Từ lúc phát hiện Tiểu Thạch Đầu bất thường, Trọng Đạo Nam luôn ngẫm nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhìn bề ngoài thì Trọng Đạo Nam chẳng khác gì lúc trước, vẫn an tĩnh sinh hoạt trong tiểu viện của mình. Nhưng thực tế, y đã âm thầm dùng vô số thủ đoạn để điều tra.
Châm Tước đã dùng bảo khí để che đậy nhưng tu vi của nàng quá thấp, không thể điều khiển bảo khí được như ý muốn.
Điều này giúp Trọng Đạo Nam phát hiện được không ít chỗ mờ ám.
Y nhanh chóng nhận ra tảng đá bị y ném vào góc phòng không phải Tiểu Thạch Đầu của y. Thậm chí trên người Thanh Quy còn sót lại dấu vết từng bị ai đó khống chế.
Sau khi điều tra ra, Trọng Đạo Nam gần như phát điên. Nhưng y không thể tùy tiện làm gì, vì y không biết Tiểu Thạch Đầu đang ở đâu.
Dù đã dùng thần thức rà soát mọi ngóc ngách trên đỉnh Thập Tuyệt mà vẫn không tìm được tung tích của Tiểu Thạch Đầu thật, vậy chỉ có hai trường hợp, hoặc là Tiểu Thạch Đầu đã rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, hoặc có người đã dùng bảo khí tệ nhất là cấp Thiên chuyên về ẩn nấp để giấu Tiểu Thạch Đầu.
Vì Tiểu Thạch Đầu mất tích nên tâm ma của Trọng Đạo Nam bắt đầu rục rịch.
Y để Tiểu Thạch Đầu ở lại đỉnh Thập Tuyệt mà đi một mình là vì e ngại tâm ma, y không muốn thương tổn Tiểu Thạch Đầu, cũng không muốn gặp lại những người kia. Cho nên y rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, một thân một mình tìm đến hòn đảo biệt lập xa tít, cố gắng vượt qua bảy ngày.
Vừa mới áp chế được tâm ma thì nghe Tiểu Thạch Đầu gọi mình.
Y nhanh chóng bay về, lại thấy một Tiểu Thạch Đầu giả mạo.
Trọng Đạo Nam ép buộc mình phải tỉnh táo, cẩn thận điều tra lại, cuối cùng mới xác định, chắc chắn Tiểu Thạch Đầu vẫn đang ở đỉnh Thập Tuyệt, chỉ là bị che giấu mất thôi. Chỉ cần nhẫn nại tìm kiếm, kiên trì chờ đợi là sẽ gặp lại Tiểu Thạch Đầu…
Y cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tảng đá giả dạng kia thì không thể nhịn được nữa.
Nếu kiếp trước Trọng Đạo Nam chưa từng thấy hình dáng sau khi hóa hình của Tiểu Thạch Đầu thì có lẽ y đã bị âm mưu đánh tráo của Châm Tước tạm thời qua mắt rồi.
Bởi vì thoạt nhìn thì nàng không để lộ nhiều sơ hở, hơn nữa nàng đóng kịch cũng rất giống một tiểu yêu mới hóa hình người.
Có điều, Tiểu Thạch Đầu đâu có dáng vẻ này.
Chắc là vì trời tối nên ánh mắt của Trọng Đạo Nam nhìn sao quá đen, hun hút như vực thẳm, cứ như muốn nuốt chửng người ta. Vẻ mặt y không có bất kỳ biểu cảm gì.
Trọng Đạo Nam vươn tay đến cổ Châm Tước.
Động tác không nhanh nhưng khiến lông tơ trên người Châm Tước dựng lên, thầm gào thét muốn né tránh nhưng không cách nào nhúc nhích, nàng bị Trọng Đạo Nam bóp cổ, từ từ siết chặt.
“Ngươi nói ngươi là Tiểu Thạch Đầu à?” Trọng Đạo Nam nhoẻn cười.
Nụ cười lạnh lẽo, Châm Tước bắt đầu hối hận vì những việc đã làm, nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành thế này, nàng dám chắc mình đâu có để lộ sơ hở gì. Tuy hành động của nàng đúng là hơi vội nhưng rất hợp lý mà, không phải sao? Ai mà ngờ thái độ của Trọng Đạo Nam với tảng đá đột nhiên biến thành như vậy chứ?
Rõ ràng…
Rõ ràng Trọng Đạo Nam phải yêu thương chăm sóc nàng mới đúng…
Châm Tước bị bóp cổ mà vẫn ngoan cố, “Phải… ta… ta chính là…”
Ba chữ Tiểu Thạch Đầu không thể thốt ra, bởi vì bàn tay của Trọng Đạo Nam tăng thêm sức khiến nàng không thể nói, thậm chí thở cũng không nổi. Uy áp khủng khiếp của Trọng Đạo Nam chỉ tập trung nhắm vào nàng.
Trọng Đạo Nam mà nàng ngưỡng mộ cuồng vọng đang ở ngay trước mắt, thế nhưng Châm Tước chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với vực sâu đen ngòm không nhìn thấy đáy.
Nàng biết Trọng Đạo Nam rất mạnh chứ nào biết y đáng sợ như vậy.
Trọng Đạo Nam buông tay ra, Châm Tước bị ngạt thở tím cả mặt ngã xuống đất, nàng cố gắng hít không khí vào phổi nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Trọng Đạo Nam đứng trước mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Ta cho ngươi một cơ hội, nói mau… Tiểu Thạch Đầu của ta đang ở đâu.”
Chuyện đáng ghét nhất trên đời chính là bản thân bất lực.
Tuy Trọng Đạo Nam đã ngược dòng thời gian, không phải bị người ta truy sát đến đường cùng, tu vi hiện tại có thể giúp y nghênh ngang càn quét khắp giới tu chân.
Nhưng giới tu chân kỳ diệu ở chỗ là không bao giờ lường trước được biến cố phát sinh.
Nếu một tiểu tử tu vi bình thường nhặt được tiên khí, chỉ cần hắn không bị tiên khí hút cạn kiệt pháp lực thì hắn có thể sử dụng tiên khí đó giết chết một tu chân giả tu vi thâm hậu.
Tuy chuyện này rất hiếm khi xảy ra nhưng thật sự có tồn tại.
Châm Tước bị uy áp của Trọng Đạo Nam ép cho không thở được, thế mà vẫn không chịu trả lời.
Nàng không biết Trọng Đạo Nam làm cách nào mà phát hiện ra nàng không phải tảng đá của y, nhưng nàng biết một điều, lúc này nàng không được phủ nhận mình không phải tảng đá kia, nếu khai thật thì tất cả ảo tưởng của nàng sẽ sụp đổ, thậm chí, sau khi khai báo chỗ nàng giấu tảng đá kia, rất có khả năng nàng sẽ bị Trọng Đạo Nam giết chết.
Cho nên nàng không thể nói… cũng không muốn nói…
Nhưng Trọng Đạo Nam đã nhịn đến cực hạn, y vươn tay tóm lấy Châm Tước, Châm Tước không thể nào tránh né, y đặt tay còn lại lên đỉnh đầu Châm Tước, nói, “Xét hồn.”
Vừa nghe hai chữ này, mặt mũi Châm Tước tái mét, nàng há miệng, la hét muốn trả lời câu hỏi của Trọng Đạo Nam, nhưng đã quá muộn.
Châm Tước chỉ thấy như có một cây đao tàn phá, cưa xẻ đầu óc mình, đau đớn khôn cùng. Không chỉ thân thể mà cả thần thức linh hải của nàng nữa.
Hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng tay, Châm Tước có gào thét thế nào cũng không khiến Trọng Đạo Nam hạ thủ lưu tình, sắc mặt nàng vàng như giấy, tròng mắt trợn trắng ngã vật xuống đất.
Trong giới tu chân có nhiều quy định về việc không được tùy tiện tấn công người khác, tuy nhiên vẫn có vài điều được ngầm đồng ý.
Ví dụ như pháp thuật xét hồn, không phải ai cũng biết cách sử dụng, mà biết cũng sẽ không dùng. Vì người bị dùng thuật xét hồn sẽ trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, không chỉ cơ thể mà đau đến tận linh hồn, thậm chí có thể phá hủy cả linh hải.
Với người bị xét hồn, nhẹ thì mất sạch tu vi, nặng thì bị phế linh hải, không bao giờ tu luyện được nữa, đầu óc trở thành ngây ngốc như người thực vật.
Xét về đạo lý thì Trọng Đạo Nam hẳn không thi triển pháp thuật đáng sợ như vậy. Là một tu chân giả thuộc chính phái, y sẽ không sử pháp thuật này.
Thế mà Trọng Đạo Nam thật sự dùng cách xét hồn.
Mà còn dùng không chút do dự.
Kiếp trước, lúc Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu bị lũ tu chân giả ra vẻ đạo mạo đuổi giết, pháp thuật xét hồn đã cứu y rất nhiều lần.
Châm Tước nằm bất động dưới đất, Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn nàng, tâm ma vừa mới áp xuống đã thoát khỏi khống chế. Bên tai y vang lên tiếng cười của tâm ma, ánh mắt nhìn Châm Tước như một món đồ chơi thú vị.
Trọng Đạo Nam không để ý đến tâm ma, y lục lọi ký ức của Châm Tước, vươn tay ra giữa không trung, hai món đồ bay ra từ trong người Châm Tước.
Đó chính là hai bảo khí cấp Thiên mà Châm Tước đã xin mượn của sư phụ, Thanh đăng và Sơn vô đồ.
Hai thứ này là đồ đã nhận chủ, mặt trên có khắc dấu hiệu thần thức của nguyên chủ. Châm Tước sử dụng được là vì sư phụ nàng cho phép. Nhưng hai thứ này chung quy vẫn thuộc sở hữu của sư phụ Châm Tước.
Nếu người khác muốn sử dụng thì phải có bảo khí khác hỗ trợ, hoặc là trực tiếp xóa bỏ dấu ấn của nguyên chủ. Có điều, cách thứ hai yêu cầu thần thức phải mạnh hơn nguyên chủ mới xóa được, còn phải tốn kha khá thời gian để luyện chế lại hai món bảo vật này, dù gì chúng cũng là bảo khí cấp Thiên, là vật hiếm thấy trong giới tu chân.
Nhưng vào đến tay Trọng Đạo Nam thì mọi việc chẳng quá khó khăn.
Trọng Đạo Nam lướt tay qua bề mặt bảo khí, dấu hiệu của thần thức lập tức bị hút mất, đồng thời, ở một nơi xa xôi dưới núi, sư phụ của Châm Tước đang bế quan đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hắn hiện vẻ hoảng sợ, hắn không cảm ứng được sự tồn tại của hai bảo khí nữa, ngay cả đệ tử Châm Tước cũng không cảm ứng được.
“Có chuyện rồi…” Sư phụ của Châm Tước xanh mặt đứng lên, máu bên khóe môi cũng không kịp lau.
Tuy hắn phá lệ ưu ái Châm Tước, nhưng bây giờ thứ bị mất là hai bảo khí cấp Thiên đấy!
Không cần nói cũng biết bảo khí cấp Thiên quan trọng cỡ nào, hắn ban cho Châm Tước dùng là vì cưng chiều nàng, thế mà bây giờ dấu hiệu thần thức bị người ta xóa bỏ dễ dàng, sư phụ của Châm Tước tức muốn chết rồi.
Nếu bây giờ có Châm Tước trước mặt, hắn sẽ tung chưởng đánh nàng bay ra ngoài.
Trọng Đạo Nam không quan tâm sư phụ của Châm Tước bị gì, y luyện chế hai bảo vật một hồi, chúng cứ thế trở thành đồ trong túi y.
Cùng lúc đó, rốt cuộc Trọng Đạo Nam đã tìm ra dấu hiệu tồn tại của Tiểu Thạch Đầu.
“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu gọi tên y, âm thanh vô cùng máy móc, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Bất luận kêu gào thế nào, Trọng Đạo Nam bên ngoài vẫn không nghe thấy âm thanh của nó. Mà nó thì không nhìn thấy gì, cũng không thể làm được gì, chỉ có thể gọi không ngừng, gọi liên tục, cứ như làm vậy thì Trọng Đạo Nam sẽ nghe thấy tiếng nó.
Trọng Đạo Nam thả lỏng toàn thân, cổ họng nghèn nghẹn, y nhẹ nhàng đáp lại, “Tiểu Thạch Đầu…” Vẫy nhẹ bức tranh, Tiểu Thạch Đầu bị biến thành hình vẽ trong tranh rơi ra khỏi Sơn vô đồ.
“A Nam?!” Tiểu Thạch Đầu được giải thoát, phải mất hồi lâu mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cứu tinh Trọng Đạo Nam nhẹ giọng gọi, “Tiểu Thạch Đầu.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộn tranh, Tiểu Thạch Đầu nhảy phóc lên giường.
Trước đây Tiểu Thạch Đầu làm gì thực hiện được động tác khó như vậy, nhưng bây giờ chắc là do tâm trạng quá vui mừng nên nó trình diễn cú nhảy ngoạn mục, sau đó lăn vào người Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam nhìn thấy, ý cười đã trở về trên gương mặt, vòng tay nhấc bổng Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không thấy Châm Tước nằm sóng soài dưới đất, nó nhào vào lòng Trọng Đạo Nam, vô cùng khổ sở kể lại chuyện nó đã gặp, “Cuối cùng A Nam cũng nghe thấy tiếng ta rồi, ta vẫn luôn gọi tên ngươi, nhưng mà ngươi không nghe được, ta buồn lắm đó.”
“Ừ… là lỗi của A Nam hết, mà A Nam đã cố hết sức để tìm ngươi này.”
“A Nam A Nam A Nam…”
“Ừ… Tiểu Thạch Đầu…”
“A Nam không biết đâu, ta bị nhốt trong đó, xung quanh tối thui không có thấy gì hết, ta chỉ nghe được tiếng động thôi. Ta sợ ngươi không nhận ra rồi đi chăm sóc tảng đá giả kia.”
“A Nam không làm vậy đâu, A Nam vừa nhìn đã biết nó không phải Tiểu Thạch Đầu rồi.”
Mấy câu an ủi của Trọng Đạo Nam rất có tác dụng, Tiểu Thạch Đầu tâm tình đau khổ ra sức cọ cái thân đồ sộ của nó vào ngực Trọng Đạo Nam, “Ta biết mà, ta nghe A Nam không thèm nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu giả, ta vui lắm.”
Trọng Đạo Nam yên lặng nghe Tiểu Thạch Đầu nói liên miên để bộc lộ bất an và sợ hãi, theo lời tự thuật của Tiểu Thạch Đầu, trái tim treo lơ lửng của Trọng Đạo Nam bây giờ mới đặt về đúng chỗ.
Cuối cùng… cũng tìm được Tiểu Thạch Đầu…
Không chỉ mình Trọng Đạo Nam, tâm ma của y cũng yên tĩnh theo.
Trọng Đạo Nam mới vừa rồi còn hết sức đáng sợ tức khắc biến trở về dáng vẻ ôn hòa. Y ôm chặt Tiểu Thạch Đầu, nghe nó huyên thuyên lâu thật lâu. Tiểu Thạch Đầu nói đến mệt lả, Trọng Đạo Nam đặt tảng đá đã ngủ thiếp đi nằm xuống giường.
Suốt mấy ngày bị nhốt trong Sơn vô đồ, Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào dám nghỉ ngơi, bây giờ chắc chắn mình đã an toàn thì mệt mỏi liền ùa đến.
Trọng Đạo Nam ngồi bên giường nhìn Tiểu Thạch Đầu ngủ, lúc lâu sau mới chuyển mắt sang Châm Tước bất tỉnh nhân sự dưới đất.
Y rũ mắt nhìn Châm Tước, lại nhìn chính mình.
Vì không muốn làm Tiểu Thạch Đầu bị thương nên y mới để nó lại đỉnh Thập Tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Y đã thiết lập pháp trận, người có tu vi cao không thể nào đến gần, nếu dùng vũ lực phá trận thì pháp trận nhìn như bình thường sẽ lập tức biến thành đại sát trận. Y đã chôn rất nhiều linh thạch thượng phẩm, tất cả được dùng để bổ sung linh lực cho sát trận.
Nhưng tu vi của Châm Tước không cao, lại đem theo bảo khí cấp Thiên mà cấp bậc như nàng vốn không thể có được.
Lần này Tiểu Thạch Đầu bị nhốt, liệu có còn lần sau hay không?
Y nhớ rõ hình ảnh cuối cùng của Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu đáng yêu, Tiểu Thạch Đầu xinh xắn hay nói hay cười, sau đó Tiểu Thạch Đầu nói thích y, cuối cùng lại chết trong vòng tay y.
Y nhớ rõ từng bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống người Tiểu Thạch Đầu im lặng nằm trong lòng mình, từng chút từng chút vùi lấp Tiểu Thạch Đầu. Gương mặt tươi cười của Tiểu Thạch Đầu như bị đóng băng vĩnh viễn.
Y không muốn nhìn thấy hình ảnh đó thêm một lần nào nữa.
Đúng là y vẫn còn quá yếu…
Tu vi hiện tại của y quả thật có thể giúp y tự do hành tẩu khắp giới tu chân, nhưng nếu lịch sử lặp lại, tán tiên ẩn dật của toàn giới tu chân hiện thân thì y vẫn không đủ sức đánh trả…
Y cần phải mạnh mẽ hơn mới được.
Trọng Đạo Nam ngồi trong phòng mãi đến lúc trời hửng sáng, Châm Tước sắp tỉnh lại, Trọng Đạo Nam chẳng thèm ngoái đầu nhìn, chỉ phất tay áo một cái, Châm Tước vốn sắp tỉnh bay cái vèo, đập đầu vào tường hôn mê lần hai.
Sau khi bị Trọng Đạo Nam dùng thuật xét hồn, lúc này Châm Tước chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng Trọng Đạo Nam không định giết nàng mà muốn đưa nàng về.
Từ ký ức của Châm Tước, Trọng Đạo Nam biết được tại sao Châm Tước có thể mang theo hai bảo khí cấp Thiên lẻn lên đỉnh Thập Tuyệt, tất cả không phải ngẫu nhiên mà đã được sư phụ nàng đồng ý.
Nếu không thì hai bảo khí cấp Thiên vốn yêu cầu thực lực mạnh đã hút cạn linh lực của Châm Tước rồi.