Xe dừng trước cổng trường, Hứa Kiệt đeo ba lô lên, thấy Hứa Quan Hạo rầu rĩ không vui thì ôm lấy anh.
“Được rồi, khi nào đến nơi thì em sẽ nhắn tin cho anh.”
Hứa Quan Hạo trầm mặc gật đầu, sau đó vuốt ve gương mặt cậu, cuối cùng hôn môi cậu một chút rồi mới buông Hứa Kiệt ra.
Xe đã chờ sẵn bên ngoài cổng trường, Hứa Kiệt từ trên xe bước xuống thì liền đi đến tìm xe mình ngồi, tìm thấy xong thì chào hỏi chủ nhiệm một chút rồi chuẩn bị lên xe.
“A Kiệt!” Vương Vọng thở hổn hển chạy đến, vừa vặn gọi Hứa Kiệt đang định bước lên xe.
Từ trên xe bước xuống, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng hỏi. “Sao ông lại tới đây?”
“Kia là, Trịnh Dương..” Vẫy vẫy tay, Vương Vọng kéo cậu bé đứng sau lưng mình qua, nói với Hứa Kiệt. “Em ấy là hàng xóm nhà tôi, là anh em tốt đó, lớp quân sự của thằng bé ở cạnh lớp ông, đến lúc ấy có chuyện gì thì cứ tìm thằng bé.”
Nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh Vương Vọng, Hứa Kiệt gật đầu cười. “Được rồi, nếu sau này có việc thì tôi sẽ tới tìm em ấy, cảm ơn ông.”
“A Kiệt, ông đừng thấy Trịnh Dương nhỏ bé mà coi thường nha, em ấy học võ từ nhỏ đó. Rất lợi hại. Trịnh Dương, nếu như cậu ấy có chuyện gì thì nhớ giúp một chút, biết không?” Thấy Hứa Kiệt không để ý, Vượng Vọng đành phải dặn Trịnh Dương một câu.
“Vâng, em sẽ. Anh yên tâm đi.”
Cậu bé tên Trịnh Dương, không chỉ có vóc dáng nhỏ bé, mà thoạt nhìn cũng rất ngoan, nghe Vương Vọng nói xong thì chỉ gật đầu trả lời, cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi Trịnh Dương đi, Vương Vọng mới nói với Hứa Kiệt. “Ông với tụi nó không cùng một khối, cho nên chắc không có bạn bè, có người quen thì sẽ tiện chiếu cố nhau hơn, không phải sao?”
Thần sắc trở nên ấm áp, Hứa Kiệt mỉm cười. “Cảm ơn ông, có việc gì thì tôi sẽ tìm em ấy.”
Vương Vọng lúc bấy giờ mới yên lòng, khoát tay chuẩn bị đi. “Tôi đi đây! Trần Sam giới thiệu cho tôi vào một đoàn phim, tôi định đi gặp đạo diễn.”
Sau bộ phim kia, quan hệ giữa Vương Vọng và Trần Sam khá lên nhiều, hai người hay đi ăn cùng nhau, Trần Sam giới thiệu cho cậu ấy với mấy người trong đoàn phim, trong đó có một đoàn phim vừa ý Vương Vọng, muốn cậu ấy diễn thử một vai nhỏ. Hai người lại tiếp tục ở cùng một đoàn, quan hệ càng ngày càng khăng khít, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, cho nên cứ mỗi lần nhận phim mới, Trần Sam lại kéo Vương Vọng đi giới thiệu, để Vương Vọng casting một chút, nếu được thông qua thì sẽ được đóng một vai nhỏ.
Hứa Kiệt vừa đi, Hứa Quan Hạo liền rầu rĩ không có tinh thần, về đến nhà thấy không có gì để làm thì đành đi đến công ty, ở công ty cả ngày trời, tối về nhà mới nhận được tin nhắn của Hứa Kiệt, anh liền vội vàng mở ra xem, nhưng xem xong lại chỉ thêm buồn bã. Chuyện là, năm nay vẫn phải thu điện thoại, nửa tháng cậu chỉ được gọi về hai lần vào cuối tuần.
Thấy tin nhắn đến Hứa Quan Hạo vội vàng gọi điện thoại lại, muốn nhân lúc này nói chuyện với Hứa Kiệt thêm một chút, ai ngờ vừa gọi đã thấy cậu tắt máy.
Buồn bực ném điện thoại qua một bên, Hứa Quan Hạo nằm sấp trên giường, nghĩ Hứa Kiệt ở một nơi anh không thể nhìn thấy, buổi tối còn ngủ chung phòng với những người khác, tim như bị một con mèo cào qua, vừa đau vừa ngứa đến khó chịu.
Hứa Quan Hạo ở bên kia khó chịu không yên, Hứa Kiệt ở bên này lại không cảm nhận được, ngồi xe suốt năm giờ, chẳng biết bị lôi đến địa phương nào, vừa xuống xe đã tập trung vào nhà ăn, cơm nước xong thì đi nghe hiệu trưởng phổ biến, lúc nói xong trời cũng đã tối, lại còn bị thu điện thoại tại chỗ, chủ nhiệm cầm một chiếc hộp đi đến trước mặt từng học sinh thu điện thoại, Hứa Kiệt vội vàng gửi tin nhắn cho Hứa Quan Hạo, sau đó đành tắt máy nộp di động lên.
Từ thao trường trở về, mọi người bắt đầu phân chia phòng, sáu người ở chung một phòng, mỗi em được phân một giường và một cái chậu rửa mặt. Hứa Quan Hạo đã chuẩn bị sẵn vỏ chăn gối cho Hứa Kiệt, Hứa Kiệt vào phòng liền thay qua một lượt, đặt đồ dùng hàng ngày vào đúng vị trí, sau đó mới cầm chậu nước đi chuẩn bị tắm, bởi vì Hứa Kiệt phải thay vỏ chăn, nên lúc Hứa Kiệt đi đến thì các bạn khác đã thu dọn đi về, Hứa Kiệt vừa tắm xong trở về phòng thì ký túc xá đã tắt đèn.
“Chưa gì đã tắt đèn rồi, mới mười giờ chứ mấy.” Cả phòng rên rỉ, vì điện thoại bị thu nên không thể soi sáng được, Hứa Kiệt đành nương ánh trăng mò mẫm về giường mình.
Sáu người, ba cái giường tầng, Hứa Kiệt nằm giường tầng dưới, ở bên cạnh cửa sổ, cả phòng đều là mấy em khối dưới, căn bản chưa thân quen nhau, trong bóng tối chỉ có hai người nói qua nói lại vài câu, nói được một lúc thì yên lặng.
Hứa Kiệt nằm trên giường, thấy xung quanh an tĩnh thì thở phào một cái, lúc này cậu mới nhớ đến Hứa Quan Hạo, đêm nay chắc anh sẽ lại khó ngủ cho mà xem, nghĩ đến đây Hứa Kiệt liền cong môi cười.
Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi sáng tỉnh lại, Hứa Kiệt theo bản năng dịch dịch vào bên cạnh, lúc chạm vào tường mới nhớ mình không ở nhà, mà Hứa Quan Hạo cũng không nằm bên cạnh.
Từ trên giường ngồi dậy, Hứa Kiệt không rõ thời gian, có lẽ vẫn còn sớm, cả phòng đều đang ngủ, buổi sáng tập trung lúc sáu giờ, mà đến giờ vẫn chưa có tiếng còi.
Lặng lẽ đứng dậy đi giày vào, Hứa Kiệt cầm chậu nước, lúc đi quay đầu lại nhìn giường mình, vẻ mặt có chút ý vị, sau đó đi lấy nước.
Không thể không thừa nhận, sáng nay tỉnh dậy không được thấy Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt có chút không quen, và trống trải.
Lau mặt xong thì cậu nghe thấy tiếng còi, còi vang lúc năm giờ năm mươi, mỗi người chỉ có mười phút để rời giường rửa mặt và đi tới thao trường.
Tiếng chuông vang lên, hai cậu nhóc cùng phòng ngồi bật dậy, cầm chậu rồi chạy vọt đi lấy nước, ba người còn lại vẫn đang tiếp tục ngủ, Hứa Kiệt do dự một chút rồi đi đến giường từng người gọi dậy.
Đợi ba người mở mắt ra, Hứa Kiệt mới đeo thắt lưng đi ra thao trường.
Cả thao trường vắng tanh, chỉ có một bóng người, Hứa Kiệt liếc mắt sang lớp bên cạnh, thấy đấy là Trịnh Dương thì hướng em ấy gật đầu chào.
Ngày đầu tiên dùng để gặp gỡ sĩ quan huấn luyện, đến sáu giờ, toàn bộ sĩ quan đều có mặt, vừa đến đã lập tức chỉnh đốn đội ngũ, phạt các em đến muộn, sau đó giới thiệu vắn tắt về khóa tập và bắt đầu huấn luyện.
Ngày đầu tiên, cả ngày dùng để xếp đội hình, lúc về phòng mọi người ai nấy đều thở ngắn than dài, Hứa Kiệt nằm trên giường không muốn động, buổi tối cắn răng tắm rồi đi ngủ, sáng hôm sau cũng không dậy sớm như ngày đầu, vừa mở mắt ra đã thấy tiếng còi reo, sau đó vội vàng gọi các bạn đi rửa mặt.
Ngày tập luyện thứ hai, sau khi xuống tất cả mọi người đều đứng yên, sĩ quan huấn luyện của bọn họ rất nghiêm, chỉ cần động một chút sẽ bắt chạy ba vòng, nếu có ai tiếp tục động đậy sẽ cộng thêm ba vòng nữa, cứ như vậy cộng thêm ba vòng, mãi đến khi trời tối mới cho lớp nghỉ.
Buổi tối, Hứa Kiệt tắm xong mệt gần chết, nằm lên giường không muốn động đậy, phòng họ có hai người quyết định không tắm, mặc kệ mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà nằm trên giường.
“Nghe nói năm ngoái bởi vì sĩ quan ở căn cứ chống khủng bố kia đặc biệt nghiêm, nên năm nay mới chuyển qua trường quân đội. Căn bản là nói xằng, tụi mình so với năm ngoái chắc chắn không thoải mái hơn.”
“Tui biết mà… cái lão sĩ quan lớp mình ấy, nhìn hiền lành có đến nỗi nào đâu, ai ngờ lại vô nhân tính như vầy.”
“Hiền lánh á? Đó giờ mấy người có thấy lão ấy cười lần nào chưa, cứ như một tảng đá ấy, thế mà ông vẫn nói lão ấy hiền với chả lành được.”
“Vẻ ngoài quyết định nội tâm, cả ngày mặt vô biểu tình như thế, sao có thể hiền lành?”
“Này! Ông nói thế là không đúng, cái gì mà vẻ ngoài quyết định nội tâm, ông xem Hứa Kiệt phòng mình ấy, cũng mặt vô biểu tình đấy thôi, nhưng lại tốt vô cùng.” Cậu bạn hay giỡn nhất phòng nói xong, cả phòng liền bật cười.
Trừ ngày đầu tiên mọi người trông Hứa Kiệt có vẻ khó gần ra, sang đến ngày thứ hai, bởi vì được Hứa Kiệt gọi dậy, ấn tượng của mọi người về Hứa Kiệt tăng lên rất nhiều.
“Hứa Kiệt, tui nói có đúng không?”
Hứa Kiệt cong môi, cười cười. “Đúng đấy.”
Hứa Kiệt trả lời khiến mọi người càng hưng phấn hơn, mọi người trò chuyện qua lại, từ chuyện lão sĩ quan kia cho đến chuyện vì sao trường chúng ta lại chọn cái trường quân đội này, lúc mọi người biết Hứa Kiệt năm nay lên lớp mười một thì lôi kéo Hứa Kiệt kể kinh nghiệm học một năm ở trường ra cho mọi người cùng nghe.
Bị hỏi dồn, Hứa Kiệt vốn ít lời cũng gia nhập đội buôn chuyện, mãi gần hai giờ sáng mới đi ngủ, kết quả ngày hôm sau, cả phòng đều đi muộn.
Đi muộn thì sẽ bị phạt, không cần phải giải thích, cứ tới trễ thì nam sinh chống đẩy hai mươi cái, chạy quanh bãi tập ba mươi vòng, sau đó đợi tan tiết còn phải đứng phạt.
Kết thúc ca sáng xong, mọi người đều rời đi rồi, mà Hứa Kiệt và mấy bạn cùng phòng vẫn phải đứng phạt đến một giờ.
Dưới ánh nắng chói chang, sáu người đội mũ, đứng thẳng, mồ hôi từ thái dương chảy dài xuống.
“Nóng quã.. lão nhị, còn bao lâu nữa.”
Tối hôm qua nói chuyện phấn khởi, mọi người lấy số giường làm biệt danh để gọi nhau.
“Haizz, chắc khoảng hai mươi phút rồi.” Cậu nhóc giường số hai thở dài nói.
“Xui xẻo quá đi mà, hôm qua vừa nói xấu lão ấy xong, hôm nay liền bị phạt.. Lão tứ, sao hôm nay ông không đánh thức tui.”
Hứa Kiệt nhíu mi, mồ hôi chảy ròng ròng. “Hôm qua nói chuyện lâu quá, sáng dậy muộn.”
“Haizz..” Năm người còn lại đều thở dài.
“Nè mấy ông nói xem, bây giờ tui mà giả vờ bị ngất, liệu có tránh được kiếp này không?”
“Hừ.. Cứ đứng đấy mà mơ, ông mà giả bộ ngất, chờ tỉnh xong thì quay lại đứng tiếp, nhé.”
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Hóa ra nhiều người nghĩ thật không công bằng với Đại Hứa. Được rồi yên tâm, tui hứa, chờ Tiểu Hứa yêu Đại Hứa rồi sẽ bắt ẻm bù đắp cho anh ấy O(∩_∩)O••
Đại Hứa: ( ⊙ o ⊙)!