Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 284: Lần đầu đến doanh trại, rắc rối




4 giờ 30 phút sáng, ngày 25 tháng 1 năm 2111.

Cả nhóm của Đình Tấn cuối cùng cũng đã đáp chuyến bay đi đến thành phố FLY theo như lời hẹn trước với Báo Đen.

Trước lúc lên máy bay, việc kiểm tra hành lý quả thật có làm bọn họ gặp một chút rắc rối như Lý Uyên đã dự đoán trước đó.

Nhưng vì đã sự chuẩn bị từ trước nên nhân viên an ninh ở sân bay cũng không thể làm khó bọn họ nhiều. Nhờ vậy mà cả nhóm mới có thể sớm đi đến thành phố FLY trước điểm hẹn.

Hiện tại năm người đã rời khỏi máy bay. David nhận trách nhiệm đẩy xe chở đống hành lý của cả nhóm. Bên trong cũng không có gì nhiều, chủ yếu là vài bộ quần áo để phòng hờ mà thôi, tuy nhiên đa phần số hành lý này đều là thuộc về Ameerah.

Đình Tấn lúc ra tới sân bay mới kịp chú ý đến đống hành lý đồ sộ của Ameerah. Hắn thậm chí có cảm tưởng nàng giống hệt như là đang đi du lịch vậy. Ba cái vali quần áo của nàng chắc cũng đã bằng gấp hai, ba lần với số đồ vật của bốn tên đàn ông trong nhóm rồi.

Riêng đống thuốc chữa thương thì đều được giao cho Terrell phụ trách, bởi trọng lượng của đống thuốc này cũng không ít. Nhưng trong nhóm thì chỉ có hắn là chủ tu thuộc tính sức mạnh mà thôi.

Cả nhóm bốn người nhàn nhã đẩy xe chở đồ đi ra đến sảnh chờ của sân bay. Hiện tại, trong sảnh cũng khá đông người qua lại để vào khu vực ga sân bay hoặc đứng ở tại chỗ để chờ đợi, đón người thân.

Đình Tấn kiểm tra lại thời gian thì bây giờ đã là hơn 5 giờ sáng rồi. Nếu theo như lời hẹn trước đó của hắn với Báo Đen thì có lẽ, lúc này trong sảnh đã phải có người đến đón rồi.

Nghĩ vậy, hắn liền quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm trong đám người đang đứng trong khu vực sảnh chờ này. Rất nhanh thì Đình Tấn đã phát hiện, có một người đàn ông đang cầm một tấm bảng nhỏ, trên đó có ghi tên của hắn.

Không chần chờ chút nào, Đình Tấn vội vàng cất bước, dẫn đầu cả nhóm tiến về phía người đàn ông đó.

- “Ta là Đình Tấn đây, ngươi là người của Báo Đen?”

Tiến đến bên cạnh đối phương, Đình Tấn cất giọng hỏi thăm.

Người đàn ông này đang không chú ý có người đã tiếp cận mình, đến khi nghe được có người lên tiếng, hắn mới giật mình nhìn lại.

Quét mắt nhìn Đình Tấn từ trên xuống dưới, người đàn ông này mới bật màn hình giả lập của chiếc vòng tay điện thoại lên. Hình chiếu lập thể của Đình Tấn lập tức xuất hiện, xoay vòng quanh trên cổ tay hắn.

Dường như đã xác nhận danh tính của Đình Tấn xong, hắn vung tay tắt đi màn hình, nghiêm người, giơ tay chào theo kiểu quân đội một cái rồi lớn tiếng nói.

- “Thượng sĩ quan, Nguyen Hang, theo mệnh lệnh của Đại Tá John Connor đến đây tiếp đón Thiếu Tá Đình Tấn cùng đồng đội.”

Đình Tấn trông thấy đối phương đã xác nhận xong, đang đứng nghiêm chào mình thì cũng vội vàng giơ tay đặt lên trán, chào lại theo kiểu quân đội.

Chào hỏi xong, Đình Tấn chậm rãi thả tay xuống, vừa bắt tay với đối phương, vừa nói.

- “Xin chào, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu.”

- “Vậy thì mời các người lên xe.”

Nguyen Hang gật nhẹ đầu mình, chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.

Hắn giơ tay làm ra tư thế mời, rồi dẫn đầu bước đi về phía một chiếc xe quân đội đang đỗ sẵn ở bên ngoài sảnh chờ của sân bay này.

Cả nhóm của Đình Tấn cũng vội vàng theo sau hắn, chất đồ đạc lên xe rồi nhanh chóng rời đi khỏi sân bay này.

Trên đường đi, Đình Tấn tranh thủ chút ít thời gian này hỏi thăm tên Thượng sĩ Nguyen Hang này một số chuyện, nhằm tích góp thêm chút ít thông tin cho mình.

Hơn nữa, hắn cũng là có ý đồ muốn moi móc thêm thông tin, nếu như sau đó đến gặp Báo Đen, Đình Tấn cũng sẽ có thêm khả năng để phán đoán đối phương đang nói thật hay nói dối.

- “Có thể nói cho ta biết chi tiết về nguyên do của sự cố mất cắp thông tin lần này không? Trước đó Báo Đen có nói cho ta biết thông tin bị đánh cắp nhưng lại không nói rõ chi tiết làm thế nào mà bị mất.”

Mặc dù nghe được lời của Đình Tấn nói, thế nhưng tên Thượng sĩ Nguyen Hang vẫn tiếp tục tập trung vào việc lái xe. Hắn im lặng một hồi lâu không nói một lời nào cứ như đang giả vờ không nghe hoặc làm ngơ trước câu hỏi của Đình Tấn.

Một hồi lâu sau, đến khi Đình Tấn đã muốn từ bỏ việc thu thập thông tin thì tên Thượng sĩ Nguyen Hang này bất ngờ lại lên tiếng, trả lời câu hỏi của Đình Tấn.

- “Ta chỉ nghe nói, sự cố này đều là bởi vì một tên gián điệp đã trà trộn vào Entire Land rồi giả dạng làm tình nhân của bà Bộ trưởng bộ tư pháp, Jenny. Rất có thể, tên đó đã lợi dụng máy tính có kết nối với mạng nội bộ của bà ấy, hack vào nơi lưu trữ thông tin cấm của quốc gia để lấy đi mớ tài liệu mật của các ngươi.”

Dường như Nguyen Hang rất không ưa bà Bộ trưởng bộ tư pháp gọi là Jenny này. Khi nói ra chuyện thông tin bị đánh cắp, giọng điệu của hắn cũng không có quá nhiều lo lắng về khả năng chuyện này có thể bị tiết lộ ra ngoài hoặc khả năng uy tín của bà ta trong lòng Đình Tấn sẽ bị suy giảm.

Mặc dù quân hàm của hắn thấp hơn Đình Tấn đến ba, bốn cấp bậc, thế nhưng trong lời nói của hắn với Đình Tấn lại không hề có chút gì gọi là kính trọng. Khác hẳn một trời một vực với lúc hắn nhắc đến tên của Báo Đen.

Bất quá, Đình Tấn cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần đối phương chịu trả lời là tốt rồi, còn lại những chuyện khác thì không cần thiết phải quan tâm.

Những thông tin mà tên Thượng sĩ Nguyen Hang này đã nói, đều có liên hệ rất lớn đến uy tín của bộ máy lãnh đạo quốc gia.

Nếu chuyện này bị đồn thổi ra bên ngoài thì nhất định bà Jenny kia sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng, thậm chí còn có thể bị phế truất chức vụ Bộ trưởng bộ tư pháp của nước Entire Land.

Chính vì vậy, nếu như đến hỏi Báo Đen thì chắc có lẽ, Đình Tấn sẽ chỉ nhận được một lời nói dối mà thôi, chứ không thể nào đạt được một tin tức chân thật như của tên Thượng sĩ Nguyen Hang này đã nói.

Suy nghĩ một chút, Đình Tấn lại tiếp tục hỏi thêm một chút về biệt đội đặc nhiệm do Báo Đen phụ trách.

- “Ừm… ngươi có biết gì về đội đặc nhiệm do Báo Đen phụ trách không? Chúng ta lần này sẽ hợp tác với nhau những vẫn chưa hiểu rõ gì về đối phương cả. Nếu có thể thì xin ngươi nói cho chúng ta biết sơ qua một chút, đến lúc gặp mặt cũng đỡ phải bỡ ngỡ.”

Nguyen Hang lần này không có do dự gì nhiều, rất thoải mái đáp lời Đình Tấn.

- “Được thôi, Dù sao nếu bây giờ ta không nói thì sớm muộn các người cũng phải biết, chuyện này cũng không tính là bí mật gì.”

Nói đến đây, hắn liền ngừng lại một chút vì xe đã chạy đến một đoạn ngã tư đường giao nhau rồi. Trong lúc chờ đợi cho đèn xanh để đi tiếp, Nguyen Hang mới chậm rãi lên tiếng, còn ánh mắt thì vẫn nhìn về phía trước đường.

- “Đội đặc nhiệm do Đại Tá John phụ trách có tổng cộng 13 thành viên. Bọn họ đều là những người có năng lực đặc biệt bẩm sinh, được chúng ta phát hiện và đưa về quân đội để đào tạo từ lúc còn rất nhỏ. Trong số 13 tên thành viên đó, có một nhóm năm người cũng khá giỏi. Bọn họ có khả năng rất lớn sẽ trở thành một nhóm của các ngươi trong lần hành động này.”

‘Ting…’

Nguyen Hang vừa nói dứt câu thì đèn xanh đã bật lên. Hắn nhanh chóng đạp lên chân ga cho xe chạy, đồng thời cũng cất tiếng nói tiếp.

- “Năm người này có bốn nam một nữ, trong đó người đội trưởng gọi là Vansy và một người đội phó là Trần Hạo. Ba người còn lại lần lượt có tên là Hieman, Tiêu Phương, Đỗ Lễ. Tuổi tác của bọn họ chắc cũng tầm ngang ngửa tuổi của các ngươi thôi.

Đầu tuần trước ta có nghe Đại Tá John nói, hắn sẽ gọi các ngươi đến để tham gia tập huấn và làm quen với mọi người, đồng thời chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới. Vậy mà đến bây giờ mấy người các ngươi mới tới, ta cũng là lần đầu tiên thấy có một tên quân nhân lại đi làm trái mệnh lệnh cấp trên như vậy đấy.”

Giọng nói của tên Nguyen Hàng lúc này bắt đầu tỏ rõ vẻ bất mãn, ánh mắt hình viên đạn của hắn cũng đã liếc nhìn sang Đình Tấn đang ngồi ở ghế bên cạnh.

Đến bây giờ Đình Tấn mới hiểu tại sao đối phương dường như cũng không có thiện cảm với cả đội của mình. Thì ra hắn vẫn luôn bất mãn vì cả đội của hắn đã cãi lại đề nghị của Báo Đen, không tham gia tập huấn.

- “Không biết năng lực của các ngươi đạt đến mức độ nào mà lại được coi trọng như vậy, nhưng một hồi nữa đến doanh trại, ta nghĩ các ngươi tốt nhất là nên ra chào hỏi mấy người kia trước một tiếng, để còn xin một ít chỉ điểm thêm đi. Còn trẻ cũng nên khiêm tốn một chút, đừng quá kiêu ngạo chỉ thiệt thòi bản thân thôi.”

Tên Thượng sĩ Nguyen Hang chỉ liếc nhìn Đình Tấn một cái rồi thôi. Sau đó lại chuyển sang khuyên bảo, nhưng ý tứ bên trong lời nói của hắn chẳng khác nào đang muốn cảnh cáo, răn đe cả nhóm Đình Tấn.

Đình Tấn nghe vậy thì cũng không tỏ ý kiến hay nói thêm lời nào nữa. Hắn chỉ cười mỉm một cái, rồi ngã người dựa vào ghế, nhắm hờ hai mắt dưỡng thần.

Nửa giờ sau…

Cảm giác dường như chiếc xe đã dừng lại, Đình Tấn mới chậm rãi mở mắt ra. Rốt cuộc, xe chở tiểu đội của hắn cũng đã đến được một doanh trại quân đội ở khu vực ngoại thành của thành phố FLY này.

Nơi đây là một vùng đất hoang vu, xung quanh đều có núi đá hiểm trở. Hướng đông của doanh trại là ở gần với khu vực bờ biển. Bán kính 2 km xung quanh doanh trại hầu như không có hộ dân cư nào sinh sống.

Lúc này, tên Nguyen Hang lái xe chạy chậm, đi qua hai trạm gác ở bên ngoài cổng của doanh trại. Mỗi trạm gác có hai tên lính đeo quân hàm hạ sĩ, cả người được vũ trang đầy đủ, từ súng năng lượng cho đến lựu đạn khí áp.

Khác hẳn so với loại vũ khí thuốc súng cũ kỹ mà những tên lính đánh thuê được đám người Hồng Môn Hội đã thuê trước kia, vũ khí mà quân đội nước Entire Land sử dụng đều là những loại vũ khí hiện đại, tiên tiến nhất nhì trên thế giới.

Ở thời điểm hiện tại, đa phần vũ khí đều được áp dụng công nghệ laser quang học và năng lượng hạt nhân mini. Có nghĩa là loại súng này sử dụng nguồn năng lượng điện cao áp của phản ứng hạt nhân, để bắn ra một luồn ánh sáng laser có cường độ cao.

Điều này làm cho tốc độ bay của đạn laser có thể gần đuổi kịp với tốc độ ánh sáng, qua đó làm cho tốc độ bắn nhanh hơn, khả năng xuyên thấu cao và độ chính xác sẽ không còn chịu ảnh hưởng từ các nhân tố thời tiết. Chính vì vậy mới nói mấy loại vũ khí này đều vượt trội hơn gấp nhiều lần so với viên đạn được làm từ dujxtyXz kim loại.

Bọn lính gác này đều đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, Đình Tấn chắc chắn chỉ cần đội của mình hoặc bất cứ ai có hành động gì quá mức thì nhất định sẽ bị hạ sát ngay không nương tay.

Mức độ kiểm soát ở nơi này nghiêm ngặt đến nỗi, một tên người quen ở đây như gã Thượng sĩ Nguyen Hang cũng phải mất hơn 10 phút mới hoàn thành xong quá trình kiểm tra.

Trở lại xe, gã Nguyen Hang chậm rãi lái xe tiến vào bên trong khoảng đất trống bên ngoài khu trung tâm doanh trại, nơi đỗ những phương tiện di chuyển của quân đội.

Rất nhanh thì xe của bọn họ cũng dừng lại. Từng người một thay phiên nhau bước ra khỏi xe. Louis cùng với Ameerah phụ trách tháo dỡ hành lý, còn Terrell và David thì lo cho mấy thùng thuốc chữa thương.

Chỉ riêng có Đình Tấn thì đứng rảnh rỗi tại chỗ, quan sát địa hình xung quanh khu doanh trại này. Đây cũng là thói quen của hắn, khi đến bất cứ nơi nào mà có ý định dừng chân ở lại thì hắn đều phải kiểm tra địa hình xung quanh trước tiên.

Nhờ vậy hắn mới có thể đưa ra phương hướng giải quyết tốt nhất nếu như có xảy ra bất cứ tình huống đột xuất hay bất trắc gì đó.

"Khống Vật Thuật"

Trông thấy Ameerah và Louis cồng kềnh mang vác mớ hành lý trên người, lại thêm David dùng hai tay bưng bê bốn thùng thuốc cũng có chút bất tiện, Đình Tấn liền sử dụng ra kỹ năng "Khống Vật Thuật" điều khiển chúng bay lơ lửng thay cho bọn họ.

Theo như chỉ số thuộc tính tinh thần cơ bản đã lên đến 640 điểm ở thời điểm hiện tại, thì kỹ năng "Khống Vật Thuật" của Đình Tấn đã có thể điều khiển đồ vật nặng đến 64 kg.

Đối với trọng lượng không quá 20 kg của đống hành lý và mấy thùng thuốc chữa thương này thì vẫn chưa là vấn đề khó khăn gì với hắn.

Nhờ vậy mà ba người này liền có thể rảnh tay, chia nhau ra phụ giúp Terrell bê theo bốn thùng thuốc, thảnh thơi đi vào doanh trại.

Trông thấy mấy món đồ vật đột nhiên lại bị nhất bổng lên không trung tựa như đang có một bàn tay vô hình điều khiển, tên Thượng sĩ Nguyen Hang cũng giật mình kinh ngạc không ngớt.

- “Ngươi… ngươi…”

Giơ một ngón tay chỉ vào Đình Tấn, miệng hắn lắp bắp nói không nên lời.

- “Dẫn đường đi.”

Không đợi cho hắn kịp nói tròn câu, Đình Tấn vừa hất đầu ra hiệu cho đối phương tiếp tục dẫn đường, vừa thản nhiên nói.

‘Ực…’

Nuốt một ngụm nước cho thông cổ họng, gã Nguyen Hang mới cứng ngắt xoay người đi vào bên trong doanh trại.

Khu vực bãi đỗ xe này cũng không có gì đặc biệt, cả đội của Đình Tấn rảo bước theo sau gã Nguyen Hang dần dần tiến sâu vào khu vực trung tâm của doanh trại này.

Vượt qua khu vực bãi đỗ xe là một vùng lều trại nằm san sát nhau, bên trong mỗi cái lều đều có năm sáu cái giường nhỏ. Bố trí ở nơi này làm Đình Tấn không khỏi liên tưởng đến doanh trại đóng quân ở dã ngoại trong game.

Chắc có lẽ đây là lều trại sinh hoạt của quân lính ở tại nơi này. Hiện tại thời gian cũng đã hơn 6 giờ sáng, những người quân nhân ở đây đều phải dậy sớm để huấn luyện nên khu doanh trại cũng không có nhiều bóng người xuất hiện.

Càng đi vào sâu bên trong, những túp lều trại càng ít dần đi. Đến khi bọn họ đã đi được đoạn đường hơn 300 mét thì xung quanh lều trại đã không còn nữa. Xung quanh khắp nơi đều là cây cối nằm san sát nhau.

Nhìn thấy địa hình của nơi này, Đình Tấn không khỏi hơi nhíu đôi chân mày lại. Nếu là doanh trại quân đội thì sẽ không thể nào đặt ở một khu vực cây cối rậm rạp như vậy được, vì rất dễ tạo cơ hội cho kể địch trà trộn, lẫn trốn vào.

- “Chúng ta đi đâu?”

Hắn hơi tò mò lên tiếng hỏi thăm.

Gã Nguyen Hang lúc này cũng đã không còn lạnh nhạt như trước nữa, thái độ cũng đã nghiêm túc hơn. Hắn giơ tay chỉ về phía một tòa nhà lớn ở phía trước mặt rồi nói.

- “Chúng ta đến đó trước, phải báo cáo với Đại Tá John trước rồi ta sẽ dẫn đến nơi các ngươi sẽ ở qua đêm nay.”

Đưa mắt nhìn về phía tên Nguyen Hang chỉ tới, Đình Tấn trông thấy nơi đó có một tòa nhà văn phòng nằm ở phía cuối của con đường mòn này. Đây ắt hẳn là nơi làm việc của tên Báo Đen.

Đã biết được mục tiêu của mình, Đình Tấn cũng không hỏi nhiều nữa. Cả đội im lặng tiếp tục theo sau Nguyên Hang, cứ chậm rãi đi trên một con đường mòn, kích cỡ chỉ đủ cho một chiếc xe tải nhỏ chạy.

Vượt qua một vùng rừng cây rậm rạp, Đình Tấn để ý thì phát hiện có một vài túp lều ẩn sâu bên trong những khu rừng cây này. Điều này không khỏi làm kích phát sự tò mò trong lòng hắn.

Đình Tấn vừa định mở miệng hỏi thăm tên Nguyen Hang về những túp lều trong rừng kia, thì đột ngột dị biến phát sinh.

‘Soạt…’

Một âm thanh ma sát của lá cây liền vang lên.

Đình Tấn vì cứ chủ quan ở trong doanh trại sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra nên đã không hề sử dụng khả năng dò xét bằng sóng tinh thần của mình. Đến khi phát hiện âm thanh kia, hắn mới bị giật mình, kinh ngạc nhìn lại.

‘Vù…’

Đập vào mắt hắn chính là một bóng đen đang lướt tới với vận tốc rất nhanh, mà khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn lại không quá 3 mét.