Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 11: 11: Bái Sư Thượng






C10.

Bái sư (thượng)
2020.01.08 ~ 2020.02.23
Ở chỗ lão thái phó học xong khoá buổi sáng, Vệ Cẩm Dương quen đường liền trực tiếp theo Vệ Cẩm Hoa trở về Vinh Hoa điện.

Sau khi tới Vinh Hoa điện, Vệ Cẩm Hoa lại không như thường lệ để Vệ Cẩm Dương luyện chữ mà lại lệnh cho thái giám tâm phúc mang tới một bộ y phục của hài tử nhà thường dân thay cho nhóc.

Hoàng đế bệ hạ tương lai, ngài đây là muốn làm gì a? Vệ Cẩm Dương không biết nguyên nhân, chỉ có thể nhìn thái giám đem một thân cẩm y hoa phục đổi thành xiêm y mộc mạc.

Lúc bị Vệ Cẩm Hoa, cũng đã thay đổi thường phục, bế lên một chiếc xe ngựa thủ công tinh xảo, Vệ Cẩm Dương vẫn không rõ, Hoàng đế bệ hạ tương lai đây là muốn làm cái gì? Hắn không hiểu, chẳng lẽ do chỉ số thông minh của hắn quá thấp nên không nắm bắt được tâm tư phức tạp của y sao?
Xe ngựa từ Vinh Hoa điện chậm rãi đi, Vệ Cẩm Dương luôn bị Vệ Cẩm Hoa ôm vào trong ngực, mà Vệ Cẩm Hoa thì không nói một lời, vẫn không nhúc nhích nhìn màn xe, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì.

Y không nói lời nào, Vệ Cẩm Dương cũng không biết làm gì, không khí xung quanh liền yên tĩnh quỷ dị, không biết Vệ Cẩm Hoa muốn dẫn hắn đi làm gì đây? Vệ Cẩm Dương ngốc ngốc sờ đầu mà tự hỏi.

Vệ Cẩm Hoa đến tột cùng là muốn dẫn hắn đi đâu? Đổi một thân thường phục, ở trong cung lại ngồi xe ngựa...!đây là cải trang đi tuần sao? Vệ Cẩm Hoa thoạt nhìn luôn thông minh nhạy bén, vô luận lúc trưởng thành hay còn thiếu niên đều không thể làm ra chuyện "nhị" (1) như vậy, cho dù là tên ngốc bị lôi lên con đường tạo phản như hắn cũng sẽ không làm.

Bất quá, chuyện gì cũng có thể xảy ra a! Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai cũng không đoán được Thái tử điện hạ bề ngoài văn nhã khiêm tốn, nội tâm âm u thâm trầm trong lòng có phải hay không cất giữ một tiểu tâm cật nhị hóa! Ai nói chắc được a! Kiếp trước nghe nói rất nhiều người quyền cao chức trọng nhìn qua thực bình thường, trong lòng lại ẩn giấu rất nhiều chuyện cổ quái không muốn người khác biết! Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ tương lai này cũng là một trong số đó?
Vệ Cẩm Dương bị ý tưởng tuy quỷ dị lại có vẻ thực tế này dọa sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin cậy a! Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa đang ngồi trầm tư bên cạnh, trong ánh mắt không khỏi mang theo vài phần đồng tình.

Đại ca, ngươi vất vả rồi! Đệ đệ ta thật là hai đời cũng không biết ngươi cư nhiên lại "nhị hóa" cổ quái như vậy, thật là xin lỗi! Ngươi che giấu kỹ như vậy, nhất định thực vất vả a!
Trong lúc Vệ Cẩm Dương đang loạn tưởng đến không có điểm cuối, xe ngựa nhẹ nhàng dừng lại.

Hả? Đây là đến nơi? Hay là đại ca biến thái hai nhân cách nhà hắn khôi phục bình thường? Vệ Cẩm Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, chợt thấy màn xe bị kéo ra, kia...!nhà tù đổ màu son là cái gì? Vệ Cẩm Dương tức khắc bị dọa sợ!
Cung tường...!đó là cung tường, tuyệt đối không sai! Bọn họ đến cửa cung? Đây là muốn xuất cung sao? Nhưng mà còn có thị vệ gác cửa, muốn ra ngoài là không thể, đừng "nhị" nữa, đại ca! Chúng ta trở về đi! Nếu như bị thị vệ ném trở lại, còn truyền tới tai mấy vị nương nương trong cung, mặt mũi của ngài sẽ bị ném đi a!

Vệ Cẩm Dương quay đầu, lại thấy trong nháy mắt khi thị vệ thủ lĩnh đi đến, Vệ Cẩm Hoa không chút hoang mang từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài ánh vàng rực rỡ.

Ngọa tào! Kim bài lệnh tiễn? Đó là kim bài lệnh tiễn a! Có nó là có thể tự do ra cung vào cung như dạo hậu hoa viên nhà mình! Đó chính là kim bài lệnh tiễn trong truyền thuyết!
Ông trời, ngươi có lầm hay không? Thái Tử đại ca mới mười hai tuổi, không phải hai mươi tuổi, cư nhiên hiện tại liền có được kim bài lệnh tiễn tự do ra vào cửa cung? Ngươi thật đúng là nhất bên trọng nhất bên khinh! Lão tử đời trước ra cung xây phủ, đến hai mươi mấy tuổi muốn vào cung còn phải chờ được tuyên triệu a! Vậy mà Hoàng đế bệ hạ tương lai cư nhiên lúc mười hai tuổi đã có thể tự do ra vào cửa cung?
Quả nhiên, y mới là thân sinh nhi tử của lão thiên gia ngươi, nên gọi tắt là "Thiên tử" phải không? Y nhất định là mệnh trung chú định phải làm hoàng đế! Vệ Cẩm Dương trong lòng tức khắc có hàng vạn con ngựa lao nhanh, thật lâu sau vẫn không thể bình ổn oán giận trong lòng.

Hảo! Hắn mới sẽ không thừa nhận là hắn đang ghen ghét đâu!
Cho nên, lão tử đời này vừa tỉnh lại liền quyết tâm thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, ôm đùi Hoàng đế bệ hạ tương lai, lấy việc làm hảo đệ đệ là mục đích nhân sinh...!quả nhiên là chính xác! Nếu lão tử đầu óc nóng lên, muốn cùng y tiếp tục tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bằng vào vị này mười hai tuổi đã có bản lĩnh có được kim bài lệnh tiễn, lão tử nói không chừng so với đời trước sẽ chết còn thảm hơn!
Yến Vương điện hạ ta quả nhiên là quyết định đúng, ta quả nhiên là mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng, thông minh tuyệt đỉnh a! Vệ Cẩm Dương thập phần mỹ mãn mà nghĩ như vậy.

Xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa cung, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc nhớ tới sự tình có vẻ không đúng rồi.

Hoàng đế bệ hạ tương lai muốn mang hắn ra cung làm gì? Chẳng lẽ là muốn đem hắn bán đi? Không thể a, lão tử đều đã hao tổn tâm cơ lấy lòng y như vậy rồi!
"Đại ca...!Chúng ta đây là đang đi đâu?" Vệ Cẩm Dương phồng lên khuôn mặt bánh bao, thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo của Vệ Cẩm Hoa, nhút nhát sợ sệt nhìn y hỏi nhỏ.

Vẻ mặt đều là tiểu hài tử không biết phải làm sao khi sắp đối diện với hoàn cảnh xa lạ.

Ai! Hắn không thể không lại thêm một lần tự luyến nữa, bội phục kỹ thuật diễn của chính hắn!
Vệ Cẩm Hoa nhìn đệ đệ nhà mình nhút nhát sợ sệt, khuôn mặt nhỏ mang theo một tia mê mang, không khỏi cười khẽ sờ sờ mặt nhóc, "Cẩm Dương hai ngày trước không phải nói muốn làm Đại tướng quân sao? Đại ca hiện tại liền giúp Cẩm Dương thực hiện nguyện vọng này được không? Bất quá, Cẩm Dương muốn trở thành tướng quân thì trước tiên phải do chính mình tự nỗ lực nga! Đại ca cũng chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi!"
Làm Đại tướng quân? Vệ Cẩm Dương vừa nghe thấy lời này, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng hắn vẫn luôn lấy Đại tướng quân làm mục tiêu phấn đấu, nhưng hắn không hề nghĩ tới...!chỉ mới nói được hai ngày, Vệ Cẩm Hoa cư nhiên liền có thể giúp hắn thực hiện.

Hắn vẫn luôn cho rằng...!ít nhất cũng phải kéo dài một đoạn thời gian mới bước được trên con đường này.


Không nghĩ tới...!Vệ Cẩm Hoa nhanh như vậy đã có thể vì hắn tìm được biện pháp.

Thực lực của Hoàng đế bệ hạ tương lai quả nhiên là không thể khinh thường a! Có điều, y hiện tại muốn mang hắn đi đâu?
Liền tính y là Thái Tử gia, nhưng tướng quân này cũng không phải hắn nói muốn làm thì y liền có thể cho hắn làm! Hắn hiện tại mới sáu tuổi, y muốn giúp hắn làm tướng quân kiểu gì? Vệ Cẩm Dương có chút khó có thể khôi phục lại tinh thần, ngồi trong xe cũng lâm vào trạng thái mờ mịt, thẳng đến khi xe ngựa lần nữa dừng lại.

Vệ Cẩm Dương bị ôm xuống xe ngựa, thình lình thấy hai chữ "Vu phủ" xuất hiện trước mắt, mới hiểu nguyên lai Vệ Cẩm Hoa là có chủ ý muốn hắn đến phủ Chinh bắc Đại tướng quân, Vu Minh Trung, bái sư học nghệ!
Vu Minh Trung và ngoại tổ phụ Lưu Tùng Bách của hắn chính là cùng một thế hệ lão tướng, vị này nếu so tuổi tác chỉ sợ là còn lớn hơn ngoại tổ phụ không ít! Chỉ vì không có người nối nghiệp nên trong tay không có binh quyền, hiện giờ lui về trong phủ dưỡng lão.

Vệ Cẩm Hoa thật đúng là có biện pháp, cư nhiên có thể mời được lão nhân gia rời núi tới làm sư phụ hắn! Nếu được vị lão tướng quân này dạy dỗ, con đường trở thành tướng quân của hắn xem ra liền có thể bắt đầu!
Chẳng qua...!hắn thật sự muốn làm tướng quân sao? Việc này...!Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên phát hiện ra hắn có chút luống cuống rồi...!
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp do dự đã bị Vệ Cẩm Hoa nắm lấy tay nhỏ đi vào "Vu phủ".

Bọn họ vừa mới vào cửa, Vu Minh Trung liền cùng người nhà xuất hiện, còn bước lên phía trước, hạ bái nói, "Lão thần Vu Minh Trung tham kiến Thái Tử điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ".

Vu Minh Trung là người anh võ phi phàm, khổng võ hữu lực (2), nhìn qua thập phần cường tráng, tuy rằng khuôn mặt hiện tại bị rất nhiều nếp nhăn phủ kín, vẫn không mất đi khí suất thường có của các vị tướng lãnh.

Vệ Cẩm Dương nhìn mà không ngừng âm thầm trầm trồ khen ngợi! Nam nhân như vậy mới gọi là có hương vị nam nhân! So với hắn mạnh mẽ hơn nhiều, tuy rằng ngài tuổi tác rất lớn, nhưng giữ được như vậy cũng là không tồi.

Nếu đến lúc hắn bảy tám chục tuổi mà cũng có được một phần giỏi giang tiêu sái cùng thân mình cường kiện (3) này của Vu Minh Trung, thì bái nhập môn hạ của ngài cũng không tệ! Ít nhất, có thể đem con gà luộc là hắn kiếp trước luyện ra được một bộ dáng của bậc trượng phu! Nhất định có thể hấp dẫn không ít nữ tử yêu thích cũng như không ít nam nhân đố kỵ!
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương liền không khỏi âm thầm hưng phấn (4), đời trước người mà hắn hâm mộ ghen tị hận (5) nhất chính là tráng hán tử như Vu Minh Trung! Đi theo ngài học tập, cho dù không đảm đương nổi cái chức tướng quân, nhưng có thể luyện được một dáng người tốt cũng không uổng công a!
Hắn bên này còn đang miên man suy nghĩ, Vệ Cẩm Hoa bên kia sớm đã cùng Vu Minh Trung bắt chuyện.

Lão tướng quân tựa hồ nghe đến Vệ Cẩm Hoa nói cái gì, bỗng nhiên ngồi xổm xuống đánh giá Vệ Cẩm Dương, giấu bên dưới nếp nhăn lại là đôi con ngươi sáng suốt thấu triệt tràn đầy ý cười, lúc này đang nhìn vào đôi mắt thủy linh linh của Vệ Cẩm Dương, "Ồ? Nhị điện hạ muốn làm Đại tướng quân sao?"
Vệ Cẩm Dương vẫn luôn nghĩ ngợi lung tung, chưa chú ý Vệ Cẩm Hoa và Vu Minh Trung đến tột cùng là hàn huyên chuyện gì, nhưng người ta đã hỏi đến lý tưởng của hắn, hắn tự nhiên dâng lên một vạn phần tinh thần.


Vệ Cẩm Dương, ngươi hiện tại tuyệt đối không thể luống cuống, ngẫm lại kết quả đời trước, ngẫm lại ngươi tầm thường vô vị một đời, chẳng lẽ đời này còn muốn trải qua thêm một lần nữa sao? Thế thì ngươi trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương tức khắc kiên định với tín niệm của chính mình, quyết định rồi liền tuyệt không lùi bước.

Lão tử đời này không cần giẫm lên vết xe đổ làm kẻ ăn chơi trác táng.

Lão tử phải trở thành Đại tướng quân được vạn người kính ngưỡng!
"Đúng vậy, Cẩm Dương phải làm Đại tướng quân, đại anh hùng.

Vì phụ hoàng cùng đại ca bảo vệ thiên hạ này!" Vệ Cẩm Dương nhìn lão nhân hai mắt thanh minh, dùng thanh âm nãi thanh nãi khí mạnh mẽ trả lời.

"Hảo, hảo, hảo", Vu Minh Trung nhìn hài tử tuy khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy kiên định, tức khắc vui mừng không ngớt, dường như thấy được bản thân có người kế tục, "Nhị điện hạ, tuổi còn nhỏ lại lòng mang chí lớn, thật sự là khó có được, khó có được a! Chỉ cần nhị vị điện hạ huynh đệ đồng lòng, Tử Vân ta lo gì không cường thịnh a!"
Nhìn lão nhân một bộ ưu tư cho dân cho nước, vì giang sơn xã tắc vượt lửa băng sông, lại bởi vì Tử Vân cơ đồ có người kế tục mà kích động đỏ bừng mặt già, Vệ Cẩm Dương có điểm tự biết xấu hổ.

Đối lập vị lão nhân hiên ngang lẫm liệt này, lý do hắn muốn làm tướng quân thực sự có chút khiến người khinh thường! Suy cho cùng, Vệ Cẩm Dương hắn trong xương cốt vẫn là một kẻ ăn chơi trác táng! Loại tín niệm hy sinh vì giang sơn xã tắc này...!hắn không có a!
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, Đại tướng quân cũng là phải trưởng thành a! Lột xác từ tên ăn chơi trác táng cũng yêu cầu quá trình a! Cầu cất chứa!
~~~~~
(1)
Bên Trung hay dùng từ "nhị" để chỉ kẻ ngốc, việc làm ngu ngốc.
(2)
"Khổng võ hữu lực" (孔武有力): "khổng" có nghĩa là "cực kỳ", cụm từ này dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.
(3)
"Ngạnh lãng" (硬朗):
i.

Thân thể cường tráng, khoẻ mạnh (người già).
i.

Kiên cường, có sức mạnh.

(4)
"Ám sảng" (暗爽): trong lòng thoải mái và vui vẻ vì cảm thấy bản thân gặp may mắn, nhưng không biểu hiện ra cho người khác biết.
(5)
"Tiện mộ tật đố hận" (羨慕嫉妒恨), thường được dùng chung, ghép của ba chữ:
i.

"Tiện mộ" (羨慕): Hâm mộ người ta có được điều mình ao ước.
Mình Google thì ra hình cô nàng Disgust màu xanh lá cây trong Inside Out.
i.

"Tật đố" (嫉妒): ghen ghét.
i.

"Hận" (恨): oán giận, căm thù.
Có bài hát tên là 羨慕嫉妒恨 luôn, bạn lên Youtube gõ năm chữ này, chọn vid của Huang Jia Jia nha.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Cảm ơn bạn Lam Vũ Công Tử (@LamVuCongTu) đã để lại lời nhắn.

Mình sẽ tiếp tục cố gắng edit.

Mình cũng chúc bạn sáng tác thêm nhiều truyện hay nữa.

Cảm ơn bạn rất nhiều.

*ôm hôn*
Nhắc tới Inside Out, gần đây mình có xem một vid Hàn Tuyết tỷ lồng tiếng cho dàn nhân vật này trong chương trình "Thanh Lâm Kỳ Cảnh", phải nói là quá đỉnh luôn.
./..