Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 65




Editor: Vện

Ngay lúc cơn mưa vừa trút xuống và dòng nước ập vào thành, thân là thành chủ, Càn Nhàn có thể cảm giác được.

Bởi vì pháp trận xung quanh thành là do Càn Nhàn thiết lập.

Càn Nhàn tu vi thâm hậu, hắn nhận ra dòng nước ùn ùn kéo đến này quá kỳ lạ, linh hoạt cứ như sinh vật sống.

Tuy không biết ai tạo ra dòng nước, Càn Nhàn vẫn dốc sức dùng pháp trận trong thành đấu với người kia, giằng co rất lâu. Lúc dòng nước ập vào hội trường đấu giá, Càn Nhàn đã bị thương.

Tình huống này đã rất nhiều năm không xuất hiện, Càn Nhàn nhìn dòng nước mãnh liệt, mặt xám xịt. Nhất là tiếng cười của cá rồng bị bán đấu giá cứ như mũi dùi sắc bén không ngừng khoan vào đầu hắn, Càn Nhàn mất khống chế, hai mắt đỏ bừng, người run lên.

Thị vệ đứng kế hắn hoảng hồn gọi một tiếng, “Thành chủ.”

Còn chưa kịp thốt ra câu kế tiếp đã bị hắn quay đầu trừng cho bất động, không dám nhúc nhích mảy may. Gã thị vệ như con chuột bị rắn độc chiếu tướng, chỉ cần cử động là bị Càn thành chủ cắn chết tại chỗ.

Đó chính là sự đáng sợ của uy áp tu chân giả cấp cao đối với tu chân giả cấp thấp.

Cũng may Càn Nhàn không đặt sự chú ý ở gã thị vệ lâu hơn, hắn nhanh chóng tập trung vào việc khác.

Tu chân giả dưới đại sảnh phản ứng rất nhanh, dồn dập lấy pháp khí phòng ngự ra sử dụng, định tránh khỏi dòng nước, không ít người muốn chạy khỏi nơi này. Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người không có sự chuẩn bị.

Ngay cả hơi thở của những vị khách quý trên lầu hai cũng thay đổi, dường như có ý định làm gì đó.

Có điều, nhóm tu chân giả muốn bỏ chạy không thể đi.

Mẹ của Mạc Ngư bị nhốt trong bong bóng, không biết từ khi nào đã xé rách lớp màng, lẩn vào dòng nước, chỉ cần môi trường xung quanh là nước thì nàng có thể xác định được vị trí từng người, nàng còn có thể điều khiển số nước này.

Không ai trong hội trường được đi, bởi vì nàng muốn giết Càn Nhàn.

Nàng nhất định phải giết Càn Nhàn.

Càn Nhàn còn sống ngày nào, bộ tộc cá rồng vẫn bị vây trong vòng nguy hiểm ngày đó.

Có hy sinh bản thân cũng không sao hết.

Nhóm tu chân giả muốn tháo chạy nhanh chóng phát hiện tình huống, đầu tiên là kinh hoàng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, có người chỉ lên đài đấu giá, hô một tiếng, “Không thấy cá rồng đâu!”

Các tu chân giả khác nghe tiếng liền quay lại nhìn, đồng loạt biến sắc.

Mọi người đều biết cá rồng nguy hiểm cỡ nào, nhưng họ lại nảy ra ý tưởng khác.

Người ta nói phú quý hiểm trung cầu, cá rồng đã trốn thoát, ắt hẳn đang ở trong nước, nếu bọn họ bắt được cá rồng rồi lén mang đi mà không bị người khác phát hiện…

Các tu chân giả lén nhìn những người khác, sau đó không cấp tốc rời khỏi đây nữa mà tìm biện pháp tra xét hội trường đấu giá đã chìm trong biển nước.

Họ chỉ cần phóng thần thức quét một vòng là tường tận.

Nhưng số nước bao quanh và cơn mưa bên ngoài không phải nước bình thường, chúng ẩn chứa sức mạnh đặc biệt ngăn cản thần thức của bọn họ, họ không thể tra xét thế giới dưới nước.

Điều này vẫn không khiến họ từ bỏ ý định, thần thức không dùng được thì dùng cách khác.

Hơn nữa, cá rồng tuy lợi hại nhưng đang bị trọng thương. Coi như một đấu một không lại thì hợp tác với người khác, cuối cùng chia đều cũng quá lời rồi.

Không chỉ các tu chân giả dưới đại sảnh mà những cao nhân trên lầu hai cũng có ý này.

Mọi người đua nhau săn lùng cá rồng, không quan tâm bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tiểu Thạch Đầu nằm trong lòng Trọng Đạo Nam nhìn hành động của họ, sắc mặt tái nhợt.

Hắn xoay người úp mặt vào ngực Trọng Đạo Nam, nhất thời không muốn nói gì.

Hắn thật sự quá mệt.

Một mình Tiểu Thạch Đầu dĩ nhiên không thể thực hiện pháp trận này, Trọng Đạo Nam giúp hắn rất nhiều, nếu không, Tiểu Thạch Đầu không thể chống lại tu vi của Càn thành chủ. Tiểu Thạch Đầu đã cố gắng hết sức, chuyện tiếp đó không cần hắn nhúng tay vào nữa.

Đối với Trọng Đạo Nam, trên thế gian chỉ có Tiểu Thạch Đầu là đặc biệt, là duy nhất, y làm việc này chẳng qua cũng vì hoàn thành mong muốn của Tiểu Thạch Đầu thôi.

Thấy Tiểu Thạch Đầu mệt như vậy, Trọng Đạo Nam cũng không dễ chịu gì. Y không đi nơi khác, cứ ngồi trong phòng ôm Tiểu Thạch Đầu, muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời chắn màn nước thay hắn.

Màn nước này cũng có chỗ tốt, đó là có thể ngăn cách hết âm thanh ầm ĩ bên ngoài.

Bất luận ngoài kia tranh đấu gay gắt đến mấy, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến Tiểu Thạch Đầu là được.

Tiểu Thạch Đầu nằm trong lòng Trọng Đạo Nam, mệt đến nỗi vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Bầu không khí đang yên bình ấm áp đột ngột bị phá vỡ.

Cuộc chiến không ngừng thăng cấp, các tu chân giả cấp cao cũng lao vào đánh, còn sử dụng những bảo khí cấp cao bình thường không thể lấy ra xài.

Trưởng lão áo đen lúc trước đã gặp bị đánh văng, đập vỡ vách phòng, ngã xuống bên chân Trọng Đạo Nam.

Trưởng lão áo đen hồi mới gặp ngạo mạn hơn người bao nhiêu, bây giờ thê thảm chật vật bấy nhiêu.

Hắn vừa ho ra máu vừa gượng dậy, chưa đứng vững thì lông tơ trên người đã dựng hết lên, cảm giác cực kỳ nguy hiểm ngay sát bên cạnh.

Trưởng lão áo đen đang ho lập tức xoay lại, đụng phải ánh mắt ác liệt như đao kiếm của Trọng Đạo Nam. Cảm giác này khủng bố không thể diễn tả thành lời, trưởng lão áo đen đang nghi ngờ, Trọng Đạo Nam dùng một tay ôm Tiểu Thạch Đầu, tay kia đặt ngón trỏ lên môi, ra dấu cấm mở miệng.

Trưởng lão áo đen không nói gì, bây giờ hắn mới tập trung nhìn thẳng vào Trọng Đạo Nam.

Hắn cẩn thận quan sát Trọng Đạo Nam, suy nghĩ liên tục xoay chuyển… đột nhiên hắn lộ vẻ bừng tỉnh, lên tiếng, “Ngươi từ Lạc Tòng Giới…”

Lời còn chưa dứt, Trọng Đạo Nam đã quay lại, nét mặt nghiêm khắc.

Cảm giác khủng bố lại ập đến, khiến trưởng lão áo đen càng thêm xác định, hắn tái mặt, lùi về sau mấy bước, chỉ Trọng Đạo Nam, “Quả nhiên… quả nhiên là ngươi…”

Giới tu chân tuy rộng lớn nhưng tin tức loan truyền rất nhanh, nhất là chuyện của những môn phái lớn.

Chuyện của Trọng Đạo Nam tuy không được đồn đại rộng rãi nhưng trưởng lão áo đen là nhân vật cấp cao của một môn phái lớn, nên có biết ít nhiều về Trọng Đạo Nam.

Tu chân giả từng được ca ngợi là có tiềm lực lớn nhất giới tu chân, cũng được cho là nguy hiểm nhất đã bảo lưu tu vi, rời khỏi Lạc Tòng Giới.

Từ khi cắt đứt quan hệ với Lạc Tòng Giới, không ai biết Trọng Đạo Nam đi đâu, cũng không còn nghe ai nhắc đến y nữa. Rất nhiều người trong Lạc Tòng Giới đang tìm kiếm Trọng Đạo Nam, hy vọng y trở về.

Tuy lúc công phá động tiên Lạc Tòng Giới, quan hệ giữa y và Lạc Tòng Giới đã rạn nứt, vậy mà y có thể rời khỏi đó không chút tổn hại, Lạc Tòng Giới chỉ muốn Trọng Đạo Nam hồi tâm chuyển ý.

Nếu trước đây Trọng Đạo Nam được cho là tu chân giả có tiềm lực lớn nhất thì sau sự kiện đó, Trọng Đạo Nam đã trở thành nhân vật nóng bỏng tay.

Nhưng không có ai tìm được y cả.

Người như vậy thế mà lại xuất hiện ở nơi này!

Trưởng lão áo đen nảy ra vô số ý nghĩ, thậm chí muốn thu nhận Trọng Đạo Nam làm đệ tử. Nghĩ đến việc y có thể đột phá khỏi Lạc Tòng Giới là biết tu vi Trọng Đạo Nam thâm hậu thế nào, hắn phải chiêu mộ Trọng Đạo Nam về dưới trướng mới được.

“Thiên Tẫn của Lạc Tòng Giới…” Trưởng lão áo đen gọi pháp danh của Trọng Đạo Nam.

Nghe hai chữ Thiên Tẫn, Trọng Đạo Nam mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói, “Ta không phải Thiên Tẫn, ngươi nhận lầm người rồi.”

“Ngươi chắc chắn là Thiên Tẫn của Lạc Tòng Giới!” Trưởng lão áo đen hơi kích động, “Tuy chuyện của ngươi là bí mật của Lạc Tòng Giới nhưng ta biết, ngươi là người thứ hai có thể toàn thân nguyên vẹn rời khỏi Lạc Tòng Giới! Ta nhận ra ngươi! Rất nhiều người đang tìm kiếm ngươi! Nếu ngươi đồng ý thì hãy làm khách khanh của môn phái ta, bảo đảm địa vị không thấp hơn lúc ngươi ở Lạc Tòng Giới, không… thậm chí còn cao hơn… chỉ cần ngươi…”

Lời còn chưa dứt đã nghe rầm một tiếng, một bảo khí từ bên ngoài xông vào phòng. Trưởng lão áo đen vận chân khí, nhấc kiếm đánh trả. Bảo khí kia có người điều khiển, di chuyển rất nhanh.

Trưởng lão áo đen không có nhiều thời gian, lập tức xoay người nhảy vào dòng nước.

Trước khi đi, hắn quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, tha thiết nói, “Ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận!”

Tiểu Thạch Đầu nằm trong lòng Trọng Đạo Nam chợt nhíu mày, khẽ nhúc nhích, Trọng Đạo Nam đang thất thần lập tức hoàn hồn, cúi xuống dỗ Tiểu Thạch Đầu, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tâm ma trong đầu Trọng Đạo Nam bật cười, cất giọng châm chọc, “Bị phát hiện rồi.”

“Ngươi cuối cùng cũng bị phát hiện rồi…”

“Từ bỏ pháp danh thì làm được gì chứ? Giới tu chân chỉ có bây lớn, ngươi nghĩ không ai nhận ra ngươi à?”

“Giết sạch bọn chúng đi… mau giết hết đám chướng mắt đó đi, như kiếp trước ấy, vậy sẽ không có ai thương tổn Tiểu Thạch Đầu, đều do bọn chúng… là bọn chúng… không không, còn ngươi nữa! Còn ngươi nữa! Nếu ngươi không muốn bi kịch tái diễn…”

“Giết sạch bọn chúng.”

“Ngươi còn do dự gì nữa?”

Trọng Đạo Nam rũ mắt nói khẽ, “Bị nhận ra rồi…” Việc này quả thật rất phiền phức.

Tuy Trọng Đạo Nam đã có chuẩn bị nhưng y không ngờ lại bị nhận ra sớm như vậy. Vốn tưởng… có thể kéo dài thời gian lâu hơn một chút, để tâm ma ổn định hơn, để Tiểu Thạch Đầu trưởng thành hơn, để bản thân y suy nghĩ kỹ càng hơn.

Thật không ngờ lại bị nhận ra ngay lúc này.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.