Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 93




Editor: Vện

Trong lúc Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu nghỉ lại trên núi, chuyện hai người là bạn đời đã lan truyền khắp môn phái.

Mới đầu nghe đồn “bên cạnh Thiên Tẫn sư huynh có một người nom vô cùng thân thiết” đã khiến vô số đệ tử không thể tin nổi, bây giờ lại nghe “người có hành tung cực kỳ thân mật kia hóa ra là bạn đời của Thiên Tẫn sư huynh.”

Gần như tất cả đệ tử Lạc Tòng Giới hóa đá.

Cứ xem như Thiên Tẫn sư huynh đã rời khỏi Lạc Tòng Giới, nhưng dù sao đi nữa, Trọng Đạo Nam vẫn là sự tồn tại xa không với tới. Mọi người có hâm mộ Thiên Tẫn sư huynh đến mấy cũng không dám vượt qua ranh giới.

Kết quả, giờ lại nghe chính miệng Thiên Tẫn sư huynh bảo y đã có bạn đời, người đó thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên yếu đuối, nhìn chẳng có gì nổi bật, tu vi cũng không cao.

Chuyện này thật sự không thể chấp nhận được.

Đến được nơi Trọng Đạo Nam từng sống, Tiểu Thạch Đầu lôi kéo y đi hết một vòng quanh núi, bắt y kể thật nhiều chuyện mới chịu ngủ.

Dù đang ở chỗ lạ, nhưng có A Nam bên cạnh, Tiểu Thạch Đầu ngủ rất an tâm. Ngược lại, chúng đệ tử Lạc Tòng Giới bùng nổ vì chuyện Thiên Tẫn sư huynh có bạn đời, thao thức trắng đêm.

Hôm sau, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ngủ, Trọng Đạo Nam đến đại điện bàn bạc, nơi này thuộc địa phận Lạc Tòng Giới, rất an toàn cho Tiểu Thạch Đầu.

Bởi vì không ai có thể đến gần ngọn núi này chứ đừng nói đến việc tiếp cận Tiểu Thạch Đầu.

Mà quan trọng là…

Tiểu Thạch Đầu lạ giường, Trọng Đạo Nam không nỡ đánh thức hắn.

Trong lúc Trọng Đạo Nam ở đại diện, xung quanh ngọn núi nơi Tiểu Thạch Đầu đang tạm trú xảy ra tình huống y hệt như lúc ở Vấn Thiên Tông.

Các đệ tử bị chuyện “Thiên Tẫn sư huynh có bạn đời” làm mất ngủ không thể nào tập trung tu luyện, không ít người lấy đủ lý do chạy đến phụ cận ngọn núi, muốn tận mắt nhìn xem “tiểu yêu quái” dụ dỗ sư huynh nhà mình hình dáng thế nào.

Sau khi Trọng Đạo Nam rời khỏi Lạc Tòng Giới, chưởng môn đã hạ lệnh cấm người lảng vảng quanh núi.

Nhưng sự thôi thúc đó quá mãnh liệt, giống như trong nội tâm vừa bị một cơn bão càn quét, các đệ tử phớt lờ mệnh lệnh, lén chạy đến núi.

Đáng tiếc, Trọng Đạo Nam đã bố trí pháp trận quanh núi, số lượng còn nhiều lúc ở đỉnh Thập Tuyệt.

Vô số pháp trận lớn nhỏ chồng chất, liên kết lẫn nhau, tạo thành một vùng pháp trận khổng lồ, ngay cả Trọng Đạo Nam cũng không thể tháo gỡ tất cả trong một sớm một chiều chứ nói chi đến các đệ tử không am hiểu pháp trận.

Thế là như một lẽ đương nhiên, tất cả bị chặn lại bên ngoài.

Chúng đệ tử không chịu từ bỏ, liều mạng tiến vào, kết quả là chưa kịp mon men đến rìa sườn núi đã bị hất ngã trọng thương.

Sau khi Tiểu Thạch Đầu thức dậy, các đệ tử đáng thương đã bị trưởng bối hoặc sư phụ xách về.

Xách về rồi còn bị quở mắng một trận.

“Giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn làm càn như vậy?!”

Tuy các trưởng bối và sư phụ không mắng giống nhau nhưng ý tứ thì chẳng khác mấy, chúng đệ tử lén dùng thuật thế thân, sau đó bị các sư phụ bắt được chủ thể đánh cho mặt mũi bầm dập.

Những sư phụ pháp tu thường không hiền dịu với đệ tử đâu.

Thế là khi được Trọng Đạo Nam dẫn xuống núi, gặp các đệ tử trên đường, Tiểu Thạch Đầu thấy họ khác hẳn hôm qua.

Tiểu Thạch Đầu thật sự không muốn cười đâu, nhưng mà hình ảnh các đệ tử mặt mày bầm tím thê thảm, lại còn dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, thật sự… rất thú vị.

Tiểu Thạch Đầu ôm cánh tay Trọng Đạo Nam, úp mặt vào, vất vả nhịn cười.

Ánh mắt chúng đệ tử lại càng thêm u oán.

“Đó là bạn đời của Thiên Tẫn sư huynh hả?”

“Chỉ là một thiếu niên thôi mà.”

“Tu chân giả ưu tú như Thiên Tẫn sư huynh sao có thể thích loại người như vậy chứ!”

“Nhìn hắn là biết yếu rớt.”

“Hừ!”

Các đệ tử nói xấu sau lưng, Trọng Đạo Nam đương nhiên nghe rõ, Tiểu Thạch Đầu tuy tu vi yếu nhưng trong người có tinh hoa của nước, hắn cũng nghe được người ta chê bai mình.

Nhưng mà Tiểu Thạch Đầu không thèm để ý.

Hắn biết bọn họ thích A Nam của hắn nên mới nói xấu hắn như vậy, nhưng mà xin lỗi nha, A Nam là của một mình Tiểu Thạch Đầu, không ai cướp được đâu.

Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu nghe được, nhưng nhìn nét mặt Tiểu Thạch Đầu là biết hắn không quan tâm, cho nên Trọng Đạo Nam cũng không quan tâm.

Chỉ cần người ngoài không thương tổn Tiểu Thạch Đầu thì y vẫn sẽ là Trọng Đạo Nam ôn hòa.

Hơn nữa…

“Tiểu Thạch Đầu trưởng thành hơn rồi.” Lúc đến trước đại điện Lạc Tòng Giới, Trọng Đạo Nam dừng bước, nhìn Tiểu Thạch Đầu mà thở dài, nói như vậy.

Tiểu Thạch Đầu nghe vậy cũng đứng lại, hai mắt lóe sáng, “Thật không? Ta cao lên rồi hả?”

Từ khi hóa hình, Tiểu Thạch Đầu luôn mang hình dáng thiếu niên.

Đối với yêu quái, quá trình hóa hình người bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố, đa số yêu quái hóa hình rồi thì hình dạng không bao giờ thay đổi nữa.

Nếu không có gì bất ngờ thì Tiểu Thạch Đầu vẫn sẽ giữ mãi hình dáng thiếu niên.

Nhưng Tiểu Thạch Đầu không biết điều này, Trọng Đạo Nam cũng chưa từng nói. Không phải y cố tình mà là thật sự không nghĩ đến.

Thế nên lúc Tiểu Thạch Đầu hỏi, Trọng Đạo Nam hơi ngớ ra, biết Tiểu Thạch Đầu hiểu sai ý mình, nhưng không sao cả.

Trọng Đạo Nam cười thuận theo, hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi muốn cao lên à?”

Nghe Trọng Đạo Nam hỏi vậy, không biết Tiểu Thạch Đầu nghĩ gì mà tự dưng xấu hổ, “Ừa… muốn cao lên một chút.”

Thật ra không phải muốn cao một chút đâu, phải cao thật cao cơ.

Trước kia Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng thỉnh thoảng hắn đột nhiên nảy ý muốn ôm A Nam như cách A Nam ôm hắn vậy.

Suy nghĩ đó đúng là rất kỳ quái, nhưng mà hắn cũng muốn cho A Nam cái ôm ấm áp an toàn.

Cũng vì ý nghĩ đó mà Tiểu Thạch Đầu rất hiếm khi nằm mơ, lại có lần mơ thấy mình biến thành cao to vạm vỡ, ôm A Nam vào lòng.

Hắn còn muốn…

Tuy bình thường A Nam rất đáng tin cậy lại hết sức dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng A Nam sẽ bắt nạt Tiểu Thạch Đầu.

Lúc đó, vấn đề chênh lệch chiều cao thể hiện rất rõ ràng.

Tiểu Thạch Đầu không muốn bị A Nam đè dưới thân, nhưng với vóc dáng của hắn thì ngay cả việc xoay người cũng không làm được.

Là một tảng đá ngấm ngầm háo sắc, Tiểu Thạch Đầu muốn biến thành cường tráng để bắt nạt A Nam!

Cho nên, nếu hắn có thể cao lên thì hay quá.

Thế đấy, thi thoảng Tiểu Thạch Đầu lại nảy ra ý nghĩ đó.

Tất cả vì mục tiêu phản công!

Đương nhiên, Tiểu Thạch Đầu đâu biết nguyên nhân chính khiến hắn không thể giành thế chủ động, không thể đàn áp A Nam không nằm ở phương diện cao hay thấp.

Suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu thật sự rất ngây thơ.

“Nhưng ta thích Tiểu Thạch Đầu như bây giờ.” Trọng Đạo Nam vươn tay xoa nắn vành tai Tiểu Thạch Đầu, hơi ấm bàn tay làm Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt rụt cổ lại.

“Tiểu Thạch Đầu bây giờ nhỏ nhắn đáng yêu mà.” Trọng Đạo Nam nói thế.

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn vào mắt Trọng Đạo Nam, sau đó thở dài thườn thượt, “…Thôi được rồi.”

Ba chữ thốt ra vô cùng khó khăn, nhưng nếu A Nam bảo thích…

“Vậy thì Tiểu Thạch Đầu sẽ lùn mãi như cũ.”

Trọng Đạo Nam nghe mà phì cười.

Tiểu Thạch Đầu của y đôi khi thật ngốc nghếch, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng chà đạp.

Trong lúc hai người vẫn còn đùa giỡn ngoài đại điện, các trưởng lão đang chờ bên trong sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Đại trưởng lão dứt khoát xen ngang, âm thanh hùng hậu mà uy nghiêm, “Đạo Nam chân nhân, thời gian cấp bách, mau vào đi thôi.”

Đại trưởng lão đã lên tiếng, các trưởng lão khác đương nhiên không dám nói nhiều.

Hôm qua, Trọng Đạo Nam và các trưởng lão đã quyết định xong canh giờ tiến vào bí cảnh, cũng như những thành viên đi cùng, bây giờ tất cả tập hợp đông đủ, thuận tiện cho Trọng Đạo Nam nhớ mặt ai sẽ đi cùng y.

Vì vậy mà khi Tiểu Thạch Đầu vào đại điện, thấy không khí náo nhiệt hơn lần trước nhiều.

Ngoại trừ sáu vị trưởng lão còn có vài đệ tử lưng đeo trường kiếm.

Tiểu Thạch Đầu biết các trưởng lão không hoan nghênh mình, hắn rất ngoan ngoãn không làm xấu mặt A Nam, chỉ yên lặng đứng cạnh y nghe người ta nói chuyện.

Tuy không hiểu rõ tình hình nhưng Tiểu Thạch Đầu biết trong bí cảnh rất nguy hiểm, không phải sao? Vậy tại sao còn muốn dẫn các đệ tử cùng vào? Chẳng phải định đi cứu người à?

Tiểu Thạch Đầu lẳng lặng nghe, lát sau mới nhận ra không chỉ các đệ tử được dẫn vào mà ngay cả hắn cũng phải vào bí cảnh.

“Bởi vì ta không yên lòng.” Lúc Đại trưởng lão nói Tiểu Thạch Đầu tu vi không cao, cũng không phải người của Lạc Tòng Giới mà lại được cho vào bí cảnh, Trọng Đạo Nam đáp thế này, “So với việc để hắn ở lại, dẫn hắn theo ta mới an tâm. Huống hồ…”

Trọng Đạo Nam lướt nhìn người trong đại điện, khẽ nhếch môi, “Bạn đời của ta chắc chắn giỏi hơn những đệ tử ở đây.” Ít nhất, Tiểu Thạch Đầu của y sẽ không biến thành gánh nặng, hơn nữa Tiểu Thạch Đầu rất lợi hại, người ngoài làm sao biết được.

Trọng Đạo Nam không hề khách khí, nhất thời đại điện rơi vào im lặng, hồi lâu sau, vẫn là Đại trưởng lão phá vỡ không khí, “Vậy thì đi thôi, nhưng xin chớ bàn việc sống chết.” Một khi đã vào bí cảnh thì không ai có thể bảo đảm tính mạng.

Trọng Đạo Nam gật đầu, y cũng nhất trí như vậy.

Các đệ tử cúi thấp đầu, biểu hiện chấp thuận, vài người lộ vẻ bất mãn nhưng không dám nói gì. Trong số các đệ tử cũng có Ngôn Hoan, dù nội tâm vô cùng căm phẫn cũng phải nén xuống.

Tuy Ngôn Hoan không nói gì, nhưng khi mọi người bàn luận xong, Tiểu Thạch Đầu kéo tay áo Trọng Đạo Nam, chờ A Nam quay sang, Tiểu Thạch Đầu chỉ hướng Ngôn Hoan, nói, “A Nam, có thể đừng cho nàng vào được không?”

“Ngươi!!!” Ngôn Hoan trừng mắt, lửa giận bốc lên, “Ngươi nói gì!”