Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 38: Kỳ quân




A Bạch, tôi nói rồi, không có em, tôi sẽ chết.

Kiều Dực ngồi trên giường bệnh không nói một lời. Ngoài trời mưa rơi, không quá to, lại thực buồn, phòng không bật đèn, duy độc ánh sáng chiếc đồng hồ điện tử màu lam tĩnh lặng hắt lên tường. Gã trợn tròn mắt không hiểu đang nhìn gì, cuối cùng, gã đứng lên, có chút chết lặng đi vào toilet, dòng nước ấm áp không ngừng tuôn ra, chẳng mấy chốc đã đổ đầy bồn tắm, toàn bộ phòng tắm ngập tràn hơi nước nóng ẩm ướt.

Tinh hần gã rất yếu, chỉ còn sót lại một tia cố kiềm giữ ẩn sâu bên trong, nếu A Bạch chết rồi, gã còn sống để làm chi?

Một nhát dao cứa xuống lưu loát rõ ràng, không chút do dự, rất nhanh, cả bồn tắm bắt đầu nhiễm đỏ, từ hồng nhạt rồi chuyển dần sang sắc đỏ tươi, mùi máu tươi lan tràn, Kiều Dực tựa vào bên cạnh, nhìn chất lỏng càng ngày càng đậm màu, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn, gã nheo mắt lại, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi.

Kỳ thật sống đến giờ, có thể coi như sống đủ, đã từng căm hận sinh mệnh bởi vì Kỳ Quân mà sống động phấn chấn lên, hiện giờ Tống Bạch chết đi hết thảy trở nên vô nghĩa, còn sống, còn ý nghĩa gì?

“Kiều Tứ! Cậu ở đâu? Kiều Tứ!” Ngoài phòng truyền đến tiếng Trần Chí lo lắng gọi, Kiều Dực nghiêng đầu, muốn nói cho hắn biết, tôi tốt lắm, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, tôi đã mệt mỏi quá rồi.

Nhưng gã không phát ra được tiếng nào, như thể không còn hơi sức để nói.

Đột nhiên nhớ tới Tống Bạch từng nói, nếu như không có gã, em ấy sẽ sống yên bình hạnh phúc.

Độ ấm từ đầu ngón tay rút đi từng chút, gã bỗng cảm thấy lạnh quá, giống năm xưa bị chôn vùi dưới lớp núi tuyết, trước mắt là một mảnh trắng xoá, không có mục đích, không có tương lai.

“Kiều Tứ cậu điên rồi!” Cửa phòng tắm bị đẩy ra, cùng với tiếng hét chói tai của Trần Chí, Trương Túc Vũ cùng Lưu Phi cũng chạy vào theo, không ai dám động vào gã, vẻ mặt ai nấy cũng hoảng sợ cùng đau lòng.

Xin lỗi, cả đời này, người mà tôi có lỗi nhất, ngoại trừ Kỳ Quân, chính là ba người…

“Nhị nhi cậu… Cậu đừng hoảng! Mau gọi cấp cứu, cậu! Đệt! Tam nhi mau ra ngoài gọi người đi, mẹ nó có mỗi một bác sĩ thế mà còn té xỉu!” Lưu Phi kéo Trần Chí ra giường bên ngoài, Trương Túc Vũ mặt mày trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, tựa như không thể tin chuyện đã xảy ra.

“Cậu phát ngốc cái gì! Cậu định đợi thi thể cứng ngắc rồi đưa đến nhà hoả táng luôn à!” Lưu Phi nhìn Trương Túc Vũ vẫn không nhúc nhích, nhịn không được tung một quyền, cú đấm này khiến khóe miệng gã nứt ra, Trương Túc Vũ chợt hoàn hồn, đột nhiên chạy đi.

Không phải chưa từng thấy người chết, nhưng, chưa từng thấy anh em thân cận của chính mình chết ngay trước mặt.

Tất cả bọn họ đều im lặng, ngồi yên trước phòng cấp cứu, hai mắt Trần Chí vô thần, rất giống Kiều Dực lúc trước.

“Anh tỉnh táo lại đi! Mẹ nó học y bao năm học học cái mông ấy! Giờ cũng vô dụng!”

“… Đầu Nhi.” Giọng Trần Chí khàn khàn, thậm chí còn nghẹn ngào, mặt mày nhợt nhạt, “Nếu Tống Bạch vẫn không tỉnh lại, phải làm sao bây giờ.”

Phải làm sao bây giờ? Bọn họ biết đến nơi nào tìm một Tống Bạch cho Kiều Dực đây?

Lưu Phi trầm mặc, Kiều Dực đã ngấm độc quá sâu, còn có thể bởi vì Tống Bạch mà tự sát, nhìn dáng vẻ gã rõ ràng là không thiết sống nữa, may mắn lần này cứu được, nhưng chỉ cần gã không chết tâm, ắt có ngày thành công.

“Lại đi tìm Kỳ Quân đi.” Một lúc sau, Trương Túc Vũ bỗng nói, “Năm xưa Kỳ Quân chết, nó chẳng tuyệt vọng sau đó gặp được Tống Bạch sao? Lần này nếu Tống Bạch bất hạnh không sống nổi, vậy thì cứ tìm một người thay thế cậu ta đi, thế giới rộng lớn sẽ tìm được vài người tương tự thôi, tính tình lãnh đạm cao ngạo, bộ dáng sạch sẽ xinh đẹp chút, tôi thấy vậy cũng không khác biệt lắm đâu.”

Lưu Phi nhíu mi, thầm nghĩ rằng quả thật khả thi, dù sao tồn tại một Tống Bạch tiền lệ, hơn nữa Kiều Dực lúc nào cũng ba phần bình thường bảy phân vờ ngớ ngẩn, ai cũng không rõ rốt cuộc gã nhìn thấu hay không, gã có thể coi Tống Bạch là Kỳ Quân, vậy tìm một người vài phần tương tự Kỳ Quân càng khiến gã mơ hồ?

Hai người hợp mưu lại, cảm thấy đó là ý kiến hay, duy độc Trần Chí không nói một lời, hắn nhìn chằm chằm đèn báo màu đỏ, nặng nề nói: “… Khó nói.”

Có lẽ dáng dấp Tống Bạch và Kỳ Quân không giống nhau, nhưng đâu đó quả thực không khác biệt, trên thế giới này lại có mấy Kỳ Quân chứ? Người như cậu ta một người đã là ngoài ý muốn, chẳng lẽ còn có thể có người thứ hai?

Lưu Phi cùng Trương Túc Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, không nói chuyện nữa.

Lần này tình trạng của Kiều Dực rất nguy kịch, nhưng chọn không đúng chỗ, tự sát trong bệnh viện, cấp cứu xem như kịp thời, chết không thành, nhưng tổn hại sinh lực, nằm trên giường một tuần vẫn chưa tỉnh, Trần Chí sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu.

Ngoại trừ suy yếu, còn không nguyện ý tỉnh lại. Bác sĩ chủ trị đã nói vậy.

Không nguyện ý tỉnh lại, chính là đang trốn tránh. Giống Tống Bạch nằm trong phòng ICU cách vách.

Về phần An Kiệt xảy ra tai nạn xe cộ đã bị phong tỏa từ ngày hôm đó, ngoại giới gió êm sóng lặng như cũ, chỉ có một vài báo lá cải đăng ảnh chụp An Kiệt ôm Tống Bạch, vừa mới tung ra đã bị gỡ bỏ ngay lập tức, nhưng từ lúc bản đầu tiên được bán ra chưa đầy nửa giờ, tin tức An Kiệt là gay lan truyền khắp đại giang nam bắc, mà ngập tràn ảnh chụp Tống Bạch bao trùm toàn bộ internet.

Không nên đánh giá thấp miệng mép của lực lượng cư dân mạng, loại tin tức ngầm ám chỉ quan hệ mờ ám giống như virus, không ngừng sản sinh, nhưng không một ai bên trong xuất hiện, một tuần sau nó bắt đầu có xu hướng lắng xuống.

Kiều Dực tỉnh lại vào một ngày dông tố, tia sét hiện lên, gã đột ngột mở mắt, xoay người xuống giường, giật ống kim trên tay rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, trong đêm khuya trên hành lang rất ít người, một cô hộ sĩ đang kiểm tra phòng, vừa ra khỏi một phòng bệnh, nhìn thấy Kiều Dực như kẻ điên chân trần lao đến, trên tay còn nhỏ máu, cô sợ tới mức đánh rơi cái khay trong tay xuống đất, trong đêm thanh tĩnh cả tầng trệt vang lên tiếng loảng xoảng rõ mồn một.

“Kỳ Quân đâu? Em ấy ở đâu? Em ấy ở đâu?!” Kiều Dực túm lấy hộ sĩ, điên cuồng hét.

Trời nổ tiếng sấm, hộ sĩ tái mép, cả người run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, nghe thấy động tĩnh bác sĩ trực ban chạy đến, vừa thấy Kiều Dực, bỗng nhiên đau đầu, “Kiều thiếu! Kiều thiếu sao cậu lại chạy ra đây?”

“Kỳ Quân ở đâu? Em ấy đâu!”

“Cậu … cậu trước tiên bình tĩnh chút đã, cậu ấy… cậu ấy rất ổn, cậu về phòng trước đi, ờm, chủ nhiệm Trần đi đón cậu ta tới thăm cậu rồi, cậu về sắp xếp lại chút đi, cậu ấy lập tức tới đây thôi.”

Kiều Dực sửng sốt, “… Thật chứ?”

“… Thật… Thật mà.” Trán bác sĩ toát mồ hôi hột.

Lừa Kiều Dực về phòng, bác sĩ đau đầu vội gọi điện cho Trần Chí, Trần Chí đã không nghỉ ngơi ba ngày trời lập tức rời khỏi giường, khoác áo chạy đến bệnh viện, đồng thời gọi cho Lưu Phi cùng Trương Túc Vũ, một giờ sau, vài người tập hợp ngoài cửa viện, còn có một cậu thiếu niên thanh tú đi cùng.

Trong nháy mắt đó, Trần Chí cho rằng mình nhìn thấy Kỳ Quân.

Không biết có phải ánh đèn nhập nhằng hay không, ngũ quan cậu ta rất giống Kỳ Quân, đeo một cặp kính mắt, mặc quần áo giống Kỳ Quân năm xưa, cùng một kiểu tóc, cùng một vẻ mặt, an tĩnh đứng ở nơi đó, trách sao thoạt nhìn lại thấy giống hệt một người.

“Cậu ta… cậu ta…”

Uông Dương hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh kia giống như mũi tên, đâm thẳng vào ngực Trần Chí, Trương Túc Vũ đắc ý cười: “Thế nào, có phải rất giống đúng không, ông đây vì tìm cậu ta mà không ngủ vài ngày đấy. Nếu không biết Kỳ Quân đã chết, tôi còn tưởng là cậu ta thật đó.”

Trần Chí sững sờ gật gật đầu.

“Cậu… cậu tên gì?”

“Uông Dương.” Cậu hơi nâng cằm, “Choa là Uông Dương.”

“Đệt! Dặn cậu bao lần rồi! Không được nói giọng địa phương, còn nữa, giọng thấp xuống, choa cái gì mà choa, Kỳ Quân sống ở Bắc Kinh, thế mà biến thành giọng Đông Bắc à! Mẹ nó cậu không nói tiếng Pháp như gió cũng được, nhưng đừng có mà nói giọng địa phương cho tôi nhờ!” Trương Túc Vũ cốc Uông Dương một cái.

Trần Chí nhất thời há hốc miệng.

Lưu Phi dụi thuốc, liếc nhìn Uông Dương, “Đến lúc đó cậu không chỉ nói năng, mặc kệ Kiều Tứ nói gì, cậu cũng không được cãi, biết chưa?”

Uông Dương rất sợ Lưu Phi, ánh mắt chợt yếu xuống, như chú cừu, yếu ớt gật đầu.

“Nhìn xem cậu giống cái dạng gì đi, năm xưa Kỳ Quân nếu có một phân yếu đuối của cậu cũng sẽ không thành nông nỗi như vầy, người như cậu ta cả đời này cũng đừng hòng khiến cậu ta cúi đầu, nhớ chưa! Đừng để ông đây thấy cái vẻ nhút nhát này.”

“Thôi, cậu có thời giờ thì dạy, giờ đi trước đã.” Lưu Phi đi đầu.

Trần Chí vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhìn bóng dáng Uông Dương, lúc cậu ta bất động không nói lời nào quả thật rất giống, nhưng vừa mở miệng chắc chắn sẽ lòi, nhìn phương thức cậu ta đi đường hiển nhiên là bị Trương Túc Vũ tận lực dạy dỗ rồi, nhưng vẫn không đúng, Kỳ Quân đi đường chậm rãi, bất kể góc độ nào cũng cảm thấy vẻ thanh cao khó có thể nói thành lời.

Nói thật, Lưu Phi chưa từng khẩn trương như lúc này, tim nảy lên cổ họng, nhẹ nhàng bước vào, nhìn Kiều Dực ngoan ngoãn ngồi trên giường, dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương, y hoảng sợ, cho rằng Kiều Dực lại phát bệnh, vội vàng hỏi một câu: “Kiều Tứ cậu… cậu có nhớ anh không?”

Kiều Dực ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, sau đó nhếch miệng: “Đầu nhi anh đang đùa tôi đấy hả?”

“Đâu có… Giờ này cậu không ngủ mà chạy lung tung gây họa cái gì hả, mọi người đều bị cậu hại thảm.”

Rồi Trương Túc Vũ tiếp lời ngay: “Mẹ nó về sau đừng có hơn nửa đêm ầm ĩ lên nữa, không ông đây trói cậu lại luôn đó, đỡ đau tim.”

“Đức hạnh! Tôi đây ầm ĩ đến anh à?” Kiều Dực bĩu môi, thoạt nhìn sắc mặt vẫn rất xấu, nhưng thần trí xem như thanh tỉnh, gã nhìn về phía sau Trương Túc Vũ, “Trần nhị đâu, người đâu rồi, bọn họ nói anh ấy đưa Kỳ Quân đến cho tôi mà.”

Một câu này khiến tim Lưu Phi cùng Trương Túc Vũ thót lại.

Hai người trộm nhìn Kiều Dực, có chút hoài nghi rốt cuộc gã đang phát bệnh hay là tỉnh táo thật.

“Cậu ấy ở bên ngoài nói chuyện với Kỳ Quân một lát, lập tức… Cậu làm gì thế! Mau ngồi xuống, không thấy ống kim còn cắm ở trên tay à?!” Trương Túc Vũ nhìn Kiều Dực cả người nhào qua, sợ tới mức dứt khoát bổ đến ấn gã xuống giường, bởi thân thể Kiều Dực quá yếu, giãy dụa tới, giãy dụa lui: “Buông ra! Con mẹ nó anh muốn chết à? Buông tay cho ông!”

“Đầu nhi mau nghĩ cách đi!” Trương Túc Vũ hô một tiếng, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một thân ảnh gầy gò đi vào, nháy mắt ấy, mọi người như thể bị ấn nút tạm dừng.

Kiều Dực nghiêng đầu trợn to mắt nhìn người bước vào, tóc ngắn lất phất tùy tiện buông xuống trán, ánh mắt hơi hẹp dài, đeo một cặp kính, thoạt nhìn vốn nên là tao nhã, chẳng biết tại sao lại mang theo vẻ thờ ơ cùng đơn thuần, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Dực, đứng ở đó, giống như một pho tượng.

“Kỳ… Kỳ… Kỳ…” Kiều Dực há miệng, lại chẳng thể nói nên lời.

Trần Chí đi vào theo, Trương Túc Vũ nhìn Kiều Dực an phận xuống, chậm rãi buông tay, thấy Kiều Dực đột nhiên bật dậy, lúc này ai cũng chẳng kịp ngăn, ống kim trên tay lại bị kéo xuống ngay lập tức, như không có cảm giác gì, gã chân trần chạy tới trước mặt Uông Dương, kéo cậu ta vào ngực.

“Kỳ Quân…”

Hiển nhiên Uông Dương bị dọa sợ, đưa lưng về phía Kiều Dực mặt mũi trắng bệch, mở to hai mắt nhìn Trần Chí, chỉ thấy y ra hiệu bình tĩnh, để gã không hành động thiếu suy nghĩ, cả người cậu ta cứng còng, sững sờ để Kiều Dực ôm.

“Được rồi được rồi, người cũng đến rồi, cậu về giường đã, mang cũng mang đến rồi, chẳng lẽ còn chạy mất, trong khoảng thời gian này cậu ta đều ở cùng cậu, cậu cứ ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, đừng suy nghĩ miên man nữa.” Lưu Phi nháy mắt với Trần Chí, mấy người vội vàng giỗ Kiều Dực lên giường, Trần Chí thật cẩn thận truyền nước cho Kiều Dực lần nữa, nghiêng đầu là có thể nhìn rõ Kiều Dực mang ánh mắt mê luyến không e dè nhìn chằm chằm Uông Dương.

“Cậu phải ngoan ngoãn, có vậy Kỳ Quân mới bớt lo, cậu cũng biết, thân thể cậu ấy không tốt, cậu mà ầm ĩ lên, tất cả mọi người ngủ không ngon giấc, đến lúc đó cậu ấy lại sinh bệnh thì làm thế nào, chẳng phải cậu sẽ đau lòng à.” Lưu Phi hợp tình hợp lý khuyên nhủ, Kiều Dực do dự một chút, sau đó gật gật đầu.

Uông Dương vẫn chẳng nói câu nào, cậu ngồi bên cạnh, tùy ý Kiều Dực nắm tay mình, ngón tay nhảy múa ở lòng bàn tay cậu, cảm giác ngưa ngứa khiến cậu buồn cười, nhưng bầu không khí quỷ dị này lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi, ánh mắt nhịn không được toát ra vẻ sợ sệt.

“Kỳ Quân, em sẽ không đi nữa, có đúng không.”

Uông Dương hé mồm định nói gì, thì thấy Trần Chí lừ mắt, nhất thời đem lời nói nuốt vào bụng, nghe lời Trần Chí dặn, cúi đầu một câu cũng không nói, đồng thời lòng thầm buồn bực, không phải nói hiện tại cậu sắm vai người yêu kẻ điên này à? Sao lại coi cậu như kẻ địch mà đối đãi chứ, đây là nội dung vở kịch gì vậy.

Ngoài ý muốn Kiều Dực không tức giận, giọng gã vẫn dịu dàng vô ngần: “Chúng ta cứ như trước đây vui vẻ sống qua ngày, em muốn làm gì cũng được, muốn đi đâu cũng có thể, tôi sẽ đối với em thật tốt, chỉ cần em đừng đi.”

Giọng nói của gã nghe cực kỳ bi thương, Uông Dương nhịn không được trộm giương mắt nhìn gã một cái, thấy hai mắt gã gần như vô thần, giống như đang nhớ lại gì đó, nhìn cậu, hoặc như đang nhìn một người khác, sự bi thương này như thể lây nhiễm được, tim của cậu không khỏi mềm nhũn, thấp giọng đáp lại một câu: Ừ.

Kiều Dực dừng tay lại, cả người run lẩy bẩy, gã cầm lấy tay Uông Dương, hai hàng lệ lập tức chảy xuôi, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn gã, chợt nghe Kiều Dực khẽ thì thào: “Vậy thì tốt… vậy thì tốt quá.”

Bọn họ hoàn toàn phân không rõ rốt cuộc Kiều Dực khỏe hay bệnh nữa, Uông Dương ngồi ở một bên tùy ý để Kiều Dực cầm tay, gã ngoan ngoãn nằm trên giường, sau đó nói: “Em kể chuyện cho tôi đi, lần trước em còn chưa kể hết.”

“Hả?” Vô tình, Uông Dương thốt ra.

May mắn chỉ là một từ, hơn nữa giọng nói rất thấp, Kiều Dực không nghe thấy, gã nhắm mắt nhớ lại nói: “Lần trước em kể rằng tân nương tiểu hoàng tử bị tráo đổi, sau đó chàng kết hôn cùng với tân nương giả, sau đó chàng ta đã làm gì?”

Làm gì là làm gì? Rốt cuộc anh ta đang nói cái gì? Uông Dương ngẩn người nhìn Kiều Dực, chợt nghe thấy gã thì thào tự nói: “Chàng ta phát hiện thì ra tân nương là giả, cho nên chàng đi tìm tân nương thật, tân nương của chàng không xinh đẹp bằng tân nương giả, nhưng chàng chỉ thích tân nương thật sự của mình, chàng không muốn một ai khác.”

Dần dà, tiếng gã yếu đi, Uông Dương nhìn gã một cái, hình như đang ngủ, dáng vẻ điềm tĩnh mà dịu ngoan, một chút cũng không giống như lời bọn họ nói cho cậu biết.

Lúc Uông Dương đi tới cả đám Trần Chí đang đứng ở hành lang, vẻ mặt thâm trầm, bởi vì bệnh viện cấm hút thuốc, Trương Túc Vũ ngậm một điếu thuốc trên miệng, nhịn được một lát, vẫn nói rằng: “Tôi ra ngoài hút một điếu.” Sau đó xoay người bước đi.

Lưu Phi thở dài, nói với Trần Chí: “Người này sẽ do cậu dạy, năm đó cậu tiếp xúc với Kỳ Quân nhiều nhất, nên cậu biết phải làm thế nào.”

Yên lặng gật đầu, Trần Chí nhìn Uông Dương từ trên xuống, lúc này mới quan sát cẩn thận hơn hòng tìm ra sự khác biệt, Kỳ Quân so với Uông Dương còn gầy hơn chút xíu, vóc dáng cũng cao hơn một ít, ánh mắt Uông Dương thật ra khá là tròn, nhưng bị kẻ vẽ dài quá, rồi lại đeo kính mắt, thoạt nhìn vẫn rất giống, hơn nữa sống mũi Kỳ Quân hơi cao, nhưng là đánh bóng bằng phấn vẫn có thể miễn cưỡng che giấu.

“Chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.” Trần Chí nói.

Thực ra nội tâm Uông Dương rất giao động, mấy ngày nay bị Trương Túc Vũ lôi đến lôi đi học thói quen của cái người tên là Kỳ Quân cũng đã đủ mệt, giờ lại gặp Kiều Dực, cậu càng không hiểu ra làm sao.

Trần Chí rót một chén nước cho cậu, nhìn cậu nhu thuận ngồi một bên, bộ dáng cả người lẫn vật vô hại, quả thực giống như chú cừu non, trộm đánh giá hắn, lại sợ tới mức cúi đầu.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai… Hai mươi bốn.”

“Người ở đâu?”

“Liêu Ninh.”

“Cần cậu làm gì Tam nhi đã nói với cậu rồi chứ.”

“Tam nhi?”

“Trương Túc Vũ, người đưa cậu tới ấy.”

“A… phải, chính là, chính là đóng giả cái người gọi là Kỳ Quân ấy, phải không?” Uông Dương có chút sợ hãi nhìn Trần Chí, cảm thấy ánh mắt người này thực đáng sợ, thấy hắn đột nhiên không nói gì, sợ sệt hỏi: “Không đúng à?”

“Đúng.” Trần Chí buông bút trong tay, đi tới, vươn tay tháo mắt kính của cậu, Uông Dương sợ tới mức lùi ra sau, “Cậu không bị cận nhỉ.”

“Không…”

Hắn đột nhiên áp sáp đến, bắt đầu quan sát cẩn thận mặt mũi Uông Dương, đối với khuôn mặt bất thình lình phóng đại trước mặt mình, Uông Dương đỏ bừng cả mặt, cậu tuyệt đối là đàn ông bình thường, nhưng vẫn khó mà thích ứng khi bị một người đàn ôn anh tuấn nhã nhặn nhìn chăm chú, mồ hôi lạnh bất chợt tuôn ra, run run rẩy rẩy nói: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Hừ.” Trần Chí hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng thẳng, tay cắm vào túi áo theo thói quen, vẻ mặt lạnh lùng: “Trang điểm không tồi, nhưng thần thái không đủ, ánh sáng đầy đủ có thể phân biệt kỹ càng, vẫn nhìn ra được.”

Uông Dương vô tội chớp mắt mấy cái, dù sao cũng đâu phải cùng một người, giống tới mức có thể khiến người ta phải đi hỏi thầy Kỳ một chút xem có phải ông từng vứt bỏ một đứa con trai không đấy, hắn còn muốn thế nào nữa.

“Thôi vậy, mấy ngày nay cậu đừng nói gì trước mặt Kiều Tứ, mặc kệ cậu ấy có nói gì, cậu cũng không được để ý đến nó, tôi sẽ thu xếp chương trình học cho cậu, cậu bớt chút tâm tư học đi, Kỳ Quân đọc rất nhiều sách, chỉ cần tùy tiện nói gì đó cũng khác cậu rồi, cậu cũng không thể cứ như vậy không nói năng gì cả đời được, nếu không sớm muộn gì sẽ bị nhận ra.”

“Ờm… Thực ra, tôi cũng không rõ ràng lắm, chính là… tôi cảm thấy cái anh Kiều Dực kia anh ta, anh ta… có khả năng biết tôi không phải Kỳ Quân kia.” Im lặng một hồi, Uông Dương quyết định nói ra cảm giác của mình.

Trộm nhìn Trần Chí, thấy mắt hắn sa sầm, tựa như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau, hắn đi tới phía sau bàn làm việc, chống cằm như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu ấy không nói rõ ra, cậu cứ diễn cho tôi.”

“Hở.” Uông Dương cảm thấy mình gặp phải đám người điên rồi, lại là một đám điên có tiền không có chỗ tiêu, mới có thể dùng số tiền lớn như vậy bảo mình sắm vai một vị đương sự căn bản là một người khó mà tin được, sau đó mọi người cùng nhau giả ngu, đây là thú vui mới của mấy kẻ có tiền sao?

Tầm hơn năm giờ, Trần Chí dẫn cậu quay trở lại phòng Kiều Dực, lúc ngang qua phòng ICU lầu sáu, nhìn thấy một người đang đi tới đi lui, sắc mặt người nọ cực kém, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, chắc hẳn đã vài ngày rồi không được nghỉ ngơi, vẻ mặt hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy hai người bọn họ cả người bỗng cứng lại, há to miệng dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

( Ồ! Thì ra anh Đào cũng quan tâm lo lắng cho An Kiệt vãi ra, ko có tình cảm là dối thôi nhỉ?:)))

Ba người cứ như vậy mà đối mặt, thậm chí Uông Dương có chút buồn bực bọn họ muốn nhìn như vậy bao lâu, một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng nói khàn khàn: “… Tiểu Quân?!”

Tiểu Quân? Là đang gọi mình ư?

Không chờ Uông Dương phản ứng lại, Đào Thanh Bình đã lao người tới, bắt lấy tay cậu cặp mắt trừng lớn, “Em… em vẫn còn sống?”

“Tiên… Tiên sinh, tôi… tôi nghĩ… tôi nghĩ anh nhận lầm rồi.” Uông Dương hơi lắp bắp, cuộc nói chuyện chợt lâm vào kỳ dị.

Đào Thanh Bình sửng sốt, nếu Uông Dương không mở miệng, chỉ cần đứng ở nơi đó thoạt nhìn quả thật giống hệt Kỳ Quân, vấn đề là…

“Cậu là…”

“Đào tiên sinh, trước tiên phiền anh có thể buông tay ra được chứ?” Trần Chí đi tới, đẩy kính mắt, “Cậu ta không phải Kỳ Quân.”

“Tôi nà Uông Dương.”

Một cái xem thường bắn tới, Uông Dương căng thẳng, “Tôi… Tôi là Uông Dương, đại dương mênh mông biển rộng mênh mông.”

Nhíu hai hàng lông mày, Đào Thanh Bình vẫn có chút không dám tin, nhưng giọng nói cùng vẻ mặt kém Kỳ Quân nhiều lắm, anh lui về phía sau một bước, tỉnh táo lại, “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi kích động một chút.”

“Không sao, còn phải nhờ Đào tiên sinh có thể phối hợp nhiều hơn nữa, gần đây cảm xúc Kiều Tứ không tốt lắm, chúng tôi không thể xuất ra hạ sách này, hy vọng anh có thể thấu hiểu.”

Đào Thanh Bình vẫn đang đánh giá Uông Dương, càng nhìn càng khó tin, sau đó ngây ngốc gật gật đầu.

Nheo mắt nhìn bóng dáng Uông Dương rời đi, Đào Thanh Bình trầm mắt, Uông Dương?