Khả năng phòng ngự của chiến hạm cỡ lớn không bằng chủ hạm, dưới sự dẫn đường của Cố Khâm và Hình Chiến, nó rất nhanh đã bị hỏa lực của chính quân mình chọc thủng một lỗ lớn. Binh lực trên tay hai người đều bị quân Satan bám riết, có điều mục tiêu của họ chỉ có Mendel, hai người liên thủ cũng coi như là đã nể mặt hắn. Chỉ cần tổng chỉ huy ngã xuống, quân địch đương nhiên sẽ không làm nổi trò trống gì nữa.
Thấy hai chiếc cơ giáp đã bước lên chiến hạm cỡ lớn của mình, thần kinh Mendel liền không khống chế được mà căng thẳng. Hắn nhớ tới lúc trước khi hắn đối chiến với Hình Chiến hắn còn không chiếm được chút tiện nghi nào, hôm nay lại thêm một Cố Khâm, như vậy chỉ sợ hắn sẽ thật sự thua trong tay họ. Ý nghĩ này khiến cho Mendel hoàn toàn không có ý định đối mặt chính diện với hai chiếc cơ giáp, vậy nên hắn một bên phái ra binh lính ngăn cản bước chân của đối phương, một bên lặng lẽ rời khỏi chiếc chiến hạm này, dự định di chuyển tới nơi an toàn hơn.
Hai người Cố Khâm không hề phát hiện ra Mendel đã rời đi. Họ căn bản không ngờ tới người đã giữ chức Thượng tướng lâu như Mendel vậy mà sẽ lựa chọn không đánh mà đã chạy. Người phát hiện ra tung tích cơ giáp của Mendel đầu tiên lại là Antonio.
Ban đầu khi Mendel cho người chế tạo cơ giáp chuyên thuộc cho Antonio, vì cân nhắc tới an toàn nên giữa cơ giáp của Antonio và cơ giáp của hắn có sóng liên lạc đặc thù, để khi Antonio gặp nguy hiểm có thể liên lạc được với Mendel. Khi Antonio nhìn thấy chiếc chiến hạm kia đã bị chọc thủng, hắn liền muốn theo sau hai người Hình Chiến, tìm cha hắn nói chuyện thật rõ ràng, thế nhưng cơ giáp của hắn lại phát hiện ra tín hiệu của cơ giáp của cha hắn, bởi thế nên hắn không chút nghĩ ngợi mà lập tức đuổi theo. Mendel ra lệnh Satan canh gác bảo vệ cho mình, mắt lạnh nhìn bộ tộc Satan công kích Antonio mà không hề ngăn cản. Antonio dù sao cũng không có thực lực nghịch thiên như hai người Cố Khâm, qua không lâu sau liền bắt đầu luống cuống tay chân. Hắn theo bản năng hô lên, “Cha!”
Thanh âm của Antonio thống khổ mà nghẹn ngào, khiến Mendel cau mày một cái. Tuy rằng hắn không có bao nhiêu cảm tình với con trai mình, nhưng hơn hai mươi năm qua hắn cũng đã tốn không ít tinh lực vào trên người đối phương. Hắn cũng không cam lòng cứ để mọi vất vả của mình cứ thế mà bị rửa trôi sạch sẽ. Nhìn mạng lưới phòng vệ nghiêm ngặt xung quanh, dù cho bây giờ đám Hình Chiến có phát hiện hắn không ở trên chiến hạm mà đuổi theo, hắn cũng sẽ có đủ thời gian để thoát đi. Mendel suy nghĩ một chút, mở miệng, “Bắt sống.”
Rất nhanh, cả Antonio và cơ giáp đều bị dẫn tới trước mặt Mendel. Mà lúc này, Antonio rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn lập tức thông báo cho đám Hình Chiến Mendel đã không còn ở trên chiến hạm nữa. Ngay sau đó, hai chiếc cơ giáp cơ hồ giống nhau như đúc kia cũng lập tức thoát khỏi chiến hạm, bay tới nơi này. Ánh mắt Antonio chợt lóe, “Chờ một chút! Hai người đừng ra tay vội.” Hắn muốn thử cố gắng một lần cuối cùng.
“Ba phút.” Hình Chiến không cho rằng hắn có thể thay đổi gì, vậy nên chỉ cho hắn thời gian trò chuyện ngắn ngủi. Bắt được Mendel hiện tại đã là việc bắt buộc đối với bọn họ! Hai chiếc cơ giáp ở vị trí không xa không gần mà nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước, giống như hoàn toàn không coi đám binh lính Satan đang bảo vệ con mồi ấy ra cái gì, mắt chăm chú chờ đợi thời cơ tấn công.
Mendel hiển nhiên đã chú ý tới tình huống này. Không rõ tại sao, cho dù là đang ở giữa vô số lớp bảo vệ, hắn lại vẫn không có cảm giác an toàn. Nếu như là lúc trước, hắn làm sao có thể bởi vì hai thằng nhóc tuổi không bằng một nửa mình mà co đầu rút cổ trong vỏ bảo vệ mà không dám ứng chiến? Thế nhưng từ ngày hoàn toàn phản bội Liên minh, hắn lại càng lúc càng sợ chết. Hắn biết tương lai mình sẽ có được quyền lực, địa vị mà hắn hằng mơ ước, cũng biết vì chúng mà hắn đã phải trả giá bao nhiêu, cho nên hắn rút lui, hắn không cam lòng cứ thế mà chết đi. Vì sống sót, cũng là vì để tới cuối cùng hắn có thể giành tất cả tới tay, hắn buộc phải phá lệ cẩn thận với tính mạng của mình. Đại trượng phu có thể co dãn, sách lược nhượng bộ có gì là không tốt?
Vào lúc Mendel đang chuẩn bị tiếp tục rút lui, Antonio lại lên tiếng, “Cha, con chỉ có một câu hỏi. Nếu như con lựa chọn Liên minh, cha sẽ thật sự giết con?”
Ánh mắt Mendel u ám tối tăm. Hắn vốn là người bạc tình, từ lúc bắt đầu, hắn chẳng qua là coi đối phương là người thừa kế mà đào tạo, cho nên mỗi khi đối phương không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó, hắn cũng sẽ không chút lưu tình nào mà dạy dỗ đối phương. Vô luận là chửi mắng hay đánh đập, hắn cũng chưa từng đau lòng. Hắn cần là một người thừa kế phù hợp, chứ không phải là một đóa hoa mềm yếu, sinh ra trong phòng ấm giữa tình thân và yêu thương.
Sự im lặng của Mendel lại khiến cho Antonio một lần nữa sinh ra hi vọng trong lòng. Hắn nghĩ rằng cha hắn vẫn còn một chút cảm tình với mình, cho nên mới dao động. Mắt thấy ba phút sắp hết, hắn lo lắng hỏi dồn, “Cho con biết câu trả lời!”
Nghe ra xao động bất an trong giọng nói kia, Mendel đột nhiên cảm thấy khoái cảm lan tràn trong lòng, là loại khoái cảm khi tự tay nghiền nát hy vọng của người khác, hơn nữa cái người đó lại còn chính là con trai của hắn! “Sẽ, tao sẽ giết mày — sẽ tự tay giết mày, để cho mày hiểu được thật rõ cái giá của việc phản bội tao! Tao cho mày cái gì thì tao cũng có thể tự tay đoạt nó đi! Chúng vốn không thuộc về mày, cả mạng của mày, đó cũng là tao cho mày mà thôi!” Mendel càng nói càng hưng phấn, trước mắt giống như bị máu bao phủ, hắn giơ vũ khí của mình lên, phang mạnh vào đầu cơ giáp của Antonio.
“Ầm!” một tiếng vang thật lớn, cơ giáp của Antonio hiển nhiên không yếu đến mức chỉ đánh một lần liền sẽ bị phá hỏng, nhưng một lần đánh này trên thực tế đã hung hăng mà nện lên ngực của hắn, cũng đập vỡ tiếng “Cha” đang nghẹn trong lồng ngực. Tất thảy chung quanh giống như đều biến mất, chỉ còn lại người cha đang giơ vũ khí muốn giết hắn, người cha đã ban mạng sống cho hắn, hiện tại lại muốn phá hủy hắn đi kia.
Giữa những lần va chạm, Antonio giống như phát điên mà bật cười, “Ông muốn giết tôi? Vậy thì chết chung đi!” Một giây kia khi đầu cơ giáp bị nứt ra, hắn trực tiếp cho chạy chương trình tự bạo.
“Ầm!!!” Quả cầu lửa khổng lồ nuốt sống cả hai cha còn, nuốt luôn cả đám Satan đang canh gác nghiêm ngặt xung quanh đó. Thậm chí ngay cả Hình Chiến và Cố Khâm đang ở vòng ngoài cũng có thể cảm nhận được sự mãnh liệt của chấn động kia. Trong khoảnh khắc, trung tâm của vụ nổ chỉ còn lại một mảnh hài cốt — Chết? Bọn họ cứ như vậy mà cùng đồng quy vu tận?!
Đối mặt với biến cố bất ngờ, hai vị sĩ quan chỉ huy kinh nghiệm phong phú rất nhanh đã phản ứng, chỉ huy tiểu đổi tinh anh lợi dụng cơ hội tiến hành phản công, mà bộ tộc Satan vì thiếu hụt sĩ quan chỉ huy nên nhanh chóng rơi vào thế yếu. Cùng lúc đó, phòng ngự tại tiền tuyến cũng đã hoàn toàn bị chọc thủng, quân đội của Cố Hoằng cuối cùng cũng đột phá được đạo phòng tuyến này, hợp lại với nhóm người Cố Khâm.
Trên chủ hạm của Satan ở một nơi nào đó, mắt thấy tín hiệu của Mendel đã biến mất, Satan vương nhận được báo cáo của cấp dưới, “Vương, Mendel thất bại.”
“Được rồi.” Satan vương lộ ra một nụ cười châm chọc đầy quỷ dị, “Hạ lệnh rút lui.” Gã vốn không coi trọng Mendel, cũng không trông cậy đối phương có thể làm ra thành tích gì. Sở dĩ gã phái Mendel ra xuất chiến, bất quá cũng chỉ là muốn xem vở kịch con người tự giết lẫn nhau để thoải mái tâm tình hơn một chút mà thôi. Mendel quả nhiên không để cho gã phải thất vọng, cuối cùng lại diễn một màn cha con tàn sát lẫn nhau dùng mạng đổi mạng, so với dự đoán của gã thú vị hơn nhiều.
Như vậy, tiếp theo sẽ xem ai diễn kịch đây?
Đôi mắt đen như mực đảo qua tin tức vừa mới nhận được cách đây không lâu. Có lẽ đã đến phiên của đám chính khách đang bất mãn kia, chẳng qua là mất đi Mendel, đồng minh có lực ảnh hưởng mạnh mẽ trong quân đội này, đám chính khách đó sợ rằng cũng không gây nổi sóng gió gì, xem ra gã còn phải bổ sung thêm một vài yếu tố, khuấy tung cái vũng nước vốn đã đục ngầu này lên…
Quân Satan đã rút lui, có lẽ là bởi vì cái chết của Mendel khiến cho chúng không dám tiếp tục tấn công nữa. Nhưng quân Satan lại rút lui một cách có ngay ngắn trật tự, không giống chiến bại mà chạy, ngược lại lại giống như đi loanh quanh một vòng tìm chút chuyện để giết thời gian, đến khi xong việc thì quay trở về hơn. Nói cho cùng bộ tộc Satan cũng có quân đội của chính chúng, sự phản bội của Mendel đối với chúng mà nói nhiều nhất cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, không, có lẽ là ngay cả một đóa hoa cũng không bằng, nhiều nhất cũng chỉ là thêm một chút phiền toái cho Liên minh Nhân loại, thuận tiện xem một màn kịch hài hước mà thôi. Chỉ nghĩ tới điểm này thôi, cho dù là ai cũng không vui vẻ nổi.
Thực lực của con người và bộ tộc Satan tương đương nhau. Con người không mạnh đến mức khiến cho kẻ xâm lược buông tha ý nghĩ xâm chiếm, mà kẻ xâm lăng cũng không mạnh tới nỗi có thể khiến con người thần phục. Nhưng có khi, chỉ một sơ sót nhỏ sẽ dễ dàng tạo thành sai lầm lớn, giống như việc Mendel phản bội lần này vậy. Nếu như không có lời nhắc nhở của người sống lại, Hình Duệ cũng sẽ không sinh ra hoài nghi rằng chính giới vốn vẫn luôn rơi vào thế yếu đã cấu kết cùng với Mendel. Hiện tại, thế lực của Mendel còn mỏng yếu, chưa thể gây nên sóng gió gì. Thế nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau, phe phái của hắn lớn mạnh lên, chính chỗ sơ suất nhỏ này đã gây ra một lỗ thủng lớn, cuối cùng tạo thành tai họa khiến cho Hình Chiến và Cố Khâm sống lại tại quá khứ.
Lần phản bội này của Mendel không tạo nên chấn động quá lớn. Chỉ tiếc hắn đã chết, Hình Duệ cũng không có chứng có có thể kéo ngã những chính khách đứng sau màn kia. Cũng may Mendel cũng chính là nơi dựa vào lớn nhất của họ ở trong quân đội, cái chết của hắn là một đả kích không nhỏ đối với họ, không có quân quyền, bọn họ căn bản không gây ra nổi sóng gió gì. Hình Duệ vốn không quan tâm gì tới đám chính khách, nhưng bọn họ đã sai ở chỗ phản bội Liên minh. Hình Duệ nheo mắt, có lẽ, hắn đã quá nhân từ.
Mặc dù công lao trong chiến thắng lần này phần lớn thuộc về Antonio, có điều thói đời ấm lạnh, người cũng đã không còn, Hình Duệ dứt khoát chuyển công trạng tới tay Hình Chiến và Cố Khâm. Quân hàm của hai người thăng lên tới Thượng úy, mà từ khi họ thăng lên làm Thượng sĩ tiến vào quân đội thực tập đến giờ chỉ mới chưa tới nửa năm, tốc độ này không khác gì thực hiện bước nhảy trong không gian! Có điều cả hai đều là người từng nắm giữ quân hàm cấp Tướng, một chức Thượng úy nho nhỏ căn bản không đủ để cho thực lực của họ có thể phát huy đầy đủ, thật sự là dùng người tài không đúng chỗ. Hình Duệ tính toán, hẳn là phải nhanh chóng thăng quân hàm của họ lên.
Vì vậy, quân Satan vừa mới rút lui, hai vị sĩ quan trẻ tuổi mà đã lập công không nhỏ đã được gọi tới nói chuyện riêng. “Hai đứa tiếp theo có tính toán gì không?” Hình Duệ đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Cố Khâm và Hình Chiến nhìn nhau một cái, “Dĩ nhiên là nhanh chóng thăng quân hàm.” Cho dù Hình Duệ là Thống soái tối cao của quân đội thì cũng không thể nào tùy tiện mà ném quân hàm Tướng quân tới cho bọn họ, huống chi họ cũng cần bồi dưỡng chính quân đội của mình.
Hình Duệ gật đầu một cái, “Cái này là tất nhiên. Hai đứa đã xác định sẽ tới quân khu nào phát triển chưa?”
“Quân khu Đệ tứ.” Cố Khâm không chút do dự trả lời. Hắn quen thuộc nơi này nhất, hơn nữa chiến sự ở quân khu Đệ nhị và Đệ tam cũng không căng thẳng như hai khu còn lại, mà quân khu Đệ nhất đã có Hình Chiến trấn giữ… Khoan đã, Cố Khâm bỗng nghĩ tới gì đó, mục đích Nguyên soái hỏi như vậy chẳng lẽ là… Hắn quay đầu về phái Hình Chiến, gặp phải ánh mắt sâu thẳm của đối phương.
Hình Chiến nhìn hắn nói, “Cùng nhau.”
Hình Duệ liếc con trai một cái, trong lời nói mang theo ý tứ sâu xa, “Như vậy bây giờ hai đứa có hai lựa chọn. Thứ nhất, một người trợ giúp người còn lại tích lũy chiến công, nhưng nếu cứ như vậy, trong hai đứa chỉ có một người có thể trở thành Tướng quân. Thứ hai, nếu như hai đứa muốn có đội quân chính quy của bản thân mình, vậy thì hai đứa nhất định phải — tách ra để phát triển.”