Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 351: Sức Mạnh Áp Đảo




Bất quá, sau khi cột lửa này phóng ra bao trùm lấy Paal không tới hai giây, nó giống như đã hết hơi, nên dần dần yếu bớt, mãi tận cho đến khi hoàn toàn tắt ngóm đi, chỉ để lại vô số vết nứt trên mặt đất nơi ngọn lửa đã đi qua.

Thế nhưng đó cũng chưa phải là kết thúc. Cách nơi Paal đang đứng khoảng hai mét, một nhóm cột lửa khác lại tiếp tục phun trào ra.

Đúng vậy, đợt tiếp theo này đã không phải chỉ đơn độc một cột lửa như trước mà là gần năm, sáu cột lửa phun trào lên từ lòng đất, tạo thành một vòng tròn vây quanh Paal, trông chẳng khác nào một cái lao ngục với song sắt được hình thành từ những cây cột lửa kia.

Những cây cột lửa không ngừng xuất hiện, cuồn cuộn phun trào ra khỏi mặt đất và rồi tắt lịm dần đi.

Ngoại trừ những nơi đã đi qua, còn lại vùng đất trống chưa bị càn quét ở bên ngoài nhanh chóng bị lồng giam ‘Hỏa Ngục’ đó xâm chiếm, mở rộng ra xung quanh, nhấn chìm những con vong linh mà Đình Tấn triệu hồi tồn tại trong khu vực ảnh hưởng của nó.

Tốc độ mở rộng của ‘Hỏa Ngục’ nhanh đến khủng khiếp, Đình Tấn vừa xoay lưng chạy được mấy bước thì đã cảm thấy hơi nóng như muốn nướng chín da thịt, đuổi sát theo sau lưng mình.

Hết thảy mọi chuyện ngay lúc này đều bị hắn vất ra sau đầu, coi như là có muốn lo cho những người khác trong đội cũng đã không còn kịp nữa. Ngoại trừ việc cắm đầu dìu Long và lôi kéo Terrell mà chạy, Đình Tấn cũng không còn cách nào khác để ngăn cản trận ‘Hỏa Ngục’ kinh khủng kia.

Cứ như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy một đoạn hơn mười mấy mét chỉ trong chưa đến năm giây.

‘Phừng phừng!’

Đến khi gần đuổi sát tới lối vào con đường hầm để thoát ra khỏi hang động này, Đình Tấn rốt cuộc cũng cảm thấy hơi nóng đã không còn tiếp tục phát ra nữa, âm thanh không khí bị đốt nóng giãn nở ra cũng trở nên xa dần thì lúc đó hắn mới chịu giảm bớt tốc độ của mình lại.

- “Ổn chứ? Ngươi có sao không?”

Khuôn mặt Đình Tấn tràn ngập vẻ quan tâm, đôi mắt lo lắng nhìn sang Long và Terrell mà hỏi dò.

Lại trông qua hai bên trái phải mình đang lục tục có người chạy đến, toàn bộ quân số 12 người bao gồm cả hắn bên trong, không thiếu một ai, thì tâm tình đang thấp thỏm, lo âu y như rằng có một tảng đá đang đè nặng lên, mới giảm bớt đi rất nhiều.

Sau khi bình ổn tâm tình của mình, Đình Tấn mới xoay người nhìn về khung cảnh phía sau lưng mình.

Không tài nào kìm được hít một ngụm khí lạnh, tâm tình của Đình Tấn lại tiếp dâng lên cao khi phát hiện toàn bộ đại quân vong linh của hắn đã hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại một mống.

Duy nhất còn tồn tại sau trận lửa địa ngục như hủy thiên diệt địa kia chính là tên Tu La Huyết Chiến Sĩ đã nhanh chóng trốn thoát đi được trước khi Paal kịp bộc phát sức mạnh.

- “Cái này… sức mạnh này…”

- “Thật quá kinh khủng…”



Những người trong nhóm cũng không khá hơn Đình Tấn là bao. Từng người biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt, miệng lẩm bẩm trong vô thức như đã nói lên tâm tình của bọn họ lúc này đây cũng rất không ổn định.

Trước mặt họ đã không còn là hang động tăm tối nữa mà phải nói là bên trong trung tâm của ngọn núi lửa, với những bãi dung nham mênh mông, như thủy triều đang dâng lên, trôi dạt khắp nơi.

Kể cả trần hang động cũng bị dính đầy dung nham nóng chảy, lỗ hổng thì có mặt ở khắp mọi nơi, ngoại trừ những nơi ‘Hỏa Ngục’ không đi qua thì mọi thứ bên trong vùng ảnh hưởng của nó đều bị hủy diệt.

Và đang đứng ở trung tâm của nơi đó chính là Paal. Một kẻ địch sở hữu sức mạnh áp đảo, có thể hủy diệt bọn họ chỉ trong chớp mắt. Cuối cùng, vấn đề quan trọng nhất là tỉ lệ chiến thắng của bọn họ đã tuột xuống, gần như là bằng con số không.

- “Hội trưởng… cái tên này, chắc chắn phải là Lãnh Chúa Boss 40 cấp chứ không thể nào ít hơn được đâu.”

Liếm bờ môi khô khốc của mình, David nuốt một ngụm nước vào trong miệng rồi trầm giọng hướng về Đình Tấn mà nói.

Với sức mạnh phá hủy kinh khủng như vậy thì đem so sánh Paal với con Boss Griffin Lãnh Chúa cũng là không hề quá chút nào. Thậm chí Paal còn kinh khủng hơn con Griffin rất nhiều, bởi vì hắn có suy nghĩ của riêng mình.

Một cái đầu óc đầy mưu mô, gian trá và xảo quyệt của một con quỷ dữ, kết hợp với sức mạnh kinh khủng trong tay thì nhất định phải mạnh hơn con Griffin Boss không chỉ là gấp bội mà thôi.

Cả Long khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng hầu như không thể tin vào mắt của mình, nó đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù ác quỷ mà hắn hiểu biết. Đây là do bàn tay của một kẻ đến từ địa ngục, một con ác quỷ chính hiệu tạo nên.

Coi như là ở thời điểm trạng thái đỉnh phong của mình, Long cũng chắc chắn rằng, mình hoàn toàn không còn có bất cứ phương án nào để giải quyết đối phương, dù cho có sử dụng hiến tế thuật đi chăng nữa thì kết quả cũng không thể nào thay đổi được, chỉ có một con đường bị hủy diệt.

Trong vô thức, Long xoay mặt nhìn về Đình Tấn, tựa như muốn tìm kiếm một chút tia sáng hi vọng tại nơi đó.

Lọt vào trong mắt hắn là một gương mặt lạnh lùng, với đôi chân mày hơi nhíu lại của Đình Tấn.

Long âm thầm suy đoán, có lẽ là Đình Tấn cũng đang tìm cách để giải quyết vấn đề này. Không nhịn được lo lắng trong lòng, Long cất giọng hỏi.

- “Ngươi… ngươi có cách nào giải quyết không Tấn?”

- “Liều thôi.”

Đình Tấn lạnh nhạt đáp lời Long, bàn tay lại rút ra dao găm cắt máu bắt đầu triệu hồi.

Lúc này đây, hết thảy mọi chuyện đều đã vượt khỏi tầm kiểm soát, dồn hắn vào đường cùng, ép buộc hắn không thể nào từ bỏ. Bởi vì kết quả của việc từ bỏ chính là cả đội phải đối mặt với tử vong.

Cố trấn tĩnh trong lòng những cảm xúc đang lẫn lộn với nhau, Đình Tấn thông qua tinh thần mệnh lệnh cho tên Tu La Huyết Chiến Sĩ cố gắng cầm chân Paal cho mình.



Trong lòng hắn vẫn còn đó một chút hi vọng vào khả năng của Tu La Huyết Chiến Sĩ. Bởi vì trước đó, khi hai tên Tu La Huyết Chiến Sĩ cùng nhau xông lên chiến đấu với Paal, đôi bên gần như là ngang tài ngang sức, chỉ là Paal triệu hồi ra kỹ năng mạnh mẽ mà thôi.

Với kinh nghiệm sống còn lâu năm của mình, Đình Tấn tin rằng khi sử dụng một đại chiêu như vậy, Paal xem như đã mất đi một lá bài tẩy và có một điều chắc chắn là sẽ không thể nào sử dụng lại kỹ năng đó trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng đúng vào thời điểm hắn vừa cắt ra miệng vết thương, để cho một ít máu tươi nhiễm vào trên viên đá Bjorketorp thì bất ngờ, tình huống dị thường lại xảy ra…

Viên đá bất ngờ lóe lên một tia sáng màu đỏ rồi lại tắt lịm đi, giống như chưa từng xuất hiện qua. Đình Tấn đang trong lúc tâm trung vẽ ký hiệu ma pháp cũng không để ý được điều này.

Trong khi đó, tay cầm cây đinh ba khổng lồ của mình chống lên trên mặt đất, Paal lại đang nhàn nhã bước chậm từng bước như đang tản bộ, tiến về nơi nhóm người Đình Tấn đang tụ tập.

- “Hắc hắc… Paal vĩ đại mà các ngươi cũng dám chống đối? Từ bỏ đi lũ thầy tu đáng thương, tất cả những thánh thần mà các ngươi thờ phụng cũng đã từ bỏ các ngươi rồi. Hahaha…”

Vừa bước đi, Paal vừa đắc ý nói.

Nghĩ rằng trong khi nói chuyện, Paal sẽ phân tâm và không để ý đến mình, tên Tu La Huyết Chiến Sĩ lao tới, vung song kiếm công kích nhằm vào bóng lưng đang để lộ ra vô số sơ hở của đối phương.

‘Choang…’

Tưởng chừng như sẽ dễ dàng đánh trúng được Paal, ấy thế mà tên Tu La Huyết Chiến Sĩ đã lầm, Paal hoàn toàn dễ dàng chống lại được đòn công kích này.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy lên phần đuôi của cây đinh ba ra phía sau lưng mình, đôi song kiếm của tên Tu La Huyết Chiến Sĩ ngay tức khắc liền bị chặn đứng, không thể tiến thêm được một li nào.

Tiếp theo đó lại là một màn liên hoàn công kích, chặt kém liên hồi của tên Tu La Huyết Chiến Sĩ.

‘Choang choang cốp…’

Vô cùng vô tận những ánh kiếm lóe lên, Tu La Huyết Chiến Sĩ như đang múa một vũ điệu đầy chết chóc. Với tốc độ công kích chớp nhoáng như vậy, thì dù có là Đình Tấn đi nữa, hắn cũng không dám chắc rằng mình có thể hoàn toàn chống đỡ được sức mạnh của tên Tu La Huyết Chiến Sĩ.

Ấy thế mà Paal lại giống như có một cặp mắt ở phía sau lưng mình, mỗi đòn công kích của kẻ địch đều được hắn dự đoán được phương hướng và vung cây đinh ba trong tay ra đón đỡ.

Mà hơn thế nữa, hắn vẫn giữ vững cước bộ của mình, tiến về phía trước một cách chậm chạp trong lúc đang chiến đấu với tên Tu La Huyết Chiến Sĩ.

Một màn này không khỏi làm cho những người có mặt ở đây nghĩ rằng, Paal chính là đang muốn chơi trò mèo vờn chuột, đùa giỡn với con mồi trước khi thịt chúng. Hoặc cũng có thể là, hắn muốn bòn rút từng chút hi vọng trong lòng của Đình Tấn, nhằm bắt ép đối phương chấp nhận thỏa thuận trước đó mà hắn đã đề ra.

‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’ (x71)

‘Triệu hồi Tang Thi’ (x53)

‘Triệu hồi Bộ Xương Cung Thủ’ (x35)

Từng nhóm vong linh được Đình Tấn cấp tốc triệu hồi ra, khuôn mặt của hắn cũng đã trở nên tái nhợt hơn rất nhiều, bởi vì phải tiêu hao một lượng lớn MP khi triệu hồi vong linh cũng như là MP duy trì cho tên Tu La Huyết Chiến Sĩ còn lại kia.

- “Hahaha… thằng vong linh pháp sư đọa lạc, mày có triệu hồi ra nữa thì cũng vô dụng thôi. Bây giờ chúng ta chuẩn bị bàn lại thỏa thuận ban nãy mà ta đề nghị vẫn còn kịp đấy, đừng để ta phải đổi ý thì mày có hối hận cũng không còn kịp đâu.”

Paal không hề có vẻ gì là lo lắng. Trong lúc đang phòng thủ tên Tu La Huyết Chiến Sĩ, hắn cười to một cách châm chọc, lớn giọng nói với Đình Tấn. Khoảng cách đôi bên cũng đã chỉ còn không tới 20 mét.

- “CÔNG KÍCH HẮN CHO TA!”

Đình Tấn vẫn giữ tư thế quỳ một gối trên đất, tiếp tục vẽ vòng tròn triệu hồi kỹ năng, miệng thì hô lớn một tiếng, ra lệnh cho đám vong linh của mình.

12 người còn lại trong nhóm, tuy rằng rất muốn trợ giúp cho Đình Tấn, thế nhưng bọn họ lại không thể nào ra sức được vì địa hình trong hang động lúc này đã ngập tràn bởi dung nham nóng bỏng, có thể nướng chín một người chỉ trong chớp mắt.

Đó vẫn là chưa kể đến, còn có một kẻ địch quá mức cường đại so với khả năng của bọn họ đang ở đây.

Cứ nhìn vào tên Tu La Huyết Chiến Sĩ kia mà lấy làm gương. Một kẻ mang theo sức mạnh vượt trội hơn cả nhóm 12 người bọn họ gộp lại rất nhiều lần.

Thậm chí chỉ cần một mình tên Tu La Huyết Chiến Sĩ đó thời thì gần như có thể miểu sát bọn họ chỉ trong chớp mắt. Ấy vậy mà vẫn đang cật lực chiến đấu và bị đối phương bỡn cợt, đùa giỡn trong lòng bàn tay.

- “Hừ… thật cứng đầu…”

Paal trông thấy một đám vong linh lại đang tiếp tục liều mạng hướng về phía mình mà tới thì chỉ hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Bất thình lình, không hề có một sự báo trước nào, Paal xoay mạnh cây đinh ba trong tay mình. Mũi đinh ba chớp nhoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo của kim loại, lướt ngang qua thân thể của tên Tu La Huyết Chiến Sĩ.

‘Phụp…’

Mặc kệ cho tên Tu La Huyết Chiến Sĩ đã kịp phát hiện và vung song kiếm ra đón đỡ, mũi đinh ba vẫn lạnh lùng cắt ngang qua người hắn. Máu tươi lại tiếp tục phun ra xối xả, nhưng khi chìm vào trong lòng dung nham trên mặt đất thì lại bốc hơi đi ngay.

Tựa như đã biết rõ kết quả tên Tu La Huyết Chiến Sĩ sẽ chắc chắn phải chết, Paal không hề quan tâm đến phía sau lưng mình nữa.

- “Triệu hồi Quỷ Lửa!”

Hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu, trong khi đang chĩa mũi đinh ba được cầm trong tay, hướng xuống bên dưới bề mặt dung nham nóng bỏng, đang tuôn chảy xung quanh chân mình.

Bề mặt dung nham đang dần hạ nhiệt đi, sau khi nhận được câu nói này của Paal thì lại giống như đã nhận được một sự kích thích gì đó.

‘Ục ục ục…’

Chúng nhanh chóng sôi trào lên và kéo theo đó là sự xuất hiện từng bóng dáng quen thuộc của những con Quỷ Lửa, đang trong quá trình hình thành.

Hàng chục, đến hàng trăm, tiếp đó gần như toàn bộ những nơi được bao phủ bởi dung nham đều bị phủ kín bởi một đại quân Quỷ Lửa.

- ‘Ực…’

12 người bao gồm cả Đình Tấn bên trong, đã không còn khí lạnh để mà hít. Bọn họ 12 người đều như một, đồng loạt cố gắng nuốt một ngụm nước cho thông suốt cuống họng đang khô khốc của mình.

Dự đoán sơ bộ đã có gần một nghìn con Quỷ Lửa, chỉ với quân số bao nhiêu đó thì mỗi con chỉ cần phun một ngụm nước cũng đã đủ để nhấn chìm 12 người bọn họ rồi.

- “Giết!”

Giọng Paal không hề có một cảm xúc nào, bật thốt ra một chữ. Sát khí lạnh lẽo truyền ra làm cả 12 người cảm thấy một trận gió đông kéo tới, muốn đông cứng cả thân thể bọn họ.

Đầu óc như bị một đòn trọng kích đánh vào, 12 người ngẩn ngơ đứng đó mà quên luôn cả việc bản thân mình đang bị bao vây bởi một hồ dung nham nóng bỏng và kẻ địch thì đang tiến tới, càng lúc càng gần hơn.

Từng quả cầu lửa lục tục xuất hiện trong tay của mỗi con Quỷ Lửa rồi lại thay phiên nhau bay thẳng vào giữa đội hình của đám vong linh, mà Đình Tấn chỉ vừa triệu hồi ra được vài chục giây.

Ngay lúc này đây bọn chúng vẫn còn đang trên đường chạy trối chết xông tới, với ý đồ muốn công kích Paal.

‘Ầm ầm ầm…’

Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên như pháo bông được đốt trong đêm giao thừa. Trước đó, những tên Bộ Xương Chiến Sĩ không bị gì khi đối mặt với chưa tới 30 con Quỷ Lửa thì ngay lúc này đây, tại thời điểm đối mặt với cả ngàn con Quỷ Lửa như vậy, bọn chúng gần như không hề có sức chống trả.

Còn với hơn 30 tên Bộ Xương Cung Thủ, tuy rằng sát thương của chúng rất mạnh, thế nhưng những đòn công kích của chúng so với hàng nghìn con Quỷ Lửa của đối phương thì xác định là cũng không thấm vào đâu cả.

Đình Tấn cảm nhận những mối liên kết với đám vong linh mà mình triệu hồi ra, đang dần dần tan biến đi mất thì trong lòng không khỏi càng lúc càng trở nên lạnh lẽo hơn, đã sắp chạm đến điểm đóng băng.

Một sự tuyệt vọng không biết từ lúc nào đã bất chợt xuất hiện trong lòng hắn và từ từ trở nên lo lớn theo thời gian dần trôi qua.

Những người khác trong nhóm cũng không khá hơn là bao nhiêu, trong đầu bọn họ lúc này đây đang tự hỏi mình một câu - ‘Làm sao, làm thế nào để thoát khỏi ngõ cụt này?’.

Rose liếc nhìn qua Đình Tấn, ánh mắt không biết đang tự hỏi điều gì mà tràn ngập cảm xúc lẫn lộn bên trong đó. Có tức giận, có lưu luyến, có một chút không nỡ…

- “Tấn…”

Đột nhiên, nàng cất giọng kêu gọi.

Chờ cho Đình Tấn ngẩng mặt sang nhìn mình, Rose liền chặn đầu nói trước.

- “… Nếu như, ta nói nếu như có một ngày ngươi sẽ không còn được thấy ta nữa... liệu… liệu ngươi sẽ nhớ đến ta chăng?”

Rose có chút ngập ngừng hỏi một câu hỏi có vẻ như không liên quan lắm đến tình cảnh hiện tại.

- “Làm sao lại hỏi vậy?”

Đình Tấn thắc mắc hỏi ngược lại.

Bất quá, Rose cũng không cho hắn được câu trả lời như ý nguyện.

- “Trả lời ta đi.”

Thở phì một hơi trọc khí trong lồng ngực, Đình Tấn lắc lắc nhẹ đầu, vừa chuyển hướng ánh mắt của mình về phía chiến trường vừa cất giọng mà nói.

- “Tất cả những ai từng là đồng đội của ta, ta đều sẽ nhớ rõ từng chi tiết của bọn họ…”

Nhận được câu trả lời này của Đình Tấn, không hiểu vì sao Rose lại nở một nụ cười trên miệng.

- “…Vậy ư… được rồi… ngươi dẫn mọi người ra khỏi đây đi. Chỗ này còn lại cứ để ta…”

Với giọng nói quả quyết, khẳng định một cách chắc chắn, Rose bất ngờ lấy lại quyền chỉ huy của mình để lên tiếng ra lệnh cho Đình Tấn. Bàn tay của nàng cũng đang chậm rãi mò vào trong túi áo giáp và lấy ra vài bình thủy tinh chứa một thứ chất lỏng màu xanh không rõ nguồn gốc.

Kinh ngạc nhìn lại Rose, Đình Tấn không hiểu nàng từ đâu lại có thể lấy ra được sự tự tin như vậy.