Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 42




Editor: Vện

Tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, nhưng phương Nam vẫn ấm áp như ngày xuân.

Tiểu Thạch Đầu ngồi trên càng xe, nhìn A Nam bước xuống mua kẹo hồ lô từ một lão bá rồi quay lại đưa cho mình.

Tiểu Thạch Đầu cười híp cả mắt, lén hôn hai phát lên má A Nam rồi ngồi ngay ngắn, làm như không có gì xảy ra.

Trọng Đạo Nam nhìn hắn, chỉ mỉm cười.

Tiểu Thạch Đầu cầm cây kẹo, xoay một vòng ngắm trái ngắm phải, thử liếm một cái, ngọt lịm sướng rơn cả người.

Tiểu Thạch Đầu cắn một viên xuống nhai, chua chua ngọt ngọt, ngon quá sức ngon! Tiểu Thạch Đầu hưng phấn đưa cây kẹo hồ lô đến bên miệng Trọng Đạo Nam, thúc giục, “A Nam A Nam ăn một viên đi, ngon lắm á!”

Trọng Đạo Nam nhướn mày, “Ta chỉ có thể ăn một viên thôi à?”

Tiểu Thạch Đầu tròn mắt sững sờ một lát, sau đó cúi đầu nhíu mày suy tư hồi lâu, cuối cùng hít vào một hơi, hạ một quyết định dường như vô cùng trọng đại, “Nếu… nếu A Nam thích thì có thể ăn hết luôn!”

Tuy kẹo hồ lô siêu siêu ngon, nhưng nếu A Nam thích thì Tiểu Thạch Đầu sẽ nhường cho A Nam hết.

Nhìn ánh mắt Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam không nhịn được phì cười, y xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, thấp giọng thì thầm vào tai hắn, “So với kẹo hồ lô thì ta lại thích ăn thứ khác hơn.”

“Hả? A Nam muốn ăn cái gì?”

“Ta muốn ăn… Tiểu Thạch Đầu.”

Tiểu Thạch Đầu, “A… A Nam…”

“Hử?”

“A Nam đừng ăn thịt Tiểu Thạch Đầu được không…”

“Tại sao? Tiểu Thạch Đầu là món ngon nhất trên đời mà.”

“Nhưng mà… nhưng mà ăn Tiểu Thạch Đầu thì… thì đâu có còn Tiểu Thạch Đầu nữa.” Dứt lời, Tiểu Thạch Đầu kéo ống tay áo Trọng Đạo Nam, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.

Trọng Đạo Nam nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa đau khổ của Tiểu Thạch Đầu, mặc dù cũng xót lòng nhưng y tức cười nhiều hơn, thế nên y thật sự bật cười. Tiếng cười trầm thấp rung cả lồng ngực, đây là âm thanh Tiểu Thạch Đầu thích nhất.

Tiểu Thạch Đầu có thể tưởng tượng ra cảm giác khi được dựa vào lồng ngực ấy.

Bình thường mà nghe tiếng cười này, Tiểu Thạch Đầu sẽ thẹn thùng rồi muốn nhích đến gần A Nam. Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu không có tâm tình đó, bởi vì A Nam nói muốn ăn thịt Tiểu Thạch Đầu, tại sao A Nam lại muốn ăn thịt hắn? A Nam không cần Tiểu Thạch Đầu nữa sao?

“A Nam… A Nam đừng cười nữa… A Nam sắp ăn thịt Tiểu Thạch Đầu rồi, sao còn cười… Tiểu Thạch Đầu buồn lắm…”

“Ta…” Trọng Đạo Nam nín cười, nói nhỏ bên tai Tiểu Thạch Đầu, “Ta nói muốn ăn Tiểu Thạch Đầu ý là…” Câu tiếp theo Trọng Đạo Nam không nói ra miệng mà dùng thần thức truyền tải hình ảnh trong đầu mình vào đầu Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu vừa rồi còn đau khổ lập tức biến thành đỏ chót, nóng hổi như viên kẹo hồ lô khổng lồ vừa mới ra lò.

Tiểu Thạch Đầu hứ một tiếng nhỏ xíu với Trọng Đạo Nam, lẳng lặng cầm cây kẹo chui vào buồng xe.

Cơ mà không lâu sau, Tiểu Thạch Đầu chấn chỉnh tư tưởng xong lại chui ra ngồi bên cạnh Trọng Đạo Nam, nhìn dòng người lui tới hai bên.

Lúc mới đến, Tiểu Thạch Đầu đã thấy rất nhiều thương nhân dùng xe ngựa và xe kéo chở hoa vào thành.

Hoa được lưu trữ rất tốt, cột thành từng bó, đủ sắc đủ hương, đẹp vô cùng.

Tiểu Thạch Đầu chăm chú ngắm hoa, quên luôn ăn kẹo, chốc chốc còn kinh ngạc thốt lên, “Oa, hoa đỗ quyên đẹp quá à!”

“Á, hoa kia là hoa cúc phải không? Có đúng là hoa cúc không?! Rực rỡ ghê ha!”

“Còn bó hoa trắng kia là hoa gì vậy? Nhìn thật cao quý…”

Trọng Đạo Nam, “…” Y đột nhiên hơi lo lắng Tiểu Thạch Đầu sẽ coi trọng mớ hoa cỏ kia rồi bỏ nhà theo hoa.

Nhớ kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu rất thích trồng hoa, nuôi động vật nhỏ, thậm chí nuôi cả yêu thú. Kiếp này, Tiểu Thạch Đầu cũng chủ động đòi nuôi Tiểu Bạch, lúc Tiểu Hoa do Thủy Thanh biến thành bỏ đi, phải mất một thời gian dài Tiểu Thạch Đầu mới vơi bớt nỗi buồn. Bây giờ thấy nhiều hoa đẹp thế này…

Trọng Đạo Nam nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Thạch Đầu, đột ngột vươn tay che mắt Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu chẳng hiểu gì cả, quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, mờ mịt gọi, “A Nam?”

“Ngươi thích chỗ hoa kia lắm à?”

“Chúng nó thật sự rất đẹp mà… phải không?” Tiểu Thạch Đầu nói, “Lúc trước ta sống trên núi, mỗi khi xuân về, xung quanh ta sẽ mọc rất nhiều hoa dại màu xanh bé xíu. Ta không biết chúng tên gì, nhưng nhìn từ xa thì rất đẹp. Ông hòe già nói với ta là hoa có rất nhiều hình dạng, vô số màu sắc, còn đẹp hơn cả ngọc thạch nữa đó.”

Ông hòe già cái gì cũng biết, còn tỉ mỉ giảng giải cho Tiểu Thạch Đầu đặc điểm của các loài hoa. Cho nên, sau khi theo Trọng Đạo Nam, thỉnh thoảng bắt gặp hoa dại ven đường thì Tiểu Thạch Đầu có thể phân biệt được một số tên hoa.

“Thế… chúng nó đẹp hay ta đẹp?” Trọng Đạo Nam hỏi.

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, cười toe toét, “Dĩ nhiên là A Nam đẹp nhất rồi!” A Nam là người đẹp nhất thế gian mà.

Đáp án và nụ cười của Tiểu Thạch Đầu làm Trọng Đạo Nam hết sức thỏa mãn, y vén tóc mai cho Tiểu Thạch Đầu, “Lúc không có gì làm thì nhớ ngắm ta nhiều vào.”

Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng đáp lại.

Hắn chưa nói cho A Nam biết là mỗi khi rảnh rỗi thì hắn rất thích nhìn A Nam, có lúc còn không ý thức được là mình đang nhìn người ta.

Sau khi xe ngựa vào thành, hoa mỗi lúc một nhiều hơn, dọc con đường từ cổng thành trở vào có vô số cửa tiệm và sạp nhỏ bày bán hoa. Sạp bán hoa chiếm số lượng nhiều nhất trong gánh hàng rong, sạp nào cũng có đông đúc người lựa chọn, mọi người chỉ trỏ bình phẩm, không ít người mua hoa về.

Có vài sạp kết hoa thành các loại hình trang sức, thu hút rất nhiều cô nương vây xem.

Tiểu Thạch Đầu nhìn chỗ hoa kia, một tiểu cô nương trông thấy, bèn cầm giỏ hoa đến bắt chuyện với Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu ca có muốn mua hoa không?”

Không chỉ nhóm nữ tử mới cài hoa, không ít nam tử còn đội vòng hoa trên đầu nữa.

Hoa được chế thành túi thơm đeo bên hông hoặc xỏ thành vòng cổ.

Nhìn cũng chẳng có gì là lố lăng, trái lại trông rất tao nhã.

Tiểu Thạch Đầu nhìn tiểu cô nương kia, lại nhìn Trọng Đạo Nam, hắn mua hai đóa hoa to, một bông cho A Nam, một bông cho mình. Tiểu cô nương giương đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Thạch Đầu, sắc mặt đỏ hồng vẫn chưa biến mất.

Nhưng trong mắt Tiểu Thạch Đầu chỉ có mỗi mình Trọng Đạo Nam, chẳng mảy may để ý tâm tình của người khác.

Mua hoa xong, Tiểu Thạch Đầu hỏi tiểu cô nương, “Thành này chuyên bán hoa hả?”

“Tiểu ca từ nơi khác đến phải không? Nơi này đang tổ chức chợ hoa, cho nên ai cũng bày bán hoa. Chờ đến tối, trên mỗi sạp sẽ treo đèn lồng, đêm cũng như ngày, đẹp lắm đó.” Ánh mắt tiểu cô nương vẫn dán dính vào Tiểu Thạch Đầu, “Nếu lang quân nào thích cô nương nhà ai, hoặc cô nương vừa mắt lang quân thì đêm nay là thời điểm thích hợp nhất để bày tỏ tâm ý, chỉ cần mua hoa tình nhân tặng đối phương là được. Nếu nhận hoa rồi thì…”

Tiểu cô nương đột ngột im lặng, tròn mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu nghe đến đây cũng đỏ mặt, hắn cười hỏi, “Còn nếu không nhận là từ chối hả?”

“Đúng vậy đó tiểu ca.”

Nói đến đó, Tiểu Thạch Đầu chào tạm biệt tiểu cô nương, hớn hở chia sẻ phát hiện mới với Trọng Đạo Nam. Tiểu cô nương bị bỏ lại, nàng lặng lẽ nhìn Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đi xa, khe khẽ thở dài.

Nàng vừa gặp đã sinh hảo cảm với tiểu ca này nhưng nàng biết sao người ta có thể thích nàng được.

Nghĩ vậy, tiểu cô nương rũ bỏ rung động nhất thời, tiếp tục bán hoa.

Tiểu Thạch Đầu kể lại chuyện chợ hoa cho Trọng Đạo Nam, ánh mắt lóe lên vẻ do dự, Trọng Đạo Nam thấy vậy, bèn nói, “Hôm nay chúng ta nghỉ lại đây, thuận tiện đi xem chợ hoa được không?”

Tiểu Thạch Đầu vui mừng đồng ý ngay, “Được đó được đó, ta sẽ mua hoa tình nhân đẹp nhất tặng A Nam~”

“Ta cũng sẽ tặng Tiểu Thạch Đầu đóa hoa tình nhân đẹp nhất.”

Hoa tình nhân không phải là một bông hoa tên tình nhân.

Người ta chọn mua nhiều loại hoa, bện hoa thành một quả cầu sặc sỡ, cột một sợi tua dưới đáy, đó mới là hoa tình nhân.

Hoa tình nhân của các cô nương tặng lang quân phải to hơn để các công tử đeo bên hông. Còn hoa mà các công tử tặng phải nhỏ hơn cho các cô nương cài lên tóc.

Nam nữ nào đeo hoa tình nhân tức là tuyên bố trái tim đã có chốn về.

Ai không đeo hoa tình nhân là người không màng chuyện yêu đương.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu tấp vào một khách điếm, nghỉ ngơi chốc lát rồi ra ngoài mua hoa.

Tiểu Thạch Đầu nói muốn xem chợ hoa, tâm tình vô cùng hào hứng. Nhưng sau khi nghe xong tập tục trong chợ hoa thì bắt đầu lo lắng.

Nếu tối đến mà trên người A Nam vẫn chưa đeo hoa tình nhân, lỡ bị người ta hiểu lầm là chưa có ái nhân thì phải làm sao đây?

Thế nên, trước lúc chợ hoa khai mạc, nhất định phải bện hoa tình nhân cho A Nam mới được.

Tuy Trọng Đạo Nam không nói câu nào nhưng cũng lo giống hệt Tiểu Thạch Đầu.

Đừng thấy bề ngoài của Tiểu Thạch Đầu ngốc nghếch mà lầm, khí chất trong sáng của Tiểu Thạch Đầu khiến người ta rất thích. Không thấy tiểu cô nương bán hoa vừa rồi sao?

Cứ thế, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam ôm tâm tư nguy hiểm rình rập lập tức xuống phố mua hoa rồi học cách bện hoa tình nhân.