Lúc Kiều Dực đi lựa xe trên đầu còn quấn băng vải, một đám người nhìn gã như nhìn người ngoài hành tinh, lòng thầm nói, cái kẻ hại Kiều Dực chắc lúc này đang ở nhà hoả táng hay trực tiếp bị nghiền xương thành tro rồi?
Bấy giờ A Bạch vừa vuốt lông Tiểu Bảo, vừa hắt hơi một cái rõ mạnh.
“Kiều… Kiều Dực!” Giữa trưa Hoàng Viễn vừa mới ăn cơm xong chợt nghe thấy ông chủ gọi điện qua bảo cậu ta nhanh chóng trở về, hoá ra là Kiều Dực muốn tới ngắm xe, Hoàng Viễn nhớ lại buổi tụ họp hai ngày trước, vừa nghĩ tới năm xưa Kiều Dực giờ vụt đổi thay biến thành Thái tử, cậu ta cảm thấy không thể tin được, bước về phía trước, “Đầu cậu làm sao thế?”
Kiều Dực đi đến một chiếc xe thể thao mới nhất, thoải mái nói: “Vợ tôi đánh đó.”
“Hả?!” Một đám người rớt cằm.
“Mua chiếc xe cho em ấy bồi tội.” Kiều Dực tiếp tục nói.
Mọi người…
Đó là cô vợ gì mà dũng mãnh vậy chứ! Hở ra là đánh mém chết, xem ra chẳng nể mặt chút nào, thế mà chưa bị Kiều đại thiếu gia xử, lại còn mua xe bồi tội?
Suy nghĩ của kẻ có tiền người bình thường chẳng thể hiểu nổi, vì thế mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, yên lặng theo sau Kiều Dực, hầu hạ tốt vị tổ tông này, gã mua con xe xịn nổi tiếng kia, về sau chẳng phải phất à, huống hồ ông chủ nhắc nhở, người này chớ có đắc tội, người khác muốn tặng lễ đều tìm không thấy lý do, lúc này gã tự mình đến, ngay cả tặng con xe đó cũng là chuyện vô cùng tốt.
“Chị dâu thích loại xe nào nhất? Gần đây chúng tôi nhập toàn xe rất nhiều cô gái thích đó, nếu không để chị dâu nhìn thử xem?” Hoàng Viễn nói.
Kiều Dực nhăn mày, “Con gái thích?” Lắc đầu, “Vậy chắc em ấy không thích, em ấy xoi mói lắm…”
Mấy người đi theo Kiều Dực một vòng, mãi chưa thấy vừa lòng, đột nhiên Kiều Dực nghĩ ra trước đây Kỳ Quân từng nói đường cong Porsche rất không tồi, lúc này mới phất tay, trực tiếp gọi điện thoại bảo người ta đặt một chiếc Cayenne mới vừa lòng vui vẻ chạy đi xem.
Vừa nói một tiếng, buổi tối đã nhận được xe, Kiều Dực chú tâm đặt chiếc chìa khóa xe vào một chiếc hộp xinh xắn, gói gém đẹp đẽ mới mang về nhà, thầm nghĩ đến lúc đó không biết Tống Bạch sẽ có biểu cảm thế nào, kinh ngạc? Vui mừng?
Tuy nhiên bạn học Kiều Dực không ý thức được một điều rằng, cho dù là phim truyền hình hay phim hoạt hình, phần đầu có vẻ càng hay thì kết quả càng đi ngược lại.
Cho nên khi gã vừa mở cửa ra, thỏa lòng tung tẩy tiêu sái vào nhà, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tuy bình thường Tống Bạch ở trong phòng rất an tĩnh, song Kiều Dực là ai, hẩy hẩy cái mũi là có thể ngửi thấy mùi Tống Bạch, từ lúc bước vào cửa gã đã bắt đầu nhận ra, không có Tống Bạch!
“Fuck!” Kiều Dực nhịn không được văng tục, hộp quà trong tay bị nắm bẹp, gã chạy nhanh lên lầu, vừa chạy vừa mắng: “Mẹ nó tốt nhất đừng để tao bắt được, ông đây không thể không làm thịt mày!”
Rầm một tiếng đẩy cửa ra, Tiểu Bảo ghé vào giường Tống Bạch nhảy dựng lên, nhìn thấy Kiều Dực hùng hùng hổ hổ, biết chẳng lành, thế là chạy biến mất, Kiều Dực càng nhanh hơn, tóm nó lên như thể trút giận, ném thẳng ra ngoài.
Tiểu Bảo đối với việc này đã quá quen thuộc, bị ném nhiều thành quen, còn luyện ra một thân điệu nghệ, lộn trên không một vòng như Ninja, sau đó hung hiểm rơi xuống đất, cực kì đắc ý meo một tiếng, vừa thấy Kiều Dực trầm mắt, liền lúng túng lủi mất, mèo khôn phải biết tránh cái tai trước mắt! Meo~
Hung hăng gạt toàn bộ đồ vật trên bàn xuống, gã vừa mắng vừa bấm số di động Tống Bạch, tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, lật cái chăn lên, điện thoại bị Tống Bạch vứt trên giường.
“Mẹ!” Gã ném luôn chiếc điện thoại ra xa, ngay cả màn hình cũng bị vỡ nát.
Lôi máy tính ra, Kiều Dực bật định vị, đặt phạm vi thu hẹp lại trong mười thước, nhìn điểm đỏ trên màn hình chớp chớp, đáy mắt Kiều Dực đọng vẻ lo lắng.
Tống Bạch không hay biết mình bị chiếc đồng hồ trên tay bán đứng.
Cậu luôn cho rằng Kiều Dực phái người theo dõi mình, kỳ thật không hẳn vậy, Kiều Dực phái người theo cậu, nhưng gã không an tâm, bí mật đem chiếc đồng hồ của Tống Bạch đi xử lý một chút.
Từ sau lần Tống Bạch cắt cổ tay, để lại một vết sẹo dữ tợn, cậu gần như không bao giờ tháo nó ra, thuận tiện cho Kiều Dực ra tay.
Kiều Dực cầm máy định vị rồi túm lấy chùm chìa khóa ra khỏi nhà, ở trên xe gã không ngừng nghĩ, nếu để ông đây nhìn thấy em cùng ai một chỗ, xem lần này tôi chỉnh em thế nào!
Quẹo trái rẽ phải đi vào làng chơi, nơi mà toàn những thành phần phức tạp môi trường rối loạn, Kiều Dực vừa mắng, vừa đỗ xe, liền thấy có người vây quanh xe gã hô lên: “Ôi đệt! Ở đây có cả Bentley Continental GTC kìa!”
Kiều Dực đen mặt xuống xe, vài thiếu niên đầu tóc loè loẹt, ước chừng tầm tuổi Tống Bạch, nhưng Kiều Dực chẳng ưa nổi, gã vẫn tương đối thích dáng vẻ sạch sẽ của Tống Bạch, đóng như đập cửa xe, hung hăng xuyên qua đám người, xông thẳng vào một quán bar.
Tiếng la hét chói tai ập đến, Kiều Dực nhổ toẹt một cái, đẩy đám người ra, không ngừng nhìn xung quanh, ngay sau đó thấy được Tống Bạch yên tĩnh như kẻ ngoại tộc.
Cậu ngồi trước quầy bar, biếng nhác cầm một ly rượu, một tay chống cằm, trên người mặc chiếc sơ mi mỏng nhạt màu cùng chiếc quần xám đơn giản, hai chân giao nhau, mặt mày nhàn nhã thoải mái, cậu nghiêng đầu nói chuyện cùng một thằng nhóc, Kiều Dực nhớ rõ nó, chính là người mà Tống Bạch nhặt về!
Mới vừa thấy Tống Bạch thoáng chốc cơn giận đè xuống một chút lập tức vọt lên gấp bội, Kiều Dực nhanh chóng vọt tới, giơ chân đạp một cước, đá Trình Gia Khởi lập tức ngã xuống đất.
Quán bar ồn ào bất chợt yên tĩnh lại.
“Này này này! Anh kia! Đến gây sự hả?!” Cậu pha chế kêu lên, vội lách khỏi quầy bar, có người thấy tình thế không ổn nhanh chóng chạy đi gọi quản lí.
Tống Bạch quay đầu lại vừa thấy Kiều Dực, mặt thoắt trắng, vừa mới đứng lên thì thấy Kiều Dực còn chưa thỏa, xông lên đánh người tiếp.
Đúng lúc đó Kili vọt lên, thừa dịp Kiều Dực không chú ý, vung một quyền đánh qua, thuận tay kéo Trình Gia Khởi lên, “Jey cậu không sao chứ!”
Trình Gia Khởi đỡ tay, vừa rồi nó đụng phải cái ghế bên cạnh, chắc là trật khớp rồi, liếc mắt đã nhận ra Kiều Dực, nó đưa tầm mắt lên người Tống Bạch.
Kiều Dực vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, nhe răng, ánh mắt hung ác như sói, trực tiếp xem nhẹ Kili, gắt gao trừng Trình Gia Khởi, “Mẹ nó người của ông mày mày có thể động vào à?”
Tống Bạch tiến lên, “Kiều Dực anh điên đủ chưa!”
“Chưa đủ!” Kiều Dực khó thở, không lựa lời mà mắng: “Ông đây bị em đánh vỡ đầu, nằm viện hai ngày còn em làm gì? Lấy tiền của ông đây bao trai hả, cắm sừng cho tôi hả? Em…”
Chát! Tống Bạch cả người phát run, vung tay tát, cắn răng: “Kiều Dực anh nói gì?!”
Đột nhiên nhận ra lời mình nói có chút hồ đồ, nhưng lời nói ra chẳng thể thu lại, hai mắt Kiều Dực đỏ lên, cả giận: “Em dám đánh tôi! A Bạch em lớn gan ha! Em còn dám xạo em cùng nó không có gì! Mỗi ngày em với nó cùng ăn cùng ở, trong nhà điều kiện tốt như vậy em không muốn, muốn cùng nó ở cái phòng rách nát đó…”
Không nói hai lời, Tống Bạch xoay người bước đi, lại bị Kiều Dực túm chặt lấy, ánh mắt gã sa sầm: “Bị tôi nói trúng rồi hửm?”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh hết.” Tống Bạch dùng sức vung tay, chẳng thể thoát.
“Thế cùng thằng ôn kia có cái để nói hả?????? Tống Bạch, đừng để tôi tìm được chứng cớ, nếu không ông đây…”
“Vậy chờ anh tìm được chứng cớ lại nói!” Tống Bạch cắn môi rớm máu, tức giận rống lên.
Cả một vòng người vây quanh, líu ríu bắt đầu bàn luận xem có chuyện gì xảy ra, ngay sau đó quản lí tới cùng một đám người theo sau, vừa nhìn thấy tình huống này, mặt mày khó chịu tiến lên: “Thưa ngài, xin hỏi ngài tới có chuyện gì?”
Kiều Dực trừng Tống Bạch, không để ý tới y.
Quản lí nheo mắt, khoát tay, “Chắc hẳn ngài không biết nơi này là đâu, đến đập phá e là không tốt.” Dứt lời, vài người xông tới.
Tống Bạch ánh mắt lạnh lùng, nói với Trình Gia Khởi: “Chuyện ngày hôm nay tôi thật xin lỗi.” Ngay sau đó dùng sức gỡ tay Kiều Dực, nhưng sức tay Kiều Dực quá lớn, nắm đến mức tay cậu ứ máu.
“A Bạch, chớ chọc tôi.” Tiếng Kiều Dực rất thấp, là dấu hiệu trước khi bùng nổ.
Người của quán rượu thấy Kiều Dực hoàn toàn không đặt bọn họ vào mắt, vài tên nhìn nhau liếc mắt, theo đó lại gần, mỗi người một bên áp chế Kiều Dực, “Xin lỗi ngài, phiền ngài cùng chúng tôi ra phía sau nói chuyện.”
“—— Cút!” Kiều Dực không rời mắt khỏi Tống Bạch, tay đối kháng lại động tác của bọn họ, đá gót chân một cước, hai người kia không ngờ Kiều Dực làm ra động tác đó, một gã không đề phòng va vào cạnh quầy Bar.
“… Khoan đã.” Trình Gia Khởi đứng dậy, “Thật có lỗi quản lí, anh ta … anh ta là bạn tôi, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Ngay tại lúc Kiều Dực động thủ, Tống Bạch được tự do, chẳng hề nghĩ ngợi chạy ra ngoài, Kiều Dực tức giận đấm tên bên cạnh hai cú hung ác rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Sắc mặt viên quản lí cực kì khó coi, định giơ tay gọi người, Trình Gia Khởi liền thấp giọng nói: “Anh ta chính là Kiều Dực, anh có biết đại thiếu Kiều gia.”
Y mà biết Kiều Dực kia là Kiều Dực nào thì còn phải nói chắc! Thành Bắc Kinh này có thể khiến người ta vừa yêu vừa hận thì chỉ có một người!
Vừa ra khỏi cửa Kiều Dực bắt gặp vài cậu thiếu niên gặp phải lúc xuống xe, Tống Bạch đang bị bọn chúng quấn, vài đứa hình như từng quen Tống Bạch, Tống Bạch vẻ mặt im lìm, cau mày muốn tránh thoát, chỉ trong chớp mắt nhìn thấy Kiều Dực đi tới, cả người còn kém không nhảy dựng lên.
“Bây giờ em muốn đi đâu? Trở về cái phòng tồi tàn kia hả? Có tin ngày mai tôi gọi người đốt trụi nó hay không.” Kiều Dực châm chọc nói, mặt mày âm trầm dữ tợn.
Tống Bạch bực bội, một thiếu niên bên cạnh vừa thấy là Kiều Dực, kinh ngạc nói: “Mày quen thằng kia à? Siêu đại gia á!”
Tống Bạch rất muốn hét to một câu “Ông không biết!”
Ánh mắt Kiều Dực gần như muốn ăn sống nuốt tươi khiến người xem phát lạnh, gã không nói hai lời áp chế Tống Bạch ra xe, lưu lại vài người đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Nhét Tống Bạch vào xe, Kiều Dực trực tiếp đè lên, chỉ vào đầu mình: “Một cú kia của em nếu không đập chết ông đây, vậy đừng hòng thoát khỏi ông đây! Nói cho em biết, lần sau ra tay hung ác một chút, đưa vào bệnh viện rồi, ông đây chẳng chết, đời này em cũng đừng hòng rời đi!”
“Tôi thực hối hận.” Tống Bạch lạnh lùng nói.
Kiều Dực cười nhẹ một tiếng, âm hiểm khiến người khác phát lạnh, “Tôi biết, nhưng vô dụng thôi A Bạch, tôi mạng lớn, trải qua bao chuyện thế nhưng tôi lại chẳng chết, đời này em nhất định không thể thoát khỏi tôi.” Đoạn hôn lên khoé miệng cậu, “Em là của tôi, của tôi vĩnh viễn.”
“… Đồ điên.”
Kiều Dực cười khặc khặc, trong khoang xe thần kinh trở nên nhạy cảm khác thường, áp sát lên người Tống Bạch, tay trượt xuống, “Có phải em cảm thấy tôi không dám chạm vào em đúng không?”
“Kiều Dực! Nếu anh dám làm thế thì cứ thử mà xem!” Tống Bạch hét lên, những ký ức không thể chịu nổi giống như rác rưởi tích tụ trong đầu, khiến cậu buồn nôn, khiến cậu ghê tởm.
“A Bạch, không phải tôi không dám, là tôi đau lòng em, tôi yêu em, cho nên tôi sợ em khó chịu, tôi đây là luyến tiếc.” Tiếng Kiều Dực dịu đi không ít, “Ở nơi này, em khó chịu, so với em tôi càng khó chịu hơn.”
Chỉ vào vị trí trái tim, Kiều Dực chợt ảm đạm, gã ngồi xuống, khởi động xe, dọc đường đi hai người không nói một lời.
Vừa về đến nơi, Tống Bạch mở cửa ra ngoài, Kiều Dực cho rằng cậu muốn chạy trốn, ngay cả chìa khóa cũng không rút chạy ra ngoài, lại phát hiện Tống Bạch ngoan ngoãn vào phòng, lúc này mới không lên cơn nữa.
Kỳ thật đi cả đoạn đường cảm xúc lắng đọng lại phần nào, lý trí Kiều Dực khôi phục phần nào, cả ngày nay gã dốc lòng nhiệt tình chọn quà cho Tống Bạch, kết quả về đến nhà lại chẳng thấy ai, tìm được người lại chứng kiến cảnh người ta đang cùng người khác truyện trò vui vẻ, ( A Bạch chưa từng cười như vậy với gã) nhất thời nổi nóng, mới nói ra những lời vô sỉ không nên nói như vậy, hiện giờ nhìn Tống Bạch ngoan ngoãn ở nhà, tâm tình bình tĩnh lại không ít.
Tống Bạch vừa vào cửa liền leo lên lầu, Kiều Dực biết trong lòng cậu không thoải mái, nhưng chuyện đó cũng phải trách cậu ra ngoài không nói với gã!
Đi đi lại lại hai vòng ở dưới tầng, Kiều Dực khẽ cắn môi, thôi, lần này không so đo với em đó! Nghĩ vậy, cúi người nhặt lên hộp quà bị gã ném trên mặt đất, tháo chiếc vỏ hộp bên ngoài bị gã nắm biến dạng, áng chừng trong tay rồi xoay người lên lầu.
Kiều Dực tìm không thấy Tống Bạch trong thư phòng nghĩ rằng cậu lại chạy trốn, cả người tức giận suýt chút nữa phá nát cả phòng, vừa lẩm bẩm muốn đốt cái phòng rách kia, vừa đi ra, chợt nghe thấy tiếng động ở gian phòng mà trước kia Tống Bạch ở.