Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 17: Lịch sự tra hỏi




Sáng sớm trời còn chưa tỏ, tiếng đập cửa vang lên dồn dập, Tống Bạch đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng người lầu trên mắng: “ Tầng dưới bé chút! Mẹ nó có để cho người ta ngủ không thế!”

Ló đầu ra, thì ra là cửa phòng cậu.

Trình Gia Khởi đầu bù tóc rối, mặt mày cau có, mở cửa xoạch một phát, đập vào mắt nó, là ba gã cảnh sát.

“Xin hỏi Tống Bạch có đây không?” Một tên cảnh sát mặt vuông xuất ra giấy chứng nhận, nghiêm túc hỏi.

“Là tôi, xin hỏi...” Tống Bạch tiến lên trả lời.

“Chào cậu Tống, hiện tại có một án dân sự, có người báo với chúng tôi rằng cậu đã đột nhập trộm cắp, mời cậu phối hợp với chúng tôi trở về điều tra.”

“Cái gì?”

Còn chưa kịp hiểu, hai người còn lại đã giải Tống Bạch xuống dưới lầu.

Trình Gia Khởi còn đang duy trì động tác ngơ nghếch, đợi nó hồi thần, Tống Bạch đã bị nhét vào xe cảnh sát.

“Ê! Này!”

Tên mặt vuông đột nhiên ngẩng đầu nhìn nó, sau đó đưa ra động tác đừng lên tiếng, lập tức chui vào xe, rời đi không tiếng động.

Đột nhập ăn trộm?!

Chân Tống Bạch còn đang đi dép lê, hiển nhiên còn chưa hiểu tình huống ra làm sao, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, “Xin hỏi là ai báo án?”

Bên trong xe im lặng, ba người đều tỏ như không nghe thấy, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Biết mặc cho mình có nói gì thì bọn họ cũng sẽ không tiết lộ, Tống Bạch chẳng buồn phí võ mồm nữa, vừa ngồi xuống, lập tức một ý niệm lóe lên trong đầu, là Kiều Dực!

Tống Bạch trực tiếp bị dẫn tới phòng thẩm vấn, vừa vào đã thấy Kiều Dực vắt chân ngồi trên ghế, cặp mắt sung huyết.

“Em chạy đi, chạy nữa đi, thử xem ông đây có đánh gãy chân em hay không.” Kiều Dực đột nhiên tiến tới, Tống Bạch đứng thẳng tắp, tên mặt vuông phía sau gật gật đầu với Kiều Dực, hỏi: “Có cần tra khảo không?”

Kiều Dực nheo mắt, lui lại về phía sau ngồi xuống ghế, khoanh tay, chân mày cau lại: “Anh cảm thấy cậu ta dám làm bậy sao?”

“Dạ dạ dạ.” Mặt vuông đón lời, sau đó đẩy Tống Bạch, “Qua kia.”

Mày Tống Bạch đã nhăn thành quả núi nhỏ, cậu bước hai bước, tốc độ hơi chậm, tên mặt vuông sợ kẻ âm hiểm kia nương điểm ấy mà sinh chuyện, theo bản năng đẩy một cái khiến cậu lảo đảo.

Sắc mặt Kiều Dực bỗng trầm xuống, nhưng gã không nói gì, mắt nhìn Tống Bạch Đã lâu rồi, gã chưa từng để tâm đến Tống Bạch như vậy, lại chưa từng tỏ ra vờ không để tâm chút nào như thế.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Bạch không nói lời nào, Kiều Dực cũng trầm mặc, vẻ mặt gã có phần dữ tợn, nhìn chằm chằm Tống Bạch tựa như muốn ăn sống nuốt tươi cậu, trái lại Tống Bạch bình tĩnh không giống kẻ phạm tội, như cùng bạn bè uống ly trà chiều, cậu bình thản nói: “Anh muốn thế nào?”

Kiều Dực cắn răng, mất một lúc mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, “Tạm tha cho em một lần này, không được phép có lần thứ hai.”

“Đúng là không có lần thứ hai.” Tống Bạch nghiêng đầu nhìn sang bên, lơ đãng nói, “Bởi vì tôi không hề hy vọng ở cùng một chỗ với anh.”

“Sao em cứ phải nói những lời chọc tức tôi thế hả?”

“Điều đó nào có liên quan gì tới tôi, đúng không?” Tống Bạch nghiêng đầu, thái độ chăm chú khác thường nói rằng: “Anh đừng ngây thơ như vậy, Kiều Dực.”

“Em chỉ muốn nói vậy thôi?”

“Thì sao nào?”

“Tốt thôi.” Kiều Dực đột nhiên đứng lên, “Chẳng qua em chưa từng chịu khổ, mới nói những lời đó, trước đây lúc nào tôi cũng quá thương yêu em rồi, A Bạch, ừm, giờ gọi em A Bạch tôi cũng rất thích...”

Gã nhắc đi nhắc lại gì đó bên cửa, lát sau, có hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục đứng đắn đi đến, trông thấy vẻ mặt trách cứ của Kiều Dực, “Các người trông nom cho tốt, nếu biến mất xem tôi có dỡ nơi này hay không.”

“Chắc chắn chắc chắn rồi, Kiều thiếu cứ yên tâm.” Một người trong đó nói.

Trước khi đi Kiều Dực liếc nhìn Tống Bạch, nói rằng: “Để xem xương cốt em cứng tới độ nào.”

Ban đầu Tống Bạch cho rằng sẽ bị ăn đập một trận, không ngờ hai người cảnh sát kia lại không có động tác gì, bọn họ ngồi phía đối diện, đầu tiên hỏi một vài vấn đề cơ bản theo trình tự, ví như họ tên tuổi tác, trước đây đã làm gì, khi nào thì bắt đầu chăm sóc Kiều Dực, sau đó vì sao lại đột nhiên rời đi vân vân.

Một người có cặp mày xếch dài nói: “ Bởi vì nhất thời nổi lòng tham, cho nên cậu ăn trộm, bởi vì bị phát hiện, nên bí mật mang tang vật chạy trốn có đúng không.”

“Không đúng.” Tống Bạch kiên nhẫn hồi đáp, bắt đầu từ đầu giờ chiều, bọn họ không ngừng dồn ép Tống Bạch vào một ý tưởng, cậu ăn trộm, chạy trốn.

Cả một ngày trời Tống Bạch chưa có ăn gì, miệng khô lưỡi khô, còn phải không ngừng lặp lại một câu, trong lòng bắt đầu hiểu ra dụng ý của bọn họ, bọn họ dùng một vấn đề, lăn qua lộn lại hỏi, chơi chiến thuật mệt mỏi, còn không giải lao giữa chừng, hai người một kẻ diễn mặt trắng, một kẻ diễn mặt đen, chỉ cần ý chí hơi yếu sẽ bị ép phát điên.

“Không đúng thì vì sao cậu lại chạy trốn, Kiều thiếu trả lương quá ít?”

“Không.”

“Vậy cậu không hài lòng chỗ nào, cậu cảm thấy khoắng một mẻ lớn sau đó kiếm hời gấp đôi.”

“Không phải vậy.”

“Cho nên cậu nhìn thấy khối ngọc chặn giấy bèn nổi lòng tham, nói, giấu tang vật ở chỗ nào? Hoặc đã sang tay cho ai?”

“Tôi không lấy, nó bị Kiều Dực giấu đi, tôi không có lấy.” Giọng Tống Bạch khàn khàn.

Cứ thế ba người ngồi bên trong nguyên một ngày, Tống Bạch căn cốt kém, nào chịu được áp lực như vậy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa họng khô rát, nhưng vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng từ đầu tới cuối, đáy mắt lộ ra tia u tối.

“Chẳng lẽ Kiều thiếu đổ oan cho cậu hay sao!” Mày xếch đập bàn, chén nước bên cạnh bắn lên, Tống Bạch bị tiếng động bất thình lình làm giật mình mà tỉnh táo lại.

Mệt chết mất, nhưng không thể nghỉ ngơi.

Đây gọi là tra tấn tinh thần, để xem, kẻ nào cúi đầu trước.

Có lẽ đã được Kiều Dực giao phó trước, bọn họ không hề động tay, lại ngầm vây trong trạng thái bùng nổ, cùng đọ sức với Tống Bạch, sau đó lại đổi một nhóm người khác, suốt cả đêm, đầu Tống Bạch rất khó chịu, nhưng chẳng được nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau hai người kia lại vào đổi ca.

“Cậu ngang ngạnh gớm nhỉ.”

Trong mắt Tống Bạch vện tơ máu, có thể không nói cậu sẽ không nói, giờ vừa mở miệng đã cảm thấy đau đớn như thể có con dao cứa qua cứa lại cổ họng.

Cả cục cảnh sát đều bị Tống Bạch làm chấn động, bọn họ chưa từng gặp một ai có thể kiên trì ba ngày trong tình trạng như vậy, không ăn không uống không ngủ, sắc mặt Tống Bạch xấu đến đáng sợ, cũng chẳng một ai biết bằng ý trí nào mà cậu có thể kiên trì chừng ấy, nếu là người bình thường đã gục từ lâu.

Tống Bạch không bị hỏi gục, trái lại mày xếch suýt chút nữa bị ép phát điên, rốt cuộc người này muốn thế nào! Nhìn mặt Tống Bạch như quỷ, hắn liền đau đầu, “Cậu ăn ngay nói thật đi, việc này cùng lắm thì bồi thường một khoản tiền, hay ngồi lao vài năm thôi.”

“Không... phải tôi.”

“Ngoài mày ra thì còn ai!” Một gã tai vểnh quăng mạnh sấp hồ sơ trong tay xuống đất, “Mày đừng có bướng bỉnh nữa, kết cục chịu khổ chính là mày thôi.”

“Không phải tôi.” Cho tới tận lúc này, Tống Bạch tới tới lui lui cũng chỉ nói vài từ này.

Có lẽ gã tai vểnh có phần nóng nảy, hơn nữa bởi vì mấy ngày nay cục điều động nhân lực, vốn dĩ gã đã thăng lên phó, cuối cùng lại bị một thằng con ông cháu cha nhảy dù thế chỗ, gã bực bội không có chỗ trút, gặp phải Tống Bạch không biết điều câm như hến, mài mòn toàn bộ kiên nhẫn của gã.

Gã nghiêng người túm áo Tống Bạch: “Khai, mày giấu tang vật ở đâu!”

“Không phải tôi.”

“Khai! Giấu ở đâu!” Gã đè đầu Tống Bạch xuống mặt bàn, mặt bàn lạnh băng dán chặt vào da, cậu chợt khẽ run lên.

“Không phải...”

“Khai!”

“Lão Lưu cậu...” Mày xếch bị động tác bất ngờ của gã tai vểnh dọa.

“Khai!”

“Không...”

“Con mẹ nó rốt cuộc mày có khai hay không!” Lách qua bàn, gã túm chặt mặt Tống Bạch, như muốn bóp nát mặt cậu, Tống Bạch đau đớn, giãy dụa theo bản năng, gã trầm mặt, vươn tay bẻ ngoặt tay Tống Bạch về phía sau.

Nào ngờ Tống Bạch há miệng cắn, những người giống cậu, thư sinh yếu ớt, khi bị bức bách nóng giận, sẽ hành động như vậy, tai vểnh ái một tiếng, giây tiếp theo vung một quyền đánh qua, tận lực hết sức, Tống Bạch vóc dáng nhỏ nhắn lập tức bị đánh bật ra ngoài, đập bộp vào chân bàn, máu dâng lên miệng, đầu óc không ngừng vang vọng tiếng ong ong ù ù.

Cửa mở rầm, Kiều Dực như gió xông vào, đánh tai vểnh một quyền, tai vểnh lập tức va vào tường.

“Kiều thiếu...”

“Sao lại đánh cậu ấy! Bố cho chúng mày đánh à?!” Kiều Dực như kẻ điên hét ầm lên.

Tai vểnh đứng không vững, vịn tường, không vui nói: “Nhưng... Nhưng nó cắn tôi...”

“Cậu ấy cắn mày thì đã sao, có thể cắn mày chết không? Mày để cậu ấy cắn vài miếng thì đã sao!” Mắt Kiều Dực đỏ ngầu, thoạt như vài ngày rồi không nghỉ ngơi, gã vội vàng chạy qua, Tống Bạch đã hôn mê bất tỉnh, không biết là bị đánh ngất, hay là mệt lả, cả người tiều tụy hốc hác.

Trong nháy mắt đó, Kiều Dực cảm thấy thế giới sụp đổ, gã đã làm gì thế này? Rốt cuộc gã đã làm gì thế này?!

“Kiều... Kiều thiếu... Có cần vào viện...” Một người bên cạnh sợ sệt nói.

Đôi mắt trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, cho đến khi có người nhắc nhở Kiều Dực mới run rẩy nhấn điện thoại, “Nhị... A Bạch ngất rồi... Tôi... Tôi... Tôi...”

Ra khỏi phòng cấp cứu, Trần Chí liếc mắt một cái đã thấy Kiều Dực ngây ngốc ngồi trên ghế, hai mắt dại ra vô thần như con rối gỗ.

“Cậu tội gì phải vậy.” Trần Chí ngồi xuống cạnh gã, “Cậu thích cậu ấy đến vậy à?”

“Ừm, rất thích rất thích.” Kiều Dực nhìn phòng bệnh, nhưng chẳng dám đi vào, “Tôi chưa từng thích người nào như vậy.”

“Vậy Kỳ Quân thì sao?”

“A Bạch chính là Kỳ Quân, Kỳ Quân chính là A Bạch.”

Trần Chí...

“Nếu cậu thật sự thích cậu ấy như vậy, vậy thì nên vì cậu ấy mà ngẫm lại, cậu ấy sợ... không thích bị cậu đối xử như vậy, cậu có thể nới lỏng một chút được hay không.”

“Tôi vừa không trông em ấy em ấy đã chạy mất.” Kiều Dực rối rắm, “Em ấy nhất định sẽ chạy, tôi tìm không thấy em ấy, tôi sẽ đau, rất đau rất đau, tôi không thể để em ấy có cơ hội rời đi, anh biết không?”

Vẻ mặt Trần Chí có chút ảm đạm, nhưng chỉ ngay sau đó đã khôi phục bình thường, “Tôi tính thế này, A Bạch còn nhỏ, giờ tầm tuổi cậu ấy vẫn còn đang đi học, cậu ấy ra xã hội sớm như vậy, tiếp xúc nhiều thứ hỗn loạn dễ trở nên cực đoan, chi bằng cậu để cậu ấy đi học đi, ở trường học cũng an toàn, gặp gỡ những người sạch sẽ, đến lúc đó cậu ấy cũng không còn hận như vậy nữa... không bài xích cậu như vậy nữa.”

Kiều Dực ngây ra một lúc, “Đi học?”

“Cậu ấy chỉ tầm mười tám tuổi, tôi thấy vào trung học Mười Ba là thích hợp nhất, cũng chẳng trông mong cậu ấy có thành tích tốt, cho cậu ấy đi học, cậu ấy sẽ không còn hơi sức mà gây rối nữa.”

Đề nghị của Trần Chí lập tức khiến Kiều Dực động tâm, hiện giờ Tống Bạch còn đối nghịch với gã lắm, đơn giản là bởi cậu cho rằng cậu bị giam giữ. Trước đây Kỳ Quân cũng rất không thích bị người khác ép buộc, bất kể là tư tưởng hay hành vi, huống chi là giam cầm, nếu để cậu đi học, có chuyện khiến cậu phân tâm cũng là một biện pháp.

Trần Chí nhìn Kiều Dực không nói năng gì, cho rằng gã không hài lòng với đề nghị này, lại tiến thêm một bước nói rằng: “Kiều Tứ cậu đừng phiền lo, cậu có biết trên tay Tống Bạch là hiệp ước chính miệng cha cậu đã đáp ứng không, ép cậu ấy nóng giận không chừng cậu ấy lại làm ra chuyện gì đó, cậu ấy mà nghĩ đến hiệp ước bảo đảm quyền lợi của chính mình sẽ trở thành chướng ngại vật. Trong thời hạn một năm, ngờ đâu cậu lại sớm khỏi bệnh, giờ còn nửa năm nữa, tôi thấy nửa năm này cậu nên đối xử tốt với cậu ấy, để cậu ấy không còn ương bướng nữa, cho cậu ấy ăn ngon ăn ngọt, đừng lúc nào không hài lòng là quyền đấm cước đá.”

Quả thật, hiệp ước với ông già là vấn đề lớn, nhớ ngày đó Trần Chí nhắc đến chuyện hiệp ước phản ứng đầu tiên của Kiều Dực là tìm ra hiệp ước xé bỏ, nào ngờ Tống Bạch giấu quá kỹ, gã không thực hiện được, đó cũng là nguyên nhân lớn khiến gã không thể không tiếp tục giả ngây giả dại.

Đồng ý với lời đề nghị đó, Trần Chí lập tức liên lạc với trường học, Tống Bạch chưa tốt nghiệp sơ trung, để đưa cậu vào trung học Trần Chí tốn không ít tâm tư, cuối cùng nửa ban ơn nửa lấy lòng cậu mới được nhét vào trung học Mười Ba.