Editor: Vện
Trọng Đạo Nam dừng xe, bước xuống mời ông lão, nói là có thể cho ông đi nhờ một đoạn.
Ông lão cầm đòn gánh và hai thùng nước, nét mặt mờ mịt nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhìn chiếc xe ngựa đẹp đẽ rồi cúi đầu nhìn chính mình. Ông lão cúi gằm mặt, thận trọng nói, “Công tử quả là tốt bụng, nhưng lão hủ bần hàn dơ bẩn, tay còn xách lỉnh kỉnh, nếu lên xe chỉ làm bẩn xe của công tử thôi, lão hủ cảm tạ hảo ý của công tử.”
Ông lão sống nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có mắt nhìn người. Kinh nghiệm đời thường dạy ông một đạo lý rất hiển nhiên, việc gì nên tránh thì phải tránh càng xa càng tốt.
Coi như Trọng Đạo Nam thật sự có lòng đi nữa, ông lão cũng chỉ có thể biết ơn chứ không dám lên xe.
Với lại nhìn Trọng Đạo Nam không giống người phàm, ông không đủ khả năng bồi thường bất cứ thứ gì trên xe đâu.
Trọng Đạo Nam nhìn ông lão, rũ mắt nói, “Ta đến từ vùng khác, không thạo đường lối nơi đây, có vẻ ông là dân địa phương, chắc phải rất quen thuộc núi non nhân tình. Ta sẽ trả cho ông một ít bạc, phiền ông thuyết minh sơ lược về thổ địa nơi này, giúp ta nắm bắt tình hình để không bị người khác lừa gạt.”
Ông lão cẩn thận quan sát Trọng Đạo Nam, mặt lộ vẻ do dự.
Nơi đây chỉ là một vùng quê nhỏ, nhưng đúng là có những điều nhất định phải lưu ý… Nhìn dáng vẻ Trọng Đạo Nam, e là mấy tên trộm vặt sẽ không dám ra tay, nhưng có vài sinh vật khó có thể phòng bị.
“Ông suy nghĩ kỹ chưa?” Nét mặt Trọng Đạo Nam rất bình thản, giọng nói cũng không có chút gì là cao ngạo, y chỉ chăm chú nhìn ông lão.
Ông lão mắt đối mắt với Trọng Đạo Nam hồi lâu, chần chừ một lát, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười, “Nếu công tử từ phương xa đến đây thì lão hủ có thể cung cấp một số thông tin cho công tử.”
Cuối cùng ông lão cũng chịu lên xe Trọng Đạo Nam.
Ông vắt đòn gánh treo hai thùng nước ở ngoài xe, hai chiếc thùng lắc lư theo chuyển động của xe. Ông lão không vào buồng trong mà ngồi ngoài càng xe.
Ông vịn tay vào ván gỗ, hai chân trần khô quắt lấm lem bùn đất đung đưa, lúc Trọng Đạo Nam nhìn sang, ông nhoẻn miệng cười, “…Ta ngồi đây là được rồi.”
Trọng Đạo Nam gật đầu, ngồi thẳng lưng tiếp tục đánh xe.
Bây giờ là ban ngày, màn xe bốn phía được cuộn lên cho Tiểu Thạch Đầu dễ ngắm cảnh. Vậy nên ông lão vừa nhìn đã thấy nguyên tảng đá đồ sộ trong buồng xe.
Lúc có người ngoài, Tiểu Thạch Đầu vô cùng ngoan ngoãn.
Ông lão nhìn Tiểu Thạch Đầu chằm chặp, cười nói, “Tảng đá này nhìn cũng không tệ.”
Lời mở đầu này hiển nhiên rất hợp ý Trọng Đạo Nam, gương mặt vốn luôn lạnh lùng lập tức loang ý cười, “Đúng là không tệ.” Tuy Tiểu Thạch Đầu không nói gì nhưng Trọng Đạo Nam có thể cảm giác được tâm tình của nó đang rất hưng phấn, còn biết ngại ngùng khi được khen nữa.
Ông lão là người thô kệch, không biết bình phẩm về ngọc. Nhưng đối với đá tảng đá cuội thường thấy ven đường thì biết khá nhiều. Dù gì cũng chỉ là đá thôi mà…
“Tảng đá này nhìn khá lạ mắt, nếu gọt giũa cho đẹp rồi trưng trong phòng cũng được đó. Hoặc đẽo làm cối xay hay bàn đá, ghế đá cũng không tồi đâu… để ta nghĩ xem còn làm được gì nữa nhỉ…”
Ông lão không có nhiều kiến thức nhưng khá là rành về đá. Ông nói đến hứng khởi, còn Tiểu Thạch Đầu im lặng ngồi bên kia suýt chút nữa lại xả đầy đá vụn.
Lời của ông lão gợi cho nó nhớ lại ký ức trước khi gặp Trọng Đạo Nam, lúc đó những dân phu kia không nói lời nào khiêng nó từ trên núi xuống, còn muốn gọt nó thành bàn đá nữa.
Theo lời của ông lão, Tiểu Thạch Đầu tưởng tượng cảnh mình bị xẻ nhỏ ra, sau đó được tạc thành đồ vật.
Nó run rẩy gọi Trọng Đạo Nam, “A… A Nam…” Nó đang sợ…
Tại sao lên xe xong ông lão lại nói mấy chuyện này, con người và đá không thể chung sống hòa bình được sao?! Vừa rồi ông lão còn khen nó mà? Tại sao ông lão không nhìn đến bề ngoài trơn láng bóng lưỡng của nó? Có thấy tảng đá nào sạch như nó chưa?! Tại sao lại muốn gọt nó trưng trong phòng?! Còn muốn đẽo thành cối xay nữa chứ…
Nghe Tiểu Thạch Đầu sợ, Trọng Đạo Nam chuyển mắt sang ông lão khó khăn lắm mới tìm được đề tài để nói, nhẹ giọng gọi, “Lão bá.”
Âm thanh của Trọng Đạo Nam không lớn, nhưng y vừa mở miệng đã khiến ông lão đang huyên thuyên không ngừng lập tức im bặt.
Ông quay lại nhìn Trọng Đạo Nam, rất nhanh cụp mắt xuống, hơi xấu hổ kéo y phục bụi bặm, ho nhẹ một tiếng rồi im lặng.
Vị quan lớn nhất mà ông từng gặp trong đời chỉ có mỗi một người ở trấn trên. Lúc đối mặt quan gia, thường dân bách tính tóc húi cua như bọn họ vừa kính vừa sợ, không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn lên, sợ quan gia mất hứng lấy mất cái mạng nhỏ.
Tuy Trọng Đạo Nam nhìn không giống quan gia nhưng trực giác của ông lão cho biết y không phải người bình thường. Trọng Đạo Nam là loại người khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.
Ông lão không biết làm gì nên tìm đại một đề tài để bắt chuyện. Nhưng sau khi Trọng Đạo Nam gọi một tiếng, ông rất nhanh ý thức được điều mình nói không thích hợp.
Cũng do ông quá căng thẳng.
May mà Trọng Đạo Nam hình như không có ý trách cứ, chỉ lên tiếng hỏi, “Lão bá có thể cho ta biết tên của địa phương này không?”
Trọng Đạo Nam chịu mở lời, còn đặt ra vấn đề, điều này giúp ông lão nhẹ nhõm rất nhiều. Ông nhìn cây cối xanh um hai bên đường, nói rằng, “Mấy chục năm trước, nơi này vẫn chưa có tên, bọn ta chỉ gọi nó là núi thôi, nhưng sau đó xảy ra vài sự kiện nên nó được đặt tên là núi Niệm Thanh.”
Thoạt nhìn, núi Niệm Thanh chẳng khác gì với núi non bình thường.
Trên đỉnh núi có một con sông chảy xuyên qua làm dịu mát mảnh đất này, giúp cây cỏ sinh trưởng tươi tốt.
Dòng nước trong vắt phản chiếu ánh mặt trời, hình ảnh vô cùng ấn tượng, đường núi cũng bằng phẳng, ngựa kéo xe có thể đi liên tục mà không biết mệt.
Tiểu Thạch Đầu thích nghe kể chuyện, cho nên lúc ông lão nói “nhưng sau đó xảy ra vài sự kiện”, Tiểu Thạch Đầu lập tức lấy lại tinh thần, dồn hết chú ý vào ông lão.
Ông lão đang giải thích cái tên Niệm Thanh, quả nhiên là một câu chuyện liên quan mật thiết với ngọn núi này.
Chuyện rằng, mấy chục năm trước, lúc ông lão còn là một đứa trẻ. Trong thôn làng trên núi, có một hộ gia đình họ Diệp, Diệp gia chỉ có mỗi một đứa trẻ mồ côi tên Đại Mộc, cha mẹ chết sớm, hoàn cảnh rất đáng thương.
Đại Mộc là một đứa bé ngoan, mới nhỏ mà đã biết tự lo cho bản thân. Nó quản lý ruộng vườn trong nhà ngăn nắp, hoa màu ngũ cốc trồng được cũng chất lượng hơn nhà khác. Đại Mộc lớn lên cũng tuấn tú, cơ thể khỏe mạnh, có rất nhiều cô nương trong thôn yêu thích Đại Mộc.
Nhưng Đại Mộc không họ hàng thân thích, cha mẹ đã qua đời, không ít nhà kiêng kỵ nên chẳng nhờ ai đến làm mai cho Đại Mộc.
Đại Mộc không quan tâm, vẫn chăm chỉ làm lụng kiếm sống.
Một ngày nọ, trời trút trận mưa cực lớn, nước sông dâng cao càn quét ngọn núi, Đại Mộc cứu được một người.
Người kia khí chất bất phàm, rất giống người đọc sách, quả nhiên, nam tử tên Thủy Thanh kia đúng là biết đọc chữ. Điều này khiến hắn được mọi người vô cùng tôn kính.
Thủy Thanh bị mất trí nhớ, tạm trú trong thôn làm tiên sinh dạy chữ cho bọn nhỏ, dân trong thôn rất quý mến hắn.
Mà Thủy Thanh cũng mang đến rất nhiều biến đổi cho thôn làng, hắn dạy học trong thôn mười mấy năm, dạy được vô số học trò, trong đám học trò này có không ít người đỗ đạt công danh. Toàn thôn làng được nở mày nở mặt, mọi người càng thêm kính trọng Thủy tiên sinh.
Tuy Thủy tiên sinh không có ký ức, không ai biết hắn từ đâu đến, nhưng trải qua mười mấy năm sinh sống, có không ít bà mai đến giới thiệu mối thành thân cho Thủy tiên sinh. Thủy tiên sinh từ chối tất cả, chỉ nói là không muốn làm lỡ duyên phận cô nương nhà người ta.
Lâu dần, các bà mai không còn đến tìm Thủy tiên sinh nữa, Thủy tiên sinh cứ thế sống chung với Đại Mộc.
“Sau đó…”
“Sau đó, trong thôn xuất hiện vài tin đồn không được hay cho lắm, nhưng lúc đó ta quá nhỏ nên không nhớ nổi. Có điều, không lâu sau, trời lại đổ một trận mưa lớn.”
“Mưa cực kỳ lớn, còn lớn hơn thời điểm cứu được Thủy tiên sinh nữa. Nước sông dâng lên bờ, địa thế trong thôn lại thấp nên bị ngập toàn bộ. Mưa to trút xuống mấy ngày liên tục, núi bị sạt lở, mà thôn của bọn ta lại nằm ngay dưới chân núi…”
Tiểu Thạch Đầu nghe đến đó, vô cùng hồi hộp. Ông lão bật cười, “Lúc đó ai cũng nghĩ là chết chắc rồi, không ngờ Thủy tiên sinh lại xuất hiện cứu mạng chúng ta. Khi ấy mọi người mới biết, thì ra Thủy tiên sinh chính là vị tiên của con sông, chỉ là hắn không nhớ mà thôi.”
“Qua lần sạt lở đó, Thủy tiên sinh khôi phục ký ức, cứu bọn ta xong, hắn trở về với dòng sông, không bao giờ xuất hiện nữa. Bọn ta biết ơn Thủy tiên sinh cho nên đặt tên ngọn núi là núi Niệm Thanh.”
“Đám học trò của Thủy tiên sinh cũng không chịu thua kém, thi đậu công danh rồi thì dẫn người nhà rời đi, thế là thôn làng chẳng còn náo nhiệt như ngày xưa nữa. Vậy mới nói, nếu công tử muốn nghỉ chân ở đây cũng được thôi, chỉ là quanh đây vắng vẻ lắm. Công tử cho ngựa chạy nhanh hơn chút là có thể đến thôn trước khi mặt trời lặn đấy.”