Trọng Sinh Chi Tuyệt Thế Ma Kiếm

Chương 3: Không có tên!




Nói về đứa bé cùng lão tiều phu.

Không sai, đứa bé kia trước là Tuyệt Vô Thần. Võ giới xưng với danh hào “Kiếm Ma”. Còn thanh kiếm màu đen là tuyệt thế hung binh: “Thiên Tội”.

Tại sao lại nói “trước là” mà không phải “chính là”?

Bởi vì linh hồn của Tuyệt Vô Thần không còn nguyên vẹn. Cũng chính vì hắn quá mạnh. Một vị võ công tuyệt đỉnh, nội lực tuyệt đỉnh chợt biến thành một đứa bé. Mà thức hải đứa bé quá mỏng manh, nếu Tuyệt Vô Thần linh hồn trở về hoàn chỉnh sẽ khiến chính mình hay chính đứa trẻ bị vỡ thức hải, chết ngay tức tưởi.

Bởi vậy, nên khi vừa chuyển thế trọng sinh, Tuyệt Vô Thần làm một hành động hết sức liều lĩnh: “Phong Ấn linh hồn” của chính mình. Nên hiểu rằng, linh hồn là một thứ gì đó cực kỳ vi diệu. Ngay cả người đứng ở đỉnh thế giới như hắn cũng không tài nào hiểu hết được. Liều lĩnh làm điều ngay cả mình không hiểu, Tuyệt Vô Thần cũng đánh cược chính mạng sống của mình.Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, chính là bản thân lại “Chuyển thế trọng sinh”.

Kể tới trận chiến cuối cùng với Cuồng Đao, cả hai người đều đánh đến thiên hôn địa ám, phô diễn hết sở học bản thân. Cuối cùng cả hai người đều kiệt lực. Nhưng cái bản tánh háo thắng trong máu của võ giả không cho bọn họ dừng lại ở một chữ “Hoà”. Chính vì thế cả hai dùng chút sức mọn cuối cùng đột phá bản thân giới hạn, tiến tới cảnh giới cao hơn. Nhưng thật tiếc, đột phá thành công cũng đồng thời lâm vào vòng xoáy tử vong. Vị diện kia “Thiên” không chấp nhận có kẻ sức mạnh vượt qua cả mình. Thế là Kiếm Ma, Cuồng Đao từ đối địch nhau chuyển qua đấu với trời. Cái gọi là sức người làm sao bì được với trời. Bọn hắn thua, nhưng cũng là chết đứng chứ không quỳ.

Suốt năm năm ở một nơi xa lạ, Tuyệt Vô Thần vì thiếu khuyết linh hồn nên đầu óc ngu ngơ như thằng đần. Mắt không mở, miệng không nói. Mặc cho lão tiều phu mời bao nhiêu thầy thuốc tới cũng vô dụng. Nhưng không vì thế mà lão bỏ mặc Tuyệt Vô Thần.

Nói tới lão tiêu phu kia, họ Vô tên Vi. Người dân dưới núi đi ngang qua gặp đều kêu là Vô Vi lão nhân.

Đến năm Tuyệt Vô Thần được năm tuổi, Vô Vi lão nhân kêu lại và nói:

“Tiểu nhi, năm nay con đã đủ năm tuổi. Cũng đã đến lúc ta đặt cho con một cái tên.”

Tuyệt Vô Thần vẫn ngơ ngơ ngác ngác nghe không hiểu gì cả.

Vô Vi khuôn mặt già nua hiện lên vẻ thương tiếc, nói tiếp:

“Ta họ Vô, nên con cũng theo họ của ta. Còn tên thì...”

Nói đến đây lão nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tuyệt Vô Thần rồi thở dài một hơi, nói:

“Con ngày nào cũng ngồi một chỗ ngẩn người, vậy nên ta gọi con là Vô Thần đi.”

Tuyệt Vô Thần vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng khi nghe xong chợt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị quát:

“Ta không có tên!”

Vô Vi kinh hoảng đến ngẩn cả người. Đây là câu nói đầu tiên trong năm năm trời. Câu nói đầu tiên của Tuyệt Vô Thần sau năm năm. Nhưng câu nói đầu tiên đó lại là: “Ta không có tên!”. Bất quá, khi Tuyệt Vô Thần quát xong câu đó, vẻ mặt lại trở lại ngu ngơ như trước.

Vô Vi giật mình, lão biết ngay tiểu nhi không phải bị câm từ nhỏ. Mà là một chứng bệnh nào đó, còn như bị gì thì lão cũng không biết tới.

Nghĩ vậy, Vô Vi cười nói:

“Con không có tên vậy gọi là Vô Danh đi.”

Năm năm, thời gian năm năm đủ để Tuyệt Vô Thần lấy lại được một mảnh ký ức của mình. Nhưng đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, mảnh ký ức kia còn quá khổng lồ, chưa thể tiếp nhận được. Chính vì thế thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi ngẩn người, xuất thần một lúc, có lúc thì tỉnh táo có khi thì ngơ ngơ ngác ngác.

Còn nói vì sao hắn không ưng cái tên Tuyệt Vô Thần này, thì phải soi đến quá khứ kiếp trước đi. Kiếp trước kẻ đặt tên cho hắn cũng chính là cừu gia của hắn. Vậy nên khi đó, mặc dù không muốn cái tên Tuyệt Vô Thần một tí nào. Nhưng hắn vẫn giữ lại, để khắc ghi mối thù trong lòng. Đến khi báo thù xong thì trong giang hồ ai ai cũng biết tới tên của hắn rồi. Vậy nên, chuyển thế trọng sinh một khắc này. Hắn không còn là Tuyệt Vô Thần nữa. Hắn chính là Vô Danh.

Vốn là hắn muốn nói: “Đừng gọi Vô Thần, Gọi cái tên khác cũng được...” Nhưng sức ép đến từ linh hồn không cho hắn thời gian nói dài như vậy. Nên hắn chỉ kịp nói một câu kia. Vô Vi lão nhân thuận thế bèn đặt luôn là Vô Danh.

Tuy nói trong năm năm, Vô Danh không mở mắt, không nói chuyện. Nhưng dòng máu võ giả vẫn chảy trong người hắn.

Năm một tuổi, Vô Danh đã có thể nhấc được tảng đá to gấp đôi người mình.

Năm hai tuổi, hắn có thể nhấc rìu chặt cây.

Năm ba tuổi, hắn đã nâng được một cái búa nặng mấy chục cân để rèn sắt.

Nói ra thì không ai có thể tin được. Vô Vi biết đứa trẻ này không tầm thường. Nên mọi chuyện đều giấu khin khít, không cho một ai biết. Trong mắt người dân dưới núi, ở trên này chỉ có một lão già rèn sắt cùng một đứa bé thiểu năng mà thôi.

Nhoáng một cái lại thêm năm năm thời gian thoáng nhanh giống như vội vàng mà qua. Trong mấy năm này Vô Danh vẫn như cũ, ngơ ngơ ngác ngác. Có đôi khi Vô Vi còn tưởng rằng mình năm năm trước bị lãng tai nên nghe nhầm.

Một hôm, trong lúc lên rừng đốn củi cùng Vô Vi. Hai ông cháu đi qua một khóm hoa nhỏ, Vô Danh đứng lại trước khóm hoa màu đỏ chót, vẻ mặt kinh ngạc mở miệng nói:

“Huyết Hoả Ly Tâm”

Đúng, “Huyết Hoả Ly Tâm”. Câu nói thứ hai sau mười năm ròng rã. Tuy Vô Danh mắt không mở được, nhưng mũi vẫn có thể ngửi, tai vẫn có thể nghe. Hắn ngửi thấy mùi tanh nồng như máu, tiếng xì xào như rên liền biết ngay có gốc dị thảo trước mặt.

Vô Vi giật mình, trong bụng vừa mừng vừa sợ, hỏi lại:

“Danh nhi, con nói gì cơ?”

Vô Danh đáp:

“Nghiền nhỏ bỏ nồi, nấu lên rồi cho con tắm.”

Vô Vi mặc dù không biết là gì, nhưng được nghe cháu mình nói chuyện thì mừng rơn. Vội hái khóm hoa màu đỏ cho vào tay nải, rồi vác bó củi đi về.

Ngày hôm ấy, Vô Vi làm y như lời Vô Danh nói. Nghiền nhỏ hoa Huyết Hoả Ly Tâm thành bột, trộn với nước rồi nấu lên. Xong xuôi hết cả, mới chuẩn bị một thúng nước tắm, đổ cả vào.

Lão quay người nói với Vô Danh:

“Danh nhi, nước đã xong rồi. Đợi cho nó nguội một tí rồi con hẵng vào tắm. Tiết trời bây giờ tuy lạnh, nhưng nước còn nóng quá chưa tắm liền được.”

Vô Danh đang ngồi xuất thần ngoài cửa, nghe vậy quay người đi vào, nói:

“Huyết Hoả Ly Tâm nghiền nhỏ rồi nấu lên thì không bao giờ nguội được.”

Nói rồi cởi đồ nhảy xổ vào bồn tắm.

Vô Vi lão nhân ngăn không kịp, lúc định thần lại thì Vô Danh đã ngồi ngập trong bồn tắm rồi. Trong bụng lão kinh hoảng, nhiệt độ nước như thế này cũng đủ luộc mười mấy con gà cùng một lúc. Thế mà Vô Danh ngâm trong lại không có vấn đề gì cả.

Tuy là kinh ngạc đấy, nhưng từ lúc nuôi Vô Danh đến giờ không ít lần lão bị kinh ngạc rồi nên cũng có một ít sức miễn nhiễm.

Vô Danh ngâm trong bồn nước nguyên một canh giờ. Cho đến kho nước chuyển từ màu đỏ máu sang màu đen xạm mới chịu bước ra.

Vô Vi vốn muốn hỏi thêm nhưng Vô Danh cướp lời, nói:

“Ông không cần kinh ngạc làm gì. Mười năm nay tinh thần cháu không ổn, khiến ông khổ cực rồi.”

Mười năm dài đằng đẵng, chắc chắn đây là ngày mà Vô Danh mở miệng nói nhiều nhất.

Vô Vi trong lòng như buông xuống được một tảng đá nặng nề. Lão cười ha hả, nói:

“Không có gì không có gì, thượng thiên ban ta cho con. Đó là phúc đức mấy đời, làm gì nói tới khổ cực.”

Cười, sau mấy năm vất vả. Nụ cười trên mặt Vô Vi lại lần nữa nở rộ. Lão chưa từng một lời oán thán, đây cũng xác thực với hai chữ Vô Vi.

Vô Danh cũng cười, nhưng hắn cười khẩy, bụng lại nghĩ thầm:

“Thượng Thiên ư? Không đáng tin chút nào!”

Tuy linh hồn hắn sau mười năm đã dần trọn vẹn. Nhưng không hiểu tại sao mắt hắn vẫn chưa mở được. Lại nói, Vô Danh cảm thấy không gian ở đây dường như có chút khác biệt so với Võ Giới. Có thể do hắn cảm giác sai đi.

Bỏ qua mấy chuyện đó, Vô Danh lấy tay sờ bồn tắm cảm nhận dược lực từ Huyết Hoả Ly Tâm đã tan hết lúc này mới thở phào một hơi.

Huyết Hoả Ly Tâm một loại dị thảo cực hiếm, chuyên dùng ngâm để luyện thể cốt. Mặc dù dễ làm nhưng dược lực cực kỳ khủng bố, một khi đã nấu lên thì không bao giờ nguội. Nóng chẳng khác gì dung nham. Nóng đến cỡ như vậy, nên lúc ngâm vào người thường sẽ chịu không nổi. Chết ngay lập tức, nên gọi là Ly Tâm. Ly tâm chính là hồn lìa khỏi xác.

May thay nội lực của Vô Danh tuy bị phong ấn nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không đổi lại là kẻ khác sớm đã bị luộc chín như gà.

Trước võ giả thường có câu: “Luyện võ trước luyện thể. Luyện thể khó luyện cốt. Luyện cốt tốt luyện tâm. Luyện tâm chính luyện hồn.”

Hiểu nôm na chính là võ giả trước học võ phải có cái tâm của võ giả đã. Tâm chính là hồn, Vô Danh tâm có, hồn có, vậy nên hắn có thể bỏ qua hai bước trên. Đi thẳng vào luyện thể. Cơ thể này không phải là cơ thể kiếp trước, tuy có nội lực chèo chống, nhưng lâu ắt sinh bệnh. Vậy nên khi đi qua khóm Huyết Hoả Ly Tâm, linh hồn hắn vừa đúng lúc tỉnh lại liền muốn ngâm thuốc. Quả cũng mười phần trùng hợp.

Vô Vi thấy Vô Danh ngẩn người, tưởng cháu mình lại bệnh cũ tái phát. Lão vội vàng nói:

“Danh nhi, Danh nhi, con còn đó hay chăng?”

Vô Danh ậm ừ, đáp:

“Cháu đây, ông hỏi gì sao?”

Vô Vi thở hắt ra một hơi, nói:

“Ông còn tưởng cháu bệnh cũ tái phát. Thấy cháu ngẩn người nên hỏi thăm ấy thôi.”

Vô Danh cười, đối với người ông nuôi trước mặt này vẫn rất có tình cảm. Mười năm nuôi lớn một đứa trẻ ngu ngơ nhưng không từ bỏ. Phải hỏi tình cảm của ông lớn bao nhiêu mới bao bọc được cho hắn?

Vô Danh đáp:

“Không có gì ông à, chỉ là cháu đang nghĩ về tương lai...”

Ừm, tương lai. Tương lai hắn sẽ làm gì? Kẻ thù không còn, địch nhân cũng hết. Phải làm gì đây?

Thượng Thiên! Phải rồi, chính là “Thiên”.

Vô Danh còn nhớ, thời khắc cuối cùng khi hắn đấu với Cuồng Đao, bị Thượng Thiên chen vào dẫn đến cái chết của cả hai. Báo thù ư?! Làm sao báo. Thiên bao la nhưng vô định. Biết tìm ở đâu?

Nghĩ tới đây, Vô Danh sực nhớ, nếu như hắn “Chuyển thế trọng sinh”. Vậy Cuồng Đao thì sao? Gã có được như mình hay không?

Càng nghĩ càng rối rắm, Vô Danh quyết định không nghĩ đến nữa. Nhưng Luyện võ đương nhiên vẫn phải luyện. Thứ hai là tìm lại hai mảnh của Thiên Tội. Đó là hai mục tiêu tạm thời của hắn! Cảm nhận được một bàn tay già nua chạm vào mình, nghe được giọng nói quan tâm của Vô Vi... Vô Danh cười, một nụ cười thoả mãn. Đã từ rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được thứ này... Tình thương ư? Chắc có lẽ vậy.