Sáng sớm hôm sau mấy người Trần Chí ra về, Tống Bạch nhìn đống bừa bộn tối qua để lại, định dọn dẹp một chút, chưa đầy một lát đã làm vỡ vài cái đĩa. Nhìn những chiếc đĩa sứ xinh đẹp, Tống Bạch tiêng tiếc, nhưng người ta thường nói mồng một Tết không được đổ rác, không thì sẽ đen cả năm, Tống Bạch yên dạ thỏa lòng mà vứt, sau đó cho Kiều Dực uống sữa xong mới dẫn gã vào thư phòng.
Mở hòm thư ra có vài bức thiệp chúc mừng, đều là một vài trang web đăng kí tự động gửi tới, Tống Bạch dọn sạch hộp thư theo thói quen, sau đó tìm mấy cuốn sách thiếu nhi cho Kiều Dực, hết lần này đến lần khác nói cho gã biết, đây là dưa hấu, đây là quả táo….
Vào những ngày Tết âm lịch mọi người đều bận rộn, mà hai người họ giống như bị quên lãng, ngày nào cũng như ngày nào, thậm chí bố Kiều Dực ngay cả một cú điện thoại hỏi han gã cũng chưa từng, vị bác sĩ già từng tái khám một lần, ông nói tình trạng hiện tại của Kiều Dực gần như đã ổn định, chậm rãi quan sát xem liệu gã có sẵn lòng chuyển biến tốt hơn không.
Trời vừa tối Kiều Dực đã ngủ, Tống Bạch thu dọn gọng gàng cho gã. Phát hiện kem đánh răng đã hết, nghĩ rằng ngày mai còn phải dùng, cậu cầm vài đồng tiền lẻ ra ngoài mua.
Đường đến siêu thị rất gần, hơn nữa có mục đích cụ thể nên chẳng mấy chốc đã mua xong.
Dòng người vội vã, cộng thêm tuyết rơi lất phất, Tống Bạch kéo khăn quàng cổ cao lên chút, khoé mắt thấy một bóng dáng quen thuộc chạy tới, vài người đuổi theo sát phía sau, ngay tại lối rẽ nơi ngọn đèn lờ mờ.
Tống Bạch thoáng ngừng bước, suy nghĩ trong chốc lát đoạn đi qua.
Trong góc tường truyền đến tiếng kêu rên cùng tiếng mắng chửi trộn lẫn nhau, nghe rất đẫm máu.
Tống Bạch tựa vào một góc, ho khan vài tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, chính là chỗ này, tôi thấy hình như có người đánh nhau đó…”
Tiếng nói không xa không gần, trong góc dần yên tĩnh trở lại, ngay sau đó là vài tiếng cồm cồm cộp cộp, thoáng chốc biến mất. Tống Bạch ló đầu vào, còn lại mỗi một người đang tựa vào tường, tuyết trên mặt đất bị nhiễm đỏ một mảng.
Người nọ chậm rãi nâng mắt nhìn Tống Bạch, mới đầu còn sửng sốt, sau rồi cười lạnh nói: “Anh đến để chê cười tôi đấy à?” Giọng nói khàn khàn khô khốc.
Tống Bạch xách túi đồ đi vào, kéo tấm áo gió trên người, cúi đầu nhìn Trình Gia Khởi giống như chó nhà có tang, mới mười sáu mười bảy tuổi, học trò nhỏ nhất của mình còn lớn hơn nó.
“ Tạm thời tôi ở gần đây, nếu theo kịp thì cứ đến đó.” Tống Bạch không nói nhiều, xoay người đi luôn.
Trình Gia Khởi nheo mắt nhìn theo bóng lưng cậu, ngay ngắn thẳng tắp, bước chân cũng chẳng hề ngập ngừng. Trong ấn tượng của nó người này là đồ không biết xấu hổ, đối với loại người đó nó ngoại trừ ghê tởm vẫn là ghê tởm, nhưng không biết vì sao, nó luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
Nhìn cậu càng đi càng xa giống như thật sự không có ý định dừng lại, nó thầm nghĩ đã giúp mình lừa người ta đi rồi, sao còn mặc kệ mình ở trong này. Nếu cứ như vậy nó tin chắc đêm nay nó sẽ chết cóng ở chỗ này mất.
Trình Gia Khởi hít sâu một hơi, vịn tường cố gắng đứng dậy, nó chảy khá nhiều máu, suýt chút nữa đã ngã quỵ trong tuyết, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở của mình rồi vội vàng chạy theo.
Lúc đi vào khu biệt thự nó bị bảo an chặn ngay tại cửa, cũng khó mà trách người ta được, hiện giờ dáng vẻ của nó rất bất thường, hơn nữa còn bám theo sau Tống Bạch mà vào.
Tống Bạch là cậu trai xinh đẹp nhường ấy, vừa nhìn đã biết là bị gã biến thái nào đó theo dõi.
Trình Gia Khởi tức tối, các người mới là biến thái, cả nhà các người đều là biến thái!
Đương nhiên, ai bảo giờ tóc tai nó bù xù không khác gì kẻ ăn mày chứ!
“Cậu ấy là bạn tôi, xin hãy cho cậu ấy vào ạ.” Tống Bạch quay đầu lại nói.
Ông anh bảo an ra chiều khó tin, nhưng chủ nhà người ta đã nói vậy, bọn họ không tiện ngăn lại, ai nấy đều cảnh giác nhìn Trình Gia Khởi bước theo Tống Bạch vào trong.
“Hừ, lần này lại đeo bám loại đàn ông nào thế, bạo tay gớm nhỉ.” Nó châm chọc.
Tống Bạch chẳng thèm bận tâm đến mấy lời lẽ như trẻ con cáu giận ấy, cậu không nói gì mà đi về phía trước, nhưng Trình Gia Khởi lại coi đó là loại khoe mẽ vô thanh, càng khiến nó cảm thấy phản cảm, nó chợt dừng bước.
Thấy tiếng bước chân ngừng lại, Tống Bạch quay lầu, Trình Gia Khởi chường cái mặt chán ghét nói: “ Muốn tôi đến cái chỗ dơ bẩn của anh á, tôi thà chết cóng ngoài đường!”
“ Tuỳ cậu.” Tống Bạch thờ ơ, xoay người bước tiếp, “ Lúc ra ngoài nhớ nói với mấy anh bảo an bọn họ sẽ không ngăn cản cậu.”
Trình Gia Khởi vừa bực vừa tức! Thiếu chút nữa thì tắc thở, “Anh… anh!” Rõ ràng anh ta cứu mình, lại mặc kệ mình, rốt cuộc anh ta có ý gì!
Bịch!
Tống Bạch lần thứ hai quay đầu lại, Trình Gia Khởi đã té thẳng cẳng dưới đất.
Có lẽ là mất máu quá nhiều lại tức giận đến công tâm rồi.
Tống Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, trẻ tuổi dễ kích động. Chuyện này khiến cậu khó mà giải quyết nổi, như hiện giờ, cậu không biết nên đưa nó đến bệnh viện hay vác về nhà đây?
Phải mất sức chín trâu hai hổ Tống Bạch mới kéo nó vào cửa, may mà chỗ của nó cách nhà Kiều Dực không xa, nếu không Tống Bạch chắc chắn sẽ mặc kệ mà vứt nó tại chỗ.
Tuy Trình Gia Khởi nhỏ tuổi, nhưng cũng phải cao xấp xỉ Tống Bạch, mà bao năm rồi Tống Bạch không chú ý đến thân thể, hao tổn cả trong lẫn ngoài, cực kỳ yếu ớt, thế nên kiệt sức, cả người đầy mồ hôi.
Cởi áo khoác cho nó lại đắp thêm cái chăn, Tống Bạch mới tìm tủ thuốc băng bó vết thương trên đầu nó, tuy nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thực ra không nặng lắm, chỉ mỗi miệng vết thương trên cánh tay hơi lớn mà mất máu.
Từ khi Kiều Dực phát bệnh thường xuyên va đập sứt sẹo, khả năng xử lý miệng vết thương của Tống Bạch theo đó mà tăng vọt, động tác gọn gàng lanh lẹ.
Một lát sau Trình Gia Khởi dần tỉnh lại, khi đó Tống Bạch đang thu xếp lại dụng cụ, cậu nhìn ánh mắt mờ mịt của nó, đứng dậy: “ Nếu cậu chán sống tôi cũng chẳng cản, cửa ra đằng kia.”
Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát, ấm áp dễ chịu, Trình Gia Khởi không nhịn được thở hắt ra, nhìn Tống Bạch bằng cặp mắt tò mò, một lúc sau mới khẽ nói: “ Sao…lại cứu tôi.”
“ Ngay cả một con cún lang thang trên đường tôi cũng sẽ cứu.” Tống Bạch cất hộp thuốc vào ngăn kéo dưới tủ TV, xoay người lại thì thấy Trình Gia Khởi đã ngủ mất.
Có lẽ là mệt muốn chết rồi.
Sắp đến rạng sáng, Tống Bạch vào phòng tắm rửa mặt chải đầu qua quýt rồi trở về phòng ngủ, Kiều Dực vẫn hít thở đều đặn, trong bóng tối cảm giác cực kì an tâm.
Buổi sáng Tống Bạch phát hiện Kiều Dực ấy thế mà đã dậy, hơn nữa không biết chạy đi đâu mất, khiến cậu có chút lo lắng, xuống tầng dưới mới phát hiện gã đang cùng Trình Gia Khởi mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ.
Tống Bạch vội vàng khoác áo cho gã: “Đã bảo bao lần rồi ngủ dậy nhớ phải mặc thêm áo.”
Trình Gia Khởi quay phắt lại: “Chính là cái gã này à? Không biết xấu hổ!”
Kiều Dực nổi khùng, định nói gì đó, nhưng không biết biểu đạt như thế nào nên biểu cảm rất kỳ quái.
Tống Bạch vỗ vỗ vai gã để gã khỏi nóng vội, rồi chỉ vào Trình Gia Khởi nói rằng: “Lúc này anh phải nói, không được phép nói như vậy, hiểu chưa? Rồi, nói lại xem.”
Kiều Dực hé miệng, ấp a ấp úng nhiều lần đều ú a ú ớ, Tống Bạch lại rất kiên nhẫn lặp đi lặp lại những lời đó, cho đến khi Kiều Dực miễn cưỡng nói hết một câu hoàn chỉnh, còn Trình Gia Khởi giờ phút này thì há hốc mồm.
“Được rồi, anh dậy còn chưa đánh răng chứ gì, đi đánh răng rửa mặt đi, có nhớ phải làm như thế nào không? Ngày hôm qua tôi đã dạy anh ấy.” Tống Bạch nâng gã dậy, đi vào phòng tắm, vừa từ tốn nói cách đánh răng: “Bàn chải đánh răng của anh màu lam, màu lam chính là màu trời ấy, còn cái cốc xúc miệng màu vàng là của anh, đúng rồi, đầu tiên đổ đầy nước đã…”
Tiếng nói càng ngày càng xa, lưu lại Trình Gia Khởi ngồi tại chỗ đầy mặt nghi hoặc.
Lúc tiếng chuông cửa vang lên Tống Bạch đang đứng trên ghế cạo râu cho Kiều Dực, cậu với vào phòng khách hô một tiếng: “Cậu mở cửa dùm tôi đi, chắc là người đưa bữa sáng đến đấy.”
Trình Gia Khởi phải mất một lúc mới phản ứng lại, đứng dậy mở cửa, người giao bữa sáng là một ông chú, nhìn thấy người lạ thì kỳ quái, Trình Gia Khởi duỗi tay, chú ấy bèn đưa cho nó hộp thức ăn, “Phiền cậu trả lại tôi hộp thức ăn ngày hôm qua được không?”
Trình Gia Khởi không rõ ra sao, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tống Bạch bắt kịp đáp: “ Xin lỗi, để chú phải đợi lâu.” Đưa trả hộp cơm, chú ấy cười cười sau đó hỏi: “ Cậu ấy mới tới hả?”
“Không phải, cậu ấy là bạn của cháu thôi.”
“Bạn… á?”
“Bên ngoài tuyết rơi, chú có mang theo ô không thế?”
“Không sao đâu, đi vài bước là tới liền à.”
“Đừng nói vậy, chú đợi chút.” Dứt lời cậu lại chạy vào trong.
Trình Gia Khởi hiếu kì hỏi: “Chú biết anh ấy à?”
Chú Lý đáp lại nó bằng ánh mắt khó hiểu: “Chẳng lẽ cậu không biết cậu ấy?”
“Không… Không phải, ý cháu là anh ấy cùng chủ căn hộ này ấy…”
“A, ý cậu là ngài Kiều chứ gì, ngài ấy một mình một người ở trong căn nhà lớn như vầy, đương nhiên phải mời bảo mẫu rồi, cậu đừng thấy A Bạch trẻ tuổi, cậu ấy thế mà rành lắm, làm việc gì cũng bình tĩnh, là chú chú cũng yên tâm để cậu ấy trông nom nhà cửa ấy chứ.”
Dứt lời, Tống Bạch mang một chiếc ô xám đi ra, “Dạo này thời tiết không được tốt, chú phải chú ý chút.”
Chú Lý cười nói lời cảm ơn, sau đó cầm hộp cơm rỗng ra về.
Tống Bạch bảo Trình Gia Khởi mang đồ ăn vào, nó nhìn hộp cơm, rất nặng, nghi hoặc nói: “ Có tẹo đồ ăn sáng, sao phải bày vẽ lịch sự vầy chứ, mỗi ngày cầm cái thứ này đi đi về về phiền chết….”
“ Kiều Dực không ăn thức ăn đựng trong túi nhựa.” Tống Bạch đi đằng trước, thấy Kiều Dực đang dựa vào cây cột trong phòng khách, cậu chợt nhớ ra còn chưa nói với gã chuyện Trình Gia Khởi, vội vàng bảo nó khoan hẵng vào.
“Kiều Dực, đây là một người bạn của tôi, có thể cho cậu ấy vào không?”
Con ngươi Kiều Dực tạm dừng trong chốc lát rồi mới chậm rãi dịch chuyển, sau đó dừng lại trên người Trình Gia Khỏi, sinh ra ảo giác như thể người máy đang ghi nhớ gì đó bằng mắt.
Một lúc sau, Kiều Dực mới chậm rãi gật đầu, sau đó tránh ra một khoảng chỗ ngồi nho nhỏ, điều này chứng tỏ gã sẵn lòng đồng ý cho nó vào địa bàn của mình, nhưng không quá lớn.
“Được rồi, cậu có thể vào.” Dẫn Kiều Dực đến bàn ăn, Tống Bạch quấn cái yếm cho gã rồi lấy bữa sáng ra, toàn là đồ ăn sáng thông thường, lại được bày biện đẹp mắt. Tống Bạch cho Kiều Dực uống sữa, sau đó đổ một nửa chai khác cho Trình Gia Khởi, vừa lau miệng cho Kiều Dực vừa nói: “ Quên không bảo chú ấy sáng nay mang thêm một phần, cậu uống tạm đi.”
Trình Gia Khởi đứng ngây ngốc, không biết nên làm gì.
Tống Bạch lại cầm mẩu bánh mì đút cho Kiều Dực, liếc Trình Gia Khởi: “Cậu không đói bụng thì thôi vậy.”
Trình Gia Khởi vội vàng ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
Kiều Dực ngồi đối diện đột nhiên chau mày.
“Sao thế?” Tống Bạch hỏi.
Tay Kiều Dực ngưng giữa không trung như đang suy nghĩ gì đó, gã thuộc loại tư duy đơn bào, cho dù làm gì hay muốn gì cũng chỉ có thể làm một chuyện trong đó, nếu đang tự hỏi, hành vi của gã sẽ dừng lại tại một hành động nào đó.
Một lát sau, gã mới hạ tay xuống, tiếp tục động tác của mình, Tống Bạch chưa kịp hiểu gã nghĩ gì, thì thấy gã đột nhiên vươn tay đưa thức ăn của mình cho Tống Bạch, ngắc ngứ nói: “Ăn... mẹ ăn...”
Tay Tống Bạch khẽ run lên, đột nhiên cậu có ảo giác con trai trưởng thành rồi...
Ruỳnh một tiếng, cả ghế lẫn Trình Gia Khởi ngã nhào xuống đất, chỉ vào Tống Bạch cùng Kiều Dực, “Anh... Anh... Anh... Anh ta... Anh ta gọi anh...”
Tống Bạch liếc mắt nhìn nó, không giải thích, đối với việc bị gọi là mẹ, cậu cũng đau đầu.
“Gần chỗ cậu bị đánh ngày hôm qua đi về phía trước vài bước là có trạm xe công cộng, cậu có thể đến đó ngồi xe về.” Tống Bạch cho Kiều Dực ghép mấy miếng đồ chơi trí tuệ, còn mình thì cầm quyển sách đầu cũng chẳng ngẩng mà nói.
Trình Gia Khởi a một tiếng, “Anh cứ để tôi đi vậy à?”
“Không thì sao? Nuôi cậu?” Tống Bạch cười lạnh, ngày hôm qua cứu nó hoàn toàn xuất phát từ sư đức chính mình đã từng là một người thầy, bắt gặp một đứa trẻ vị thành niên như vậy không kiềm được mà nhúng tay, dù sao trước kia cũng đã có lần như vậy, nhưng Tống Bạch nào muốn giữ một người như vậy ở lại, một Kiều Dực thôi đã quá đủ, thêm một người nữa cậu kham không nổi.
Trình Gia Khởi nhìn Tống Bạch, biểu cảm có chút phức tạp, châm chọc nói: “Sợ tôi quấy rầy hai người các anh?”
“Tùy cậu muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.”
Trình Gia Khởi cởi tấm áo khoác ngày hôm qua xuống, “ Cám ơn!” Rồi xoay đi mất.
Tống Bạch nghĩ, phải chăng mình đã làm sai điều gì, nhiều khi động vật chẳng thể cứu bừa, cứu rồi sẽ phải chịu trách nhiệm, cứu sống chúng, rồi lại vứt bỏ chẳng quan tâm tới chúng, liệu có phải càng thêm tàn nhẫn không.
Song thế giới này chính là như vậy, nếu không tự mình cố gắng, người khác có nghĩa vụ chi mà phải giúp mình?
Quay về căn phòng nhỏ rách nát, Trình Gia Khởi nổi giận bừng bừng, đập phá đồ đạc, rồi chạy đến gian phòng trước kia của Tống Bạch, trong cơn giận ném nó ném toàn bộ đồ đạc của cậu ra ngoài, thế nhưng nghĩ tới khả năng sau này cậu không còn về nơi này nữa mà mang đi, giờ anh ta ở nơi ấy, nào cần mấy thứ đồ tồi tàn này cơ chứ?
Suy sụp gục vào ván cửa, Trình Gia Khởi bỗng dưng muốn khóc, cảm thấy mình mệt mỏi chết mất.
Ba tháng nữa là nó tròn mười bảy, bỏ nhà đi đã được một năm, khổ mấy nó cũng từng chịu, thậm chí nó bắt đầu tự hỏi ngày trước bản thân nó xúc động là đúng hay sai.
Đột nhiên nhớ tới cái ngày Tống Bạch đặt tô mì trên bàn, đó là lần đầu tiên có người nhớ tới nó lúc ăn cơm, chỉ trách khi ấy tính tình nó quá tệ, kỳ thực nó không muốn đuổi cậu đi, nào ngờ Tống Bạch lại mạnh mẽ đến vậy. Nếu ngày đó cậu mở miệng nói lời giúp đỡ, nó sẽ giúp cậu chừng ấy tiền thuê nhà, nhưng cậu lại không hề…
Nếu khi đó không đuổi cậu đi thì tốt, một mình nó ở lại, thực trống trải, sẽ chẳng còn ai nhớ tới nó những khi nó đói, mua thức ăn cho nó, rồi gọi nó ra ăn cơm nữa….