Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 338: Kết Liễu, Rời Đi




Đang cúi người dùng tay chà sát lên trên lớp đá dày trước mặt mình, Đình Tấn chỉ dùng không tới năm giây thì đã hoàn thành xong vòng tròn ma pháp để triệu hồi kỹ năng "Nguyền Rủa Suy Yếu".

Vòng tròn ma pháp ngay sau tiếng hét lớn của Đình Tấn thì lập tức tản ra một quầng sáng màu xám nhàn nhạt. Quang mang chớp giật lúc ẩn lúc hiện rồi bất chợt hợp lại thành một tia sáng chỉ to bằng nắm tay, phóng thẳng về phía T.O.A.

Cặp mắt màu đỏ lòm của T.O.A càng lúc càng trở nên mờ nhạt hơn theo thời gian trôi qua. Lúc này đây, hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác mơ hồ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

T.O.A cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, bởi vì dù rằng cơ thể hắn có chảy ra hết máu tươi hay bị cắn xé chỉ còn một lớp xương bên trong đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào chết đi được.

Trừ phi là não bộ hay trái tim bị hủy hoại hoàn toàn thì hắn mới chính thức bị giết chết, nếu không thì những vết thương kiểu như lớp da thịt bị cắn xé đi mất lúc này của hắn, không mất một thời gian dài, chúng đều sẽ khôi phục lại như cũ mà thôi.

Trong lúc đang vùng vẫy hai tay, vật lộn với bốn con Tang Thi, T.O.A lúc này mới chú ý đến, trong miệng của đám Tang Thi ẩn ẩn có một dòng nước nhờn màu đen, trông hệt như dầu nhớt trong xe máy, rất gớm ghiết.

- “Là Thi Độc?!”

Một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu, làm T.O.A kinh hãi không ngớt. Hắn tranh thủ lách người qua một bên, né tránh cú vồ tới của mấy con Tang Thi rồi nhìn lại cơ thể của mình.

Dòng máu màu đỏ sậm của hắn lúc này đã hoàn toàn bị thay thế bởi một chất dịch màu đen đặc sệt, lớp xương trắng ở những nơi bị cắn xé lộ ra bên ngoài cơ thể cũng đồng thời có một vài mảng đốm đen, tuy rất nhỏ nhưng cũng rất dễ thấy vì số lượng chúng khá nhiều.

Điều này càng làm T.O.A càng thêm sợ hãi tột cùng. Bởi vì một khi cơ thể hắn bị trúng độc, mà nhất là loại thi độc khắc tinh của hắn đến từ cõi chết này, cơ năng thân thể của hắn sẽ bị hủy hoại dần dần.

Nếu hắn không tìm ra được cách nào để ngăn chặn lại độc tố lan tỏa, để tới khi độc ngấm vào trong tim và não thì đến lúc đó, hắn chỉ có một con đường chết.

- “Tránh ra!”

Biết rằng mình không thể nào cầu cứu được ai khác ngoài bản thân mình lúc này, T.O.A điên cuồng dồn hết sức lực còn lại của mình, xông thẳng về phía cái hố sâu nằm giữa những tảng đá lớn, cũng là lối vào của khu vực phong ấn ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’.

Nhưng đúng vào lúc này…

T.O.A bất chợt phát hiện có một tia ánh sáng màu xám đột nhiên xuất hiện ở nơi nhóm người Đình Tấn đang đứng rồi phóng thẳng về phía của mình. Tốc độ của tia sáng quá nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt khi T.O.A chưa kịp làm ra hành động né tránh gì thì nó đã nhập vào trong ngực hắn.

Ngay tiếp theo sau đó, một trận buồn ngủ, mệt mỏi và uể oải ập tới khiến T.O.A cảm thấy giống như bị rút đi một phần lớn sức lực. Cánh tay trở nên nặng nề hơn, bàn chân bước đi cũng không thể giữ được tốc độ như trước đó.

- “Chuyện… chuyện gì…?!”

Đang trong cơn tuyệt vọng lại gặp chuyện kì lạ này, T.O.A lại càng thêm kinh hãi, hoảng hốt không thôi. Ý đồ muốn rời đi khỏi nơi nguy hiểm này đã xuất hiện trong đầu hắn và càng lúc càng trở nên lớn hơn bao giờ hết.

Đình Tấn bởi vì đã đoán trước được chuyện T.O.A có khả năng rất lớn sẽ bỏ của chạy lấy người thế nên hắn đã chuẩn bị kỹ năng "Nguyền Rủa Suy Yếu" để phòng hờ cho trường hợp này sẽ xảy ra.

Kết quả là, tốc độ của T.O.A bị giảm chậm lại, cơ thể suy yếu khiến cho sức phòng thủ và sức mạnh của hắn càng giảm đi một phần lớn. 7 con Tang Thi vẫn còn sống ngay tức khắc đuổi tới, vây chặt lấy T.O.A.

- “Ahhhhh… Tránh ra! Chết đi!”

T.O.A gào lên trong cơn tuyệt vọng. Hắn cố lê lếch bước chân của mình chạy tới nơi lối vào khu phong ấn, hòng tìm kiếm sự che chở bảo hộ từ cô gái tiểu thư Angela của mình.

Thế nhưng đám Tang Thi vây chặt lấy bắp chân hắn, cắn xé những bó cơ bắp cùng khớp xương trên đó làm cho việc di chuyển của hắn càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

‘Rắc…’



Một âm thanh giòn tan vang lên giữa những tiếng kêu gào của T.O.A và đám Tang Thi.

Ngay sau đó, thân thể đồ sộ, to lớn của T.O.A như một khúc cây bị đốn ngã, sụp đổ ra mặt đất.

- “K… H… Ô… N… G…!”

Hắn rên rỉ trong miệng mình, cánh tay cố gắng vươn ra, với tới phía trước, nơi bốn tảng đá lớn đang chụm vào nhau tựa như muốn nắm bắt thứ gì đó ở nơi ấy.

- “Cứu… ta… ta… không muốn… về lại… nơi… đó…”

‘Phịch’

Cánh tay của T.O.A vô lực, đập xuống mặt đất, Đình Tấn còn thoang thoảng nghe được giọng hắn đang rên rỉ một vài câu trước khi buông xuôi.

Long nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt lập tức bị lấp đầy bởi sự vui mừng. Quả thật từ lúc chứng kiến tốc độ kinh khủng cùng với sức mạnh và bộ dạng khổng lồ của T.O.A, Long cũng không thể nào nghĩ tới chuyện bỏ chạy chứ đừng nói gì đến việc giết chết đối phương.

Thế nhưng Đình Tấn lại cho hắn niềm tin để làm điều đó. Cũng giống như Đình Tấn đánh cược vào việc mọi người có thể chống đỡ T.O.A đến khi hắn hoàn thành quá trình triệu hồi kỹ năng, Long cũng đánh cược vào Đình Tấn có thể hạ gục được T.O.A.

Chính điều này đã làm cho Long không tiếc liều mạng mình, triệu hồi ra kỹ năng ‘Thánh Thuẫn’ để chống đỡ một đòn cho Đình Tấn. Cũng may là kỹ năng đó cũng vừa đủ để đón đỡ đòn công kích của T.O.A, chứ nếu không thì kết quả của hắn lúc này đây cũng không khác hơn Terrell hay Louis là bao nhiêu.

- “Khoan đã!”

Ngay khi Long vừa định cất bước đi tới kiểm tra xem tình hình của T.O.A như thế nào thì hắn bất ngờ bị Đình Tấn cản lại.

Long mang theo ánh mắt có chút ngờ vực nhìn qua Đình Tấn, vẻ mặt giống như đang muốn hỏi đối phương lý do tại sao.

Đình Tấn mắt không nhìn thẳng Long, miệng trầm giọng giải thích.

- “Tên này rất xảo trá, cần phải cẩn trọng đề phòng. Ngươi kiên nhẫn chờ ta một chút xem sao đã.”

Nói đoạn, hắn sử dụng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đám Tang Thi.

Long cũng có chút giật mình kinh ngạc, nhưng không phải là vì bị nhắc đến khả năng T.O.A giả chết, mà là bởi vì tính cách cẩn thận đến từng đường đi nước bước của Đình Tấn làm hắn phải rửa mắt nhìn lại. Nếu đổi lại vị trí là mình, Long cũng không nghĩ rằng hắn sẽ cẩn thận được như vậy.

Có chút tò mò muốn nhìn xem Đình Tấn sẽ làm gì để kiểm tra thì Long liền trông thấy cảnh tượng, một đám năm con Tang Thi duy nhất còn sống sau trận chiến với T.O.A, bắt đầu xúm lại, cặm cụi vây quanh xác chết của T.O.A.

Rất nhanh, không quá 30 giây, năm con Tang Thi này ngừng lại công việc của chúng, bò tản ra xung quanh. Ở nơi chúng vừa bâu lại lúc này đây chỉ còn lại một cái xác không đầu và mất một cánh tay của một gã đàn ông da trắng.

Long âm thầm gật gù như đang tán thưởng với cách suy nghĩ của Đình Tấn, lợi dụng đám Tang Thi cắn xé đầu của T.O.A để chắc chắn rằng hắn đã chết.

Thực ra trước đó hắn cũng đã biết chắc chắn là T.O.A đã chết thông qua việc thân thể của hắn đang dần dần biến đổi. Chỉ là muốn xem Đình Tấn làm thế nào nên hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở mà thôi.

- “Được rồi, kẻ địch đã giải quyết xong, chúng ta mau đi vào nơi phong ấn thánh vật đi!”

Giọng khẩn cấp, Long lên tiếng hối thúc mọi người. Trì hoãn thời gian ở khu vực này đã có hơn 15 phút rồi, những màn khói đen đang trôi nổi trên mặt đất càng ngày càng ít đi, điều đó cũng chứng tỏ cho việc quá trình giải khai phong ấn cho thánh vật đã càng lúc càng đến gần hơn.

- “Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tiến vào đó thế nào cũng không thể tránh khỏi một trận quyết chiến ác liệt.”

Vì quá hấp tấp mà Long đã quên mất tình trạng của những người khác trong đội, thế nên Đình Tấn liền lên tiếng nhắc nhở, cũng như là để giải thích cho hắn.

Đến lúc này, Long mới sực nhớ lại chuyện này. Đưa mắt xung quanh một hồi, hắn mới phát hiện gần một nửa số người trong đội đã bị T.O.A đánh trọng thương vì cố gắng cầm cự thời gian cho Đình Tấn triệu hồi kỹ năng.

Louis lúc này đã biến về trạng thái hình người, toàn bộ phần giáp lưng đều đã bị hủy hoại hoàn toàn, để lộ ra tấm lưng trần của hắn. Tuy rằng trên da thịt đã lành lại, không còn nhìn thấy dấu vết của bất cứ vết thương nào nhưng sắc mặt của Louis lúc này cũng khá là tái nhợt đi.

Hắn cũng không thể bước đi lại như bình thường, mỗi bước đi chập choạng phải có sự dìu dắt của Ameerah, nếu không cũng khó mà tránh khỏi việc bị vấp ngã.

Phỏng chừng do vết thương quá nặng mà thời gian khôi phục, nghĩ dưỡng quá ngắn nên chưa hoàn toàn lành lại được, dẫn đến việc tinh thần của hắn trở nên sa sút như vậy.

Terrell cùng Trần Hạo sau khi được xoa thuốc chữa thương lên vết thương thì trạng thái đã ổn định lại khá nhiều. Riêng Trần Hạo do vết thương nặng hơn Terrell đôi chút, ảnh hưởng tới xương cốt bên trong nên hai cánh tay hắn lúc này hành động cũng có hơi khó khăn.

Còn đối với những người khác như David, Ameerah, Đỗ Lễ, Vansy và Tiêu Phương thì cũng không có vết thương gì lớn, chỉ là có chút mệt mỏi sau khi sử dụng dị năng quá nhiều mà thôi.

Tập trung lại một chỗ nghỉ ngơi 5 phút, Đình Tấn sau khi thu hồi đám Tang Thi thì cũng tranh thủ thời gian ngồi vận hành "Minh Tưởng Thuật" để khôi phục lại một ít MP.

Lần này chiến đấu, hắn triệu hồi ra số lượng Tang Thi cũng không nhiều cho nên tiêu hao cũng không lớn lắm.

Vì để đề phòng gặp phải kẻ địch mạnh mà cả đội không thể chống đỡ như lúc nãy, Đình Tấn rút kinh nghiệm xương máu, trước khi khởi hành rời đi xuống khu vực phong ấn, hắn lại cắt máu triệu hồi ra hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ xem như để làm vệ sĩ cho riêng mình.

- “Đi thôi.”

Chờ hai tên Bộ Xương Chiến Sĩ đã chui ra khỏi hố đen trên mặt đất, Đình Tấn mệnh lệnh cho chúng cất bước dẫn đầu đi trước dò đường. Những người trong đội thấy thế cũng yên tâm mà chậm rãi đi theo sau.

12 người cùng 2 tên Tang Thi cứ như vậy bước chậm đi xuống cái hố sâu, nằm giữa những tảng đá lớn.

Đường hầm cũng khá rộng lớn, đường kính đủ cho ba người cùng đi hàng ngang một lúc. Càng đi xuống bên dưới, độ dốc càng hạ thấp xuống đi khá nhiều, duy chỉ có một điều bất tiện là nó quá tối và cũng quá yên ắng, tĩnh lặng.

Đến nỗi tiếng bước chân của mọi người đều bị vọng đi vọng lại mấy lần mới hết, cảm giác không khác nào có một quân đoàn cùng hành quân đi với họ.

Dù rằng ánh trăng sao bên ngoài vẫn còn sáng rực, thế nhưng lại không hề có một tia sáng nào có thể chiếu rọi vào bên trong đường hầm. Lại thêm những mảng khói đen trước đó tràn từ bên ngoài vào, cho nên tầm nhìn của mọi người trong đường hầm càng bị hạ thấp đi rất nhiều.

Tuy nhiên, với những trang bị hiện đại trên người, cả nhóm Đình Tấn cũng không quá lo lắng về điều này. Bọn họ trong tay cầm lấy đèn pin chiếu rọi, đường đi xung quanh, vừa bước đi vừa quan sát.



Ngay tại thời điểm nhóm người Đình Tấn vừa rời đi, lên đường tiến xuống đường hầm bên dưới khu phong ấn không lâu. Tại chỗ cái xác của T.O.A đột nhiên xuất hiện một trận dị biến.

Những mảng khói đen vất vưởng còn sót lại đang trôi nổi trên mặt đất xung quanh cái xác, đột nhiên tập trung ùa về phía bộ phận cái cổ đã bị cắt đứt của T.O.A.

Theo thời gian chậm rãi trôi đi qua, khói đen mới đầu tụ tập tốc độ rất nhanh, dần dần đến chậm lại. Và đến một thời điểm dường như đã không còn chỗ chứa, khói đen lại tản đi, tràn về phía hố sâu đường hầm đi xuống khu phong ấn.

Lại một lúc lâu sau, bất thình lình những ngón tay trên cánh tay độc nhất còn lại của cái xác T.O.A bỗng nhiên không ngừng co giật. Bất quá, chúng rất nhanh thì đã trở lại yên tĩnh như lúc đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.