Editor: Vện
Sau khi thoát khỏi rừng cây khô, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu gặp những tu chân giả khác.
Tuy rất ít gặp huyết linh chi ngoài rừng nhưng không có nghĩa nguy hiểm sẽ ít hơn. Suốt đường đi, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh chưa khi nào buông lỏng cảnh giác, gặp không ít tu chân giả chết oan uổng.
Tử trạng thê thảm của bọn họ nhắc nhở Tiểu Thạch Đầu nguy hiểm vẫn còn rình rập.
Dù đã cẩn thận từng chút một, nhưng trong bí cảnh có quá nhiều yêu quái và thực vật lạ, Tiểu Thạch Đầu cũng suýt chút nữa bị bắt.
Tuy nhiên, Tiểu Thạch Đầu phát hiện tu chân giả trong bí cảnh nhiều ngoài dự đoán. Nhóm tu chân giả sống sót đổ hết tội lỗi lên đầu Thiên Tẫn chân nhân, bảo y đã giết những tu chân giả khác.
Đối với suy đoán của nhóm tu chân giả, Tiểu Thạch Đầu không nói gì. Từ khi nghe chuyện về Thiên Tẫn chân nhân, Tiểu Thạch Đầu rất để ý hướng đi của nhóm tu chân giả.
Đa số tu chân giả thích độc lai độc vãng, nếu kết bạn đồng hành thì nhiều khả năng là sư đồ hoặc người cùng môn phái. Mọi người hành động nóng vội, ai cũng muốn tìm ra Thiên Tẫn chân nhân sớm nhất.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy hắn phải tìm cách gì đó.
Nhưng phải làm gì bây giờ?
Tiểu Thạch Đầu núp trong chỗ tối, tập trung quan sát, mãi đến khi phát hiện một tu chân giả đi riêng lẻ.
Hình như tu chân giả này bị giao nhiệm vụ đi dò xét, vận may của hắn không tốt, sau khi tách khỏi đoàn, hắn bị mị ảnh trong bí cảnh tấn công, chết tại chỗ.
Yêu quái và cây cối trong bí cảnh rất nguy hiểm, bất cẩn chút thôi là bỏ mạng ngay.
Tuy nhiên, không phải tu chân giả nào cũng ý thức được điều này, nếu không sẽ chẳng có nhiều người chết vì bất cẩn như vậy.
Tiểu Thạch Đầu lén nhìn tu chân giả kia bị giết, không dám phát ra âm thanh nào, ngay cả thở cũng không dám. Mãi đến khi mị ảnh kia bỏ đi, Tiểu Thạch Đầu mới chui ra từ trong bụi cỏ, trên vai là Ếch tiên sinh nằm úp sấp.
Ếch tiên sinh thấy Tiểu Thạch Đầu cứ nhìn chằm chặp xác tu chân giả kia, hỏi, “Ngươi tính làm gì?”
“Ta có một ý tưởng…” Tiểu Thạch Đầu nhìn hết nửa ngày, nhỏ giọng nói với Ếch tiên sinh.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ếch tiên sinh, Tiểu Thạch Đầu lột hết y phục của tu chân giả kia, lau sạch vết máu rồi mặc lên người mình.
Không chỉ vậy, Tiểu Thạch Đầu còn nhìn kỹ gương mặt tu chân giả, dùng chân khí phủ lên mặt hắn, hai tay tỏa ra sức mạnh của Thủy tinh, chà xát mặt mình một lúc lâu, sau đó gương mặt Tiểu Thạch Đầu biến thành gương mặt của tu chân giả kia.
Chiêu thức đó làm Ếch tiên sinh ngạc nhiên quá đỗi, nhưng việc này liên quan đến công pháp tu luyện của riêng từng người, Ếch tiên sinh không hỏi. Nó nhìn qua nhìn lại Tiểu Thạch Đầu và tu chân giả đã chết, đã ngầm hiểu Tiểu Thạch Đầu muốn làm gì, “Diện mạo tuy giống, nhưng hắn có rất nhiều sư huynh đệ, ngươi không sợ bị phát hiện sao?”
Tiểu Thạch Đầu sờ gương mặt đã biến đổi của mình.
Quả thật, hắn cũng lo lắng như câu hỏi của Ếch tiên sinh, nhưng vì muốn biết thêm tin tức về Thiên Tẫn chân nhân, Tiểu Thạch Đầu hít sâu vào, “Không sao đâu, ta làm được mà… Người này bình thường rất trầm mặc, chỉ cần chú ý nhiều chút, nhất định Tiểu Thạch Đầu sẽ không bị phát hiện đâu, nhưng còn Ếch tiên sinh…”
Ếch tiên sinh nhảy vào trong tay áo Tiểu Thạch Đầu, truyền âm nói, “Ếch già ta nằm trong này là được.”
Ếch tiên sinh chở Tiểu Thạch Đầu từ đầu đến giờ, dù là bốn chân cũng sẽ mỏi, ai bảo nơi này khiến người ta không thể an tâm như vậy. Cũng may Tiểu Thạch Đầu nhìn ngốc nghếch nhưng khi gặp nguy hiểm thì phản ứng rất nhanh, tránh được nhiều lần tập kích, Ếch tiên sinh cũng yên tâm hơn.
Bây giờ Tiểu Thạch Đầu lại muốn giả dạng người khác trà trộn vào đám tu chân giả…
Ếch tiên sinh dù lo sốt vó nhưng biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể trông chừng kỹ hơn thôi.
Thế là Tiểu Thạch Đầu lấy tên của tu chân giả kia, là Sóc Phương, hắn cúi thấp đầu chạy về, vẻ mặt hốt hoảng.
Lúc Tiểu Thạch Đầu chạy về đã thấy đồng môn của Sóc Phương đang tụ tập.
Có người tĩnh tọa, có người tán chuyện, nét mặt khá nghiêm túc. Trong số đó, có một nam tử dường như khiến mọi người kính sợ, hắn ngồi xếp bằng trên một tảng đá, chính là trưởng lão Văn Thư của Sóc Phương.
Còn môn phái của Sóc Phương là phái gì, Tiểu Thạch Đầu không biết…
Nhưng không sao cả, binh đến tướng đỡ nước tới đất chặn thôi, Tiểu Thạch Đầu hít vào một hơi, bước nhanh đến, thu hút tầm mắt mọi người.
Tiểu Thạch Đầu đến trước mặt trưởng lão Văn Thư, quỳ sụp xuống, mặt trắng bệch, “Trưởng lão… nơi này rất nguy hiểm…”
“Nguy hiểm gì?” Vừa nghe hai chữ nguy hiểm, trưởng lão Văn Thư mở bừng mắt, nhóm tu chân giả nhàn rỗi xung quanh cũng dồn ánh mắt về.
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu, mau chóng trả lời, “Có mị ảnh.”
Mị ảnh là loài yêu quái có thể hóa thành bóng người, lực phòng ngự không cao, rất dễ đánh chết nhưng khó bắt giữ, chúng có thể giết người trong vô hình, vô cùng đáng sợ.
Người ta chưa kịp phát hiện ra chúng thì đã bị giết rồi.
Loại yêu quái như vậy, không ai muốn đối đầu trực diện.
Trưởng lão Văn Thư dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tiểu Thạch Đầu hồi lâu, sau đó đứng dậy, “Chúng ta lập tức đi khỏi đây.”
Trưởng lão Văn Thư vừa lên tiếng, những người khác không nói hai lời, tất cả đi theo trưởng lão Văn Thư.
Tiểu Thạch Đầu tuột lại phía sau, thở phào một hơi, trái tim đập điên cuồng từ từ đập chậm lại.
Đúng là… căng thẳng quá…
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu đi lừa người ta đó.
Mà cũng đâu tính là lừa gạt, nơi này có mị ảnh thật mà, hắn đang đóng giả Sóc Phương vốn bị mị ảnh giết chết đó thôi.
Cải trang thành Sóc Phương, tiếp xúc với đồng môn của Sóc Phương, vẫn chưa bị phát hiện. Trước đó Tiểu Thạch Đầu đã âm thầm tự cổ vũ bản thân, nhưng khi chân chính ra trận, nói chuyện với những người lạ mặt, Tiểu Thạch Đầu vẫn thấy căng thẳng, căng thẳng đến mức tay chân toát mồ hôi lạnh.
Cũng may Sóc Phương là người trầm mặc kiệm lời, Tiểu Thạch Đầu không cần phải làm gì nhiều, những người khác cũng ít khi bắt chuyện với Sóc Phương, điều này giúp Tiểu Thạch Đầu thả lỏng hơn.
Tuy những tu chân giả này không thể nhìn thấy khí như Tiểu Thạch Đầu, nhưng có đem theo nhiều pháp bảo, trưởng lão Văn Thư cũng biết một ít pháp thuật giúp cả nhóm tránh khỏi nguy hiểm.
Tình hình này tốt hơn tưởng tượng của Tiểu Thạch Đầu.
Trước lúc dừng lại nghỉ ngơi, trưởng lão Văn Thư sẽ chỉ định một người đi vòng quanh tra xét.
Không ai tình nguyện nhận nhiệm vụ này.
May mắn thì có thể sống sót trở về, xui xẻo thì bỏ mạng bên ngoài như Sóc Phương.
Mỗi khi có đồng môn thiệt mạng, trưởng lão Văn Thư có thể cảm giác được, trực tiếp dẫn mọi người rời đi, không dám ở lại lâu hơn. Đổi người liên tục, cũng không phải đệ tử nào cũng xui mà chết ngoài đó. Một khi đã bị chỉ trúng thì phải suy xét kỹ hơn, chú ý nhiều hơn.
Nghe nói trưởng lão Văn Thư vốn có một bảo vật có thể dò ra nguy hiểm, nhưng trước khi tra xét đã bị người khác phá hủy, thật đáng tiếc.
Những điều này là Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy hoặc nghe từ những “đồng môn” khác.
Hắn còn biết được…
Trưởng lão Văn Thư đang chuẩn bị dẫn người đi chặn đường Thiên Tẫn chân nhân.
So với những mối nguy bủa vây xung quanh, tâm trí của trưởng lão Văn Thư lại dồn hết vào Thiên Tẫn chân nhân.
Trải qua nhiều ngày, Tiểu Thạch Đầu đã nhận ra người trong bí cảnh kỳ quái ở đâu rồi.
Bọn họ đều quên mất bản thân đang ở trong bí cảnh, cứ nghĩ mình ở bên ngoài, mục đích duy nhất là phải tìm bằng được người mang báu vật, tức Thiên Tẫn chân nhân.
Mọi người muốn cướp lấy tinh hoa của đất trong tay Thiên Tẫn chân nhân, còn cuối cùng tinh hoa của đất thuộc về ai thì phải dựa vào bản lĩnh chính mình.
Tiểu Thạch Đầu và các “đồng môn” định nghỉ chân thì bị trưởng lão Văn Thư gọi lại nói chuyện.
“Bây giờ toàn giới tu chân đều đang tìm Thiên Tẫn chân nhân, các ngươi phải chú ý tung tích của Thiên Tẫn chân nhân. Đồng thời đề phòng những kẻ thám thính khác. Nếu tinh hoa của đất thuộc về phái ta, dĩ nhiên các ngươi sẽ được hưởng lợi.”
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu nghe, nghe xong cũng đáp y hệt người khác.
Chỉ là trong lòng hắn không ngừng thắc mắc.
Tinh hoa của đất thật sự lợi hại như vậy sao? Thật sự có thể giúp tu chân giả trực tiếp phi thăng như lời đồn sao? Nếu đúng như vậy thì tại sao tinh hoa vẫn còn ở đây để mọi người tranh đoạt? Tại sao Thiên Tẫn chân nhân đã sở hữu tinh hoa mà còn bị toàn giới tu chân đuổi giết?
Với lại…
Quan trọng nhất là bí cảnh này, không lẽ tất cả đã bị trúng huyễn thuật hết rồi?
Nhưng Tiểu Thạch Đầu đã gặp tu chân giả cấp cao trong bí cảnh, số lượng không ít hơn năm người. Mạnh như vậy mà cũng trúng huyễn thuật sao?
Nghi vấn trong đầu Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng nhiều, lo lắng cho A Nam càng lúc càng tăng, nhất là khi nghe trưởng lão Văn Thư nói, “Đã tìm được tung tích Thiên Tẫn chân nhân.”
Trưởng lão Văn Thư dẫn mọi người vội vàng chạy đến một ngọn núi.
Tiểu Thạch Đầu phát hiện có rất đông tu chân giả tụ tập dưới chân núi. Có tu chân giả hoạt động đơn lẻ, cũng có nhóm tu chân giả của các môn phái khác.
Đông người như vậy mà không khí cực kỳ yên tĩnh, bởi vì…
Ở đây có một tán tiên.
Tiểu Thạch Đầu không thấy tán tiên đâu, âm thanh không thể tin của Ếch tiên sinh trong tay áo vang lên trong đầu Tiểu Thạch Đầu, “Tại sao nơi này lại có tán tiên!!!”
Tại sao nơi này lại xuất hiện tán tiên?
Tiểu Thạch Đầu sững sờ, dừng bước, “Tán tiên?”
Đồng môn kế bên nghe tiếng Tiểu Thạch Đầu, lập tức quay lại trừng hắn, nghiêm nghị nhỏ giọng quở trách, “Chớ có lên tiếng!”
Tiểu Thạch Đầu nhìn “đồng môn” kia một cái, ngậm miệng, cùng những người khác nhìn về một hướng.
Từ khi đến ngọn núi này, Tiểu Thạch Đầu đã thấy quái lạ, tu chân giả đông như kiến mà tự động xếp hàng theo thứ tự tu vi từ cao xuống thấp. Người tu vi cao đứng trước, tu vi thấp như nhóm Tiểu Thạch Đầu đứng tuốt đằng sau, tất cả đồng loạt nhìn về một hướng, như đang chờ đợi điều gì đó.
Tiểu Thạch Đầu vừa ngậm miệng, một luồng uy áp đáng sợ từ xa bay đến.
Nhất thời, đám tu chân giả đang đứng lần lượt bị đè cho nằm rạp xuống.
Nhóm tu vi thấp phía sau không chịu nổi, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, trực tiếp nằm bò ra đất. Nhóm tu vi cao đằng trước đỡ hơn một chút nhưng tình hình không mấy lạc quan, chỉ quỳ một gối, miễn cưỡng giữ được hình tượng.
Vì trong cơ thể Tiểu Thạch Đầu có sức mạnh của Thủy tinh nên uy áp không ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhưng thấy người xung quanh bị đè nằm rạp, hắn cũng bắt chước theo.
Thấy mọi người yếu thế mà uy áp vẫn không thu về, ngược lại còn tăng mạnh hơn, mãi đến khi không ai chống đỡ nổi nữa, chủ nhân luồng uy áp mới xuất hiện.
Là một tán tiên.