"Đại ca, huynh thẳng thắn đi.
Gần nhất huynh đang đắc tội người phương nào rồi? Cư nhiên liền môn phái trên giang hồ cũng đều chọc tới." Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ nhìn đại môn cũ kỹ đóng chặt mà không biết nói gì, hồi lâu mới bất lực thở ngắn than dài mà hỏi.
Vừa dứt lời, hắn liền nỗ lực nghiêng đầu muốn nhìn về phía Thái tử điện hạ, vị nhân huynh đồng cảnh ngộ với hắn lúc này, nhưng nghiêng như thế nào cũng nhìn không thấy.
Bởi vì ngay lúc này bọn họ đang bị trói ngược hai tay vào cùng một chỗ, căn bản là đưa lưng về phía đối phương.
Ở một nơi hư hư thực thực là phòng chất củi, xung quanh phủ đầy tro bụi, cùng một đại nam nhân lưng đối lưng mà bị trói vào cùng nhau, ngay cả nói chuyện đều không lắm thuận lợi...!thật sự là một tình cảnh khiến người ta khó chịu cực độ a.
Hôm nay vừa tỉnh dậy, Vệ Cẩm Dương liền phát hiện hai huynh đệ bọn họ đã từ đoạn đường núi hôm qua bị dời đến bên trong một cái phá phòng không biết ở địa phương nào.
Ngay cả mấy chục ám vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh cũng biến mất vô ảnh, liên hệ không được.
Sau khi cân nhắc, Vệ Cẩm Dương dựa theo kinh nghiệm suy đoán, nếu như không phải trúng kế điệu hổ ly sơn thì chính là nội bộ ám vệ đã xuất hiện mật thám.
Ngó tới ngó lui, vô luận nhìn từ góc độ nào thì chuyện này cũng giống như một hồi âm mưu được an bài hảo, mục tiêu là bọn họ.
Mà làm một hảo nam nhân luôn luôn cùng thế vô tranh lại thích giúp đỡ mọi người, Vệ Cẩm Dương nghĩ như thế nào cũng tìm không ra lý do sẽ có người muốn hại hắn, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể liên tưởng đến đảng phái tranh đấu trên triều đình, hướng về Vệ Cẩm Hoa mà đến.
"Không biết", Vệ Cẩm Hoa cũng đã suy xét suốt một buổi sáng nhưng cũng nghĩ không ra lần này đến tột cùng là người nào đang nhằm vào bọn họ, nghe thấy đệ đệ dò hỏi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Người cùng y có tranh chấp đơn giản đều là vài vị trọng thần đứng về phía Kính Hòa Đế, nếu muốn đối phó y cũng sẽ chỉ giằng co trên triều đình.
Mấy lão bánh quẩy này trà trộn trong quan trường lâu như vậy, không có khả năng sẽ thiết trí một hồi bắt cóc vô cùng dễ dàng bại lộ kiểu này, trừ phi tính toán giết người diệt khẩu.
Nhưng cho dù là giết người diệt khẩu thì cũng chỉ nên bắt cóc một mình y là được, bởi vì nếu Thái tử đương triều cùng Nhị hoàng tử đều cùng nhau xảy ra chuyện, đừng nói hai đại gia tộc Lâm Lưu cùng thế lực sau lưng tuyệt đối không thiện bãi cam hưu, toàn bộ dân chúng cũng sẽ không mặc kệ, không cẩn thận còn sẽ tạo thành một hồi thiên hạ hoang mang đại loạn.
Thế nên có nghĩ phá đầu thì Vệ Cẩm Hoa cũng không cảm thấy bên trong phe phái đối đầu với y sẽ tồn tại kẻ không có đầu óc như vậy.
"Huynh cẩn thận ngẫm lại lần nữa đi, bên trong đối thủ của huynh rốt cuộc có ai có khả năng cùng môn phái trên giang hồ lui tới hay không? Bị trói như vậy đệ thật sự rất khó chịu a." Vệ Cẩm Dương đầy bụng bực tức, nỗ lực vận khí muốn bức đoạn căn dây thừng đang trói tay hai người nhưng kết quả là cho dù dùng đến sức lực lớn nhất (1) thì cũng không thành công.
Không thể không nói, nếu Vệ Cẩm Dương có thể tay không làm đứt sợi dây thừng này mới gọi là kỳ quái.
Dựa theo Vân Tương Vương năm xưa giảng giải mà phân tích, loại dây thừng trói bọn họ là dùng vật liệu đặc thù chế tạo, cho dù là cao thủ võ lâm nội lực hùng hậu cũng chưa chắc có thể lộng đứt nó, huống chi Vệ Cẩm Dương chỉ là một võ tường bình thường, chỉ biết quyền cước đao kiếm mấy loại công phu thô thiển.
Trên thực tế, từ chạng vạng hôm qua ngửi thấy mê dược, Vệ Cẩm Dương cũng đã bắt đầu phỏng đoán việc lần này là do môn phái giang hồ ra tay.
Bởi vì loại mê dược có hương vị như vậy là phi thường hiếm thấy, đặc biệt quý giá, chỉ có môn phái trong giang hồ mới có thể dùng tới, bình thường nếu là sơn tặc thổ phỉ hay một ít quân đội có thể sử dụng đều là vài loại mông hãn dược giá thành tương đối rẻ.
"Đệ cảm thấy bên trong triều đình của chúng ta sẽ có người mời được môn phái trong giang hồ sao?" Vệ Cẩm Hoa sớm đã suy nghĩ cặn kẽ các loại khả năng, hoàn toàn không cảm thấy sẽ có chuyện như vậy.
Bởi vì trên lãnh thổ an bình đến gần tiếp cận nhân gian tịnh thổ của Tử Vân quốc cơ hồ không tồn tại môn phái giang hồ, duy nhất hai cổ lực lượng có thể nhắc tới, một cái là Du Ly Quỷ Vực có thế lực trải dài khắp ngũ quốc, một cái là Vu Cổ Thần Giáo chỉ ở Tử Vân bản địa.
Hai giáo phái giang hồ này, Du Ly Quỷ Vực có phạm vi hoạt động chủ yếu ở Hiên Viên quốc, phân đà ở Tử Vân bất quá chỉ dùng để làm chút sinh ý trên giang hồ mà thôi; còn Vu Cổ Thần Giáo căn bản chính là một lòng nghiên cứu quái trùng xà kiến, ẩn cư sơn lâm, đối với phân tranh trên triều đình trước nay đều khinh thường để ý, đối với hoàng quyền càng là khịt mũi coi thường, bởi vì giáo chúng bọn họ thực tế không hề thừa nhận bản thân là bá tánh của Tử Vân, một môn phái cao quý lãnh diễm như thế đời nào sẽ gia nhập chính quyền tranh đấu, càng đừng nói sẽ vì trợ giúp phe cánh nào mà làm việc.
"Rốt cuộc là người nào sẽ đối với chúng ta xuống tay a? Không phải là bắt sai người rồi đi? Như vậy thật sự rất khó chịu a." Vệ Cẩm Dương chau mày vặn vẹo cổ tay, da thịt nơi tiếp xúc với dây thừng đều bị chính hắn ma phá.
"Ta cảm thấy cũng không tệ lắm a, cũng không phải rất khó chịu.
Chỉ cần phát hiện chúng ta mất tích, sẽ luôn có người đi tìm không phải sao?" Đối lập với Vệ Cẩm Dương bực bội không yên, Vệ Cẩm Hoa từ đầu tới cuối đều bất động thanh sắc cùng bình tĩnh.
Ở y xem ra, bị nhốt tại một nơi như vậy đích xác thực không vui vẻ gì, nhưng chỉ cần có thể cùng Vệ Cẩm Dương ngốc cùng nhau thì vô luận là thân ở dạng hoàn cảnh nào cũng vẫn rất thích ý.
Nếu nói có chỗ nào không được hoàn mỹ thì cũng chỉ có duy nhất một vấn đề là hiện tại hai người bị trói đưa lưng về phía đối phương chứ không phải mặt đối mặt với nhau.
"Không tệ, không tệ cái lông! Trói kiểu này đến lúc chúng ta muốn phương tiện thì phải làm sao bây giờ, tiểu trong quần sao? Bị nhốt lâu như vậy mà vẫn chưa có một cái sinh vật sống nào xuất hiện, bọn họ nếu quên luôn, chúng ta phải bị đói chết thì làm sao bây giờ?
Hắn ngày hôm qua ra cửa nhất định là quên mất phải tìm phương trượng đại sư tính một quẻ, cho nên mọi việc mới không thông thuận như vậy, đặc biệt là Vệ Cẩm Hoa còn bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh đáng chết, hắn càng cảm thấy tức giận a.
"Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến đương nhiên có chỗ đậu (2), tóm lại sẽ có biện pháp.
Đệ nếu nhịn không được thì cứ việc phóng nước tiểu đi, Tiểu Dương, đại ca nhất định sẽ không ghét bỏ chê cười đệ." Vệ Cẩm Hoa dường như tìm việc vui mà nói, lơ đãng còn lộ ra một tia trêu chọc.
"..." Vệ Cẩm Dương khóe miệng run rẩy, hoàn toàn hắc tuyến, thật sâu cảm thấy chính mình cho dù bị đè nén mà chết cũng không nên cùng tên này tiếp lời.
Hắn như thế nào có thể bởi vì vẻ ngoài luôn luôn ôn tồn lễ độ mà quên mất bản chất của y đâu.
Bởi vì nhìn không thấy gương mặt của đối phương, cả hai chỉ có thể thông qua trò chuyện để truyền đạt tin tức, cho dù không nghe được giọng nói táo bạo của Vệ Cẩm Dương, Vệ Cẩm Hoa cũng có thể dễ dàng phỏng đoán được biểu tình buồn bực lúc này của đệ đệ bảo bối, đáng tiếc lại không thể tận mắt trông thấy a.
"Vấn đề không phải là ngươi chê hay không chê ta mà là ta ghét bỏ ngươi, ngươi nếu là đi trong quần...!ta nhất định không những ghét bỏ mà còn cười nhạo ngươi cả đời." Nghẹn lại một lúc, Vệ Cẩm Dương nhàm chán đến cực điểm mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định phải đem tên vương bát đản này nghẹn trở về.
Dù sao hiện tại bọn họ bị nhốt ở chỗ này cũng rất nhàn rỗi, trò chuyện hay đấu võ mồm gì đó cũng xem như là tìm việc vui.
"Cẩm Dương, đệ thế nhưng sẽ ghét bỏ đại ca sao? Thật là khiến đại ca thương tâm nha." Vệ Cẩm Hoa tuy nói bản thân thương tâm nhưng trong giọng nói lại không có nửa điểm đau khổ, ngược lại ngữ khí còn có một chút ý cười như ẩn như hiện, "Bất quá, đại ca cũng thực vui vẻ, bởi vì Cẩm Dương vậy mà cả đời sự đều đã suy xét tới rồi a."
Y đã thật lâu chưa từng cùng Vệ Cẩm Dương thân mật gần gũi như vậy, không cần bởi vì bất kỳ mục đích gì khác, chỉ đơn thuần là vì muốn nói chuyện nên mới trò chuyện mà thôi.
Cảm giác này thật giống như trở về khoảng thời gian thân thiết không rời khi đệ ấy còn nhỏ.
"Chết tiệt", Vệ Cẩm Dương yên lặng phun tào, thanh âm nhỏ đến đáng thương.
Rõ ràng Vệ Cẩm Hoa chỉ là nói một câu trêu đùa vô cùng trắng ra, vành tai hắn lại không biết như thế nào bắt đầu nóng lên, tim đập cũng nháy mắt gia tốc vài lần.
Vạn hạnh chính là hắn hiện tại đưa lưng về phía Vệ Cẩm Hoa, y nhìn không thấy biểu tình trên mặt của hắn, nếu không, còn nhất định phải bị tên đại hồ ly kia cười chết.
Vệ Cẩm Dương ngươi thật không biết cố gắng, rõ ràng đời trước cũng là một tên ăn chơi trác táng không khuyết thiếu kinh nghiệm, đến đời này lại chịu không nổi một chút vui đùa.
Thấy Vệ Cẩm Dương không nói, Vệ Cẩm Hoa đang nghĩ tới lại mở miệng trêu chọc thêm vài câu thì chợt nghe đến ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa ngay sau đó liền lập tức bị mở ra.
"Nha, thật đúng là còn rất nhàn hạ thoải mái a.
Huynh đệ ngươi xem, hai tên này đều bị bó thành bánh chưng cư nhiên còn có tâm tư tại chỗ này nói chuyện phiếm đâu." Mấy gã ăn mặc phục sức hẳn là lâu la tiểu tốt đẩy cửa mà vào, nhìn đến hai con mồi bị bọn chúng bắt cóc thần sắc không một chút kinh hoảng thất thố thì bắt đầu trào phúng.
Mà đối mặt với trào phúng của đám người này, Vệ Cẩm Dương cũng phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ là thần sắc vô cùng ảo não nhìn chằm chằm cửa gỗ đang mở rộng.
Nếu hắn không nhìn lầm, cánh cửa này căn bản không có khóa, mấy kẻ kia chính là đơn giản trực tiếp đẩy ra.
Vệ Cẩm Dương nháy mắt hỗn độn trong gió, sớm biết như thế, hắn liền không nên lãng phí thời gian ở chỗ này cùng Vệ Cẩm Hoa nói nhảm, tuy rằng hai tay bị trói nhưng hắn chỉ cần dùng một chân cũng có thể đá văng phiến môn kia, mặc kệ phát sinh cái gì, huynh đệ bọn hắn hẳn là chạy trước rồi tính sau a.
Nhìn phiến môn đang rộng mở trước mắt, hắn quả thực hối hận tột đỉnh.
Trời mới biết hiện tại đám người này bắt bọn hắn tới đây là có mục đích gì.
"Xem ra trình độ của Du Ly Quỷ Vực các ngươi cũng chẳng ra gì a, nói thì dễ nghe, sau lưng lại toàn là lén lút làm chút hành động nhận không ra người." Vệ Cẩm Hoa trước sau vẫn duy trì bình tĩnh, ánh mắt khi nhìn mấy tên tiểu tốt kia lại lộ ra vài phần khinh thường.
"Bọn họ là người của Du Ly Quỷ Vực sao?" Nghe Vệ Cẩm Hoa nói như vậy, Vệ Cẩm Dương tức khắc có điểm ngốc, hoàn toàn không rõ đại ca nhà hắn vì sao có thể biết bọn người này tới từ Du Ly Quỷ Vực, hắn có chút nghi hoặc hỏi lại.
"Trừ bỏ bọn họ thì còn ai khác nữa đâu, loại mê dược cao cấp cùng dây thừng đặc chế loại này vừa thấy liền biết không phải đám người ẩn cư hậu thế, tự mình phong bế như Vu Cổ Thần Giáo có thể lấy ra tới." Vệ Cẩm Hoa tỏ vẻ khẳng định, giữa câu nói còn không hề che giấu ý tứ khinh thường Vu Cổ Thần Giáo kém nhiều so với Du Ly Quỷ Vực, "Cũng chỉ có bọn khách ngoại lai vô sỉ này mới có thể làm ra chuyện lén lút bắt người bỉ ổi như vậy."
"Ngươi con mẹ nó chó má, Vu Cổ Thần Giáo chúng ta so với đám Hiên Viên ngoạn ý nhi kia phải lợi hạ hơn nhiều.
Chúng ta mới là thiên hạ đệ nhất đại giáo phái." Vệ Cẩm Hoa vừa dứt lời, một tên tiểu tốt liền giận dữ hướng về phía bọn họ hét lớn.
"Nga, nguyên lai các ngươi là người của Vu Cổ Thần Giáo a." Đến lúc này, cho dù là trì độn như Vệ Cẩm Dương cũng có thể minh bạch Vệ Cẩm Hoa kỳ thật là đang lừa đám người này, liền phối hợp giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.
May mắn, vừa rồi tuy rằng hắn còn chưa thể lý giải dụng ý của đại ca nhà hắn nhưng đánh bậy đánh bạ cũng thành công phối hợp kẻ xướng người họa, vô cùng ăn ý nha.
"Các ngươi..." Tên lâu la kia biết chính mình bị dắt mũi, tức khắc thổi râu trừng mắt mà nhìn bọn họ.
"Chúng ta làm sao vậy? Chúng ta cái gì cũng không có làm a, là chính ngươi tự mình nói ra." Vệ Cẩm Dương đắc ý dào dạt nhìn gã kia, gặp được một kẻ đầu óc đơn giản như vậy, hắn thật ra nổi lên vài phần hứng thú muốn đấu võ mồm.
Tên kia tức giận quá sức, cơ hồ liền phải tiến lên tấu bọn họ một đốn, lại bị đồng bọn bên cạnh giữ lại, "Đủ rồi, không cần gây thêm chuyện, sự tình quan trọng, chúng ta vẫn là nhanh chóng mang bọn họ đi gặp giáo chủ đi."
Vốn dĩ tên tiểu tốt kia trong cơn giận dữ vừa mới tiến lên một bước, Vệ Cẩm Dương còn dám cười vui vẻ chọc cho gã càng thêm khó chịu, chỉ tiếc gã vừa đến gần liền lập tức nhấc lên dây thừng, cùng đồng bọn hợp sức áp giải huynh đệ bọn họ hướng về phía cửa.
Vệ Cẩm Dương cuối cùng là minh bạch loại tư vị gọi là nhạc cực sinh bi.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.
Không có nhắn lại không tinh hồ.
Moah moah!
~~~~~
(1)
"Cật nãi đích kính" (吃奶的劲) hay thường dùng "Cật nãi kính nhi" (吃奶劲儿): sức bú sữa.
Đối với trẻ sơ sinh thì bú sữa chính là việc phải dùng sức lực lớn nhất, cho nên câu "sức bú sữa" này là chỉ sức lực lớn nhất mà một người hiện tại có thể dùng đến.
(2)
"Xa đáo sơn tiền tất hữu lộ, thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực" (车到山前必有路,船到桥头自然直): một câu khuyên nhủ không nên lo lắng thái quá, đến cuối cùng tự dưng sẽ có giải pháp..