Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 255: Ăn trộm dữ liệu




Trở về phòng của mình, Đình Tấn bắt đầu lao vào việc tu luyện. Bỏ một đêm ra để giải quyết chuyện của Ba Đậu Đậu làm hắn không còn thời gian rảnh rỗi để mà tu luyện nữa. Hiện tại mọi việc đã xong, hắn cũng muốn nhanh chóng bù đắp lại khoảng thời gian đã mất trong buổi tối đêm qua.

Thời gian cứ thế mà nhanh chóng trôi qua…

Trong khi Đình Tấn đang tu luyện thì ở thế giới hiện thực, toàn bộ những người sử dụng mạng internet đều bắt đầu rơi vào một cơn khủng hoảng ‘Cá mập cắn cáp’. Một số người sử dụng máy tính và điện thoại thì gần như không thể truy cập mạng, do đường truyền đột nhiên trở nên quá chậm chạp.

‘Rầm!’

- “Đệt cụ bà, cụ ông nhà mạng, lại có cá mập cắn cáp nữa à?!”

Tại nước Việt Nam, trong giữa lòng thành phố Sài Gòn, một thanh niên đang chơi game thực tế ảo, VRMOBA - Liên Minh Anh Hùng tại nhà của hắn đã không nhịn được tức giận mở miệng mắng to.

Bởi vì máy chủ game đặt tại nước ngoài, thế nên tình trạng mạng internet của hắn nếu không ổn định thì sẽ không thể nào chơi game được. Hắn đưa tay tháo đi mũ chơi game đang đeo trên đầu rồi quăng bừa ra đất, ngã nằm lên giường.

Thời gian vừa qua, có rất nhiều những người bạn bè của hắn đã chuyển sang chơi game online Anh Hùng. Chỉ còn lại hắn và một số ít người vẫn còn lưu luyến với trò chơi Liên Minh này, bởi vì tâm huyết bọn họ đổ dồn vào đó đã quá nhiều, không thể đếm xuể.

Nếu bỏ ngang giữa chừng như vậy thì hắn cũng không tránh khỏi có chút tiếc của. Thế nên hắn vẫn cứ cầm chừng như vậy mà chơi tiếp Liên Minh, nhưng là tình hình càng ngày càng tệ đi. Người rao bán tài khoản, người thì nghỉ ngang giữa chừng số lượng càng lúc càng nhiều.

Kể từ sau khi Game online Anh Hùng ra mắt cho đến bây giờ, thì game Liên Minh Anh Hùng của hắn từ một trò chơi đang hot, có hơn vài triệu người trực tuyến một lúc, đã chỉ còn lại không đến 10.000 người trực tuyến, mà con số dpwP9AOm đó vẫn còn đang tiếp tục giảm xuống không phanh.

Nằm trên giường, nhắm mắt muốn ngủ một lúc, thế nhưng chàng thanh niên này lại không thể ngủ được mà mắt cứ mở trừng trừng. Làm một tên thức khuya lâu năm như hắn, muốn ngủ sớm một lần thì chỉ trừ khi hắn quá mệt mỏi mới có thể làm được chuyện đó mà thôi.

Còn nếu không thì cứ xem tình trạng như bây giờ của hắn là sẽ biết. Quá buồn chán, hắn liền mở điện thoại lên mạng tìm kiếm một ít phim ‘Xem xong xóa’ ở ‘Trung tâm người nghèo’ để giải khuây.

‘Đang tải…’

Ngay trước mặt hắn, màn hình giả lập ba chiều của điện thoại cứ hiện lên một dòng chữ biểu thị rằng, nó đang tải dữ liệu từ máy chủ về. Thế nhưng 1 phút, 2 phút rồi đến N phút trôi qua, màn hình vẫn chưa hề hiện lên bất cứ thứ gì khác ngoài hai chữ ‘Đang tải’, đã xuất hiện từ đầu đến giờ.

- “Trời đựu! Đến cả mạng cũng không vào được nữa thì còn làm ăn được gì nữa đây.”

Hắn có chút chán nản, mặc kệ màn hình giả lập, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Hiện tại chỉ mới rạng sáng 3 giờ mà thôi, nếu hắn có muốn ra ngoài thì cũng không ổn chút nào, vì giờ này thường là giờ hoạt động của mấy tên ấu dâm.

Mà ở trong nhà thì hắn lại không ngủ được, cũng không có gì để chơi. Điều này càng lúc càng làm cho hắn bấn loạn tâm sinh lý lên rồi. Bất chợt, hắn lại nghĩ đến lũ bạn đã chuyển qua chơi trò chơi gọi là game online Anh Hùng, cách đây hơn một tháng.

- ‘Đã lâu không liên lạc với tụi nó rồi, hay là gọi hỏi thăm một chút…’

Hắn nghĩ thầm trong đầu, sau đó đưa tay bấm số điện thoại của lũ bạn trên màn hình giả lập.

- “Gì đó Bảo?”

Giọng nói từ trong điện thoại vang lên. Chàng thanh niên tên Bảo này nghe được giọng nói của bạn mình thì hơn hở hỏi thăm.

- “Ey, dạo này sao rồi mậy?”

- “Đệt, bố đang chiến Boss. Có rắm thì mau phóng, không rắm thì đi tắm đi.”

Bất quá, trả lời lại Bảo là giọng nói có chút gấp gáp, vội vàng của thằng bạn thân. Đồng thời còn có rất nhiều tiếng ồn ào xung quanh, dường như đang ở nơi đông người và… đang có cuộc ẩu đả hay gì đó nên âm thanh rất lộn xộn.

Nghe được câu trả lời của thằng bạn thân, thanh niên Bảo này không khỏi kinh ngạc, tò mò hỏi lại.

- “Á đù, mày vẫn còn chơi game được à? Mạng nhà tao hình như bị cá mập cắn rồi, chậm kinh khủng không thể làm được gì hết. Gọi lên tổng đài thì người ta cứ bảo là lỗi kỹ thuật, đang sửa. Bây giờ chán đến phát nản luôn, nên mới gọi điện hỏi thăm mày một chút.”

- “Mọe, chơi mấy cái game cùi bắp đó thể nào chẳng bị. Game Anh Hùng được cả thế giới đầu tư phát triển thì không chơi. Tao chơi từ đầu game đến giờ chưa thấy một lần nào gọi là giật chứ nói chi là bị lag.

Đã bảo chuyển qua chơi Anh Hùng đi mà không chịu, chẳng những vừa được chơi game mà còn vừa kiếm tiền được nữa. Bây giờ thấy cảnh sống chung với lag khó khăn thế nào chưa. Ngày mai đi mua mũ trò chơi Anh Hùng về chơi đi, Lazada đang có đợt giảm giá đó, vào bố kéo đi luyện cấp cho. Hehehe…”

Tên bạn thân này của Bảo giọng nói có chút giễu cợt, trêu đùa như đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy. Cũng không quên buông lời dụ dỗ, gạ gẫm Bảo đi vào con đường như hắn.

Tuy nhiên, chàng thanh niên Bảo này cũng không có tức giận gì, vì bạn bè thân thiết với nhau, hắn cũng thường hay trêu đùa như vậy với đối phương không ít lần. Bảo chỉ là đang im lặng để suy nghĩ những chuyện mà thằng bạn thân mình đã nói.

Điều hắn trầm ngâm ngay lúc này chính là những lời mà đứa bạn mình vừa nói, dù sao đối phương nói cũng không phải là sai hoàn toàn. Quả thật chất lượng trò chơi Anh Hùng đã được kiểm chứng từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn bỏ rơi tâm huyết của mình với trò chơi Liên Minh mà thôi.

Hai người trò chuyện hỏi thăm thêm vài câu sau đó thì Bảo cúp máy. Thở dài một hơi, nằm trên giường suy ngẫm, phân vân một lúc giữa lựa chọn có nên rời hay nên bỏ, ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn về tấm áp phích trên tường.

Nơi đó in hình ảnh của một nhóm năm người xếp thành một hàng ngang với dòng chữ [The Alliance] bên dưới. Đây là thứ mà hắn vô tình thấy được ở tiệm sách, trông cũng khá bắt mắt nên đã mang về nhà dán lên tường cho đẹp, đâm ra cũng tò mò tìm hiểu thử tin tức của những người trên tấm áp phích này. Rồi dần dần không biết từ lúc nào, hắn đã trở nên yêu thích bọn họ.

- “Thôi, mai sẽ đập ống heo đi mua mũ trò chơi, để xem Anh Hùng có thật sự hay như lời bọn nó nói không…”

Tên thanh niên này dường như đã đưa ra quyết định sau cùng, thì thầm một tiếng rồi nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.



Cùng lúc đó, rất nhiều người ở khắp nơi trên thế giới cũng gặp tình trạng giống như thanh niên Bảo này. Mạng internet từ lâu đã trở thành một phần thiết yếu, gắn liền với cuộc sống của con người. Thế cho nên chỉ cần nó xảy ra một chút chuyện nhỏ, thôi thì cũng là không thể chấp nhận được rồi.

Vậy mà lần này, mạng internet đã gần như hoàn toàn bị tê liệt. Người dùng không thể sử dụng được bất cứ thứ gì có liên quan đến mạng, điều đó làm cho điện thoại của các nhà phân phối mạng internet réo lên liên tục. Tất cả đều là những cuộc gọi phàn nàn, báo cáo sự cố hay thậm chí là chửi mắng của mấy người dùng quá kích động.

Những tên kỹ thuật viên thì cứ liên tục phải chạy đôn chạy đáo đi kiểm tra từng ngõ ngách trong phòng máy chủ của bọn họ, để xem có con chuột con gián nào đi lộn đường làm tắt nghẽn mạch hay không.

Nhưng hơn hai, ba giờ trôi qua, vẫn không hề có phát hiện được sự việc bất thường nào. Dù rằng mọi công việc kiểm tra thường lệ đã được những tên kỹ thuật viên từ cấp thấp cho đến chuyên nghiệp kiểm tra qua không phải chỉ một lần.

- “Lạ thật, mạng internet vẫn đang chạy bình thường mà?! Luồng dữ liệu vẫn cứ đang chuyển đi như cũ đây, làm sao mà bọn họ lại thông báo không có mạng được chứ?!”

Một tên kỹ thuật viên ngồi trước màn hình máy tính, một tay thì gõ gõ trên bàn phím ảo, một tay còn lại thì liên tục sử dụng màn hình thủy tinh cảm ứng, điều chỉnh và kiểm tra lượng dữ liệu đang lưu thông giữa các máy chủ.

Bọn họ nào có nghĩ được đến khả năng tất cả điện thoại, máy tính, tivi v.v… tất cả những thứ có kết nối với mạng internet ngay lúc này đều đang bị nhiễm phải một con virus ăn trộm thông tin đâu chứ.

Đây chính là tác phẩm của Đình Tấn. Hắn lợi dụng kiến thức vượt thời đại của mình để tìm ra lỗ hổng bảo mật trong những phần mềm hệ điều hành như Android, iOS, BKOS, Tizen, Window v.v…

Sau đó, một đoạn mã độc được hắn ẩn trong một gói tập tin của máy chủ, truyền tải vào các thiết bị của những người dùng đang sử dụng mạng internet.

Không âm thanh, không tiếng động, không có bất cứ sự thông báo nào để người dùng hay thậm chí là những tên kỹ sư phần mềm cao cấp của các công ty lớn, phát hiện ra được bọn họ đã bị lây nhiễm virus.



Bầu trời đang dần dần lộ ra những tia sáng của buổi bình minh, ngồi trong một căn phòng nhỏ ở thành phố Loda, thanh niên hacker Tim ánh mắt chăm chú nhìn lấy những con số dữ liệu đang nhảy lên trên màn hình thủy tinh trước mặt mình.

Gương mặt hắn đã đi từ từ kinh ngạc, đến khó tin và lúc này thì đã trở nên chết lặng đi vì sự kinh khủng của bộ phần mềm nho nhỏ mà Đình Tấn đã giao cho hắn trước đó.

Làm một tên ‘tin tặc’ hắn hiểu rõ khả năng để có thể trộm được thông tin với quy mô toàn cầu và có tốc độ nhanh đến chóng mặt như thế này thì gần như bằng không, hay có thể nói đây quả thật là một ý nghĩ viễn vong.

Nếu như trước đó có ai nói với hắn rằng ‘Có người có thể làm được điều đó’. Chắc chắn Tim sẽ cười vào mặt kẻ đó, chân thành khuyên đối phương bớt hút lá đu đủ hay bớt phát ngôn gây sốc đi.

Thế nhưng là bây giờ thì hoàn toàn trái ngược lại rồi. Tim sẽ không mắng chửi gì, mà hắn sẽ vỗ vai đồng tình với người nói câu nói đó, bởi vì tất cả những chuyện đó đang thực sự diễn ra trước mắt hắn.

Hơn 3 giờ trước Lý Uyên đã hoàn thành thủ tục thu mua lại một khu trung tâm lưu trữ dữ liệu của một công ty tầm trung thuộc lĩnh vực công nghệ.

Tuy rằng phải bỏ ra một cái giá gần như gấp đôi so với bình thường. Thế nhưng nàng cũng vẫn hoàn toàn đồng ý chấp nhận chi trả số tiền đó, để đổi lại có thể lập tức vào sử dụng phòng máy chủ này.

Máy móc tuy rằng đã sử dụng có hơn một năm, thế nhưng tất cả đều vẫn còn rất mới vì được bảo trì thường xuyên, có thể ngay tức khắc đưa vào sử dụng. Thế nên sau khi hoàn tất mọi thủ tục thì Lý Uyên không chần chờ chút nào gọi Tim tới đây.

Cũng may trước đó, sau đợt biến động vì tin đồn xấu do Đình Tấn gây ra, Tim cùng với toàn bộ những người trong đội hacker của hắn, đã được Lý Uyên mời chuyển sang thành phố Loda sinh sống để thuận tiện cho công việc của họ.

Vì thế cho nên thời gian di chuyển từ nơi hắn đang tạm trú đến khu trung tâm lưu trữ dữ liệu này cũng là không quá xa, chỉ mất khoảng 30 phút đường xe chạy. Bất quá, bởi vì lần hành động này mang tính bí mật rất cao, thế nên Tim chỉ có thể thực hiện một mình không thể mang theo đội của hắn.

Bên trong khu trung tâm lưu trữ dữ liệu này có khoảng 2.000 bộ máy chủ với công nghệ máy tính lượng tử tiên tiến nhất ở thời điểm hiện tại. Tim nhanh chóng bắt tay vào khởi động máy chủ. Sau đó liền làm theo như lời của Đình Tấn, cài đặt bộ phần mềm của hắn vào trong đó và bật nó lên, quan sát nó hành động.

Quá trình làm việc bởi vì chỉ có một mình Tim nên cũng không thể quá nhanh được. Mất hơn 1 giờ, hắn mới hoàn thành xong việc khởi động máy chủ. Nhưng đến phần cài đặt phần mềm của thì lại nhanh hơn rất nhiều.

Tính đến thời điểm hiện tại, thời gian đã trôi qua hơn 3 giờ, chỉ còn không đến 2 tiếng nữa thôi thì theo như lời Đình Tấn có nói, bộ phần mềm này sẽ tiến vào quá trình tự hủy.

Tuy là có một chút tiếc nuối, thế nhưng Tim cũng không giữ trong lòng quá lâu. Hắn biết rằng, nếu như giữ bộ phần mềm này lại, lỡ như không cẩn thận để rơi vào tay kẻ xấu thì quả thật là một hậu quả khôn lường.

Tim rất khó để tưởng tượng ra được kết quả mà nó mang đến sẽ kinh khủng như thế nào nếu để một người xấu lợi dụng bộ phần mềm này để đánh chiếm thông tin của những ngân hàng hay những công ty và tổ chức lớn v.v…

Chỉ cần điều này trở thành hiện thực, Tim có hơn 80% chắc chắn, nền kinh tế của một số quốc gia có thể bị cái phần mềm nho nhỏ này đánh thụt lùi trở về hơn 10 năm có thừa.

Nhưng ít nhất là hắn biết rằng, với tổ chức nhà nước hay quân sự của một quốc gia, những nơi chỉ sử dụng một mạng đóng kín, không kết nối với mạng internet thế giới, thì bộ phần mềm này cũng không thể chạm tới được. Vì thế nên khả năng gây ra hậu quả chiến tranh của bộ phần mềm này sẽ rất thấp.

Bất quá chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ để làm Tim cúi đầu bái phục rồi. Càng nhìn những dòng dữ liệu đang chảy xiết về như một cơn lũ quét, lấp đầy vào bộ nhớ của máy chủ, Tim càng thêm khâm phục với tài nghệ của Đình Tấn.

Hắn muốn học được những thứ này, muốn một ngày bản thân hắn cũng có thể làm cả thế giới mạng internet bị chấn động một lần.