Hình Chiến thì lại dùng hành động trực tiếp xác nhận lời nói của Cố Khâm, hôn Cố Khâm ngay trước mặt mọi người, phá vỡ nghi ngờ cuối cùng còn lại trong lòng họ. Hai người bọn họ cho là không thể nào yêu nhau được cũng đã ở bên nhau, họ cảm giác bản thân lại có thể đi tin tưởng tình yêu được rồi!
Cho đến khi hô hấp của Cố Khâm đã hỗn loạn, Hình Chiến mới buông hắn ra. Cố Khâm thở hổn hển mấy cái, cổ bị quân trang siết có chút khó chịu. Hắn theo bản năng đưa tay tháo cúc trên cổ áo, nhưng bởi vì động tác quá thô lỗ nên không thể lập tức cởi ra được. Cuối cùng Hình Chiến nhìn không nổi nữa, đưa tay cởi hai chiếc cúc ở trên cùng cho hắn. Cố Khâm xoay cổ một cái rồi thở phào nhẹ nhõm.
Brian vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cố Khâm, nhìn thấy rõ dấu hôn trên cổ Cố Khâm, sắc mặt tái nhợt. Hình Chiến nheo mắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương mang theo cảnh cáo quét qua hắn. Trong nháy mắt toàn thân Brian đều căng cứng da đầu tê rần, giống như hắn chỉ cần nhìn thêm một cái nữa thôi thì nghênh đón hắn chính là cái chết, bản năng đối với nguy hiểm khiến cho hắn cúi đầu, ba giây sau, ánh mắt rơi xuống trên người hắn kia mới rời đi, mặc dù là thế, nhưng hắn đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thiết bị liên lạc của Cố Khâm nhắc nhở có tin tức mới. Người liên lạc tới là cấp trên trên danh nghĩa của hắn, Thiếu tướng Carter. Vốn hắn đã định nghỉ ngơi một chút, nhưng xem ra còn phải chờ thêm một lúc nữa, “Brian, sắp xếp phòng nghỉ cho người Thượng tá Hình mang tới. Còn Thượng tá Hình thì không cần, hắn ở cùng tôi.” Sau đó, Cố Khâm cùng Hình Chiến sải bước đi vào nơi đóng quân.
Lần đầu tiên Brian không đi theo sau lưng cấp trên của mình, mà là đưa mắt nhìn đối phương đi càng ngày càng cách xa mình. Nhìn hai bóng dáng đang đi sóng vai kia, tâm hắn càng ngày càng nặng nề, lại không thể có bất kỳ ý niệm tranh cao thấp nào với Hình Chiến, bởi vì hắn biết cả đời mình đừng hòng thắng được đối phương, kẻ địch của hắn quá mạnh… Bỗng nhiên vai hắn bị ấn xuống, Brian lập tức theo phản xạ tấn công kẻ đánh lén này.
“Shh… Tôi bảo này đồng nghiệp anh cũng thật độc ác!” Tên đầu nhím sặc sỡ nhanh chóng nhảy thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, xoa xoa cánh tay của mình, “Chúng tay bây giờ cũng coi như là người một nhà rồi! Dù sao anh cũng phải cho chúng tôi chút mặt mũi chứ!”
Brian không để ý đến hắn, quay đầu đi phân phó cấp dưới đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Đầu nhím cũng không thèm để ý liệu hắn có nghe thấy hay không, tiếp tục tự nói tự nghe, “Anh nói xem trước đây chúng ta sao lại tự đi suy diễn rằng hai trưởng quan là kẻ thù không đội trời chung chứ? Nói không chừng hai người họ đánh nhau đơn thuần chỉ là tình thú giữa người yêu với nhau! Thượng tá Cố bên các anh cũng đã nói, trước cả khi hai đơn vị được thành lập, bọn họ cũng đã là một đôi rồi.”
Động tác của Brian ngừng một lát, từ đầu tới cuối vẫn không nói một lời, giao đám người này cho thuộc hạ xong liền vội vã rời khỏi tầm mắt họ. Đầu nhìn gãi gãi đầu, “Người này hình như đang muốn tranh Thượng tá Cố với trưởng quan của chúng ta thì phải…”
Bên kia, Cố Khâm vừa trở lại phòng mình liền tiếp nhận liên lạc của Thiếu tướng Carter. Thấy Hình Chiến đứng cạnh hắn, Carter mất hứng phồng má trợn mắt, “Thằng nhãi cậu sao lại ở đây? Nhiệm vụ của cậu hoàn thành chưa? Cậu mặc kệ nơi đóng quân của mình sao? Xảy ra chuyện coi chừng Nelson cho cậu biết mặt!” Tuy rằng hai người là người yêu, thế nhưng quan hệ giữa Carter và cấp trên Nelson của Hình Chiến cũng là quan hệ canh tranh, phương diện nào cũng muốn phải so một lần. Việc Cố Khâm cùng Hình Chiến xuất hiện cũng thỏa mãn mong muốn tranh đua của họ. Vì thế mà Carter hoàn toàn không khách khí gì đối với Hình Chiến.
Kết quả Hình Chiến hoàn toàn không nhìn đến hắn, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú mà nhìn Cố Khâm, giống như Cố Khâm chính là cả thế giới của y vậy. Cố Khâm cũng không lằng nhằng, dứt khoát hỏi, “Tướng quân có gì phân phó sao?”
“Hừ, nhiệm vụ kế tiếp của cậu là trông coi đám nhãi con.” Carter không có kiên nhẫn mà giải thích, “Chính là đám quán quân của Giải đấu liên trường năm nay sẽ tới thực tập tại chiến đội Thương Lang.”
Cố Khâm hơi sửng sốt, nhoáng một cái mà đã qua bốn năm, Giải đấu liên trường năm tiếp theo đã đến. Nhớ tới lần trước bọn họ nhờ vào đó mà mới tiến vào quân đội, chuyện cũ hiện rõ trước mắt, Cố Khâm không kiềm được mà cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh. Nhưng chiến đội Thương Lang cho tới bây giờ vẫn luôn không nhận tân binh, chứ đừng nhắc tới quân giáo sinh đang trong kỳ thực tập mà chưa gia nhập quân đội, loại nhiệm vụ này tại sao lại rơi vào tay hắn? Nghe giọng điệu của Carter, kết quả đã định xong, căn bản không phải là đang thương lượng với hắn mà là trực tiếp thông báo. Cố Khâm châm chước mở miệng, “Tại sao? Nhiệm vụ ngày thường của chiến đội Thương Lang cũng không thích hợp để bọn họ tham dự.”
“Cậu nghĩ là tôi muốn sao?!” Sắc mặt Carter đen xì, quán quân của mỗi năm Giải đấu liên trường đều là hòn than bỏng tay, đơn vị nào cũng không muốn phải dính tới đám nhãi ranh này. Cho dù ai trong số đó cũng có thiên phú cực cao, nhưng lại đều mắc phải mấy lỗi trí mạng như tâm cao khí ngạo, không trầm ổn, không thấy rõ thực tế, ôm ảo tưởng về chiến tranh.
Theo lý thuyết, người như vậy nên trực tiếp vứt xuống chiến trường để trải qua sinh tử, mới có thể chân chính nhận rõ bản chất của chiến tranh. Thế nhưng thân phận của họ đặc thù, không thể mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, nhỡ đâu tạo thành tổn thất không thể bù nổi hoặc là chết vài người, như vậy thì không biết còn phải đối diện với bao nhiêu chỉ trích từ vô số người.
Kết quả chính là mọi người đẩy qua đẩy lại ai cũng không muốn nhận lấy phần việc phí sức mà không được gì này, cuối cùng chỉ có thể thể Nguyên soái quyết định, mấy người đừng đẩy nữa, tất cả nhìn số liệu rồi quyết! Sau này các nhóm quân giáo sinh thực tập sẽ tiến thẳng vào đơn vị có tỷ lệ sống sót cao nhất trên chiến trường. Năm cCố khâm chính là đơn vị Chó điên của Hứa Thiếu Phong, mà năm nay cuối cùng lại chọn phải đơn vị của Cố Khâm.
Đối với việc này, Carter thật sự vừa cao hứng vừa buồn bực. Cao hứng chính là vì đây chẳng khác nào thừa nhận thực lực của Cố Khâm, cho mình phổng mũi; mà buồn bực cũng là vì vinh dự này tương đương với một hòn than bỏng tay. Vốn là hắn muốn đẩy sang cho chiến đội Chiến Thần, thế nhưng lại bị Thiếu tướng Nelson lấy lý do tính cách của Hình Chiến không thích hợp mà đẩy trở lại. Nghĩ tới đây Thiếu tướng Carter liếc Hình Chiến một cái. Vì an toàn cho tính mạng của đám nhóc kia, trong lúc thực tập hắn cũng chỉ đành giao cho Cố Khâm một vài nhiệm vụ đơn giản.
“Tôi đã gửi tài liệu của quân giáo sinh đến thực tập lần này sang cho cậu. Các cậu trước kia cũng từng tham gia thực tập, cậu tự xem rồi làm đi. Trừ cái này ra còn có danh sách bổ sung của binh lính lần này, quân giáo sinh sẽ đi cùng với tân binh của cậu.” Carter giống như sợ Cố Khâm đổi ý, nhanh chóng cắt đứt nói chuyện.
Trước khi sống lại, Cố Khâm là người leo lên từ dưới tầng chót, gần như dạng người nào hắn cũng đã dạy dỗ qua, thế nhưng lại chưa từng gặp phải quân giáo sinh tới thực tập. Có điều lần trước Hứa Thiếu Phong cũng đã giao cho hắn và Hình Chiến chỉ huy những người khác, cho nên cũng coi như là hắn có kinh nghiệm. Có lẽ so với các loại nhiệm vụ phiền toái hàng ngày kia, dạy dỗ riêng quân giáo sinh lại không thấm vào đâu.
“Cần anh hỗ trợ không?” Hình Chiến mở miệng.
“Không cần, em có thể xử lý tốt.” Cố Khâm xoa xoa sống mũi, mở ra tài liệu của những quân giáo sinh này, nhìn lướt qua lại ngoài ý muốn phát hiện ra một cái tên quen thuộc. Hắn đặc biệt mở ra lý lịch chi tiết của đối phương, xác định là cùng một người, liền giới thiệu cho Hình Chiến, “Diệp Phi Dương này là sĩ quan phụ tá trước kia của em.”
“Ừ.” Hình Chiến nhìn nhiều thêm vài lần, nhớ rõ vị tình địch tiềm ẩn này (mới không phải!).
Không chỉ Cố Khâm, Hình Chiến cũng nhận được danh sách binh lính sắp tiến vào chiến đội Chiến Thần, dù sao thì tỷ lệ sống sót trên chiến trường có cao thế nào cũng không có khả năng hoàn toàn không có hy sinh, cứ mỗi một khoảng thời gian nhất định sẽ phải thêm máu cho chiến đội một lần. Y cùng Cố Khâm lật xem danh sách trong tay, mời Cố Khâm hỗ trợ xem xét. Dù sao trước khi sống lại y cũng chưa từng tới quân khu Đệ tứ lần nào, cho nên hoàn toàn xa lạ đối với những cái tên này, không giống như Cố Khâm thỉnh thoảng sẽ có chút ấn tượng với một cái tên nào đó, không tốt thì có thể đề phòng, tốt thì có thể tập trung đào tạo.
Bỗng nhiên, Cố Khâm dừng lại tại một cái tên, “Hứa Thiếu Dương? Có chút quen mắt.” Nhưng cũng chỉ là nhìn quen mắt mà thôi, hắn không nhớ nổi là mình biết đối phương ở đâu, cũng không nhớ trong tương lai đối phương rốt cuộc là ở địa vị gì. Có điều có thể để cho hắn có ấn tượng thì hẳn là có chỗ nào đó đặc biệt. Cố Khâm đánh dấu trước cái tên này, “Em không nhớ rõ lắm, anh chú ý xem một chút đi.”
Hình Chiến cũng cảm thấy giống như đã từng nghe qua cái tên Hứa Thiếu Dương này, có điều nếu ấn tượng không sâu, đại khái cũng không phải là nhân vật then chốt gì.
Hai người tụm lại xem xong danh sách dài kia xong, Cố Khâm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Hình Chiến bất thình lình nói, “Anh không thích thích tên Brian kia.”
Cố Khâm cong khóe môi, hắn còn tưởng Hình Chiến không định phát biểu ý kiến gì, “Em vốn đang định điều Brian đi. Làm sao, anh lo rằng em sẽ thay lòng đổi dạ? Không có lòng tin với bản thân như vậy?”
“Không, chẳng qua là anh không thích ánh mắt hắn nhìn em.” Ngón tay Hình Chiến khẽ nhúc nhích, thật sự là muốn moi mắt người kia ra. Y đột nhiên không chút dấu hiệu nào mà áp ngã Cố Khâm xuống giường, “Nếu như có một ngày em thay lòng đổi dạ, anh sẽ đích thân bắt em về, nhốt em ở một nơi em vĩnh viễn không trốn thoát được, để em hoàn toàn thuộc về anh, cả đời này người duy nhất thấy em chỉ có anh, anh sẽ trở thành cả thế giới của em. Không ai có thể cướp em khỏi tay anh, bao gồm cả chính em. Cho nên, Cố Khâm, nhất định không được rời khỏi anh.”
Thanh âm của Hình Chiến không có chút lên xuống nào, nghe không ra bên trong có bao nhiêu phần là nghiêm túc, thế nhưng lại khiến cho đáy lòng Cố Khâm sinh ra cảm giác run sợ. Môi hắn run run một chút, cuối cùng chỉ nặn ra được một câu, “… Anh cái tên biến thái này.”
“Đúng thế.” Hình Chiến được voi đòi tiên thò tay vào trong quần áo Cố Khâm.
“… Anh cmn vừa mới làm xong!”
“Mấy tiếng trước. Không đủ.”
…
Ước chừng chưa tới một ngày, mười vị chiến tướng cấp dưới của Hình Chiến đã hòa nhập vào với đám binh lính ở nơi đóng quân của Thương Lang.
Vốn bọn họ tới là để giữ thể diện cho lão đại, dù sao cũng là địa bàn của người khác, nhỡ đâu phải cướp dâu (?!) thì lão đại cũng không đến nỗi một thân một mình. Bây giờ những cái đó giống như không còn cần thiết nữa, người ở bên Thương Lang cũng tiếp nhận rất nhanh, hình thức ở chung của hai bên rõ ràng đã thay đổi, mặc dù chưa tới mức tương thân tương ái, nhưng ít nhất mùi thuốc súng cũng đã nhạt đi rất nhiều, có thể trao đổi bình thường. Lúc này họ mới biết Trưởng quan Cố được hoan nghênh đến mức nào trong lòng binh lính của hắn, tình địch của lão đại còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ! Cũng may là không xảy ra vấn đề gì.
Trong dĩ vãng, cứ cách một đoạn thời gian, hai vị cấp trên sẽ mang theo vài người đi theo sang nơi đóng quân của đối phương, ở đó một tuần đánh nhau theo thông lệ, binh lính đương nhiên cũng sẽ khiêu chiến lẫn nhau, lần này bởi vì công khai quan hệ, cho nên giữa hai bên hài hòa hơn rất nhiều. Có điều rất nhanh, mọi người lại vì một vấn đề mà xảy ra mâu thuẫn — khi lăn giường hai vị trưởng quan ai đè ai! Tuy nói mười chiến tướng cũng đùa giỡn hy vọng Hình Chiến bị đè, binh lính của Cố Khâm cũng cho rằng Cố Khâm không đè nổi Hình Chiến, thế nhưng đây chỉ là trao đổi trong giới hạn nội bộ, đối với người ngoài đương nhiên phải nhất trí ủng hộ trưởng quan nhà mình!
Vì thế, bởi vấn đề ai công ai thụ mà hai bên lần nữa không hợp lời mà đánh nhau. Cho đến khi Hình Chiến đã cùng Cố Khâm lăn giường hơn nửa ngày, không thể không trở lại nơi đóng quân của mình, mới tạm thời kết thúc cuộc phân tranh này. Có điều không sao cả, sau khi trở lại nơi đóng quân họ còn có thể đăng nhập mạng chiến đấu tiếp tục đánh nhau!