Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 108: Địch đuổi tới




“Gâu… Gâu…”

Trong hang động yên tĩnh, tăm tối bỗng dưng vang lên tiếng chó sủa loáng thoáng từ xa. Đình Tấn đang thiêu thiêu ngủ thì lập tức giật mình bật người dậy, Louis nằm bên cạnh cũng phản ứng lại không chậm.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng lay tỉnh David đang ngủ say. Hiện tại vẫn còn là nửa đêm, Louis và David thay phiên nhau gác đêm mỗi người 4 tiếng. Thế nhưng có lẽ David do tinh thần căng thẳng mấy hôm nay không ngủ được, quá mệt mỏi mà ngủ quên lúc nào không hay.

Đình Tấn sau khi được ăn uống và nghỉ ngơi vết thương ở đùi đã khôi phục rất nhiều. Hiện tại hắn đã có thể đi lại được bình thường, trên đùi cũng chỉ còn lại một vết thẹo nhỏ, không quá lâu nữa chắc sẽ lành hẳn. Ba người nhanh chóng thu dọn ẩn dấu đi các vết tích rồi rời khỏi hang động.

Nói về tên ‘Chu ca’, hắn tên thật là Chu Quốc Tường là người chủ trì hoặc cũng có thể gọi là ‘Đại ca’ ở khu phố người Hoa này. Hắn là một tên trùm buôn vũ khí nóng và thuốc phiện, bao bọc bởi một lớp vỏ ngoài thương nhân, nhà từ thiện.

Hắn cấu kết với rất nhiều thế lực, kể cả chính quyền nơi đây đều bị hắn mua chuộc. Có thể nói ở khu vực này, hắn chính là vua.

Đêm qua hắn đã sắp xếp một nhóm người đi theo mình, lại cho thêm một đám chặn các ngõ ngách từ chỗ của hắn đến đường vào thành phố. Nhưng không ngờ Đình Tấn lại chạy trốn vào rừng, tránh thoát mất sự phong tỏa của hắn.

Chuyện này làm hắn rất tức giận, nên đã huy động gần như toàn bộ lực lượng của Hồng Môn Hội dưới tay mình đi lùng bắt bọn chúng. Cũng may đối phương vẫn chưa tiến vào trung tâm thành phố nên mọi chuyện vẫn yên ổn.

‘Đường chủ’, cấp trên của hắn đã ra lệnh cho hắn phải làm tốt vụ này. Hiện tại hắn chỉ mới làm được một nửa, còn một nửa còn lại vẫn đang ngâm nước. Nếu như bị thất bại hắn có thể sẽ mất đi vị trí của mình, thậm chí có thể bị ‘xử’ đẹp.

Chính vì thế nên hiện tại, hắn đã không còn vẻ thong dong như trước nữa. Thay vào đó là bồn chồn, lo lắng đứng ngồi không yên. Nhịn không được hắn mới lấy bộ đàm ra truyền tin.

- “Thế nào rồi? Có phát hiện gì chưa?”

Giọng nói gấp rút, lo lắng rõ ràng. Đây không biết đã là lần thứ mấy hắn hỏi câu hỏi này trong 4 tiếng vừa qua rồi. Bộ đàm lúc này mới truyền lại giọng nói của một tên đàn ông.

- “Báo cáo Chu ca. Vẫn chưa có phát hiện tung tích mấy con chuột nhắt này. Bọn chúng quá giảo hoạt, dùng tuyết lấp lại vết máu cùng với dấu chân làm cho anh em không phân biệt được.

Hiện tại đệ đang dẫn chó săn đến đây lùng bắt, rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Chu ca bình tĩnh cho đệ thêm chút thời gian đi.”

- “Mẹ, thật là phế vật mà. Nhanh tìm cho ta!”

Tên Chu Quốc Tường tức giận mắng một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi ngã ra ghế tự trấn an mình.

Hơn 1 giờ sau, bộ đàm trong tay Chu Quốc Tường bỗng dưng vang lên âm thanh.

- ‘Chu ca, báo cáo. Nghe rõ trả lời.”

- “Nói đi!”

Tên Chu Quốc Tường đang nằm lim dim thì giật mình tỉnh táo lại ngay. Hắn lập tức đưa bộ đàm lên bấm nút trả lời.

- “Đã phát hiện một hang động có vết máu, đội chó săn đang lần theo. Đối phương có lẽ đã bị thương rồi, sẽ sớm bắt lại được thôi Chu ca.”

- “Tốt, cố gắng bắt sống tên cầm đầu. Ta cần thông tin từ miệng của hắn. Nói với mấy anh em, ai bắt sống được đám chuột này ta thưởng cho 100.000$.”

- “Rõ thưa Chu ca!”

Một tên tiểu đệ của Chu Quốc Tường đã phát hiện được hang động nơi mà cả nhóm Đình Tấn đã trú ở thời gian vừa qua. Sau khi báo cáo tình hình xong, lại nghe được có thưởng hậu hĩnh như vậy hắn giọng nói không kìm được hét lên hưng phấn.

Tên Chu Quốc Tường này khi phát hiện Đình Tấn có siêu năng lực thì rất phấn khích và tò mò. Ngồi ở vị trí này quá lâu, cảm giác người bên trên của hắn đã ảnh hưởng rất sâu sắc rồi.

Chu Quốc Tường không muốn có ai ngồi trên đầu hắn mà sai bảo nữa. Hắn luôn mơ tưởng có một ngày bản thân mình sẽ có được sức mạnh để nắm giữ tất cả Hồng Môn Hội thậm chí là làm bá chủ thế giới.

Nhìn thấy siêu năng lực của Đình Tấn làm cho hắn dấy lên một luồng hi vọng. Không tiếc làm trái lại lời của ‘Đường chủ’ mà giữ hắn lại.

Hơn nữa Chu Quốc Tường còn rất thâm độc. Hắn giết chết hết tất cả 6 tên đàn em thân tín đi theo mình ở trong trại mộc đêm qua để bịt miệng không cho tin tức lộ ra ngoài kéo tới những tên tai to mặt lớn khác.

Hiện tại hắn đang trong phòng, sốt ruột liên tục đi qua đi lại chờ tin tức. Một hồi lâu sau, như đã chịu hết nổi hắn xoay người bước ra ngoài, lái xe đi đến khu rừng nơi người của hắn đang lùng bắt Đình Tấn.



Lúc này tại trên một sườn núi, ba người nằm dán sát thân thể lên mặt đất.

- “Đội trưởng, làm sao bây giờ? Bọn chúng bao vây rồi.”

Louis gương mặt lạnh lùng thường ngày lúc này đã tràn đầy lo lắng. Hắn nhìn thấy bên dưới lấp lóe gần cả trăm cái ánh đèn, cùng với tiếng chó sủa inh ỏi thì biết tình thế đã không ổn.

Đình Tấn lúc này đôi chân mày cũng đang nhíu chặt. Hắn lựa chọn lên núi một phần chính là vì sợ đối phương có mai phục trên đường về, một phần còn lại là vì phía bên kia chân núi có đường cao tốc, nhiều người qua lại.

Chỉ cần đến được đó ắt hẳn sẽ hấp dẫn được sự chú ý của người dân, hắn có thể nhờ đó mà đánh động đến bên phía cảnh sát. Đồng thời cũng có thể đi nhờ xe của những người trên đường cao tốc mà trở về trung tâm thành phố.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại huy động người đông như vậy. Ắt hẳn là bí mật về tu luyện kỹ năng trong game có sức hấp dẫn quá lớn với bọn họ rồi.

Đình Tấn âm thầm suy tính, một hồi lâu sau, hắn đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Trầm giọng nói.

- “Giết ra một đường máu. Theo ta!”

Nói xong hắn dẫn đầu hướng về phía ít ánh đèn nhất mà lao tới. Hai người David và Louis cũng nhanh chóng đi theo.

Lúc này ở bên dưới chỗ Đình Tấn đang hướng tới, nói đó có 5 tên Hồng Môn Hội đang dẫn theo một con chó. Chúng mỗi người cầm một cái đèn pin, liên tục lia qua lia lại, quan sát xung quanh như sợ có ai đó xông ra đột kích.

“Gâu gâu…”

Bỗng dưng con chó như phát hiện cái gì đó mà hướng về một bụi cây liên tục sủa lên. Cả năm tên Hồng Môn Hội lập tức giơ súng lên hướng về phía bụi cây nhắm bắn.

“Soạt soạt…”

Bụi cây rung động làm cho năm tên này trái tim như muốn ngừng đập. Theo như những tên trước đó đồn thổi, những người bọn hắn truy đuổi như có ma quỷ đi theo, đồ vật bay lơ lửng bảo hộ họ. Cho nên những tên xã hội đen không sợ chết này cũng có chút run tay với những thứ mà chúng không rõ ràng.

Đình Tấn lúc này cũng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ở đối diện với bụi cây mà năm tên Hồng Môn Hội đó đang nhắm bắn. Hắn thật không ngờ đối phương lại có một con chó, mà con chó này lại nhạy cảm như vậy, nhanh chóng phát hiện ra bọn họ.

Ngay khi nhìn thấy đối phương giơ lên súng hướng về phía mình, Đình Tấn trong lòng cũng hồi hộp thầm hô không ổn. Thế nhưng hắn cũng là không có cách nào, năm cái đèn pin sáng chói đang rọi tới đây, hắn nếu FbhaIPAy di động thì sẽ lập tức bị phát hiện.

David và Louis bây giờ đều đã ở nơi khác không thể trợ giúp cho hắn nữa. Đình Tấn một mình bị kẹt vào thế bí. Hắn híp mắt lại định ra tay trước chiếm tiên cơ thì bất chợt dị biến phát sinh.

Trong bụi cây không biết từ đâu ló ra một con thỏ trắng, sau đó nó dường như hoảng sợ rồi lập tức bỏ chạy. Con chó săn cũng liên tục hướng về con thỏ đang chạy mà nhảy chồm tới, sủa liên hồi làm cho tên đàn ông đang cầm dây xích cổ nó xém chút không giữ lại được.

Sự việc này phát sinh làm năm tên Hồng Môn Hội này thở phào một hơi buông lỏng tay đang nắm súng, từ từ thả xuống. Nhưng không một ai chú ý, có một con dao đang bay lơ lửng gần đó.