Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 381: Nguy Hiểm Chí Mạng, Đường Cùng




Keng! – Phát hiện người chơi tự chủ sử dụng kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’, kỹ năng sẽ được tự động thêm vào danh sách.

Keng! - Chúc mừng ngài học được kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’. Xin chăm chỉ tu luyện để tăng cường thực lực.

Bất thình lình, một loạt những âm thanh của hệ thống trộn lẫn với tiếng gào thét của một đám người đang xông tới, đột xuất vang lên bên tai Đình Tấn.

Là kiểm tra tin tức kỹ năng hay là làm ra phản ứng lại với kẻ địch, hai loại ý nghĩ này quấn vào nhau khiến đầu óc hắn thoáng chốc rơi vào bên trong hỗn loạn.

- “Chạy mau!”

Khi trông thấy Đình Tấn kinh ngạc đứng đờ người ra, không làm gì khác ngoài việc trợn mắt to mắt nhỏ nhìn một đám kẻ địch đang lao tới, Long không khỏi kinh hoảng, vội vàng hét lớn một tiếng.

Chỉ trong chớp mắt, Long đã làm ra phản ứng, đưa tay ra lôi kéo Đình Tấn chạy ngược trở về phía sau, muốn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám người lạ mặt này.

Ấy thế nhưng, ngay khi Long vừa xoay lưng lại, hắn càng thêm kinh hoảng hơn khi phát hiện ra không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một nhóm người khác, với năm, sáu tên người chơi bí ẩn giống hệt đám người truy đuổi mình, đang ồ ạt đuổi sát tới.

Hai mặt giáp địch, Long bối rối trong giây lát, đầu óc vận chuyển nhanh chóng để tìm ra phương án giải quyết.

- “Bên này!”

Đảo mắt nhìn xung quanh, Long quyết định thật nhanh, rồi vội vàng lôi kéo Đình Tấn chạy sang bên cánh phải của mình, nơi đó không có kẻ lạ mặt nào truy đuổi tới, mà cây cối lại rậm rạp, nên nhất định khả năng an toàn sẽ cao hơn.

Thế nhưng chưa để Long bước đi được đến bước thứ ba thì một loạt âm thanh chấn động, kèm theo sự rung chuyển của mặt đất lại đột ngột xuất hiện.

Dị tượng này ngay tức thì làm cho toàn bộ những người có mặt ở đây thoáng chốc bị trì trệ, bước chân loạng choạng, ngã trái ngã phải khắp nơi.

‘Ầm ầm ầm…’

Trên mặt đất, nơi Đình Tấn vừa đứng đó sau khi thi triển xong ‘Địa Ngục Môn’, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái hố đen khổng lồ, mà cánh cửa ‘Địa Ngục Môn’ quen thuộc đang chậm rãi trồi lên từ bên trong đó.

Khói đen nghi ngút tràn ra từ bên trong hố đen, cấp tốc nhấn chìm mọi vật thể nằm trên mặt đất xung quanh. Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Đình Tấn, lập tức liền làm cho hắn tỉnh táo, khôi phục tinh thần lại ngay.

Tuy nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội khiến hắn và cả Long đều bị chao đảo, không thể giữ vững thăng bằng. Càng đừng nói chi đến chuyện bình tĩnh để kiểm tra kỹ năng ‘Địa Ngục Môn’ mà hắn mới được hệ thống thông báo thêm vào danh sách bảng kỹ năng của mình.

- “Ư…”

Bỗng nhiên, đang trong lúc Đình Tấn hơi khom người, cố giữ không cho mình ngã ra đất thì trong đầu hắn đột ngột truyền đến một cảm giác đau nhói đầu.

Cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, thế nhưng dù là ý chí sắt thép như Đình Tấn cũng không kìm được phải rên một tiếng, đưa tay ôm lấy đầu, ngã lăn ra đất.

Keng! – Bởi vì điều kiện sử dụng kỹ năng không đạt đến giới hạn cần thiết, kỹ năng tự động hủy bỏ.

Keng! – Vượt quá giới hạn chịu đựng để sử dụng kỹ năng đã khiến cơ thể ngài đang rất suy yếu. Hệ thống sẽ cưỡng chế không cho phép ngài sử dụng kỹ năng trong vòng 24 giờ sắp tới. Xin hãy lập tức nghỉ ngơi, khôi phục sức khỏe là trên hết.

Ngay sau khi một loạt âm thanh hệ thống vang lên bên tai Đình Tấn xong thì cơn động đất mạnh mẽ, kéo dài được mấy giây bỗng chốc đã trở lại vẻ yên tĩnh như lúc bình thường của nó.

Trong khi đang cố gắng dìu dắt Đình Tấn đứng dậy, Long phát hiện ra nhóm người ở phía sau đã đuổi sát tới nơi.

- “Paal mau giúp ta ngăn chặn kẻ địch!”

Mặc dù rất kinh hoảng, trái tim đập mạnh liên hồi nhưng Long vẫn duy trì được chút ít tỉnh táo sau cùng của hắn. Nhanh trí nhớ đến bản thân mình vẫn còn có thú nuôi là một tên ác quỷ, hắn không do dự chút nào hướng về phía Paal rống lên, hạ đạt mệnh lệnh.

- “Hừ… nằm mơ… Ơ?!”

Paal cười lạnh, thì thầm một tiếng trong cuống họng, nhưng chưa để hắn kịp thốt ra trọn vẹn câu thì bất thình lình, chuyện dị thường lại xảy ra.

Không khác chi một con rối, Paal cứng đờ cất bước đuổi chạy tới, đối đầu với nhóm ít người đang đuổi sát theo Đình Tấn và Long.

‘Choang…’

-70

Trong vẻ mặt kinh ngạc của Mephisto, Paal không hề sợ hãi trực diện va chạm với đám người lạ mặt. Nắm tay gầy yếu của hắn nện lên trên mặt của một tên người chơi Võ Sư đang xông đến gần Đình Tấn.

- “Mày làm gì vậy hả thằng khốn?!”

Mephisto tức đến nổ phổi, mắt trợn trừng, gân cổ quát mắng Paal. Trước đó đôi bên đã bàn tính với nhau là không ra tay trợ giúp, để cho kẻ địch đánh giết Đình Tấn và Long.

Thế nhưng ngay lúc này đây, Paal lại làm ra hành động phản bội thì bảo sao mà Mephisto lại không phẫn nộ cho được.

Coi như là vậy thì sự việc lại hoàn toàn trái ngược với những gì mà Mephisto suy nghĩ.

- “Ta… ta… cũng không biết, không phải là do ta muốn làm, là có ai đó đang điều khiển cơ thể của ta.”

Paal khóc không ra nước mắt, lắp bắp giải thích nhưng lại không biết phải diễn tả thế nào chuyện kì dị đang diễn ra với mình. Sự việc quá mức li kì khiến cho cả Paal lẫn Mephisto đều không kịp làm ra phản ứng.

Trong lúc Paal đang nói chuyện, kẻ địch ở phía sau vẫn không ngừng kéo đến. Thế nên khi hắn bận đối chiến với một tên Võ Sư, vô tình đã sơ suất để lộ tấm lưng không hề có bất cứ trang bị bảo hộ nào của mình trước mặt một tên Đạo Tặc.

‘Soạt…’

-442

Không có gì bất ngờ, Paal trở tay không kịp và bị đâm một nhát vào tấm lưng gầy. Sát thương hiện lên trên đầu, rút đi một đoạn dài trong ống HP ít ỏi của hắn.

- “A… đau quá, ta bị thương, ta thật sự bị thương…”

Hơn thế nữa, một cơn đau đớn ập tới, khiến cho Paal, một con ác quỷ từ lâu đã không còn cảm nhận được nỗi đau về thể xác cảm thấy kinh hãi, hoảng sợ kêu lên không ngừng vì lo sợ sẽ bị hủy diệt linh hồn, tan biến khỏi thế giới này.

Dưới sự thúc đẩy của tử vong, Paal không còn để cho hệ thống tự động điều khiển cơ thể của mình nữa. Hắn dồn toàn lực để chiến đấu với ba tên kẻ địch đã đuổi tới trước mặt mình.

Bị một tên Đạo Tặc, một tên Thích Khách kèm theo một tên Võ Sư áp sát cận chiến, Paal càng lúc càng bị dồn ép lùi về phía sau không ngừng.



Và bỗng chốc, cả tên Đạo Tặc lẫn Thích Khách bất ngờ tung ra một đòn công kích cùng lúc, nhắm vào phần đầu của Paal.

-379

Dù rằng đã cấp tốc nghiêng đầu né tránh nhưng một mũi dao găm vẫn lướt ngang qua gò má hắn, lấy đi một lượng lớn HP nữa, khiến cho ống HP chưa đầy một nửa của Paal lập tức rút đi gần hết, chỉ còn lại một điểm bé tí xíu.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần bị trúng một đòn nữa thôi, Paal sẽ lập tức bị hệ thống phán định tử vong.

- “Khốn nạn, cái cảm giác gì thế này?!”

Paal điên cuồng gào thét trong cơn khủng hoảng khi đã đạt đến mức tận cùng.

Nguyên do khởi nguồn từ thời điểm ngay sau khi con số sát thương kia hiện lên trên đầu Paal, một cảm giác nguy hiểm đến tột cùng đột ngột xuất hiện trong lòng hắn, làm cho hắn cảm thấy bất an, lo lắng, bồn chồn… rất nhiều cảm xúc mặt trái đan xen vào nhau.

Điều đó vô tình làm Paal hiểu ra, nếu bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ, hắn sẽ rơi vào nguy hiểm, thậm chí là tử vong. Sự sợ hãi thúc đẩy Paal càng thêm cẩn thận, không dám để xảy ra bất cứ sơ xuất nào.

Thậm chí Paal đã còn không màng đến việc phản công lại đối phương mà chỉ lo né trái tránh phải, thoát khỏi sự đuổi giết của ba tên kẻ địch trước mặt mình.

Đúng vào lúc nguy cấp ấy, Đình Tấn mới kịp thời làm ra phản ứng.

- “Mephisto, mau trợ giúp cho Paal, nhanh lên!”

Bị hệ thống đặt cấm chế, không thể sử dụng kỹ năng, hắn không thể làm gì khác hơn là lớn giọng phát ra mệnh lệnh cho Mephisto.

Đứng một chỗ oán trách Paal nãy giờ, Mephisto dù nghe được mệnh lệnh của Đình Tấn nhưng hắn giả vờ lơ nó đi, không làm ra phản ứng gì khác.

Và rồi, điều dị thường lại tiếp tục xảy ra, Mephisto liền đã hiểu được vì sao Paal lại làm ra hành động chống lại thỏa thuận từ trước đó với hắn.

Đó chính là một loại lực lượng vô hình, không thể kháng cự, kéo lê thân thể của Mephisto lao nhanh về phía nhóm người đang đối chiến với Paal.

‘Ầm…’

-120

Mephisto chạy nhanh lấy đà, cấp tốc xông tới, tung ra một cú đá gối vào đầu của tên Võ Sư đang sáp lá cà với Paal.

Có được sự trợ giúp này của Mephisto, kẻ địch đối chiến với Paal liền đã mất đi một người, chỉ còn lại hai tên.

Kéo theo đó áp lực lên người Paal cũng giảm xuống rất nhiều, làm cho hắn mừng rỡ như điên, cảm giác như vừa được thoát khỏi lưỡi dao kề bên cổ. Dù vậy thì phía sau hắn vẫn còn có hai tên người chơi khác đang ồ ạt đuổi tới.

Đã lấy lại được bình tĩnh và phân tích tình hình, lại thêm cặp mắt tinh tường như mắt diều hâu cùng bộ não nhiều nếp nhăn của mình, Đình Tấn làm sao không đoán ra được ý đồ của Paal với Mephisto sau tiếng hét lớn vừa nãy của Mephisto kia chứ.

- “Ngươi không chiến đấu, để cho bọn chúng chém giết ngươi thì linh hồn đang bị giam cầm ở trong viên đá của ngươi sẽ bị tiêu tán đi một nửa. Nhưng ta sẽ tiếp tục triệu hồi ngươi lại để cho ngươi chiến đấu, mãi đến khi linh hồn ngươi tiêu tán mới thôi.

Từ bỏ ý nghĩ kháng cự lại mệnh lệnh của ta đi, ở nơi này ngươi không có quyền được quyết định đâu. Hoặc là chống cự rồi bị hủy diệt, hoặc là vâng theo mệnh lệnh của ta, tiếp tục tồn tại, ngươi chọn đi.”

Không hề do dự chút nào, Đình Tấn vừa chạy vào bên trong khu rừng theo sự lôi kéo của Long, vừa ngoảnh đầu lại, lớn giọng quát tháo về phía Mephisto, bịa ra một câu chuyện để hâm dọa hắn.

Kết quả đúng như dự đoán của Đình Tấn, lời nói của hắn đã có hiệu nghiệm. với Mephisto.

Ngay sau khi nghe được Đình Tấn nói, Mephisto giật thót tim một cái, nhìn qua Paal đang hốt hoảng dùng toàn lực né tránh không để cho mình bị trúng đòn, Mephisto liền hiểu ra được vấn đề nên không dám làm ngơ nữa.

Nhìn một tên người chơi Đạo Tặc ở phía sau đã đuổi tới, đang vung lên dao găm muốn công kích mình, Mephisto híp mắt lướt tới trước, tung đòn liên hoàn.

‘Pặt… bịch bịch bịch…’

Một cánh tay của Mephisto vung ra chặn đỡ ngay cổ tay đang cầm dao găm của một tên Đạo Tặc muốn đâm vào ngực mình, tiếp theo đó là một chuỗi liên hoàn đấm vào ngực của tên Đạo Tặc.

-120 -120 -120…

Một loạt những con số sát thương không ngừng nổi lên trên đầu của tên Đạo Tặc, làm mất đi một lượng lớn HP của hắn xuống.

Mặc dù chỉ mới cấp 1 thôi mà Mephisto đã gây ra một lượng sát thương cho người chơi kinh khủng ngang ngửa với một tên người chơi 10 cấp rồi. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy sức mạnh của hắn lớn đến nhường nào.

Nhưng có như vậy thì cũng không thể giúp đỡ được gì nhiều cho Đình Tấn, bởi vì số lượng của kẻ địch quá đông, đã vượt qua bọn họ gấp 10 lần có hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, Đình Tấn và Long cũng vừa chạy trốn được vào rừng không xa. Nhưng mà ở phía sau bọn họ, nhóm đông người với hơn 30 tên địch nhân hoàn toàn không có bất cứ khó khăn nào, đã đuổi sát tới nơi rồi.

Một tên Vong Linh Pháp Sư bị rơi vào bên trong thời kì suy yếu, thuộc tính giảm một nửa. Một tên khác là Linh Mục, chủ tu thuộc tính thể chất, sức mạnh và tinh thần. Cả hai người đi cùng nhau thì làm sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của một nhóm người chơi cận chiến thuộc loại hình tốc độ của kẻ địch kia chứ.

- “Chạy đâu cho thoát?!”

Một tên Đạo Tặc cầm dao găm xông tới, nhảy lên vồ chụp về phía Đình Tấn. Dao găm sắc lạnh trong tay hắn nhắm thẳng vào phần gáy, sau cổ của đối phương mà đâm tới.

Long kinh hãi, cấp tốc xô Đình Tấn sang một bên, đồng thời lách người sang, dùng khiên sắc trên tay đón đỡ lưỡi dao găm của tên Đạo Tặc.

‘Choang…’

-12 (Đón Đỡ)

Âm thanh va chạm vang lên, không hề có bất ngờ gì xảy ra, tấm khiên tròn trong tay Long thành công đón đỡ lưỡi dao găm sắc bén. Sát thương đón nhận vào bị suy giảm 80% chỉ còn lẹt đẹt lại không đến 20 điểm.

Nhưng coi như là vậy đi chăng nữa thì Long cũng không hề thả lỏng chút nào, vì phía sau vẫn còn có hơn 20 tên đang đuổi tới.

Long phẫn nộ, nghiêng đầu về phía Đình Tấn mà quát lớn một tiếng, vẻ mặt thấy chết không sờn.

- “Chạy đi hội trưởng! Để ta chặn lại cho ngươi!”

Hắn hiểu rõ được tình thế cấp bách bây giờ không thể nào để hai người đi chung với nhau được, mà nếu đi chung thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Có lẽ Long đã suy đoán ra được thân phận của nhóm người này và mục tiêu của đối phương không ai khác, nhất định là chỉ có Đình Tấn mà thôi.

Lẽ dĩ nhiên, nếu Long đoán ra được thì dĩ nhiên Đình Tấn cũng sẽ đoán ra được mà thôi. Đình Tấn cũng không phải loại ngu muội, không hiểu chuyện hay là loại người thích dài dòng, lắm lời.

- “Chia ra hai hướng mà chạy. Ta đi trước, ngươi bảo trọng!”

Không do dự hay chần chờ gì, Đình Tấn xoay người hướng về phía rừng sâu, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy trốn, bỏ mặt lại Long, Mephisto và Paal vẫn còn đang bị kẻ địch bao vây, cuống lấy ở phía sau.

Tất nhiên, Đình Tấn phải biết rõ nặng nhẹ, nếu Long hoặc hai tên Mephisto và Paal chết đi thì chuyện cũng không có gì đặc biệt lớn lao. Nhiều lắm chỉ là bị đăng lên diễn đàn, chê khen một hồi mà thôi.

Nhưng nếu đổi lại là Đình Tấn bị đối phương thích sát thì mọi chuyện sẽ lại khác hẳn. Hắn mang thân phận hội trưởng của [The Alliance], người lãnh đạo cho liên minh của những đội Lính Đánh Thuê với [The Alliance], nếu như bị giết thì không khác nào một cú tát vào mặt của những thành viên trong nhóm liên minh này.

Sĩ khí bị giảm xuống, nỗi sợ hãi sẽ càng lan rộng trong nội bộ thành viên. Về sau, nếu Đình Tấn không thể ra tay lấy lại danh dự của mình thì mọi chuyện sẽ lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, khả năng sẽ dẫn đến liên minh bị tan rã cũng không phải là không thể.

Chính vì điều đó, Đình Tấn biết rằng, hắn phải sống, hắn không thể nào chết ở đây được.

Mặc dù hiểu rõ hết thảy mọi chuyện đều là lỗi do mình quá chủ quan, không nghĩ đến việc đối phương đã cài người trước ở khu vực lãnh địa của [The Alliance]. Nhưng bây giờ không phải là lúc để cho Đình Tấn tự trách cứ bản thân.

Điều hắn phải làm là cần suy nghĩ phương hướng giải quyết và hắn vẫn đang làm việc đó, trong khi giữ vững tốc độ điên cuồng lẩn trốn vào trong rừng. Bất quá, mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra giống như trong tưởng tượng của hắn.

Keng! - Đồng đội của ngài Long đã tử vong.

Chưa để Đình Tấn kịp suy nghĩ ra được cách giải quyết nào cho tình huống nguy cấp này thì âm thanh hệ thống đã vang lên bên tai hắn, nội dụng thì chấn động không khác gì sấm sét giữa trời quang.

- “Chết đi!”

- “Hahaha… chạy đi đâu?”



Cũng tại thời khắc ấy, phía sau lưng Đình Tấn truyền đến vô số tiếng cười lạnh, tiếng hét lớn của những tên lạ mặt ban nãy.

Đình Tấn nhíu mày, không ngừng luồn lách qua những gốc cây trong rừng, ý đồ muốn cắt đuôi đối phương. Nhưng tốc độ hắn quá chậm, khiến kế hoạch này hoàn toàn phá sản.

Cố hết sức bỏ chạy, hắn đặt bàn tay lên trên quyển sách, mưu đồ thử xem liệu có thể vượt qua hệ thống cấm chế để triệu hồi vong linh ra chiến đấu hay không.

Ấy thế nhưng bất thình lình, khi trông thấy Đình Tấn vừa đặt tay lên sách ma thuật thì lập tức liền có tên Đạo Tặc lao vút tới.

‘Phịch…’

-80

Đối phương không sử dụng dao găm mà chỉ công kích bằng một cú đá bình thường lên người hắn, ý đồ muốn làm cho quá trình triệu hồi kỹ năng bị cắt ngang.

Rất nhanh thì Đình Tấn đã hiểu ra được đối phương muốn chơi trò mèo vờn chuột, sỉ nhục hắn.

Mà hơn thế nữa, nhất định là bọn chúng sẽ còn quay phim lại cảnh tượng này để đăng lên trên mạng internet, góp phần tăng thêm sát thương của nó tới [The Alliance].

Bị phục kích mà lại không thể phản khán, Đình Tấn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể dừng lại bước chân của mình.

Đối phương có số lượng hơn 20 người, lại toàn là loại hình nhanh nhẹn. Với thân thể đang trong thời kì bị suy yếu như lúc này, nếu Đình Tấn đứng lại đối chiến chưa chắc hắn có thể giết được ai, thậm chí còn có thể bị đùa giỡn trở nên càng thảm bại hơn. Chỉ có tiếp tục chạy mới mong tìm được một đường sinh cơ nào đó.

Ngẫm nghĩ đến điều gì đó, trong đầu Đình Tấn bất chợt lóe lên một ý tưởng. Bước chân hắn chuyển hướng, dựa vào trí nhớ chạy đến một khu vực chỉ cách nơi này vài chục mét.

Nhưng rồi, chỉ chốc lát sau đó, một cảm giác họa vô đơn chí xông lên đầu não Đình Tấn, khi hắn nhìn thấy khung cảnh trước mặt…

Một vách núi đá dựng đứng, cũng chính là nơi hang ổ của một bầy sói Uniwolf mà hắn thường hay luyện cấp. Thế nhưng vào thời điểm hiện tại, thì nơi này lại hoàn toàn không hề có bóng dáng của một con vật nhỏ nào, nói chi là một con sói to lớn.

Bỗng nhiên, trong lúc Đình Tấn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn vách núi thì phía sau hắn liền truyền đến giọng cười đểu của đám người kia.

- “Hội trưởng The Dawn của chúng ta đang tìm bầy quái vật để tự sát kìa tụi bây, haha…”

- “Không ngờ, đệ nhất cao thủ Anh Hùng lại có ngày bị chúng ta đuổi giết như một con chó.”

- “Haha…, nghe thôi là thấy đủ hưng phấn rồi. Tao sắp được tự tay giết đệ nhất cao thủ rồi.”



Tiếng cười chất đầy sự châm chọc, mỉa mai của đám người chơi truyền vào tai Đình Tấn càng làm hắn cảm thấy phẫn uất.

Rất rõ ràng, bọn chúng đã có sự chuẩn bị từ trước, đã ra tay dọn dẹp toàn bộ quái vật xung quanh khu vực trăm mét nơi này.

Đình Tấn đứng sững người một chỗ, đối mặt với hàng chục người đang bao vây xung quanh mình không để lộ một kẻ hở. Hắn siết chặt nắm tay vì tức giận, nhưng gương mặt lại không hề đổi sắc tí nào, vẫn một vẻ không nóng không lạnh.

Hắn phải cố giữ bình tĩnh, không để máy quay của đám người này thu lại được cảnh tượng điên cuồng của hắn. Như vậy sẽ chỉ càng làm cho tình hình tệ hơn.

Trong khi đó, đầu óc Đình Tấn vẫn không ngừng từ bỏ hi vọng để tìm kiếm một đường sinh cơ cho mình.

- “Hội trưởng à, có điều gì muốn trăn trối không? Hắc hắc hắc…”

Một tên Thích Khách có vẻ như là người cầm đầu của nhóm người này đứng ra lên giọng châm chọc, khiêu khích Đình Tấn.

Bất quá, không giống như những gì mà tên Thích Khách hay những tên người chơi này tưởng tượng trong đầu, trên gương mặt Đình Tấn vẫn là một dạng biểu lộ bình tĩnh, không hề có bất kì cảm xúc gì khác thường.

- “Các ngươi nghĩ rằng mình có thể giết được ta?”

Đình Tấn quét mắt nhìn xung quanh nhóm người này một vòng, giọng nói lạnh lẽo hỏi lại một câu, khiến cả đám bọn chúng không khỏi sững sờ, kinh ngạc.