Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 424: Lần Đầu Gặp Mặt




Trái ngược với bầu không khí âm u của [The Throne] và [Hồng Môn Hội], toàn thể liên minh của [The Alliance] sau một trận đại chiến thắng lợi liền đã được bao trùm bởi một cảm giác tươi vui, hưng phấn.

Lại nói, trở lại thời điểm sau khi Henry bị ngất xỉu ngày hôm ấy, chiến cuộc với sự góp mặt của đội Lính Đánh Thuê [Special Squad], rất nhanh đã nghiêng về một phía.

Mà người lãnh đạo cho [Special Squad] lần này, không ai khác hơn chính là Rose, sau khi mới gia nhập vào trò chơi này không lâu.

Vắng mặt kể từ lúc trở về Entire Land và chia tay với mọi người, đấy là vì nàng cần phải đi báo cáo sự việc cho Báo Đen.

Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, nên đến một ngày hôm sau đó, Rose đã được cấp phép cho một kì nghỉ dài hạn, để chờ đợi cho lần thi hành nhiệm vụ tiếp theo. Mặc dù không rõ là nhiệm vụ sẽ rơi vào ngày nào hay tháng nào, nhưng ít nhất, Rose có thể chắc chắn nó sẽ cách một đoạn thời gian rất dài.

Bởi lẽ, với cấp độ điệp viên mật vụ cao cấp của nàng hiện giờ thì chỉ có những loại nhiệm vụ cao cấp với độ khó cao hoặc cực kì tối mật, nàng mới được cấp trên điều động.

Còn lại mấy nhiệm vụ nhỏ lẻ, lặt vặt gì đó thì cấp trên đương nhiên sẽ giao cho thuộc hạ cấp dưới của nàng đi làm, dù sao giết gà cũng không cần phải dùng dao mổ trâu.

Nói tóm lại, mọi chuyện đều đúng như những gì Đình Tấn đã dự đoán trước đó. Rose không cần mất nhiều thời gian để có thể đạt được đẳng cấp để rời khỏi khu vực làng tân thủ.

Mặc kệ nàng có chọn lựa nghề nghiệp cực kì khó để luyện cấp như loại nghề nghiệp Cung Thủ này, nhưng đẳng cấp của nàng thì vẫn tăng nhanh đều đều. Không sớm thì muộn, nàng cũng sẽ chạm đến đẳng cấp trung bình của người chơi trên toàn thế giới ở thời điểm hiện tại thôi.

Có thể nói, nàng đây là lợi dụng chức quyền từ quân vị cao cấp của mình để điều động người hỗ trợ nàng luyện cấp, nhưng ai kêu nàng có được quân hàm cao cấp làm chi. Với một người thực tế như Rose, nếu không sử dụng lợi thế ấy thì quả thật là phí phạm, không đúng với tính cách của nàng.

Có thể nói, đây cũng thật không may cho đám người [The Throne].

Khi Rose vừa tới được EL thành không lâu, đang lúc nàng đã đạt đến đẳng cấp đủ cao, vừa định chuyển chức sang nghề nghiệp Cung Thủ và liên lạc với Đình Tấn để đòi hắn hỗ trợ chút ít trang bị, vật phẩm hỗ trợ gì đó, thì đột nhiên lại nghe được tin tức [The Throne] mang quân phục kích với quân liên minh [The Alliance].

Thoạt đầu, Rose cũng không định nhúng tay vào mâu thuẫn giữa các thế lực này. Nhưng bởi vì cả nhóm trong đội đặc nhiệm, dẫn đầu bởi Vansy cực lực yêu cầu chi quân viện trợ, Rose chỉ có thể phá lệ, điều động người cấp dưới của mình gia nhập vào vòng chiến căng thẳng này.

Nguyên do mà Vansy và cả nhóm của hắn cực kì nhiệt tình trong chuyện lần này, tất cả đều là bắt nguồn từ Đình Tấn cùng với đội của hắn. Sau lần thi hành nhiệm vụ lần đó, có được Đình Tấn chỉ dẫn, cả đoàn đội của Vansy liền đã ngộ ra một cách sử dụng năng lực của mình trong trò chơi.

Kể từ đó, cách thức tu luyện bí kiếp trong trò chơi cũng được bọn họ khám phá ra. Đây có thể nói là một đại công rất lớn, vì chính ngay cả Báo Đen khi được bọn họ báo cáo lại chuyện này biểu lộ cũng là một dạng bất khả tư nghị, ngẩn ngơ mấy phút mới phục hồi lại tinh thần.

Cuối cùng, cuộc cứu viện đúng lúc này xem như là một lời cảm tạ của Rose hay nói đúng hơn là Báo Đen, muốn đáp lại với những gì mà Đình Tấn cùng cả đội của hắn đã giúp ích cho quân đội phía chính quyền của Entire Land.

Với những kỹ năng quần công diện rộng, cùng với thực lực đôi bên chênh lệch bị rút ngắn, trận chiến dần dần ngã ngũ, thắng bại đã phân rõ ràng.

David một mặt thả lỏng sau khi nhìn thấy một nhóm địch nhân sau cùng đang vắt chân lên cổ bỏ chạy, mặc kệ cho đám đồng bạn ở phía sau bị người truy giết.

- “Cảm tạ đã trợ giúp chúng ta.”

Mang theo gương mặt ấy, hắn mỉm cười đáp tạ với Rose đang đứng bên cạnh mình.

Coi như là Rose bây giờ đẳng cấp rất thấp, đóng góp sát thương cũng không nhiều được bao nhiêu, nhưng bộ não của nàng thì vẫn còn đó.

Với kinh nghiệm lãnh đạo, chỉ huy đoàn đội của mình, Rose dẫn đội cho một nhóm hơn trăm tên đội viên thì quả thật là một chuyện không khó. Chưa kể đó còn là để đối mặt với kẻ địch không có bất kì lợi thế vượt trội nào quá nhiều so với phe của mình.

- “Không có gì, dù sao bây giờ cũng đang thiếu trang bị đến đây giúp đỡ các ngươi một chuyến, xem như là gom góp chút ít đồ vật về cho mọi người trong quân doanh.”

Không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, Rose một mặt hiền hòa, nở nụ cười tươi rạng rỡ, bình thản đáp lại David.

Bất quá, nàng cũng không nói rõ ra nguyên nhân vì phát hiện ra manh mối để tu luyện trong trò chơi mới đến đây trợ giúp, chỉ là biện ra một lý do góp vui mà thôi. Phỏng chừng, cấp trên của nàng, tức là Báo Đen, đã yêu cầu giữ nghiêm mật tin tức này, không để lộ ra ngoài phòng tránh kẻ có mưu đồ bất chính.

Dĩ nhiên, David cũng không tin lắm về cái lý do này của Rose, nếu đối phương đã không muốn nói, hắn cũng không tiện để nhiều lời. Chỉ gật đầu xem như đã rõ hàm ý của Rose.

- “Hắn bây giờ không ở trong trò chơi à?”

Không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này nữa, Rose lập tức chuyển đổi chủ đề cuộc đối thoại. ‘Hắn’ trong miệng nàng, không ai khác hơn chính là Đình Tấn.

- “Hiện tại không rõ tung tích, nhưng rất có thể hội trưởng đang ở trong phụ bản, không thể liên hệ với ngoại giới.”

Lắc lắc đầu, David chậm rãi trả lời.

- “Thật… thế mà hắn lại bảo luôn sẵn sàng chào đón ta kia đấy.”

Rose biểu lộ một dạng thất vọng tràn trề, bĩu môi ra mà nói với vẻ hờn trách.



Nhìn nàng như vậy, David cũng không dám chắc có phải là thật hay giả, chẳng hổ danh là gián điệp cao cấp, tài diễn xuất của cô nàng này quả thật là xứng đáng với tầm diễn viên siêu sao rồi. Thế nên, đối mặt với hiện trạng này, hắn chỉ có thể giữ im lặng.

Lúc này, chiến trường đã đến hồi kết thúc, người người bắt đầu quá trình thu dọn chiến trường, nhặt về những chiến lợi phẩm mà bọn họ xứng đáng nhận được.

Vansy, Tiêu Phương, Trần Hạo, Hieman, Đỗ Lễ… từng gương mặt quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của David.

Theo như sự sắp xếp của Rose, những người thuộc nhóm đặc nhiệm, với dị năng đã được hệ thống công nhận làm kỹ năng đều được đưa vào nhóm tiên phong, xông vào chiến trường trước tiên.

Cũng chính nhờ có màn mở đầu bất ngờ, đánh vào tâm lý của đám người [The Throne] khiến bọn chúng phải nhận lấy một trận kinh hãi vì thực lực của quân mình, cho nên chiến cuộc mới nhanh chóng kết thúc như vậy.

Ameerah, Terrell cũng theo cùng với bọn họ trở về chào hỏi với David. Một nhóm chín người, nhanh chóng tụ họp với nhau, dẫn đầu cả đại quân mấy trăm người khải hoàn trở về thành.

Bên cạnh đó, Long, công thần cũng là anh hùng của trận đại chiến này, đã được David nhờ người đưa về nơi an toàn trước đó rồi. Thế nên hiện tại, đánh thì cũng đã đánh xong, không còn nguy hiểm nào rình rập nữa, xem như cũng đã có thể đưa Long trở về thành nghỉ ngơi rồi.

Ngoài ra, trên gương mặt của từng tên thành viên trong đoàn người hồi thành lần này, ngoại trừ vẻ mỏi mệt ra thì còn lại đều là một bộ dạng vui mừng không thể che dấu đi.

Một cuộc chiến gian nan, nhưng đổi lại, bọn họ được chứng kiến quá nhiều thứ kì tích xảy ra. Được tham dự vào trong đó quả thật là một trận vinh hạnh với bọn họ.

Tụm năm tụm ba, nối đuôi nhau đi về, không hề có chút lo lắng nào có kẻ địch đuổi giết nữa, những tên đội viên lúc này mới hưng phấn, thi nhau khoe chiến tích.

- “Haha, lúc nãy một mình tao chém chết cmn bốn tên [The Throne] đây, cũng may lúc sắp chết thì lại được người của [Special Squad] lao tới hỗ trợ, nếu không thì chắc cũng toi rồi.”

- “Khà khà… bốn tên của mày chắc cũng không bằng cái hàng nóng trong tay tao đâu. Cũng may lúc đó có bật được chức năng quay phim đây, nếu không thì đã bỏ lỡ mất giây phút đó rồi.”

- “Cái gì? Mày ghi lại được lúc Paal xuất hiện? Share, share mau, không bố thiến mày!”



Vui vẻ, nhộn nhịp, náo nức không khác gì đi lễ hội, nhưng được đặc biệt quan tâm nhất vẫn là những đoạn phim ghi hình lại thời điểm Paal xuất hiện, quét ngang ngàn quân địch.

Nhớ lại cảnh tượng đó thôi cũng đã đủ làm đám đội viên này cảm thấy phấn khích, nếu có thể sở hữu một đoạn phim với góc nhìn của mình thì nhất định sẽ càng khiến bọn họ phấn khích hơn nữa, vì nó chính là thứ tốt nhất để khoe khoang sau trận đại chiến này.



Không lâu sau đó, chín người đã có mặt trong không gian phòng ăn riêng của [Đệ Nhất Quán], mà lúc này đây, còn có thêm sự góp mặt của Lý Uyên và lão Marc.

- “Xin chào, ta là Lý Uyên, quản lý của [The Alliance]. Hân hạnh được biết đến ngươi.”

Mắt không chớp, miệng cười mỉm nhưng giọng nói thì lạnh nhạt đến cực độ, Lý Uyên hướng về phía Rose chào hỏi một câu, cực kì chuẩn xác theo khuôn mẫu.

Rose nhìn nhìn Lý Uyên, trong đầu tự hỏi vì sao mình lại đột nhiên có cảm giác, đối phương giống như có địch ý với mình.

- “Xin chào, ta là Rose, đồng bạn hợp tác với Đình Tấn và mọi người trong đoạn thời gian trước. Rất vui được biết ngươi, Lý Uyên.”

Tuy rằng có ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng bề ngoài của Rose lại chẳng có biến động gì. Nàng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi từ đầu đến cuối, tay đưa ra bắt tay với Lý Uyên, nhàn nhạt đáp lời.

Hai bàn tay ngọc, thon dài vừa chạm vào nhau, bầu không khí trong phòng thoáng chốc đã giảm xuống vài độ, mà những người còn lại chỉ biết trợn mắt to nhìn lấy hai người mà chẳng hiểu lý do vì sao lại xuất hiện một màn chiến tranh lạnh như vậy.

Riêng chỉ có Ameerah là hơi hốt hoảng, vội vàng lên tiếng chen vào.

- “Hôm nay chúng ta thắng trận rồi. Đập cho bọn [The Throne] đó một trận thật thoải mái, nhất định phải ăn mừng mới được.”

Lẽ dĩ nhiên, cô nàng này chính là biết rõ nguyên nhân, bởi vì một câu mách lẻo của mình mới dẫn đến sự kiện này.

Thực sự với trí tuệ của hai cô gái đầy bản lĩnh như Lý Uyên và Rose, cũng không quá khó để hai người có thể nhận ra được đối phương chính là đang có dính líu tới tên đàn ông đang chơi trò mất tích kia.

Bất quá, vì một số nguyên do, hai người cũng chẳng thể lật mặt với nhau trước mặt mọi người có liên quan. Thế nên chỉ có thể ngầm biểu hiện qua vẻ bề ngoài.

Trong lúc vô tình, một cuộc chiến tranh lạnh cứ như thế diễn ra giữa Việt Nam và Mỹ, chỉ tội cho mấy người khác dù đang nằm cũng bị trúng đạn mà không hiểu vì sao.

- “Cũng nhờ có cô Rose dẫn đội đây nên chúng ta mới lấy được chiến thắng chung cuộc một cách dễ dàng như vậy. Quả thật cảm tạ cô rất nhiều, nếu như có cần gì giúp đỡ xin cứ nói thẳng. Nói về vật phẩm và trang bị, [Cửa Hàng Trading Hall] trong tay ta quả thật là không thiếu.”

Lý Uyên không biết vô tình hay cố ý, lại một lần nữa liếc mắt nhìn về phía Rose, mặt cười nhưng lại không phải cười, điềm đạm cất giọng.

‘Ực…’

Thoáng chốc, mấy người Ameerah, Terrell, David giống như mắc nghẹn trong cuống họng, vô thanh vô thức nuốt một ngụm nước.

Rất rõ ràng, trong câu nói của Lý Uyên ẩn chứa hàm ý khoe của, đặc biệt nhấn mạnh trong câu nói ‘[Cửa Hàng Trading Hall] của nàng’ như muốn chứng minh đây là sở hữu do nàng làm nên.

Chẳng những vậy, câu nói phía sau lại còn hạ thấp cả đối phương xuống nữa. Ngay cả Vansy cùng với mấy người khác thuộc đội đặc nhiệm cũng không nhịn được hơi nhíu nhíu đôi chân mày lại. Vì Lý Uyên nói vậy thì không khác gì đang chê bai bọn họ đến đây ăn xin vật phẩm trang bị của nàng.

- “Không có gì, ta đến đây chỉ là hẹn gặp Đình Tấn mà thôi, trợ giúp chỉ là chuyện nhỏ. Bởi vì hắn hẹn gặp ta ở đây mà bây giờ lại không có mặt, thế thì đành chờ khi hắn trở về rồi quay lại vậy.

Các ngươi ở lại chậm rãi nói chuyện nhé, ta bây giờ có chút việc bận phải đi trước. Chào mọi người, hẹn lần sau gặp lại.”

Rose dường như cũng không để ý lắm mấy lời nói này của Lý Uyên, chỉ bình thản đáp lại một câu, đồng thời chống người đứng dậy, hướng về nhóm của Vansy không nhanh không chậm nói, rồi lại quay ra chào tạm biệt với nhóm của David, sau cùng mới dứt khoát xoay người rời đi khỏi phòng.

- “Nếu lần sau có việc thì cứ đến tìm ta, hội trưởng bề bộn công việc, thời gian rãnh rổi rất ít nên khó lòng mà tiếp ngươi được.”

Chưa để cho Rose bước đi ra khỏi phòng thì Lý Uyên lại tiếp tục chêm vào thêm một câu. Rõ ràng nàng là đang chặn đầu, không cho Rose có cơ hội tiếp xúc với Đình Tấn.

Nhưng mà, Rose lại không giống như để những lời nói này trong lòng. Nàng không quay đầu nhìn lại, mà lên giọng nói một câu ngắn ngủn.

- “Chúng ta sẽ còn gặp lại, sớm thôi…”

Thanh âm chưa dứt, Rose đã lại cất bước đi ra khỏi không gian phòng ăn, biến mất trong tầm mắt của mọi người. Để lại một mình Lý Uyên với bộ dạng nhăn mặt nhíu mày tại đó, không biết là đang nghĩ gì trong đầu.

Vansy thấy Rose đã rời đi rồi mà Đình Tấn thì cũng không có mặt ở đây, lại thêm đối diện với những lời nói như móc câu của Lý Uyên, bọn họ cũng không chịu đựng nổi.

- “Nói vậy chúng ta cũng về trước… khi khác lại cùng mọi người nói chuyện.”

Không còn lý do ở để lưu lại nữa, năm người như có bàn bạc với nhau từ trước, đồng loạt đứng dậy chào hỏi một câu có lệ rồi khẳng khái rời đi.

Phòng ăn phút chốc rơi vào bên trong bầu không khí trầm mặc, không một tiếng động.

Dù vậy thì nó cũng không duy trì được quá lâu, bởi vì Lý Uyên sau một hồi bình tĩnh lại tâm tình xáo động sau khi gặp mặt tình địch của mình thì đã trở lại dáng vẻ thong thả, dịu dàng như thường ngày, tiếp tục lên tiếng nói chuyện, nhưng chủ đề bắt đầu chuyển hướng về trận đại chiến lần này với [The Throne].

- “Trở lại chuyện quan trọng thôi. David ngươi lần này tự ý hành động mà suýt chút gây ra họa. Nhưng một phần cũng là do ta bất cẩn, không chú ý đến nên xem như ta cũng không thể trách ngươi được gì, chỉ có thể chờ cho hắn trở về giải quyết sau.

Bù lại, trận chiến này trong cái rủi cũng lộ cái may, các ngươi thắng trận, đổi lại tình hình trên diễn đàn sẽ bớt căng thẳng đi được chút ít…”

- “Uyên quản lý, ta có cài này muốn cho ngươi xem.”

Đột nhiên, chưa để Lý Uyên nói hết ý mình thì David đã lên tiếng cắt ngang. Lời còn chưa nói xong thì hắn đã thao tác mở ra giao diện hệ thống, cho chạy đi một đoạn phim ghi hình.

Xuất hiện trước mắt Lý Uyên, không gì khác hơn chính là tràn cảnh mà Paal thi triển sức mạnh hủy diệt của hắn lên trên đám người [The Throne].

Lý Uyên chỉ mới vừa xem được vài giây thôi thì đã bị chấn kinh không ngậm được miệng trước một đòn ‘Hỏa Ngục’ của Paal.

- “Cái… cái này là quay được trong trận chiến đó?”

Nàng lắp bắp, thần sắc tràn ngập kinh ngạc chỉ về đoạn phim ghi hình, mắt nhìn thẳng chăm chăm về phía David tràn ngập vẻ chờ mong cho câu trả lời.

David rất quả quyết, ngay tức khắc gật đầu khẳng định nói.

- “Đúng vậy, ta mới đầu định quay chụp lại đoạn chém giết người của [The Throne] để giúp đỡ, gỡ gạt lại một ít thanh danh của [The Alliance] và hội trưởng. Sau đó thì lại rơi vào mai phục nên không có thời gian để tắt đi chức năng ghi hình này.

Cũng nhờ vậy mà ta mới có một đoạn phim ghi hình hoành chỉnh từ đầu đến cuối trận đại chiến lần này. Ngươi xem có thể dùng nó để chế tạo một trận ngôn luận chiến, kìm lại một ít tin tức không tốt cho hội trưởng hay không.”

- “Được! Tất nhiên là được, bao nhiêu đây là quá đủ rồi. Bao tại trên người ta. Các ngươi bây giờ cứ yên tâm thực hiện theo kế hoạch như cũ, riêng có David, ngươi thì không cần phải đi ám sát nữa. Cứ dẫn đội đi luyện cấp khôi phục lại thực bị mất trước đã.”

Lý Uyên một mật không kìm chế được hưng phấn, kích động nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Có thể tưởng tượng được, chỉ mới xem thoáng qua đoạn phim ghi hình này thôi, nàng đã kinh ngạc đến không khống chế được tâm tình thì những tên người chơi khác làm sao có thể kìm chế được.

Với đoạn phim này của David trong tay, Lý Uyên, hay nói đúng hơn chính là bộ phận tuyên truyền, seeder trên mạng internet nhất định có thể bẻ cong hướng đi của ngôn luận, thậm chí chuyển hướng mũi nhọn dư luận về phía đám người [The Throne].

Một lời nói của Lý Uyên thôi liền đã làm cho những người khác có mặt trong căn phòng xuất hiện đầy đủ cảm giác chờ mong.