đợt sóng thứ ba đó, nên vẫn giữ thái độ yên ắng xem động tĩnh.

Tới lúc đối phương hoàn thành đợt sóng thứ ba, hắn mới kinh hoản nhận ra, mình và [Rothschild] vẫn còn đang mắc kẹt lại ở đợt sóng thứ ba.

Tuy nhiên, ngay sau đó, ở đợt sóng thứ tư, John liền lấy lại được tự tin, gọi thêm gấp đôi người tới đây để phòng thủ đợt sóng cuối cùng.

Mấy ai đón được chữ ngờ, John không may mắn như Henry, [Rothschild] của hắn đã đụng độ phải một bầy quái vật Trùng Sa Mạc, với khả năng độn thổ đi xuyên lòng đất, dễ dàng vượt qua được một tấm tường thành hợp kim vững chắc.

Chẳng những vậy, con Boss Lãnh Chúa Trùng Sa Mạc còn nắm giữ đẳng cấp 48 cấp rất khủng bố, với khả năng phòng thủ siêu cường, cùng khả năng khôi phục đến đáng sợ.

Chính vì muốn nắm bắt vị trí số một, John mới quyết định gọi thêm gấp đôi người tới, nâng quân số lên 20.000 người, nhưng hắn lại quá đánh giá thấp Đình Tấn, lại khiến đối phương tiếp tục đi trước mình một bước.

Ba lần liên tiếp, John bị thất bại triệt để, nội tâm làm sao không thống hận. Kết quả là vừa nghe được thông báo đối phương kết thúc đợt sóng cuối cùng, John lập tức gọi thêm 10.000 người nữa gia nhập vòng chiến, ý đồ muốn nắm bắt đến vị trí công hội thứ hai.

Thông báo hệ thống (Cấp Thế Giới): Chúc mừng [Rothschild] dưới sự dẫn dắt của John Rothschild Hội Trưởng đã là công hội thứ hai vượt qua được đợt sóng quái vật cuối cùng, thành công thủ vững cứ điểm, trở thành đệ nhất công hội.

Thông báo hệ thống (Cấp Thế Giới):… (x3)

Một ngày này có người vui cũng có người buồn, vui nhất dĩ nhiên là đám người được thuê mướn đi phòng thủ cứ điểm. Cho dù thất bại, hoặc mất đi một đống kinh nghiệm cùng đẳng cấp, bọn họ cũng đã kiếm được một khoản tiền lớn, đầy bồn đầy bát.

Còn buồn thì dĩ nhiên không ai khác ngoài những công hội phòng thủ cứ điểm bị công phá. Tâm trạng dồn nén không chỗ phát tiết, khiến bọn họ chĩa đầu mâu hướng về phía Đình Tấn và [The Alliance], kẻ mà bọn họ cho là chủ mưu gây ra thất bại thảm hại của mình.



Không hề hay biết những chuyện đang diễn ra ở bên ngoài, Đình Tấn một mực phóng nhanh trên không hơn nửa giờ, sau cùng cũng đã đến được không vực phía bên trên cứ điểm của [The Throne].

Xung quanh được bao vây bởi một khu vực sa mạc cằn cỗi, bên trong cứ điểm là tựa lưng vào một vách núi đá dựng đứng, tường thành bao vây xung quanh một khu vực khá nhỏ hẹp.

Mà đặc biệt hơn là tường thành hợp kim có vẻ như chất lượng khá thấp, coi như kích thước cùng với độ dày đều không thể sánh bằng với tường thành của cứ điểm nhà mình.

Điều ấy cũng không có gì là lạ khi mà Lý Uyên đã gom góp hết nguyên liệu trong EL thành, muốn chế tạo ra một bức tường như vậy đã là chuyện không dễ dàng, nói chi đến việc giữ được chất lượng cao như tường thành của [The Alliance].

Quan sát một hồi, bất chợt, ánh mắt hắn đúng lúc nhìn thấy một nhóm người tách ra khỏi chiến trường, rời đi vào bên trong cứ điểm, trở về bên cánh cổng ‘Thủy Tinh Thể’.

Nhìn kỹ một chút rồi nhận ra được thân phận của đám người này, khóe miệng Đình Tấn liền nhếch lên một nụ cười lạnh, mở giọng thì thầm.

- “Rời đi thật tốt, tiện tay giải quyết nhanh các ngươi một lượt rồi trở về…”

Vừa nói dứt câu, hắn nhanh chóng sử dụng tinh thần, điều động "Khống Vật Thuật" hạ thấp độ cao phi hành xuống, bàn tay đặt lên sách bắt đầu triệu hồi kỹ năng.