Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 339: Vong Linh Chiến Vong Linh




Không hề hay biết những chuyện đang xảy ra với cái xác của T.O.A, Đình Tấn ở tại thời điểm đó vẫn đang đuổi bước đi theo phía sau hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ dò đường.

Càng đi vào sâu bên trong, Đình Tấn càng có cảm giác giống như đã tới được phần cuối của khu hầm mộ để phong ấn quỷ dữ này. Bởi lẽ, độ dốc của đường hầm càng lúc càng ít đi rất nhiều.

Lại thêm không gian đen tối, u ám và lạnh lẽo bên trong đường hầm, cũng góp phần làm cho việc nhận biết phương hướng cùng độ dài con đường càng thêm khó khăn với mọi người.

Đình Tấn chỉ có thể nhẩm tính trong đầu của mình, dựa trên mỗi bước đi để biết quãng đường đã đi được bao xa. Bên cạnh đó, hắn còn phải phân tâm cảnh giác, đề phòng có bẫy rập hay kẻ địch mai phục, bởi địa hình nơi này quá mức nguy hiểm.

Trong một không gian chật hẹp, thiếu nguồn sáng như thế này thì quả thật là một điều kiện lý tưởng để tập kích. Chỉ cần một tên giống như T.O.A mà có thêm khả năng độn thổ nữa thôi, thì chắc chắn cả đội của hắn chỉ có một con đường là toàn quân bị diệt.

Tuy nhiên, rất may là cho tới lúc độ dài quãng đường Đình Tấn đi được đạt đến hơn trăm mét, độ sâu cũng trên dưới 10 mét so với mặt đất thì vẫn chưa thấy xuất hiện nguy hiểm gì.

Đồng thời ở vị trí hiện tại, hắn cũng hoàn toàn không còn cảm giác thấy độ dốc gì nữa. Bề mặt đường đi trong hầm đã trở lại bằng phẳng, không còn dốc đứng như trước, tốc độ của cả nhóm cũng vì thế mà thả chậm lại khá nhiều.

- “Sắp tới rồi…”

Long đi sát theo phía sau Đình Tấn, trầm giọng nói.

Mượn ánh sáng chiếu rọi từ cây đèn pin trong tay mình, Đình Tấn có thể loáng thoáng thấy được gương mặt của Long hiện tại đều tràn ngập một vẻ lo lắng, bất an. Phỏng chừng Long đã cảm nhận được điều đó ở nơi này rồi.

- “Nhìn kìa, ở phía trước có ánh sáng.”

Như để chứng minh cho lời nói của Long, Tiêu Phương vừa chỉ tay về phía trước mặt, vừa lớn giọng hô lên.

Ánh mắt mọi người ngay tức khắc đổ dồn về phương hướng mà nàng đang chỉ tới.

Mặc dù đường đi bị che khuất bởi thân ảnh của hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ, thế nhưng mọi người đều có thể thấp thoáng thấy được ở phía trước, cách bọn họ không xa, đã xuất hiện một ngã rẽ.

Và ở nơi đó đang có một luồng ánh sáng màu đỏ lờ mờ từ bên ngoài chiếu rọi vào.

- “Nhanh đi thôi!”

Đình Tấn gấp rút lên tiếng, đồng thời ra lệnh cho hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ tăng tốc đi nhanh hơn.

Càng tới gần ngã rẽ, mọi người càng có thêm nhiều cơ hội để nhìn rõ hơn. Nguồn ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy, trông có vẻ như là ánh sáng từ những ngọn đèn đuốc đang cháy chập chờn.

- “Tắt đèn pin đi.”

Ngay khi phát hiện đầu bên kia của ngã rẽ chính là lối ra của đường hầm, Rose vội vàng ra lệnh nhắc nhở những người khác để tránh làm cho kẻ địch phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của bọn họ.

Khung cảnh đầu tiên ập vào trong mắt mọi người chính là một hang động rộng lớn, vách đất đá bốn phía dựng thẳng đứng. Bề mặt vách đá gồ ghề không đồng đều nhau, rõ ràng đây là một hang động nhân tạo được làm thủ công.

Ở giữa hang động có một nhóm năm người, trùm kín thân thể trong một bộ áo choàng. Bọn họ đang đứng vây quanh một cái hồ máu rộng lớn với đường kính trên dưới 10 mét có thừa.

Nguồn ánh sáng mà nhóm người Đình Tấn trông thấy ở ngay ngã rẽ chính là đến từ những ngọn đuốc đang bốc cháy, được cắm trên những cây cột đá xung quanh đám người kia.

- “Khốn kiếp! Thật đúng là một lũ ác quỷ!”

Trong khi mọi người đang im lặng quan sát thì Vansy đột ngột nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói.

Thật bất ngờ cho mọi người khi một kẻ lạnh lùng, vẫn thường giữ được sự bình tĩnh và im lặng nhất trong nhóm như Vansy lại không kìm được cảm xúc của mình mà thốt ra những lời như vậy.

Trong lòng mang theo sự tò mò, mọi người chuyển dời ánh mắt của mình về phía mà Vansy đang chăm chú nhìn tới.

Ngoài Đình Tấn ra thì 10 người khác đồng dạng giống nhau, lập tức lộ ra một bộ biểu cảm trợn mắt kinh ngạc.

Sau đó thì đều tựa như Vansy, mỗi người siết chặt nắm tay, cố ngậm miệng nghiến răng, không để cho mình vì quá phẫn nộ mà tức giận hét lên.

Riêng chỉ có Long thì không thể nào kìm chế được cảm xúc phẫn nộ, cũng như kinh ngạc và sợ hãi của mình mà mở miệng lên tiếng.



- “Trời… bọn chúng… bọn chúng…”

Không biết có phải bởi vì quá bức xúc hoặc là vì quá sợ hãi hay không mà hắn cứ lắp bắp, cố gượng nói một hồi lâu nhưng lại không nói ra hết ý nghĩ mà mình muốn nói.

Ở góc tối bên cạnh đám người đang vây quanh cái hồ máu đang nằm la liệt bốn bộ thi thể của những đứa trẻ. Nương theo ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc, Đình Tấn có thể thấy rõ vết thương chí mạng ở phần cổ họng, cùng với biểu cảm tràn ngập vẻ sợ hãi trên gương mặt chúng.

Ánh mắt nhìn lại về phía cái hồ máu, trong đầu Đình Tấn đột nhiên xuất hiện một trận hiểu ra nguồn gốc số máu tươi kia đến từ đâu trong một cái hầm mộ phong ấn quỷ vật suốt nghìn năm trời này.

Tuy nhiên, biểu tình trên gương mặt của Đình Tấn thì cũng không có biến hóa gì nhiều. Đối với hắn, một kẻ sống qua cuộc sống tàn khốc ở thời đại tận thế, nơi mà con người giết nhau, thậm chí là ăn thịt lẫn nhau để giành lấy sự sống thì điều này cũng quá đỗi bình thường.

Đình Tấn vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, lia mắt như chim ưng quan sát xung quanh. Không mất quá nhiều thời gian để hắn phát hiện ra, ngoài cái xác của những đứa trẻ kia thì còn có một cô gái trẻ đang đứng khoanh tay, thần tình chăm chú nhìn lấy những người đang vây quanh cái hồ máu kia.

Đây không phải ai khác chính là cô gái trẻ Angela Homles kia. Bất quá Đình Tấn thì vẫn chưa biết được thân phận hay tên thật của nàng. Hắn chỉ từng nghe qua trong lời nói của T.O.A và Bull trước đó, có thường nhắc đến một vị ‘Tiểu Thư’ mà thôi.

Đúng vào lúc ánh mắt của Đình Tấn đang tập trung quan sát cô gái trẻ tuổi tóc vàng này thì bất thình lình, nàng cũng ngoảnh mặt, đôi mắt chuyển hướng nhìn về phía lối ra đường hầm.

Cặp mắt long lanh, xanh thăm thẳm như biển rộng, vừa to lại tròn không khác gì mắt bồ câu của cô gái, ngay tức khắc liền va chạm với ánh mắt của Đình Tấn, khiến hắn không khỏi bị giật mình kinh ngạc một lúc.

Đôi bên cứ đứng đờ ra ngắm nhìn nhau một lúc lâu. Rồi chợt, Đình Tấn nhìn thấy trên khóe miệng của cô gái ấy từ từ nhếch lên, nhoẻn miệng nở một nụ cười rất tươi, rất thánh thiện.

Nhìn nụ cười ấy, Đình Tấn không tài nào có thể nghĩ đến chuyện nàng lại chính là kẻ đứng đầu ở nơi này. Nó làm hắn có cảm giác như, đang có một con ác quỷ ẩn chứa trong thân xác của một thiên thần vậy.

Bất quá, chuyện kế tiếp diễn ra làm hắn không tài nào bình tĩnh được nữa. Cô gái vẫn giữ nụ cười trên môi mà nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn, thon dài của mình lên trước ngực, miệng lẩm bẩm thứ gì đó mà Đình Tấn không tài nào nghe rõ được.

Long lúc này cũng đã phát hiện ra được sự hiện diện của cô gái kia. Khi hắn trông thấy nàng đang giơ tay lên, ngoe nguẩy ngón tay như đang vẽ lên không khí thì gương mặt lập tức biến sắc.

Hắn gào lên trong cơn kinh hoảng, tay rút ra cây chùy gai vũ khí của mình, một tay cầm khiên một tay cầm chùy muốn xông lên tới ngăn cản cô gái trước mặt.

- “Chết tiệt! Mau ngăn cản nó lại! Nó đang muốn triệu hồi…”

Nhưng không đợi hắn nói dứt câu thì một chùm sáng màu trắng xám đã lóe lên tại bàn tay của cô gái, sau đó phân chia ra thành từng đốm sáng nhỏ như một bông hoa bồ công anh bị gió thổi lay, phát tán ra khắp nơi trong không gian của hang động. Chúng nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất rồi hoàn toàn biến mất ngay sau đó như đã chìm vào bên trong lòng đất.

Chỉ trong vài hơi thở sau, trên mặt đất ở xung quanh lối ra đường hầm, nơi mà nhóm người Đình Tấn đang đứng tụ tập, bất thình lình trở nên nhấp nhô như có cái gì đó đang chuyển động bên dưới lớp đất đá cứng kia.

‘Sột soạt…’

Trong lúc những người trong nhóm chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bề mặt lớp đất đá ở những nơi xảy ra hiện tượng này bị phá hủy thì từng cánh tay trắng xám, khô héo cứ theo đó xuyên thẳng ra khỏi mặt đất.

- “Chuyện này…”

Tất cả mọi người có mặt ở nơi này, bao gồm cả Đình Tấn trong đó đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc đến nỗi không thể nói thành lời.

Nhìn những thân ảnh đang chui ra khỏi lòng đất và vách đá kia, hắn liền không tự chủ được mà liên tưởng ngay tới đám vong linh mà mình vẫn thường hay triệu hồi ở thời điểm trước khi trùng sinh trở về quá khứ.

Có nghĩa là, đám vong linh này bao gồm những con Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi, thế nhưng xét về vẻ bề ngoài của chúng thì rất khác biệt so với chúng ở thời điểm hiện tại.

Mỗi con Tang Thi rất gầy gò và ốm yếu, cả dân da đen châu Phi nhìn còn lực lưỡng hơn bọn chúng rất nhiều. Đặc biệt là đám Bộ Xương Chiến Sĩ, trang bị bên ngoài của chúng đều đã hoàn toàn bị mục nát, gãy vỡ, không được hoành tráng, chắc chắn như bộ khiên giáp, búa xương cứng cáp của chúng bây giờ.

Thế nhưng Đình Tấn cũng không hề coi thường sức chiến đấu của chúng, bởi lẽ ẩn giấu sau thân thể gầy gò ốm yếu đó chính là một sức mạnh kinh người. Chính bản thân hắn đã sử dụng chúng để chống chọi qua đám quái vật ngoại không gian nên hắn phải là kẻ hiểu rõ điều đó nhất.

- “Toàn đội dàn trận phòng thủ!”

Rose dẫn đầu hét lớn một tiếng, tay không chậm chút nào, lập tức móc súng laser, bắn xả vào từng tên vong linh.

- “Đừng trực diện va chạm với chúng. Trên người bọn chúng đều có độc, trúng độc chắc chắn sẽ bị thối rửa da thịt đến chết.”

Đình Tấn cũng không chần chờ, tay rút ra dao găm rạch máu triệu hồi vong linh, đồng thời cũng không quên lên tiếng nhắc nhở mọi người.

Lần này tình thế quá nguy cấp, do số lượng vong linh mà đối phương triệu hồi trước mắt đã nhiều gấp đôi quân số của nhóm người hắn rồi.

Dù rằng hắn vẫn còn giữ lại hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ để làm vệ sĩ, yểm hộ cho mình nhưng ngược lại thì trong nhóm còn có mấy người bị thương, chưa hoàn toàn khôi phục sức chiến đấu.

Chính vì điều này mà Đình Tấn không ngần ngại đau đớn cùng với khả năng có thể bị nhiễm trùng vết thương, ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục để mà chà sát miệng vết thương trên tay mình xuống mặt đất, tăng lên tốc độ triệu hồi vong linh.

Hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ cũng nhận được mệnh lệnh của hắn, nhân cơ hội đám vong linh của kẻ địch chưa hoàn toàn thoát ra khỏi mặt đất, chúng xông lên trước chiếm tiên cơ, dễ dàng đánh giết đối phương.

‘Soát… soát…’

Từng tên Bộ Xương Chiến Sĩ lao vút ra khỏi đội hình, xông thẳng tới nơi đám vong linh đang tập trung đông nhất, tay vung mạnh búa chặt vào cổ từng tên kẻ địch xuất hiện trên đường đi tới của chúng.

- “GIẾT!!!”

Terrell cùng với những người khác trong đội nhận được mệnh lệnh của Rose thì nhanh chóng tụ tập vây xung quanh Đình Tấn, lập thành một bức tường rào chắn. Bất cứ tên vong linh nào của đối phương xuất hiện trong bán kinh 5 mét xung quanh ngay tức khắc sẽ bị bọn họ xông tới đánh giết.

Cô gái trẻ khởi đầu thì rất bình tĩnh, không hề có bất cứ biểu cảm gì ngoài nụ cười nửa miệng trên mặt.

Nhưng sau khi trông thấy hai thân ảnh Bộ Xương Chiến Sĩ lao từ bên trong nhóm người kia ra ngoài để chém giết những con vong linh mà mình vừa triệu hồi, gương mặt thong dong của cô gái lập tức bị một vẻ kinh ngạc thay thế ngay.

- “Thế nào lại có vong linh cao cấp xuất hiện ở đây chứ?”

Có chút không cảm giác khó hiểu trong lòng, nàng không kìm được sự ngạc nhiên mà lẩm bẩm, thì thầm trong miệng một tiếng.

Nói đoạn, nàng đảo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó mới cất bước chậm rãi mà lại thong dong, hướng thẳng về phía nhóm người Đình Tấn mà đi tới.

Vừa đi, nàng vừa mở miệng lớn tiếng nói với đám người đang vây quanh hồ máu.

- “Các ngươi gấp rút làm việc nhanh lên, đừng làm hư đại sự của ta vào phút chót, nếu mà có chuyện gì mà xảy ra thì các ngươi xác định đi.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, đám người trùm kín trong áo choàng cũng không hề đáp lại một câu nào. Tuy nhiên, thân thể đang run rẩy của bọn họ như đang nói lên rằng, kết cục đó không phải là điều mà bọn họ muốn nghĩ tới chút nào.

Đang ở trong hàng ngũ phòng thủ, Long trông thấy cô gái trẻ đang hướng về phía mình đi tới thì vẻ mặt liền trở nên trắng bệt. Hắn xoay mặt nhìn về phía Đình Tấn lớn khàn giọng gào lên, như đến lấn át tiếng kêu gào của đám vong linh đang bao vây xung quanh.

- “Tấn, nhanh lên, mau cho hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ của ngươi ngăn đám người bên hồ máu kia lại. Những suy đoán của ta hoàn toàn sai rồi, đám ác quỷ này không phải muốn chiếm đoạt thánh vật để gia tăng sức mạnh.

Chúng đang muốn lợi dụng thứ đó để làm nghi thức hiến tế, tạo ra một cánh cổng để triệu hồi quân đoàn quỷ vật hay thậm chí là một con Quỷ Chúa ở thế giới bên kia. Nếu ngươi để chúng mở được cánh cổng ra thì tất cả chúng ta và cả thế giới này đều xong, đều kết thúc hết!”

Bị kẹt lại ở ngay lối ra của đường hầm, lại thêm uy hiếp đến từ việc đám ác quỷ kia đang làm, Long đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Trong cơn khủng hoảng, hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán và trí tuệ siêu việt như thường ngày của mình.

Bất quá, điều đó cũng dễ hiểu mà thôi. Bởi khi mà một viễn tưởng càng kinh khủng hơn những gì mà một người đã nghĩ tới lại đột ngột xuất hiện ra trước mặt mình thì biểu hiện như Long cũng không có gì lạ.

Cô gái trẻ dường như cũng đã nghe được những lời này của Long. Nàng bất chợt cười lớn lên, tiếng cười không còn dịu ngọt như giọng nói của nàng trước đó nữa mà đã trở nên chát chúa, chói tai đến lạ.

Nàng vung hai tay sang ngang, lòng bàn tay ngửa lên như muốn ôm trọn cả bầu trời vào đó, giọng nói cao cao cất lên. Cùng lúc đó bộ dáng bề ngoài của nàng cũng dần dần thay đổi, mái tóc một màu vàng xinh đẹp dần bị màu trắng xám bao phủ, từ gốc chạy dài đến ngọn. Làn da trắng trẻo, mịn màng bỗng trở nên thô ráp, nhăn nheo như một người đã chết, thiếu đi sức sống.

- “Hỡi những kẻ tội đồ sống trong nơi tăm tối này, hỡi những linh hồn không thuần khiết đang bị đọa đầy trong bóng đêm thăm thẳm. Ta, nhân danh đấng tối cao của địa ngục, kêu gọi các ngươi hãy tập trung về đây... HÃY SỐNG DẬY ĐI!”

Âm điệu trầm bổng lúc cao lúc thấp, đến cuối cùng, cô gái gần như hét lên. Thanh âm vang vọng khắp cả khu hang động suốt mấy lần không dứt.

‘Triệu hồi Bộ Xương Cung Thủ’

- “Bộ Xương Cung Thủ giết cho ta! Toàn đội thủ vững tại chỗ, yểm hộ lẫn nhau!”

Ngay tại thời điểm nàng vừa nói dứt câu, Đình Tấn cũng đứng bật dậy, miệng há to rống lên hết cỡ như muốn lấy lại khí thế cho tổ đội của mình. Trên mặt đất từng cái hố đen lần lượt xuất hiện, những con Bộ Xương Cung Thủ thay phiên nhau, cấp tốc bò ra khỏi thế giới tăm tối của chúng.