Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 93: Phiên Ngoại Đường Duẫn Triết (Một)




Đây là phiên ngoại phát sinh đồng thời với chính văn

Nói cách khác Trang tiểu thụ cùng Cố tiểu công làm nhiệm chính tuyến

Tiểu ngốc Đường sẽ nhận nhiệm vụ yêu đương, do đó /////

Cho cậu ta một tiểu công tang thi mặt than ~~~~~~

Mọi người có thể coi trước, cũng có thể để cuối hãy coi ~~~~ tóm lại thoát tuyến vui vẻ ~~~

Đường Duẫn Triết điều khiển gió dưới chân, trong lòng cực độ khổ bức.

Dưới chân cậu ta, tang thi triều tựa như sóng thần nhấc lên từng đợt sóng lớn, cứ theo đuôi không bỏ muốn giết chết cậu. May mắn cậu thuộc dị năng hệ phong, bằng không sớm đã bị nuốt chửng.

Trong tay nắm viên linh thạch, nuốt một viên thuốc bổ sung linh lực, Đường Duẫn Triết cẩn thận hơn thao túng gió dưới chân, khiến mình bay lẹ một chút, nhanh thêm tý nữa.

Vì thế, một đạo bóng đen như lưu quang (X: chắc giống sao xẹt á), với đôi cánh màu xanh nhạt, bay xẹt về phía chân trời màu lam, vùng đất phía sau cậu,tang thi như đàn bò rừng di chuyển, đông nghìn nghịt giẫm đạp lên mặt đất, bụi mù mịt mùng bay…Không ít ánh sáng công kích quăng về phía bóng đen trên trời, bóng đen né tới tránh lui, lần thứ hai bay con hơn chút, sau đó tất cả công kích đều không với tới, màu sắc rực rỡ như pháo bông, trông cực đẹp mắt.

Cảm thụ linh lực tiêu hao mau chóng, Đường Duẫn Triết lại nuốt một viên thuốc, tốc độ cậu ta hấp thu linh thạch hoàn toàn vào chẳng bằng ra, chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt tiêu hao mà thôi. Quay đầu lại thoáng nhìn qua, một mảng đông nghìn nghịt khiến lòng cậu ta căng thẳng, tiếp tục khổ bức tăng mau tốc độ.

Đường Duẫn Triết cảm thấy mình thiệt xui quá xui, tuy cậu ta bình thường lưng tưng thế thôi, chứ khi tới lúc mấu chốt thì vẫn có thể dựa vào được, kết quả sáng sớm khi cậu giết chết một con tang thi không chú tâm khiến nó phát ra tiếng rú, tiếp đó, quả thiệt là một hô mà trăm ứng!

“Đù, quả thật chính là chó dại thoát xích mà!” Đường Duẫn Triết cắn răng, bỏ linh thạch vào túi trữ vật, ăn một viên dược, bắt đầu mặc niệm pháp quyết.

Cậu không phải không có đạo cụ phòng ngự, nhưng tất cả đạo cụ phòng ngự chỉ có thể phòng hộ nhất thời, nếu chui vào đàn tang thi, thì chính là đi chịu chết. Cho nên cậu dùng chiêu đả thương một trăm địch thủ nhưng sẽ ảnh hưởng động tác, tăng nhanh tốc độ trong chớp mắt, cậu sẽ suy yếu hai ngày, nhưng thể lực sẽ bảo trì tới kỳ Trúc Cơ.

Tang thi trên mặt đất đuổi theo Đường Duẫn Triết bay trên trời như con lừa đuổi theo củ cà rốt buộc trên đầu, phần lớn chúng không có trí tuệ, cũng không có cảm giác. Tang thi cấp cao trộn lẫn trong đó lại không cao hứng như thế, thật vất vả tìm hai hôm, rốt cuộc cũng tìm được nhân loại, vậy mà còn hổng chịu hợp tác.

Vì thế một con tang thi cấp năm tru lên, mấy con tang thi có truyền thừa chi vật đăc biệt cũng bay lên, bắt đầu đuổi theo Đường Duẫn Triết trên bầu trời. Do đó, pháo hoa tên mặt đất ngưng lại, biến thành trên trời có vài quang ảnh màu sắc sặc sỡ đuổi theo bóng đen có đôi cánh màu xanh, các loại công kích thi nhau tung tới, bóng đen né trái tránh phải, mặt đất phía sau vẫn như cũ một đám đông nghìn nghịt, bụi mù bay đầy trời.

“Giống cuộc chiến phi cơ ghê!” Đường Duẫn Triết sau mạt thế chỉ có thể dựa vào đống trò chơi không nối mạng tạm bợ qua ngày, hiện giờ bản thân trốn trốn né né trên không trung, mới biết được có bao nhiêu khổ bức, “Lão tử về sau tuyệt không chơi mấy bay chiến đấu nữa!”

Kỳ thật trong lòng đám tang thi đuổi theo cậu ta cũng hổng vui vẻ gì sất, người này ghét ghê nha, tốc độ nhanh vãi, bất luận tăng tốc kiểu nào cũng hổng đuổi kịp, trong lòng tức anh ách, vì thế công kích sau lưng Đường Duẫn Triết càng thêm dày đặc.

Vù….

Một mũi tên lửa xẹt qua vai phải của Đường Duẫn Triết, tấn công nóng rực thiêu trụi một mảng áo, cũng lưu lại một vệt máu trên làn da.   

Bóng đen trên không trung lung lay đôi chút, nhóm tang thi bên dưới thấy được hy vọng, tang thi cấp năm trên mặt đất lại gào rú, phiên dịch ra chính là – tăng tấn công đê, năng lượng tên đó có hạn, kiên trì là thắng lợi. Tuy nội dung không chút khuyến khích, nhưng ngốc sao bang bay bay tới trưa cũng đã kéo đầy cừu hận, nhóm tang thi cấp tốc công kích, trốn tránh không kịp, trên người Đường Duẫn Triết lại thêm vài miệng vết thương.

“Vậy mà còn thăng cấp!” Cảm giác tiến vào cửa ải kế tiếp khiến Đường Duẫn Triết hung hăng nhe răng, cố gắng xem nhẹ đau đớn nơi bắp chân, hoàn thành pháp quyết cuối cùng.

Chỉ thấy quanh thân Đường Duẫn Triết vốn bao phủ ánh sáng xanh nhợt nhạt đột nhiên bừng lên hào quang màu xanh chói lóa, cơ hồ phủ lấy toàn thân cậu, hệt như một cái kén dày to lớn.

“Không ổn, mau ngăn hắn lại!” Một con tang thi tru lên, “Hắn sắp tự bạo!”

“…..”

Không khí bị ngưng động, tất cả tang thi đang bay đều dừng lại một hồi, im lặng giảm dần tốc độ, nhìn thấy hào quang phía trước càng ngày càng sáng, hào quang như đang hô hấp, thu lại dần dần, mỗi lần thu nhỏ lại thì ngưng tụ một chút….

Vụt….

Mọi tang thi bắt đầu lùi về sau.

“Tụi bây làm quái gì!!!!” Tang thi cấp năm trên mặt đất phẫn nộ, gã không có truyền thừa chi vật bay được, gã chỉ có một phen đại đao đã trở nên vô địch, cũng tiếc sao không chiếm đoạt những thứ khác, giờ thì gã hối hận tới xanh cả ruột.

Lúc này, ánh sáng xanh chợt phồng to, đã tới cực hạn, không ít tang thi ngừng thở luôn, sau đó thanh quang mạnh mẽ co rút lại… biến mất.

Biến mất?

Mất tiêu!

“….” Tất cả tang thi đều dữ tợn quay đầu lại, nhìn về phía cái tên vừa kêu la kia.

Chỉ thấy da gã tuy tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng kiểu tóc mộc mạc, khuôn mặt bình dân, thân hình gầy yếu, còn có ánh mắt kia – không thể không nói rõ đây rõ là một thằng đàn ông với cuộc sống trạch nam, đích thực là một đại hán nhúng chân vào mạng internet.

Đồng chí trạch nam sợ sệt rụt lùi về sau một chút, truyền thừa chi vật phi hành dưới chân bắt đầu run khe khẽ, gã cố gắng làm cho bản thân có vẻ mạnh mẽ một tý: “Bình thường… Hông phải … đều là như vậy…. sao?”

“Hừ.” Một trận im ắng, tang thi một mực âm u nhìn gã, cười lạnh một tiếng, bay xuống đất.

Những người khác cũng hoặc đồng tình, hoặc tức giận liếc mắt nhìn trạch nam một cái, sôi nổi bay xuống đất. (X: trạch nam/ nữ: mấy đứa con trai con gái thích ru rú trong nhà, ngại ra ngoài)

Tang thi trạch nam nuốt một ngụm nước miếng không tồn tại, nhìn tang thi cấp năm trên mặt đất, trong lòng phát lạnh, nhất thời không biết làm sao.

Đại chiêu của Đường Duẫn Triết giống như thuấn di vậy, nháy mắt biến mất, nhưng là là một hán chỉ khổ bức kỳ Linh Tịch, cậu ta nào có khả năng thuấn di. Cho nên cái kia bất quá chỉ là tốc độ nhanh tới cực hạn nên sinh ảo giác thôi, ma tu còn có một chiêu lá chắn máu, thiêu đốt hai phần ba máu huyết toàn thân rồi chạy trốn, so với cậu thì còn nhanh hơn gấp trăm lần, gần như thuấn di. (X: hán chỉ - chỉ những người ở nhà bê bối, quần áo giản dị, ít dùng mỹ phẩm, trang sức, ….na ná trạch nam/ nữ nhưng có vẻ lầy hơn)

Tóm lại, bạn học Đường Duẫn Triết tiêu sạch linh lực một đường bay về hướng M thị, bản thân sớm đã lâm vào hôn mê.

Qua vài hơi thở, thanh quang tiêu tán, tốc độ Đường Duẫn Triết mới chậm lại, tiếp đó, chậm dần, chậm dần rồi hoàn toàn ngừng lại.

Đường Duẫn Triết hôn mê không biết, cậu ở giữa bầu trời như một ngôi sao băng rơi vọt xuống, mạnh mẽ hướng về mặt đất, túi trữ vật chứa đồ dụng đạo cụ tự động mở ra vòng tròn phòng ngự, ma sát với không khí tạo ra từng đạo bạch quang.

Trên mặt đất, mặt cỏ xanh biế, ánh mặt trời chói chang, trên một tảng đá lớn bằng phẳng, có một người đang ngủ say.

Mái tóc ngắn màu mực của hắn tự nhiên tản mác, lộ ra cái trán trơn bóng, ánh mắt thả lỏng nhắm lại, khóe mắt hơi giương, lông mi nhỏ dài hạ trên mặt một cái bóng be bé, sóng mũi thẳng tắp khéo léo khiến khuôn mặt càng thêm anh tuấn. Hắn tản ra cỗ khí chất vừa lạnh nhạt vừa tự do tự tại, dường như chẳng có gì có thể quấy rầy giấc ngủ yên bình của hắn.

Nhưng mà, sự thật hiển nhiên nào phải như thế.

Do đó Đường Duẫn Triết lấy loại tốc độ bể đầu thảm không nỡ nhìn rơi xuống chỗ người đàn ông trên tảng đá.

100 mét…

50 mét….

10 mét….

3 mét….

2 mét….

Lông mi người đàn ông khẽ rung, mắt mở ra, trong đôi đồng tử đỏ đậm là lãnh đạm cùng nguy hiểm, dĩ nhiên là hắn không vừa lòng cái kẻ không lượng sức mình muốn quấy rầy hắn ngủ nghỉ, cũng chả thèm đặt đối phương vào trong mắt.

Nhưng mà, sự thật hiển nhiên chẳng phải thế nha.

Khóe mắt người đàn ông nhướn lên, một đôi mắt đẹp tuyệt vời, nhãn thần xa cách và lạnh lùng lại phai nhạt bớt đi vẻ đẹp đến từ khóe mắt đuôi mày. Nào ngờ giây tiếp theo, ánh mắt đẹp đẽ của hắn banh thật to, con ngươi như lưu ly kia tràn ngập khó tin, nhất thời lại có vẻ gì đó thật đơn thuần.

Giây tiếp nữa, rốt cuộc vũ khí tên Đường Duẫn Triết [ trang bị lồng phòng hộ, công kích x 2 ] đập thẳng vào hắn.

Òanh….

Sau tiếng nổ vang trời, tảng đá lớn dưới thân người đàn ông vỡ thành từng mảng.

Người đàn ông gian nan nâng đầu lên, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, khiến đôi môi vốn nhợt màu trở nên kiều diễm. Tiếp đó hắn đóng mắt lại, triệt để ngất luôn, nằm trên xác tảng đá, đè nặng trên người là Đường Duẫn Triết cũng lâm vào hôn mê.