Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 39: 39: Quỹ Đạo Trung






C38.

Quỹ đạo (trung)
2020.11.18 ~ 2020.11.21
Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua khe hở của lá cây, nhảy nhót trên người một thiếu niên đang dùng vải đen bịt mắt.

Thiếu niên ước chừng mười hai, mười ba tuổi, tuy đôi mắt đã bị hắc sa giấu đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt ngũ quan đoan chính, hiển nhiên cực kỳ anh tuấn.

Ở một chỗ cách thiếu niên khá xa, người hầu từ sọt tre mang theo bên người lấy ra ba quả táo, hướng không trung liên tiếp ném đi.

Thiếu niên nghe gió mà đoán (1), cực nhanh rút ra một mũi tên từ sau lưng, kéo ra cung tiễn, bắn về phía bên kia, một chuỗi hành động lưu loát đến mức cơ hồ mắt thường đã không thể theo kịp.

Mũi tên lập tức cắm trụ vào một bên tường, mà ba quả táo thì bị nó xâu thành chuỗi như kẹo hồ lô.

"Ba...!ba...!ba..."
Một trận vỗ tay từ phía sau thiếu niên truyền đến.

Chỉ thấy đứng sau lưng cậu là một thanh niên diện như quan ngọc (2), ngọc thụ lâm phong (3), không, phải nói là trung niên, nếu không phải nếp nhăn ở khóe mắt tiết lộ tuổi tác của chủ nhân, chỉ sợ bất cứ ai gặp qua hắn đều sẽ cho rằng người này vẫn là tiểu tử hai mươi mấy tuổi a.

"Đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên (4), Trường Giang sóng sau xô sóng trước (5).

Cẩm Dương a, nếu ngươi lên chiến trường, chỉ bằng tài bắn cung xuất thần nhập hóa này cũng đủ khiến quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật." Vệ Thiệu Đường tươi cười đầy mặt nhìn thiếu niên trước mắt, người này cho dù đặt trong một đám người xuất sắc cũng vẫn có thể quang mang rực rỡ (6), thật là giang sơn lại sinh ra nhân tài (7) a.

Hắn xem như đã già rồi.

"Kia chính là nhờ vào tiểu hoàng thúc tổ dạy dỗ tốt, nếu không có sư phụ cùng ngài thì cũng sẽ không có Cẩm Dương hiện tại." Vệ Cẩm Dương kéo xuống mảnh vải đen che trên hai mắt, cười đến thần thái phi dương (8).

Hắn từ một tên hoàn khố của kiếp trước có thể trở thành dáng vẻ bây giờ, trừ bỏ nghị lực của bản thân, chủ yếu vẫn là nhờ vào hai vị hảo sư phụ Vu Minh Trung cùng Vệ Thiệu Đường dạy dỗ.

Vu Minh Trung dạy hắn đánh tốt cơ sở, về sau Vệ Thiệu Đường dạy hắn tiễn pháp cùng võ học càng thêm cao thâm, lại dần dần cho hắn quen thuộc binh pháp cùng kiến thức thực chiến.

Nếu không, chỉ dựa vào một mình hắn, tuyệt đối không có khả năng tiến bộ như vậy.

Đổi thành đời trước, hắn có nằm mơ cũng không dám mơ tới hắn sẽ có ngày trở thành người biết võ công, không cần người khác bảo hộ, ngược lại còn có thể bảo hộ người khác.

Nga, đúng rồi, không thể không nhắc một chút, tiểu đậu đinh Vệ Cẩm Dương hiện tại đã mười ba tuổi rồi nha.

Năm hắn mười tuổi, Vu lão tướng quân đến lúc tuổi già sức yếu (9), cần phải ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng, rốt cuộc vô pháp dạy dỗ đệ tử, đành hướng Vệ Cẩm Hoa xin từ chức sư phó của Vệ Cẩm Dương.

Thái tử gia còn đang suy tư rốt cuộc nên tìm ai tới tiếp tục "chăm sóc" đệ đệ bảo bối của y, Vân Tương vương Vệ Thiệu Đường lại chủ động tới cửa xin ra trận, muốn tiếp nhận việc này.

Trong này nhân tố có rất nhiều, bao gồm Vệ Minh Châu cùng Vu Minh Trung cực lực ở trước mặt tiến cử, nhưng càng nhiều là bởi vì bản thân Vệ Thiệu Đường thưởng thức Vệ Cẩm Dương, mới có thể khiến vị tiêu dao vương gia này tự nguyện ra trận, muốn cái này chất nhi kiêm đệ tử đến truyền thừa y bát.

Nhưng vô luận là nguyên nhân gì, Vệ Cẩm Dương nhặt được một cái tiện nghi sư phụ như vậy đều là hắn đi rồi đại vận.

Mà Vân Tương vương là ai? Đó là vị thần trong quân a! Nghe nói năm đó Vệ Cẩm Hoa được vài tuổi, Lâm Hoàng hậu lúc ấy vẫn còn là Thái tử phi đã từng thỉnh Vệ Thiệu Đường làm sư phó cho nhi tử, lại bị vị tiêu dao vương gia này dùng lý do một lòng rời xa triều chính mà thẳng thắn cự tuyệt.


Nếu chỉ so về vị sư phó này, phải nói Vệ Cẩm Dương hắn trọng sinh lại không biết gặp được vận may gì mà có thể thắng đại ca hắn một ván.

"Nói cái gì mà dạy dỗ, nếu ngươi không nghiêm túc khắc khổ, ta cùng lão tướng quân có dạy tốt đến đâu cũng thành vô dụng." Vệ Thiệu Đường vui mừng vỗ vỗ bả vai Vệ Cẩm Dương, kéo người đến một bên ghế đá ngồi xuống.

"Ta có ba cái hài tử, Minh Ngọc một lòng theo chính trường, không nghĩ tập võ.

Minh Lãng thật ra có đến quân doanh mấy năm, nhưng khi nó còn nhỏ ta đã cùng sư phụ của nó nói qua, để nó kế thừa y bát của sư phụ, xông pha giang hồ.

Minh Châu lại là cô nương gia.

Ta mấy năm trước vẫn luôn lo lắng sa trường của Tử Vân không người nối nghiệp.

Hiện tại đã có ngươi, ta cùng vài vị lão tướng quân cũng có thể an tâm thoái ẩn."
Nghe được lời này, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể ngại ngùng cười cười, đang định ở trước mặt sư phụ kiêm tiểu hoàng thúc tổ nói vài câu biểu đạt Nhị hoàng tử điện hạ hắn vẫn thực khiêm tốn, lại nghe thấy một trận kêu gào quấy đến hắn đầu óc hỗn loạn.

"Tiều hoàng thúc tổ, tiểu hoàng thúc tổ, tiểu hoàng thúc đã trở lại sao?" Vệ Cẩm Trình chạy nhanh nên thở hồng hộc, còn chưa kịp bình ổn hơi thở, trong mắt lại nhanh chóng bật sáng long lanh, trông mong mà ngước nhìn Vân Tương vương.

Vệ Minh Lãng lúc còn bé thân thể không tốt, Vân Tương vương cùng tiểu di liền đem nhi tử giao cho một vị thế ngoại cao nhân trong chốn giang hồ nuôi dưỡng, thẳng đến mười tuổi mới quay về Tử Vân.

Cao nhân lúc ấy hứa hẹn, chỉ cần hài tử sau khi trưởng thành đồng ý kế thừa y bát, hơn nữa mỗi năm dành ra ba tháng ở chỗ bọn họ, liền bảo đảm Vệ Minh Lãng sẽ có được thân thể khỏe mạnh sống đến chín mươi chín tuổi, còn thêm một thân võ công trác tuyệt.

Phu thê Vân Tương vương lúc ấy vì để giữ được tánh mạng cho nhi tử cũng liền đáp ứng rồi.

Thời gian này vừa vặn là ba tháng cố định kia nên Vệ Minh Lãng đang ở chỗ của cao nhân.

Vệ Cẩm Trình vẫn luôn như cái đuôi nhỏ theo sau mông y, đương nhiên cảm thấy trung tâm sinh hoạt không còn nữa, năm nào đến khoảng thời gian này cũng không thoải mái, mỗi ngày đều hai mắt trông mong chạy đến vương phủ hỏi một chuyến, lại cụp đuôi xám xịt quay trở về.

"Vệ Cẩm Trình, ngươi đủ rồi a.

Tiểu hoàng thúc mới đi được một tháng, nếu không ở trên đường đi thì sợ là chỉ vừa mới đến nơi.

Không cần nghĩ cũng biết, y căn bản không có khả năng lúc này đã trở lại a." Vệ Cẩm Dương đều không chịu nổi hắn.

Từ ngày đầu tiên tiểu hoàng thúc rời đi, Vệ Cẩm Trình mỗi ngày đều phải tới hỏi một lần.

Làm ơn, sư phụ của Vệ Minh Lãng ở trên hải đảo rất xa ngoài biển, không phải ở cách vách Vân Tương vương phủ được không.

Nào có khả năng nhanh như vậy đã trở về.

"Nga", Vệ Cẩm Trình ủ rũ, tựa như một con gà trống nhỏ không còn ý chí chiến đấu, gục đầu rũ cánh.

Nhìn Vệ Cẩm Trình héo thành như vậy, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút quá mức.

Dù sao đều đã là một cái linh hồn hơn hai mươi tuổi đầu vậy mà đi đấu võ mồm với một tiểu hài tử, còn khi dễ con người ta thành như vậy.

Bất quá, này cũng không thể trách hắn, chỉ có thể trách Vệ Cẩm Trình hiện tại thật sự không bình thường.


Nếu là bình thường, hắn vừa nói như vậy, hùng hài tử này khẳng định sẽ lại gông cổ lên cãi nhau với hắn, tựa như một con gà choai choai nhất định không thắng không được.

Nhưng chỉ cần không có Vệ Minh Lãng, con gà chọi này liền rớt vào nồi canh, Nhị hoàng tử điện hạ tỏ vẻ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn vẫn còn chưa kịp thích ứng.

Hắn hoài nghi không rõ liệu việc hắn trọng sinh có mang đến hiệu ứng cánh bướm hay không, nhưng một đời này lại xảy ra quá nhiều sự kiện, gần như biến kiếp trước trở thành một tấn kịch hư ảo giả dối.

Nếu không phải bọn họ vẫn là những người mà hắn quen thuộc từ nhỏ, hắn sợ là chính mình lại một lần nữa đầu thai sang thế giới khác.

Nếu nhớ không lầm thì kiếp trước Vệ Cẩm Trình hảo nam phong.

Năm đó sự tích hắn mê luyến Thám Hoa lang còn ồn áo náo động khắp chốn kinh thành.

Đời này hắn có lẽ vẫn thích nam nhân đi.

Bất quá, Vệ Cẩm Dương cảm thấy dựa vào trình độ cố chấp dựa dẫm cùng ỷ lại Vệ Minh Lãng như bây giờ, phỏng chừng đời này người mà Vệ Cẩm Trình thích chắc chắn là y.

"Đúng rồi, Vệ Cẩm Trình, mẫu phi của ngươi dạo này thế nào?" Vệ Cẩm Dương nhìn tiểu bằng hữu còn đang thất lạc, không đành lòng bèn chọn chuyện khác đánh lạc hướng.

Năm năm trước, Thần Quý phi, cũng chính là nữ nhân mà phụ hoàng hắn yêu nhất, sau khi bình an thoát khỏi tràng cung đấu kia, còn chưa kịp cao hứng liền không ho một tiếng lập tức ngã bệnh, chữa trị thế nào cũng không thể đứng dậy, quanh năm suốt tháng triền miên trên giường bệnh.

Thái y cũng không chẩn ra nguyên nhân, chỉ có thể để nàng hảo hảo nghỉ ngơi.

"Còn không phải vẫn là dáng vẻ kia, một đám lang băm nói cũng như không nói, cái gì mà không tổn hại đến tính mạng, hừ, căn bản là một lũ vô dụng." Vệ Cẩm Trình bĩu môi trào phúng, hiển nhiên là vô cùng khinh thường mấy kẻ trị mãi vẫn trị không hết bệnh cho mẫu phi hắn.

"Kia cũng xem như không tồi, phụ hoàng chẳng phải vẫn luôn thủ tại bên giường chăm sóc Quý phi nương nương, một bước cũng không rời sao." Nhắc đến nữ nhân này, Vệ Cẩm Dương thật sự có chút cảm khái.

Mấy năm gần đây, hắn xem như một lần hiếm thấy chứng kiến Kính Hòa Đế biến thành một kẻ si tình hán a.

Cho dù Quý phi bệnh đến dung mạo tiều tụy, chỉ còn một lớp da, cũng vẫn là người mà đế vương yêu nhất.

Vệ Minh Đức từ khi Quý phi sinh bệnh liền chưa từng rời khỏi, ngày đêm bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

Đãi ngộ này ngay cả nguyên phối Lâm Hoàng hậu năm xưa bệnh tình nguy kịch gấp mười còn không nhận được a.

Chẳng trách Vệ Cẩm Hoa chán ghét Thần Quý phi, chỉ trách vị này làm phu quân thiên vị quá rõ ràng a.

"Thiệu Đường, Cẩm Dương, mau tới nếm thử điểm tâm.

Minh Châu vừa mới ăn qua, nàng nói rất ngon." Vệ Cẩm Dương còn đang cảm khái phụ hoàng hắn vì mối tình này mà kéo theo không biết bao nhiêu nữ tử vô tội rơi xuống nước, tiểu di kiêm hoàng thúc tổ mẫu liền mang đến một mâm điểm tâm.

Nhìn thấy Vệ Cẩm Trình, nàng hơi thoáng ngẩn người, hiển nhiên là bởi vì mỗi lần tiểu tử này đến vương phủ mà không gặp Vệ Minh Lãng liền sẽ trực tiếp rời đi, "Cẩm Trình cũng ở sao, lại đây nếm thử nào."
Lưu Linh Tê tính tình thanh lãnh, dung mạo cũng thanh lãnh, nhưng khi nhìn đến phu quân lại sẽ từ trong mắt tràn ra nhu tình như nước, hiếm thấy lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của nữ nhi.


Này khẳng định là chân ái.

Hắn thật không thể hiểu được, nếu phụ hoàng đối với Thần Quý phi cũng là chân ái như Vân Tương vương thì tại sao phải kéo theo nhiều người vô tội như vậy xuống nước.

Ai nói làm đế vương liền không thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân (10)? Bên cạnh có đệ nhất cường quốc Hiên Viên hoàng triều, hoàng đế không phải mặc kệ triều thần nghị luận, vẫn chỉ nghênh đón một vị hoàng hậu sao? Hoàng hậu liên tiếp sinh bốn cái nữ nhi, phải đối mặt với tình huống cơ hồ không người nối nghiệp, Hiên Viên hoàng đế cũng quyết không nạp phi, vẫn luôn ngao đến hoàng hậu cuối cùng cũng sinh được nhi tử.

Ai dám nói Hiên Viên hoàng đế đối với hoàng hậu không phải là chân ái?
Nhìn đến tiểu di, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên nhớ tới, đoạn tình yêu của nàng nghe nói năm đó cũng trải qua không ít cửa ải, còn cùng phụ hoàng có điểm liên lụy nha.

Năm đó phụ hoàng vẫn còn là Thái tử, vị trí Thái Tử phi cùng thị thiếp đều trống không, Hoàng hậu hoàng nãi nãi liền sốt ruột, trong tối ngoài sáng lệnh tất cả đại thần có nữ nhi vừa hợp độ tuổi đều phải mang con tiến cung cho hắn tuyển trắc phi.

Lưu gia thế đại, lại vừa vặn có hai hòn ngọc quý trên tay, tự nhiên cũng nằm trong danh sách.

Nghe nói lúc đó hoàng nãi nãi liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiểu di, cũng không thèm để ý mẫu hậu hắn.

Ước chừng là do bên ngoài đồn đãi, ngoại tổ luôn mang theo tiểu di nơi nơi chinh chiến, lưu mẫu hậu ở nhà, mẫu hậu khẳng định là không được sủng ái.

Hoàng nãi nãi liền hỏi tiểu di có nguyện ý gả cho Thái tử làm trắc phi hay không.

Tiểu di liền trả lời, nếu nàng phải gả cho Thái tử, nàng liền đến am ni cô quy y.

Này đã chọc cho hoàng nãi nãi tức giận đến mặt đều xanh.

Vẫn là mẫu hậu đối với người nhà đào tim đào phổi, đau lòng thân muội, liền đứng ra phân trần.

Chuyện là tiểu di ở Linh Sơn từng có may mắn gặp qua Vân Tương vương, liền nhất kiến chung tình, từ đó về sau thất hồn lạc phách vân vân,...!Bởi vậy, hoàng gia gia mới ban hôn cho tiểu di cùng Vân Tương vương.

Nghe nói lúc ấy không rõ nguyên nhân bị người báo cho bản thân được vị thiếu nữ nổi danh kinh thành này yêu thầm, Vân Tương vương cũng thập phần kinh ngạc.

Tình yêu của hoàng gia a, thiên kỳ bách quái có, mỹ mãn hạnh phúc cũng có, chỉ xem chính ngươi lựa chọn như thế nào.

Vệ Cẩm Dương trọng sinh một chuyến, cơ hồ cái gì đều cũng phải trọng tố một lần.

Hắn đối với tình yêu mà đời trước chưa bao giờ thể nghiệm quá cũng có một ít chờ mong, không biết tương lai hắn có thể hay không giống với tiểu di cùng tiểu di trượng, tương kính như tân, cử án tề mi (11) a.

Đời trước hắn tuy rằng thực thích Vương phi của hắn, nhưng đó không phải là "yêu".

Vệ Cẩm Dương vẫn luôn nhận định, để gọi là "yêu" thì phải xuất phát từ cả hai phía, chỉ có lẫn nhau yêu thích mới là chân ái, cho nên hắn cùng Liễu thị chưa từng có ái tình.

Vì vậy, mặc dù cuối cùng Liễu thị nghe theo thủ hạ của Vệ Cẩm Hoa xúi giục mà hại hắn, hắn cũng không hận nàng.

Không có yêu, nơi nào lại sinh ra hận? Hận một người trong lòng căn bản không có chính mình, quá mệt mỏi a.

Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.

~~~~~
(1)
"Thính thanh biện vị" (听声辩位): nghe âm thanh mà phân biệt vị trí.
i.

Trong một số truyện giang hồ thì đây là bí kíp võ công lợi hại đó nha.
(2)
"Ngọc quan ngọc diện" (玉冠玉面): mũ miệng bằng ngọc, diện mạo như ngọc.
i.


Từ thường dùng là "Diện như quan ngọc" (面如冠玉): diện mạo như ngọc trên mũ miện, một từ miêu tả vẻ đẹp của nam nhân.

Có chỗ nói là đẹp theo hướng trắng trẻo như công tử bột; có chỗ nói chỉ là luận về cốt cách, vì người xưa vẫn hay ví "quân tử như ngọc".
(3)
"Ngọc thụ lâm phong" (玉树临风): cây ngọc đón gió.

Miêu tả vẻ đẹp của nam nhân: tao nhã, tiêu sái phóng khoáng, thường dùng cho nam nhân có cốt cách cao sang của bậc quyền quý, thanh nhã của văn nhân chứ không phải kiểu phong trần mạnh mẽ của võ tướng.
(4)
"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên" (自古英雄出少年): từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.
(5)
"Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng" (长江后浪推前浪): Trường Giang sóng sau xô sóng trước, (có chút GDCD 10) nói về những sự vật, hiện tượng mới xuất hiện, đã trải qua sự tích lũy nhất định, có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của những sự vật, hiện tượng cũ; cũng có nghĩa là người mới có trình độ tốt hơn người cũ.
(6)
"Quang mang diệu nhãn" (光芒耀眼): quang mang (tia sáng) lóe mắt.
(7)
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất" (江山代有才人出): giang sơn thời đại nào cũng có người tài xuất hiện.
i.

Trích từ "Luận thi" (論詩) của Triệu Dực, ý nói thơ của các đại thi hào xưa đã truyền lưu qua ngàn vạn người, đến nay cũng không còn mới, mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện người tài.
"Lý Đỗ thi thiên vạn nhân truyền
Chí kim dĩ giác bất tân niên
Giang sơn đại hữu tài nhân xuất
Các lĩnh phong tao sổ bách niên."
(8)
"Thần thái phi dương" (神采飞扬): tinh thần bay lên cao, tinh thần hào hứng, phấn khởi.
(9)
"Niên lão thể mại" (年老体迈): tuổi già thân thể suy yếu.
(10)
"Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" (一生一世一双人): một đời một kiếp một đôi người.
(11)
"Cử án tề mi" (举案齐眉): nâng khay ngang mày.
i.

Xuất phát từ "Hậu Hán thư":
Lương Hồng là hàn sĩ, thành thân cùng Mạnh Quang hiền lương thục đức.

Vốn là nữ nhi của nho gia giàu có nhất vùng, ngày thành thân, Mạnh Quang xiêm y lộng lẫy vì muốn đẹp lòng phu quân, nào ngờ Lương Hồng không vừa ý, bảy ngày bảy đêm không tiến vào phòng.

Mạnh Quang tự mình kiểm điểm, bèn đổi thành mặc áo vải bố đi gặp chồng.

Lúc này Lương Hồng mới vui vẻ: "Đây mới đúng là thê tử của ta.

Hồng này không màng danh lợi, không ham phú quý.

Hồng chỉ muốn cùng thê tử cày ruộng, trồng lúa, dệt vải, sinh hoạt đơn sơ nhưng giữ tròn khí tiết, thê tử kính trọng phu quân, phu quân tương kính thê tử." Nàng Mạnh Quang về sau mỗi bữa cơm đều nâng mâm ngang mày để tỏ lòng kính trọng phu quân.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Tui có một tật xấu, nếu có nhân vật nào mà tui yêu quý bị ngược thì mỗi khi đọc lại truyện, dù chưa đến đoạn ngược, chỉ cần nhắc đến tên thôi là tui đã đau lòng rồi.

Hồi tui đọc "Trọng sinh chi Lãnh quân noãn tâm" của Hiên Viên Quỷ Hồ, thậm chí chỉ cần thấy ba chữ "Hoa Diệc Khê" là nước mắt đã rớt không kìm được.

Truyện này có Vệ Minh Lãng, may mà không phải vai chính nên ít gặp.
./..