Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 348: Cướp Đoạt




Một nhóm 30 mũi cốt tiễn đồng loạt bắn ra, hướng về phía Paal bay tới như một trận mưa rào.

Paal nghiêng đầu nhìn về phía nhóm mũi tên đang bay về phía mình. Hắn không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn mở miệng cười to, tỏ vẻ khinh thường.

- “Hắc hắc hắc… một lũ nhãi nhép mà lại muốn đấu với Paal vĩ đại, thật không biết tự lượng sức mình.”

Trong khi nói chuyện, hắn vung tay lên tát mạnh vào trong không khí, lực đạo mạnh mẽ khiến cho không khí bị áp súc lại, tạo thành một cơn gió mạnh, thổi ngược về phía những mũi cốt tiễn.

‘Rắc… rắc…’

Giống như bị một lực lượng nào đó kìm giữ, 30 mũi cốt tiễn cứ như vậy bị khựng lại, lơ lửng giữa không trung, không thể tiến tới thêm dù chỉ là một li, một mét.

Trần Hạo đứng ở hàng đầu tiên trong nhóm người. Ngay khi Paal vừa vung tay, tung ra cú tát chớp nhoáng, hắn đã trông thấy cảnh tượng cát bụi trên mặt đất bị thổi tung lên, bay mù mịt khắp nơi trong một góc hang động.

Ẩn sau màn khói bụi đó, từng cơn gió lốc cuồn cuộn đang cấp tốc quét tới nơi mà cả nhóm đang đứng.

- “Cẩn thận! Hự…”

Chỉ muốn hô lớn một tiếng cảnh báo mọi người nhưng cũng không làm được, Trần Hạo đón đầu một cơn gió mạnh đập tới. Hắn gần như bị gió mạnh đẩy ngã ngửa về phía sau.

Cũng may đã có sự chuẩn bị từ trước, Trần Hạo khép người lại, thu hồi diện tích cơ thể phải đối mặt với sức gió mạnh, nên chỉ bị đẩy trượt lùi về phía sau hơn hai mét thì đã ngừng lại được.

Gió mạnh cũng không duy trì lâu, chỉ vài giây thì sức gió đã yếu đi bớt và dần dần tán đi. Trần Hạo chậm rãi thu thế lại, nhìn sang xung quanh thì trông thấy mọi người đang ẩn nấp ở phía sau bức tường băng do Vansy tạo nên.

Rất may có Vansy kịp thời ra tay, tạo nên một tấm tường băng nằm hơi nghiêng so với mặt đất, đúng ngay vào thời điểm gió mạnh xuất hiện. Chính vì thế nên mọi người trong nhóm đến hiện tại mới được an toàn đứng tại nơi này.

Không phải ai trong nhóm cũng mang theo sức mạnh và khả năng phòng thủ mạnh mẽ như Trần Hạo. Và nhất là trọng lượng của hắn nặng hơn người bình thường gấp mấy lần vì lớp đất đá bao bọc bên ngoài.

Nếu như trực tiếp đối mặt với một cơn gió đủ sức đẩy lùi Trần Hạo đi một khoảng cách khá xa, thì những người khác không bị gió mạnh thổi bay đi mất đã là may lắm rồi.

Ở phía sau, Đình Tấn và hai người Terrell, Long thì lại ẩn nấp phía sau hàng ngũ của đám Bộ Xương Chiến Sĩ. Khoảng cách bọn họ so với Paal cũng khá xa nên cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.

Bất quá, với sức mạnh từ cơn gió này, Đình Tấn có thể cảm giác được nó không hề thua kém với cú đập cánh của con Griffin Lãnh chúa 31 cấp. Điều đó cũng vô tình nói rõ cho hắn biết kẻ địch lần này rất, rất mạnh.

Cảm nhận gió lốc đã tán đi gần hết, Long trầm giọng nhìn bóng ảnh Paal trước mặt mà nói.

- “Ta có từng đọc qua trong sách cổ của gia tộc, ngoài 72 con quỷ của vua Solomon được liệt kê ra thì vẫn còn một số khác khá nổi tiếng, trong đó có một con quỷ gọi là Paal.

Nó thuộc về chủng loại ác quỷ cao cấp, sống hơn nghìn năm và cải quản 18 sư đoàn ác quỷ dưới trướng của vua quỷ Baal - Beelzebub, con quỷ mạnh mẽ chỉ đứng sau Lucifer. Nếu như không có gì sai thì con ác quỷ này chắc chắn là nó rồi.”

Thông qua máy liên lạc, mọi người cũng chút tò mò đánh giá về con ác quỷ mang cái tên Paal này. Đầu mọc sừng, đội một cái mũ xương rộng tựa như một cái vương miện, nửa người trên để trần, chỉ mặc một số mảnh giáp vai.

Cho đến thời điểm hiện tại, hắn chỉ mới ló ra được một nửa phần thân trên mà thôi, còn lại từ bụng trở xuống, bởi vì kích cỡ to hơn miệng hố đen nhiều quá nên không thể chui ra được và bị kẹt lại bên trong.

- “Nó có năng lực gì đặc biệt hay điểm yếu nào hay không?”

Đình Tấn trầm giọng lên tiếng hỏi.

- “Ta không biết, trong sách cổ không có nhắc đến những thứ này.”

Long lên tiếng đáp lại trong vẻ lạc lõng, không rõ.

Đôi chân mày của Đình Tấn sau khi nghe được lời của Long thì càng cau chặt hơn.

Tình thế trước mắt đã rất nguy cấp, rồi lại thêm việc thiếu thốn thông tin của kẻ địch. Nếu như không có phương án giải quyết hợp lý thì chờ đến khi tên ác quỷ Paal kia thoát được ra ngoài, cả hắn và toàn đội đều sẽ đối mặt với nguy hiểm càng lớn hơn.

- “Đã vậy thì đành liều thôi…”

Đình Tấn lẩm bẩm trong miệng một tiếng, lấy ra dao găm, cắt lên vết thương vẫn còn chưa hoàn toàn liền lại trên bàn tay của mình rồi tiếp tục triệu hồi kỹ năng.

‘Rầm rập… rầm rập…’

Đám Bộ Xương Chiến Sĩ vẫn tiếp tục vững bước giữ hàng ngũ, đi đều nhau mà tiến tới Paal. Dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ hơn mình rất nhiều lần, thế nhưng bọn chúng không hề có bất cứ sợ hãi hay lo lắng gì, bởi lẽ chúng đều là những tên sinh vật vong linh bất tử.

- “Hử… ở đây còn có vong linh khác sao? Mà thôi, chỉ là mấy tên nhãi nhép, không đáng để Paal vĩ đại ta ra tay.”

Paal phát hiện ra một nhóm vong linh hướng về phía mình đi tới thì có chút tò mò lẩm bẩm một mình. Bất quá, với tính cách ngạo mạn của mình, hắn cũng không để bọn chúng vào mắt.

Paal đưa tay lên miệng, phun từ trong đó ra một thứ nước như nước bọt vào lòng bàn tay mình. Hắn vung bàn tay, rưới thứ nước đó ra mặt đất, rồi rống lên.

- “Quỷ Lửa! Giết đám sâu bọ vong linh đó cho ta.”

Thứ nước đó khi rời khỏi bàn tay của Paal thì liền lộ ra trong mắt mọi người, một dạng chất lỏng đặc sệt, bốc lên khói và tỏa ra ánh sáng như dung nham. Khi chúng rơi trên mặt đất thì ngay tức khắc sôi trào lên, không ngừng động đậy như có thứ gì đang bị kẹt bên trong muốn chui ra.

Từng búng nước đó cứ chậm chạp nhô lên cao, dần dần lộ ra hình dạng thân thể, cánh tay, đầu, mắt, mũi miệng v.v… Cuối cùng, nó định hình trở thành một con quỷ lửa không có chân, với ngũ quan là những cái hố đen không thấy rõ bên trong là gì.

Số lượng bọn chúng cũng tăng dần đều lên. Theo mỗi búng nước đó sẽ là một con Quỷ Lửa được tạo dựng lên, cứ như vậy cho đến khi chạm tới cột mốc 25 con thì mới ngừng lại.

Bọn chúng giơ lên bàn tay năm ngón của mình, thứ đang nhỏ từng giọt chất lỏng đặc sệt như dung nham xuống đất. Một đốm lửa nhỏ chợt xuất hiện và bắt đầu xoay tròn trong lòng bàn tay chúng.

Theo thời gian từng giây trôi qua, đốm lửa như đang hấp thu lấy năng lượng xung quanh hoặc từ con Quỷ Lửa mà nhanh chóng gia tăng kích cỡ của mình.

Nhìn thấy một màn này, Vansy không chần chờ chút nào, vung tay tung ra dị năng của mình.

- “Cẩn thận! Chúng đang muốn tấn công, mau phòng thủ đi.”

Vừa hét lớn, hắn vừa vung tay dựng lên ba bốn bức ‘Tường Băng" xếp nối tiếp, san sát nhau, tạo thành một hàng rào chắc chắn cho mọi người ẩn nấp.



Những người còn lại cũng không rề rà, nhanh chóng rút lui ẩn nấp phía sau tấm ‘Tường Băng" của Vansy.

Thông qua lớp băng dày trong suốt, bọn họ có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của con Quỷ Lửa đang nhún nhảy, làm ra tư thế chuẩn bị ném đi quả cầu lửa, kích cỡ lớn hơn cả một quả bóng rổ trong tay mình.

"Nguyền Rủa Suy Yếu"

Đúng vào lúc này, Đình Tấn đã hoàn thành được kỹ năng mà hắn đang triệu hồi. Một đốm sáng nhỏ chỉ bằng kích cỡ nắm tay, bay thẳng về phía Paal, sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

- “Hử?”

Chớp mắt, Paal liền nhận ra dị trạng. Hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía bộ ngực được bao bọc lại bởi một lớp áo giáp ngoài, gương mặt tỏ vẻ tò mò.

- “Viễn cổ nguyền rủa thuật?!”

Và rất nhanh thì hắn đã nhận ra được điều gì đó dị thường, mà không kìm được kinh ngạc bật thốt lên một câu.

Không hề do dự chút nào, Paal sử dụng tinh thần của mình khống chế cho đám Quỷ Lửa trì hoãn lại công kích của chúng.

Mệnh lệnh vừa được tung ra thì cả nhóm người Vansy liền thấy được những con Quỷ Lửa kia nhanh chóng thu thế lại. Quả cầu lửa trong tay của chúng cũng cấp tốc thu nhỏ lại đi rất nhiều.

- “Đám vong linh pháp sư là do tên nào triệu hồi ra vậy Angela?”

Trong khi vẫn đang duy trì ánh mắt tập trung quan sát nhóm người Đình Tấn và đám vong linh của hắn, Paal nhỏ giọng hướng về phía Angela hỏi.

- “Là tên tóc đen đứng ở sau cùng kia thua Vua Quỷ Địa Ngục Paal vĩ đại.”

Angela không dám chậm trễ, nàng lập tức cúi người cung kính đáp lại câu hỏi của Paal. Giọng điệu nịnh nọt thấy rõ trong từng câu từng chữ mà nàng nói ra.

Paal nghe được cụm từ ‘Vua Quỷ Địa Ngục’ thì ánh mắt không nhịn được chuyển hướng, liếc nhìn về phía Angela một cái.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu mà không nói một lời nào, điều đó cũng vô tình khiến cho Angela cảm thấy sợ hãi, cảm tấm lưng như bị từng cơn gió lạnh thổi tới không ngừng.

- “Đừng để người khác nghe thấy cái cụm từ ‘Vua Quỷ Địa Ngục’. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ gọi ta Paal vĩ đại là được rồi.”

Đến khi Angela sắp chịu đựng không nổi áp lực nữa thì Paal mới cất giọng trầm trầm mà nói.

- “Vâng, vâng, thuộc hạ nghe rõ, thưa Paal vĩ đại.”

Angela như được đặc xá, nàng không ngừng gật gù thân người, gấp rút thề thốt như sợ rằng Paal sẽ đổi ý.

Làm một con ác quỷ, Angela dĩ nhiên hiểu được tính tình tàn khốc vô tình của những con quỷ. Nàng chỉ là muốn nịnh bợ Paal một chút nên mới gọi gắn với danh hiệu như vậy, thế mà không ngờ lại bị phản damage.

Muốn trách chỉ có trách nỗi ám ảnh của những con quỷ vương trong thế giới địa ngục quá mức ám ảnh đối với những con quỷ khác sống trong thế giới đó.

Paal phân trần với Angela xong thì cũng không thèm đếm xỉa gì đến nàng nữa. Trong mắt hắn, nàng nhiều lắm chỉ là một thứ công cụ được hắn gửi gắm sang thế giới này để mở đường cho hắn đi tới đây mà thôi.

Theo phương hướng mà Angela chỉ, Paal di dời tầm mắt của mình về phía bóng người của Đình Tấn đang chậm rãi bước đi về phía hắn, vẻ mặt không hề mang theo bất cứ sự sợ hãi hay hoảng loạn nào.

- “Này, thằng vong linh pháp sư đọa lạc, chúng ta bàn chuyện một chút thế nào?”

Giọng nói ồm ồm cất vang lên, Paal bất ngờ hướng về phía Đình Tấn buông lời dụ dỗ.

Điều đó không khỏi làm Đình Tấn có đôi chút kinh ngạc và tò mò về ý đồ của đối phương. Tuy vậy nhưng hắn vẫn giữ vững tốc độ bước đi, híp mắt nhìn thẳng về phía Paal đáp lời.

- “Có chuyện gì?”

- “Tấn?!”

Đình Tấn vừa đáp lời thì Long như mèo bị dẫm phải đuôi. Hắn nhảy xổ ra, mặc kệ vết thương trên ngực vẫn còn chưa hoàn toàn liền lại da non, mà vồ chụp tới Đình Tấn, níu đối phương lại.

Cảm nhận được phía sau có người níu kéo mình, lại nghe được giọng nói gấp gáp, đầy ấp sự lo lắng của Long, Đình Tấn liền đoán được điều mà đối phương đang lo lắng.

Hắn chậm rãi xoay người vịn đỡ Long, nhìn vết thương trên ngực đối phương đang rỉ ra máu tươi, có chút cười khổ mà nhỏ giọng thì thào trấn an.

- “Bình tĩnh… ta nhớ rõ mà, ngươi yên tâm đừng cử động mạnh làm động vết thương.”

Long dĩ nhiên là sợ rằng Đình Tấn sẽ tham sống sợ chết mà chấp nhận thỏa hiệp với lũ ác quỷ này. Phải biết bọn ác quỷ là không thể nào tin được chứ đừng nói chi là hứa hẹn, cho nên hắn mới lo lắng, gấp rút ngăn cản Đình Tấn như vậy.

Nói đoạn, Đình Tấn vỗ vai Long một cái rồi xoay người tiếp tục bước đi về phía Paal.

- “Ngươi nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi học được những phép thuật này, cùng với cách thi triển nó. Đổi lại ta sẽ tha cho đám người các ngươi một con đường sống. Thấy thế nào?”

Paal thấy Đình Tấn nhìn về phía mình thì mới tiếp tục cuộc đối thoại. Hắn rất khôn khéo dụ dỗ Đình Tấn mà không hề nhắc đến nguồn gốc viễn cổ hay giá trị của những kỹ năng này. Tất cả chỉ đại khái gói gọn trong hai từ Phép Thuật mà thôi.

Tuy nhiên, mưu đồ của Paal có sẽ thành công sao? Dĩ nhiên là không rồi, bởi lẽ Đình Tấn làm sao không biết được giá trị của bí kíp vong linh phép thuật mà minh đang tu luyện chứ.

Đình Tấn chỉ nghe rồi nhếch miệng cười, không có lập tức trả lời lại mà giữ vững cước bộ đi về phía trước. Đến khi chỉ còn cách hồ máu không tới 20 mét, hắn mới dừng lại, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào thân ảnh chỉ có một nửa người trên mà đã cao hơn mình gần cả mét mà này nói.

- “Làm sao ta có thể tin tưởng được ngươi? Lỡ như nói xong ngươi thất hứa đem chúng ta giết đi thì sao? Ngươi đã đến từ địa ngục thì làm gì còn sợ địa ngục nữa kia chứ… hahaha…”

Nói đoạn, Đình Tấn không có một chút gì gọi là sợ hãi cười lớn như đang chế giễu tên ác quỷ Paal trước mặt mình này.

Ấy thế mà Paal vẫn không hề tức giận, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.

- “Đừng có đánh giá ta ngang hàng với những con quỷ thấp kém. Nếu như ngươi sợ thì ta có thể thả trước một nửa người ở đây theo ý ngươi lựa chọn, số còn lại sẽ rời đi từng đợt theo như giá trị thông tin mà ngươi nói ra được. Thấy thế nào?”

Paal suy tính kỹ lưỡng chẳng khác gì một gã gian thương mà phân tích kỹ lưỡng lợi và hại, trong phương thức giao dịch này của mình.

Trong lúc nói chuyện, hắn và cả cô gái Angela bên cạnh không hề chú ý được rằng, bọn họ đã bị một nhóm Bộ Xương Chiến Sĩ tiếp cận càng lúc càng gần. Và hơn thế nữa, viên đá hình tròn đang trôi nổi trong hồ máu sôi ùng ục kia như được một bàn tay lôi kéo, từ từ trôi dạt ra khỏi khu vực của hồ máu.

Đình Tấn tâm thần điều động kỹ năng "Khống Vật Thuật", khống chế món thánh vật ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ kia theo như lời Long nói bay về phía mình.

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ diễn ra trong suôn sẻ thì bỗng nhiên…

- “Hử… sao tự nhiên lại ngừng lại?”

Paal giống như cảm giác được có chút chật chội ở bên dưới phần hông của mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống hố đen bên dưới thì bất thình lình nhận ra, kích cỡ của nó đang giảm nhỏ lại.

Ngay tức khắc, hắn liền hiểu ra Đình Tấn chỉ là muốn câu giờ để trộm đồ, chứ không hề có ý định muốn giao dịch.

- “Gahhhhh… thằng vong linh pháp sư khốn nạn, lại dám lừa gạt cả Paal vĩ đại?!”

Cảm giác nhục nhã vì bị bỡn cợt xông lên, làm Paal nổi trận lôi đình, điên cuồng gào thét.

‘Soạt…’

Đã bị phát hiện, Đình Tấn không lén lút nữa, lập tức làm ra hành động trong chớp nhoáng. "Khống Vật Thuật" toàn lực lôi kéo viên đá bay về phía mình.

Trông thấy một viên đá bay vút ra khỏi hồ máu, Paal vung bàn tay khổng lồ của mình, với chụp xuống bên dưới, ý định muốn vồ lấy viên đá đang bị Đình Tấn lấy trộm đi.

Đình Tấn trổ tài tổ lái, cấp tốc điều khiển viên đá lạng lách đánh võng, tránh thoát khỏi bàn tay của Paal.

- “Mau lui lại, viễn trình toàn lực công kích!”

Cùng lúc đó, hắn hướng về những người khác trong đội đang đứng gần đó rống lớn một tiếng, hạ đạt mệnh lệnh. Bước chân cũng cấp tốc bước lui ngược trở về phía sau.

‘Linh Hồn Chấn Động’

30 tên Bộ Xương Cung Thủ đồng loạt giương cung, trong đó còn có 5 tên theo mệnh lệnh của chủ nhân, trút toàn bộ ngọn lửa linh hồn của chúng vào bên trong mũi tên, bắn thẳng tới Paal.

‘Phập phập phập…’

Quá cấp bách truy đuổi theo viên đá bị lấy trộm, Paal không hề có một chút hành động phòng thủ nào. Chỉ trong nháy mắt, bàn tay của hắn muốn đuổi kịp viên đá thì lập tức bị hàng hà sa số những mũi cốt tiễn thay phiên nhau, cắm sâu vào trong da thịt.

‘Gào… hống…’

Đau đớn cùng với hiệu quả của kỹ năng ‘Linh Hồn Chấn Động’ và "Bộc Lôi Thuật" tác động làm Paal đau đớn gào thét lên, cánh tay cũng khựng lại, làm viên đá dễ dàng rơi vào tay Đình Tấn.

Tiếng gào thét này của Paal cũng làm cho Angela đứng bên cạnh giật thót cả tim. Chưa bao giờ nàng từng trông thấy hắn có vẻ tức giận như vậy. Nỗi sợ hãi xuất hiện trong lòng, khiến nàng không tự chủ mà bước lùi vào bên trong góc tối, tìm nơi ẩn nấp an toàn cho mình.

Paal biết rằng đã trễ, không thể nào lấy lại được viên đá kia nữa. Thế nên hắn liền thu hồi cánh tay mình, đưa bàn tay chụp xuống bên dưới miệng hố đen.

- “Bọn mày phải trả giá… còn thằng vong linh pháp sư đọa lạc. Tao sẽ rút linh hồn của mày ra, rồi tra khảo mày để xem mày còn cứng đầu được bao lâu.”

Hắn vừa trân mình, vận dụng toàn bộ lực lượng trên cánh tay để nới rộng ra kích cỡ miệng hố đen, vừa gào thét, chửi mắng Đình Tấn. Đến mức độ mà cơ bắp trên người hắn đang không ngừng nổi lên và co giật thấy rõ.

Mặc kệ cho những mũi tên, những đòn công kích hay những tảng đá đến từ đàn vong linh và nhóm người trong tổ đội của Đình Tấn, đang công kích về phía hắn. Paal giống như đã trở nên điên cuồng, ngửa đầu lên trần hang động rống to không dứt.

- “AAAA… MỞ CHO TA!”

Hắn thét dài một tiếng như muốn kích phát tất cả sức mạnh có trong người mình. Theo đó, miệng hố đen bên dưới cũng dần dần mở rộng kích cỡ của nó ra một cách nhanh chóng. Tốc độ nhanh hơn so với đoạn thời điểm mà nó tự động khai mở bằng năng lượng của ‘viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ trước đó rất nhiều lần.

- “CÔNG KÍCH! TOÀN LỰC CÔNG KÍCH!”

Đình Tấn lui về đến hàng ngũ trong tổ đội của mình, liên tục không ngừng hét lên.

Đàn Bộ Xương Chiến Sĩ cũng theo mệnh lệnh của hắn, cầm trong tay cây búa xương, cất bước xông thẳng tới hồ máu như muốn liều mạng với Paal.

- “MỞ!”

Tuy nhiên, khi bọn chúng chỉ mới tiếp cận được hồ máu và đang muốn vung vũ khí công kích kẻ địch thì bất thình lình Paal hét lớn một tiếng rung động.

‘Ầm…’

Phần đầu gối của một cái chân hắn đã thành công chui lọt qua được hố đen, đánh ra bên ngoài, vô tình đập trúng một nhóm Bộ Xương Chiến Sĩ đang dẫn đầu lao tới.

- “Chuẩn bị đón nhận cái chết đi, mấy thằng linh mục khốn kiếp!”

Paal hung tợn, gằn giọng hâm dọa với Đình Tấn và cả nhóm. Hắn hơi khom người tiếp tục dùng sức đẩy ra miệng hố đen, để cho những bộ phận còn lại của mình được thoát ra bên ngoài.

Nhưng ngay lúc này, Đình Tấn đã dừng lại. Hai tay hắn đang cầm lấy hai món đồ vật trong mỗi lòng bàn tay. Một bên là một bình nước màu đỏ, còn bên khác chính là ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’.

- “ĐIỀU ĐÓ CÒN CHƯA CHẮC!”

Đình Tấn trả đũa, hướng về Paal rống lên một câu. Nói đoạn, hắn cầm lấy bình nước trong tay mình, tưới lên viên đá, miệng niệm động theo những gì mà sách cổ, thứ mà Thành Chủ Albert đã giao cho hắn, có ghi chú.

- “Thuần phục ta, cho ta sức mạnh, hoặc ngươi sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn khỏi thế giới này… MEPHISTO!”