Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 27: Chỉ huy biến mất




[Đối chiến bắt đầu.]

Âm thanh của hệ thống khiến Cố Khâm định thần lại. Hắn lại đi lãng phí 3 phút chuẩn bị trước khi bắt đầu, có điều như vậy cũng không sao. Cố Khâm tùy ý quét mắt xem nhiệm vụ của hệ thống.

Đây là một tấm địa đồ tương đối đặc biệt, nhiệm vụ của hai bên là tranh cướp một mỏ quặng trên một tinh cầu nào đó. Điều kiện chiến thắng là một bên phải duy trì chiếm giữ mỏ quặng trong nửa tiếng đồng hồ.

Thảo nào mà lại tập trung vào giao tranh và đổ bộ lên tinh cầu là chủ yếu, như vậy chủ lực chính là chiến đội cơ giáp, các hạm đội có tác dụng khi chiến đấu trong vũ trụ thì lại hầu như không có đất dụng võ, ngay cả chiến hạm cỡ nhỏ cũng rất khó phát huy tác dụng, bởi vì nếu cách vùng mỏ quá gần, một khi nổ súng sẽ dễ dàng khiến quặng mỏ đổ sụp, như vậy nhiệm vụ kia sẽ thất bại. Có điều nhiệm vụ này vẫn có phương pháp giải quyết khác. Đó là chọn vũ trụ làm chiến trường, hạm đội chủ lực hai bên trước tiên phân thắng bại tại đây. Chỉ cần giải quyết Tổng chỉ huy của đối phương xong thì quặng mỏ này, thậm chí là cả tinh cầu này hiển nhiên là sẽ thuộc về phe mình.

Đối thủ X của Cố Khâm tựa hồ thuộc phái bảo thủ, hắn không có ý định tấn công quân chủ lực của Cố Khâm mà trước tiên phái ra chiến đội cơ giáp đổ bộ xuống tinh cầu, tiến quân về hướng quặng mỏ, các chiến hạm cỡ nhỏ một đường hộ tống. Còn chủ hạm bên này nghiêm ngặt tử thủ, thời thời khắc khắc quan sát hướng đi của Cố Khâm.

Với trình độ thao tác của Cố Khâm, cho dù X có chiếm được quặng mỏ thì hắn cũng có thể hoàn toàn đánh bại đối phương trong vòng nửa giờ. Thế nhưng chỉ như vậy thì cũng quá vô vị. Khóe miệng Cố Khâm cong lên một nụ cười quái dị, hắn rất nhanh truyền đạt hết mệnh lệnh này tới mệnh lệnh khác, hai tay không rảnh rỗi một giây nào. Thế nhưng ngoại trừ phi thuyền do thám dò đường ra thì không có bất kỳ chiến đội nào khác được điều động, bao gồm cả chiến đội cơ giáp vốn phải là đội chủ lực cũng vậy, đều yên lặng tựa hồ như khoảng lặng trước cơn bão.

Quần chúng vây xem sôi nổi nghị luận.

“Ai, cậu thấy rõ mệnh lệnh Thương Lang đã hạ xuống không?”

“Không thấy, quá nhanh! Không hổ là Thương Lang! Trông giống như chẳng cần suy nghĩ tay hắn đã tự động di chuyển rồi vậy!”

“Thế nhưng hắn ra nhiều mệnh lệnh như thế, tại sao hạm đội của hắn đều không được điều động đi? Đừng nói đây chỉ là ra vẻ thôi nha…”

“Đừng đùa, mấy người cũng không phải chưa từng xem video đối chiến lúc trước của Thương Lang, với thực lực của hắn mà còn phải ra vẻ sao?”…

Cuối cùng, khi chiến đội cơ giáp của X chỉ còn cách quặng mỏ còn một nửa lộ trình, quân đội của Cố Khâm hành động. Xuất phát đầu tiên chính là mấy chiếc chiến hạm cỡ nhỏ cùng một chiếc chiến hạm cỡ lớn, chúng lấy tốc độ nhanh nhất mà bay về phía mỏ, sau đó chiến đội cơ giáp được thả xuống từ chiếc chiến hạm cỡ lớn, đơn giản như ăn kẹo mà chiếm lấy quặng mỏ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chiếc chiến hạm cỡ lớn nhanh chóng quay về đơn vị, lưu lại mấy chiếc chiến hạm cỡ nhỏ phối hợp với chiến đội cơ giáp.

Chỉ với một lần xuất thủ này của Cố Khâm đã lập tức phân rõ cao thấp giữa hai bên. Rõ ràng trực tiếp dùng phi thuyền chiến hạm vận chuyển cơ giáp là có thể nhanh chóng tới nơi cần đến. X lại cứ nhất định phải quy củ đổ bộ xuống tinh cầu, sau đó phải lệnh cơ giáp đi không ngừng nghỉ. Đợi tới lúc hắn tới nơi, chưa đề cập tới kế Dĩ dật đãi lao của Cố Khâm, chỉ nói riêng việc hắn đi một đoạn đường dài như thế cũng đã khiến cho năng lượng của hắn tiêu hao hơn Cố Khâm rất nhiều, cho dù cuối cùng có liều mạng đánh thì người thua cũng chỉ có thể là hắn.

“Tôi đã bảo là vừa nãy có điểm không đúng mà! Hóa ra là thế!”

Khán giả dưới võ đài bắt đầu mở ra hình thức trào phúng.

“Ai u! Chỉ số thông minh của mĩ nhân này hình như không tỉ lệ thuận với bề ngoài của hắn thì phải!”

“Đúng thế đúng thế, lại ngây ngốc để cơ giáp chạy tới như vậy! Ha ha ha ha!”

“Chỉ có trình độ này mà còn dám khiêu chiến Thương Lang, thà theo tôi về làm ấm giường thì hơn ha ha!”

Mặc dù là nói như vậy, thế nhưng nếu như bọn họ ở vị trí của X, e rằng điều phần lớn mọi người nghĩ tới trước tiên cũng sẽ không phải là phương pháp dùng chiến hạm vận chuyển cơ giáp này. Trước khi đối chiến bắt đầu không có quá nhiều thời gian để họ suy nghĩ được đối sách, khi nhìn tới nhiệm vụ phản ứng đầu tiên sẽ chính là coi cơ giáp làm đội chủ lực, những đội khác không có nhiều tác dụng thì không phái lên, sau đó nhất định phải chiếm được quặng mỏ trước đối thủ, động tác càng nhanh càng tốt. Đây chính là tư duy theo quán tính của các quân giáo sinh chưa trải qua chiến trường, vì thế nên khi X truyền đạt mệnh lệnh như vậy thì không ai cảm thấy không thích hợp cả. Mãi tới tận khi thấy hành động của Cố Khâm thì họ mới tỉnh ngộ ra.

X vốn cho là Cố Khâm phái những chiến hạm kia ra là để tập kích chủ hạm của mình, vì thế hắn lập tức vào trạng thái cảnh giác như gặp đại địch mà bày ra trận địa sẵn sàng đón địch tới. Đợi tới khi hắn phát hiện cơ giáp của đối phương đã đổ bộ xuống tinh cầu rồi thì hắn mới kinh hãi phát giác bản thân đã bỏ lỡ cơ hội tốt. Hắn ảo não không thôi, hắn cư nhiên lại quên mất còn có phương án này! X lập tức hạ lệnh, để chiến hạm cỡ nhỏ vận chuyển cơ giáp. Tuy rằng lúc này đã muộn nhưng ít ra có thể bù đắp một ít thời gian. Phải biết nếu như hắn không làm ra động tác gì thêm thì nửa giờ sau chắc chắn nhiệm vụ sẽ thất bại.

Chiến đội cơ giáp của hai bên rất nhanh đã bắt đầu tiến vào ác chiến. Cùng lúc đó, hạm đội chủ lực của Cố Khâm cũng xuất phát hướng về phía chủ hạm của X. Nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt này, Cố Khâm lại liên hệ với hệ thống, ủy thác quyền quản lý vị trí Tổng chỉ huy cho NPC hệ thống.

Thấy Cố Khâm đi ra từ trong khoang giả lập, đám đông vây xem xôn xao cả lên. Thương Lang đây là đang làm gì? Hắn chuẩn bị chịu thua sao?!

“Thương Lang đang làm gì vậy? Lẽ nào vì thấy người ta xinh đẹp nên muốn nhường cho mĩ nhân nhà người ta?”

“Mẹ kiếp! Đây là giả thua! Quá tệ! Quần cũng đã cởi rồi mà lại để ông phải xem cái này sao?!”

“Thương Lang! Thương Lang! Trở về đi! Trở về!”….

“Chờ một chút! Nhanh nhìn!”

Bởi vì sợ chiến hỏa lúc sau sẽ lan tới tinh cầu nên chủ hạm mới ở cách tinh cầu khá xa, thế nhưng khoảng cách bằng một tinh cầu này cũng không tính là lớn. Đối thủ của Cố Khâm cũng không biết hắn đã không còn ở vị trí Tổng chỉ huy nữa, hai bên rất nhanh chuẩn bị tiến vào giao chiến.

Sau khi Cố Khâm rời đi, NPC hệ thống được ủy thác ngồi không nhúc nhích ở vị trí Tổng chỉ huy. Tổng chỉ huy hạm đội đã không còn thế nhưng hạm đội vẫn không đình chỉ hành động, trái lại vẫn ngay ngắn tiến hành phân đội, tiến công, còn có thể căn cứ vào động tác của đối thủ để đưa ra phán đoán, giống như đã có một người vô hình thay thế Cố Khâm chỉ huy hạm đội.

Ở bên đối chiến cơ giáp thì lại không có đối sách khéo léo đáng học hỏi gì cả, bởi vì thực lực NPC tài nguyên đều giống nhau. Giết địch một ngàn tự tổn thương tám trăm, thương vong đều vô cùng thảm khốc. Tuy là thế nhưng trong vòng nửa canh giờ, sợ rằng cũng không có đảo ngược bất ngờ gì cả. Chỉ cần kiên trì nửa giờ, thắng lợi trong trận chiến này sẽ thuộc về Thương Lang.

Thế nhưng Cố Khâm rõ ràng đã ra khỏi khoang giả lập! Tại sao chiến đấu lại vẫn tiếp tục?!

Không để ý tới thảo luận của người khác, Cố Khâm đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi xuống. Hình Chiến cùng với mấy người Alvin đã đợi hắn ở cạnh võ đài.

“Thắng?”

Cố Khâm nhìn xung quanh, không thấy bóng Antonio đâu cả, nhất thời có chút thất vọng. Hắn còn tưởng nội tâm đối phương có lẽ cũng phải kiên cường tới mức nào đó, cho nên mới muốn đợi tới khi đối phương bị Hình Chiến chà đạp dày vò xong liền đến đánh một trận với đối phương.

“Ừ.” Ánh mắt Hình Chiến sắc bén nhìn chăm chú X trên màn ảnh lớn, “Hắn là ai?”

Cố Khâm nhún vai một cái, “Hẳn là người ái mộ cậu.” Hắn thầm nói ở trong lòng, ai bảo cậu cướp đối thủ của tôi, dù thế nào cũng phải cho tôi giải trí chút, như vậy chúng ta hòa nhau rồi.

Người ái mộ? Cố Khâm lên võ đài là vì dọn dẹp người ái mộ của mình? Tâm tình vốn bởi vì Antonio mà tối tăm của Hình Chiến lập tức chuyển từ trời đầy mây thành trời quang mây tạnh, lông mày đang cau lại cuối cùng cũng giãn ra. Y âm thầm nhìn Cố Khâm, nếu là như vậy thì có lẽ cũng không phải là chỉ có mình đơn phương?

Cố Khâm đang định đi về nghỉ thì bỗng nhiên lại bị Alvin kéo lại, “Cố Khâm, cậu đã đi ra rồi mà sao đối chiến lại vẫn tiếp tục? Hiện tại là ai đang chỉ huy hạm đội thế?” Mắt hắn còn đang dính lấy trận đối chiến đang được trực tiếp trên màn hình lớn, hỏi ra vấn đề mọi người muốn biết nhất.

“Là thế này. Khi nãy tôi đã thiết lập sẵn mệnh lệnh, nói cho NPC biết ở tình huống nào thì nên làm gì, sau khi xác định có thể đạt được thắng lợi thì tôi đi ra.” Mạng chiến đấu quân khu vốn có công năng thoát ra trong quá trình đối chiến. NPC sẽ căn cứ mệnh lệnh Tổng chỉ huy đã truyền đạt trước đó mà tiếp tục hành động, thế nhưng lúc trước khi Cố Khâm chưa từng vào mạng quân khu nên cũng không biết đến nó, “Tôi hỏi hệ thống xem nếu tôi thoát ra, để NPC thay thể hình tượng giả lập của tôi, cái gì cũng không cần làm thì có được hay không. Nếu như lúc đó hệ thống không đồng ý, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác ngoài cách ngồi đó chờ thôi.”

“Vậy sao cậu dám khẳng định sau này đối phương sẽ truyền đạt những mệnh lệnh gì chứ? Nhỡ đâu cậu tính sai thì sao?” Roger tò mò hỏi.

“Đầu tiên anh phải dự đoán phương hướng hành động đái khái của đối thủ, sau đó tìm thêm một ít chi tiết nhỏ nữa là anh có thể dùng chính bố trí sắp xếp của mình mà dắt mũi đối phương rồi. Như hiện tại chẳng hạn.” Cố Khâm hếch hếch cằm về phía màn ảnh lớn. Lúc này quân đội của hắn đã phân tách hạm đội chủ lực của X ra thành mấy khu vực riêng biệt, sau đó tiêu diệt từng khu một.

Điều này làm cho Roger không tự chủ được nhớ tới thời điểm khi bốn người Cố Khâm vừa mới gia nhập đội ngũ dự thi. Khi ấy chỉ một mình Cố Khâm đã vây nhốt lại hạm đội của hắn trong vỏn vẹn mười phút, loại cảm giác vô lực kia đến nay vẫn chưa từng phai nhạt đi trong trí nhớ hắn, vì thế nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của X lúc này.

“Trước tiên nhập bố trí trận hình của đội ngũ vào hệ thống, sau khi một điều kiện nào đó xuất hiện thì lập tức để hạm đội dựa theo bố trí này mà tiến công.” Cố Khâm vừa dứt lời, chủ hạm của hắn cũng gia nhập chiến đấu. Chiến trận lần thứ hai leo thang, xu thế suy tàn của X có thể thấy rõ ràng. Cố Khâm nghiêng đầu nhìn mấy người Alvin, nụ cười cao thâm khó dò, “Hình Chiến thì tôi không dám nói, nhưng ít ra với mấy người các cậu, dù các cậu có ra mệnh lệnh gì đi nữa đều không thể thoát khỏi bố trí của tôi. Thế nào, có muốn thử khiêu chiến một lần không?”

“Làm thế nào?” Roger nóng lòng muốn thử.

“Đợi tới sau khi đối chiến kết thúc, mọi người yêu cầu hệ thống khởi động chế độ thiết lập lại cảnh tượng, dùng tất cả các phương pháp mọi người có thể nghĩ tới để phá vỡ bố trí lúc trước của tôi.” Sự tự tin mạnh mẽ của Cố Khâm khiến cho ý chí không chấp nhận thất bại của mọi người dâng lên, âm thầm tính toán lát nữa nên dùng chiến thuật gì để hoàn thành thách thức này. Bọn họ đánh không lại Thương Lang, thế nhưng mệnh lệnh Thương Lang đưa vào lúc trước đều là mệnh lệnh bắt buộc, không có cách nào thực hiện điều chỉnh dựa vào tình hình biến đổi cả, cả một đám người hợp lực lại cũng không thể nào không có ai đánh tan giới hạn kia được. Cho dù Roger có sùng bái Cố Khâm đi chăng nữa thì cũng không nghĩ rằng tính toán của đối phương không có bất kì một sai sót nào.

Bên kia, đúng như dự đoán, chưa đợi tới khi chiến đội cơ giáp của Cố Khâm chiếm lĩnh quặng mỏ đủ nửa giờ thì chủ hạm của X đã bị nổ tung, hệ thống trực tiếp tuyên bố Thương Lang chiến thắng.

X mang theo sắc mặt không đẹp đẽ chút nào đi ra từ khoang giả lập, nhìn qua trông hắn giống như sinh bệnh, trắng bệch mà suy yếu, khiến cho đám người vây xem vốn là muốn cười nhạo hắn không biết tự lượng sức lại sinh ra cảm giác đau lòng, trong lúc nhất thời cũng không muốn chê cười gì hắn. X vốn muốn đợi Cố Khâm đi ra từ khoang giả lập, thế nhưng hắn nhìn theo tầm mắt những người khác mới phát hiện, Cố Khâm đã đứng cạnh võ đài cùng với Hình Chiến, thật giống như đối phương chưa từng lên võ đài mà người đối chiến cùng hắn lại là một người khác vậy.