Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 48: Đứa nhỏ (Hạ)




Trang Thiển mở mắt trong tiếng ồn ào, chất tơ tằm mỏng nhưng ấm áp, cậu theo bản năng cọ cọ một chút, phát hiện bản thân bị ôm chặt cứng trong lòng ngực Cố Thần, mấy hổm nay bọn họ đều cùng nhau ngủ như thế.

Trang Thiển khống chế nguyên lực mở cửa sổ ra, hơi thở tươi mới của trời xuân mang theo mưa phùn lất phất rơi vào, lại mưa rồi. Hạt mưa tinh tế khiến cho cảnh sắc ngoài cửa sổ mông mông lung lung không thực, Trang Thiển híp mắt, thích thú cảm nhận độ ấm sau lưng cùng không khí tươi mát, cảm thấy tiếng ầm ĩ dưới lầu tựa hồ cũng trở nên có chút xa xôi.

“Mộc Mộc, tỉnh?” Hơi thở Cố Thần đột nhiên bay đến bên tai, Trang Thiển rùng mình, cậu quay đầu, trong đôi mắt tối đen của Cố Thần còn mang theo một tia mê mang vừa mới tỉnh giấc, nhưng so với ngày thường thật ra đã ôn hòa hơn rất nhiều, Trang Thiển cúi đầu hôn môi hắn: “Hình như có chuyện gì đó, anh ngủ thêm chút đi.” Liền xoay người rời giường.

Cố Thần sửng sốt, giọng điệu này sao có cảm giác giống như người chồng sau một đêm phiên vân phúc vũ nói với vợ yêu của mình thế nhỉ, hắn nhìn bóng dáng cùng tâm tình Trang Thiển không tồi đi ra khỏi phòng, không khỏi nhoẻn miệng cười.

“Chuyện gì đấy?” Trang Thiển đi xuống lầu, vì vừa mới rửa mặt xong, chiếc cằm thon còn chút ẩm ướt. Cậu chú ý đến bữa sáng nóng ấm bày trên bàn, còn bốc khói trắng nhàn nhạt, nhưng không ai động đũa.

“Anh Trang Thiển, Trương Mộ Vũ chạy rồi.” Diệp Hi Văn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh.

Trang Thiển ngạc nhiên: “Chạy?”

“Trang Thiển, đánh thức cậu? Cậu cùng Cố Thần gác đến nửa đêm, nếu không ngủ thêm chốc nữa đi?” Diệp Cảnh Trình bưng một tô sứ thanh hoa lớn từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Trang Thiển, thì biết tiếng ồn ào buổi sáng quá lớn.

Trang Thiển cười mỉm với anh: “Không có gì, ngày hôm qua ngủ rất ngon.” Cậu cùng Cố Thần buổi tối chạy vào Mặc Huyền điện ngâm tắm linh nhũ, thuận tiện cũng tu luyện, không ngủ cũng không sao.

Đang nói, Mạnh Viễn và Úc Mộng Dao cùng bước vào cửa, phía sau là Đường Duẫn Triết như hoa héo. Mạnh Viễn ghét bỏ liếc mắt nhìn Đường Duẫn Triết, Đường Duẫn Triết yên lặng dời một cái ghế nhỏ ra góc tường nhà ngồi, nịnh nọt nhìn Trang Thiển: “Trang lão đại, hắc hắc.”

Đường Duẫn Triết chỉ khi làm sai hoặc vào thời điểm làm chuyện xấu nào đó mới có thể cười như thế, Trang Thiển vuốt vuốt trán: “Cậu để thằng nhóc đó chạy?”

Đường Duẫn Triết xấu hổ xoa gáy: “Chỉ là lúc đó tôi đi WC, những lúc khác thì vẫn ở đó, trận pháp cảnh giác cũng không phản ứng, buổi sáng mới phát hiện thằng bé mất tiêu.”

“Kỳ thật cũng không thể trách cậu, ai biết được trong phòng còn có mật thất, hơn nữa còn thông ra bên ngoài.” Úc Mộng Dao cười cười nhìn cậu ta, trong nháy mắt xuân về hoa nở, “Nhưng mà cậu ăn cơm thì không có thịt gì hết.”

Đường Duẫn Triết vội vàng gật đầu.

“Đi tìm rồi chứ?” Cố Thần từ trên lầu đi xuống theo.

Mạnh Viễn nhún vai: “Nhà Trương Mộ Vũ không có ai, xung quanh cũng chả tìm thấy, hơn nữa thằng bé còn trộm theo một chút lương thực, phỏng chừng tạm thời sẽ không lộ diện.”

“Không có cách, chỉ có bản thân người trong thôn mới biết đường nhỏ, hầm ngầm dự trữ gì đó, phỏng chừng thằng bé đã trốn rồi.” Diệp Cảnh Trình dọn xong đồ ăn. “Ăn sáng trước đã, đợi một lát vào thôn rồi hỏi lại.”

Ai nấy đều ngồi vào trước bàn.

“Vẫn là có chút tiếc nuối, tôi cảm thấy thằng nhóc rất đáng nghi.” Cố Thần gắp cho Trang Thiển một cái sủi tôm, bản thân hắn cũng ăn một cái, mấy thứ này đều là do bọn họ từ khách sạn lớn đóng gói theo, hâm nóng lên ăn phi thường ngon.

Mạnh Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tiểu Hi, em suất ra một cái quang cầu thử xem.”

Diệp Hi Văn hơi khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng ngưng tụ suất ra một quang cầu nhỏ màu vàng, ám hệ màu đen trong tay Mạnh Viễn cũng nhanh xuất hiện, rồi đụng phải nhau. “Oanh…” Hai loại năng lực kịch liệt thôn phệ nhau, càng lúc càng nhỏ, biến thành một loại hiện trạng vàng đen vặn vẹo không ngừng thay đổi, co rút thêm hai cái, đột nhiên nổ tung, phát ra ánh sáng chói mắt…. Trang Thiển nhanh nhẹn dùng pháp thuật đem sự nổ bùng đó bao lại trong một phạm vi.

“Mọi người xem, năng lượng quang hệ cùng ám hệ là tuyệt đối xung khắc nhau, thế mà đứa nhỏ Trương Mộ Vũ đó lại là song hệ.” Mạnh Viễn chỉ chỉ mấy viên gạch vỡ nhỏ trong phạm vi kia.

Úc Mộng Dao sờ vào mặt dây chuyền phỉ thúy xanh biếc ở trước ngực: “Hơn nữa, lúc thằng bé nhắc đến cha mẹ, nói sao đây, tựa như bị đạp đuôi vậy đó, liều mạng gay gắt muốn phản kích chúng ta, nhưng sự thật thì rất mau khóc nhè.”

“Vào thôn rồi nói đi.”

Chờ nhóm bọn họ thu thập xong xuôi vật dụng này nọ ra khỏi cửa, mưa nhỏ đã ngưng hẳn, cây cối hoa cỏ như được tẩy rửa qua, mang dáng vẻ đẹp đẽ của bức tranh sơn thủy. Đường nhỏ nông thôn dưới cơn mưa phùn đã trở nên lầy lội, đi trên đường, trong cơn mưa tí tách, xa xa đã nhìn thấy được bức tường xi măng bên ngoài thôn cứ thấp thoáng, khiến thôn trang sau cơn mưa tươi mát thêm vài phần lạnh lẽo.

Lại đứng trước cửa gỗ bên ngoài thôn, Đường Duẫn Triết lại lớn tiếng hét lên với người trạm canh: “Nè, người anh em, chúng tôi ở bên ngoài một đêm, anh xem có thể hay không để chúng tôi đi vào?”

Người ở đầu tường gật đầu: “Được rồi, lập tức mở cửa ngay.”

Cửa gỗ dùng một sợi dây thừng mắc ở bên trên, được buộc kỹ rồi kéo dựng lên, sau cửa gỗ còn có một tấm cửa sắt, không biết là tháo được từ đâu rồi đè lên. Cửa sắt nặng nề được kéo ra, cửa gỗ chậm rãi được hạ xuống, bắt ngang qua con mương, hạ trên mặt đất phát ra tiếng vang, làm văng lên một ít nước bùn.

Cửa gỗ hơi ẩm ướt, bên trên còn có dấu chân lầy lội, hiển nhiên có người đi qua, con mương đã tích được chút nước, bên trong thỉnh thoảng gợn nổi lên vòng sóng lăn tăn, sau đó trông thấy con gì đó lẫn dưới đáy bùn đất, quấy đục một mảng nước, rồi biến mất trong nước bùn đục ngầu.

“Chắc là lươn đó?” Diệp Cảnh Trình kéo lại con trai tò mò phòng ngừa cậu ngã xuống mương.

Đi lên tấm ván gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, rồi tiến vào trong thôn. Người thanh niên trông cửa kia rất nhanh chạy đến đón, trên mặt là nụ cười tươi tắn nhiệt tình: “Thôn trưởng đã dặn tôi rồi, giờ tôi mang mọi người đi tìm ông ta.”

Thanh niên mặc một bộ đồ bình thường, chân mang đôi giầy ủng đi đằng trước, thỉnh thoảng nhiệt tình giới thiệu phương tiện thiết bị trong thôn, cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

“Cậu còn là sinh viên ha?” Mạnh Viễn cười híp mắt cùng thanh niên đối đáp, hơi bất lịch sự nếu như để cậu ta cứ nói một mình không phải sao?

Thanh niên ngại ngùng cười: “Chỉ là một trường đại học cốc keng trong một thị trấn nhỏ mà thôi, sau khi tốt nghiệp thì bận rộn tìm công việc, cuối tuần không bận gì liền về thăm nhà, mạt thế đến, may mắn thật!”

“Qủa nhiên, cậu không biết, trong thành phố hiện đang loạn nháo nhào lên.” Không còn ở trong thành phố khiến Úc Mộng Dao nói liên mien như nước sông, lòng còn hoảng sợ vỗ vỗ ngực, dường như nhớ đến sự kiện khủng bố nào đó, sự buồn bã khẽ hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.

Thanh niên nhìn mà sửng sốt, Đường Duẫn Triết thô lỗ khoát tay lên vai cậu ta, “Học hết đại học thì có lợi ích gì đâu chớ, cậu xem hiện tại chúng ta đều không cần phải tìm việc làm rồi.”

Cứ thế tôi một câu cậu một câu, thanh niên nhanh chóng quen thuộc với đám người Trang Thiển, cậu trai tên là Trương Thuận Niên, ‘Thuận’ là một trong những chữ lót của người trong thôn.

Rất nhanh Trương Thuận Niên đã tiết lộ tình huống cơ bản ở trong thôn, như là truyền thống lạc hậu ở thôn nhỏ này, kỳ thật thì quyền lợi lớn nhất vẫn là thôn trưởng, thường thì con cháu họ Trương chính thống có tài năng mới đảm nhiệm được, đồng thời, người già trong thôn rất được kính trọng, bởi vì chỉ có họ mới có thể tiến hành tế tổ từ đường. Từ đường của Trương gia thôn ngay phía sau núi, đối diện sườn núi.

“Tế tổ?” Trang Thiển nhướn mày, cậu nghĩ rằng người trẻ tuổi sẽ không tin mấy chuyện này chứ.

Biểu tình Trương Thuận Niên có chút bối rối cùng phức tạp: “Tôi vốn cũng không tin mấy, chỉ là cậu xem mạt thế đến, hơn nữa trong từ đường cũng rất quỷ dị…” Nói xong, trên mặt cậu ta không tự chủ thể hiện ra sự thành kính.

Đường Duẫn Triết tò mò lấn qua: “Qủy dị? Nói ra nghe chút coi anh bạn!”

Sắc mặt Trương Thuận Niên thay đổi, đột nhiên ngừng câu chuyện: “Không có gì, chỉ khi hạn hán hằng năm hoặc đến lúc có nạn tai gì đó mới tiến hành hiến tế, khả linh, không tin không cũng không được.”

Hỏi cậu ta nữa thì lại không nói nhiều thêm câu nào.

Bọn Trang Thiển cũng không thể truy tận cùng nguồn gốc được, nếu không sẽ lộ ý muốn quá mức rõ ràng. Đang chuẩn bị hỏi về Trương Mộ Vũ, Trương Thuận Niên bỗng dưng yên lặng tiến đến bên tai Đường Duẫn Triết, nhỏ giọng hỏi: “Đường huynh đệ, tối qua mấy người sử dụng điện phải không? Tôi ở xa thì thấy nơi mấy người qua đêm có đèn sáng!” Giọng nói của cậu ta dẫn theo một tia thèm muốn cùng sốt ruột, Trương gia thôn từ khi mạt thế bắt đầu đã bị cắt điện, tuy là thôn trang nhưng cũng có xài máy phát điện chạy bằng dầu nhớt, nhưng cái thứ đó thì không đến thời khắc mấu chốt thì ai cam lòng sử dụng chứ?

Tuy tiếng Trương Thuận Niên đã cố nói nhỏ nhất, nhưng mấy người tu luyện đã qua tẩy tủy ở phía sau vẫn nghe thấy được, khó trách sao đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy.

Đường Duẫn Triết kiêu ngạo chỉa chỉa Trang Thiển: “Thấy cậu ấy không, dị năng không gian gặp qua chưa, trong không gian của cậu ấy có máy phát điện đó!”

“A!” Trương Thuận Niên hâm mộ nhìn Trang Thiển, trong thôn chừng mười thì có một dị năng không gian, tuy ra ngoài làm nhiệm vụ không thể tực lực bảo vệ, nhưng lại luôn được người khác bảo vệ lại còn có ưu đãi, cậu ta đã sớm hâm mộ loại dị năng này rồi. Nghĩ ngợi một hồi, Trương Thuận Niên lại sợ hãi than hỏi: “Vậy mọi người mỗi ngày đều dùng không ít dầu nhớt để lên điện đi, dầu nhớt rất khó tìm.”

Đường Duẫn Triết càng thêm đắc ý: “Chúng tôi dùng là máy phát điện bằng năng lượng mặt trời cơ, không dùng dầu đâu, lúc đi qua D thị thì thu thập được đó.”

Trương Thuận Niên tính hỏi thêm chút nữa, lại phát hiện đã đến giữa thôn, nơi đó là một khu tứ hợp viện, rộng rãi khí thế, bình thường trong thôn có nghị sự hay đãi khách đều là ở đây, nhà trưởng thôn cũng nằm ở bên cạnh khu tứ hợp viện này.

“Tôi trước đi thông báo cho trưởng một tiếng, mọi người cứ từ từ.” Kỹ năng khách sáo vụng về khiến Trương Thuận Niên đến cửa tứ hợp viện có chút tiếc hận, để lại đám người Trang Thiển ở phía ngoài.

Phòng tiếp khách, thôn trưởng là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tinh thần trông không tồi, nói chuyện tán dóc với Cố Thần nhiệt tình hơn nhiều, so với Trương Thuận Niên đứng phía sau ông ta thì giảo hoặc hơn. Đám Trang Thiển liếc nhìn nhau, không nói gì, trong phòng còn có một cụ già, chính là người mà hôm qua họ đã nhìn thấy. Nghe nói là chú tư bên nội của Trương Thuận Niên, trong thôn rất được tôn kính.

“Thông trưởng, hỏi thế này thì hơi thất lễ, ông có biết vì sao Trương gia thôn không thất thủ không?” Cố Thần hàn huyên một lúc thì nói vào chủ đề.

Thôn trưởng hơi sửng sốt, nào ngờ chú thứ tư họ Trương trực tiếp mở miệng, bàn tay già nua sờ sờ chòm râu trắng: “Chúng ta được tổ tiên phù hộ.” Ông cụ nói khẳng định tuyệt đối, khẩu khí vô cùng kiêu ngạo, tựa như đó là một sự kiện được gìn giữ rất quang vinh.

Trang Thiển có chút bất đắc dĩ: “Vậy ngài có biết vì sao mà quốc lộ đó có nhiều tang thi như vậy không?”

Chú tư họ Trương vẫn khẩu khí chậm rãi như thế, mang theo sự khẳng định: “Cậu không biết, đều là tổ tiên đem đám quái vật đó dẫn đến đây.”

Cố Thần nhìn thôn trưởng, phát hiện ánh mắt đồng ý của ông ta.

Nhìn đám người cấp cao được hỏi mà chả ra cái gì, Úc Mộng Dao mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Ngài biết đứa trẻ ngoài thôn chứ, nó tên Trương Mộ Vũ…”

Nói còn chưa xong, thôn trưởng cùng chú tư họ Trương liền thay đổi nét mặt, trong mắt chú tư họ Trương là sự chán ghét cùng khinh bỉ, trong mắt thôn trưởng trừ bỏ chút áy náy còn thêm nỗi chột dạ. Chú tư họ Trương nắm gậy chống, hung hăng gõ vang xuống nền nhà: “Nhà bọn nó khiến ông trời mất hứng, đó là trừng phạt!”

Thôn trưởng nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của mọi người, không khỏi có hơi xấu hổ, ông ta dù sao cũng còn khá non trẻ, hơn nữa trong thôn điều kiện gia đình thuộc dạng tốt nhất, tiếp nhận nền giáo dục phản phong kiến, cho nên việc đối đãi như vậy với một đứa trẻ khiến ông ta có chút lúng túng.     

Tuy thôn trưởng nghĩ mấy chuyện đó quá tà môn rồi, nhưng những người này lại chả biết gì, thôi coi như là mệnh lệnh của tổ tiên đi! Nghĩ vậy, thôn trưởng khụ khụ hai tiếng: “Mấy vị đây không biết, người bề trên đã chỉ thị là phải trừng phạt cả nhà thằng bé, chúng tôi cũng không có cách nào.” Ông ta chỉ chỉ lên trời, biểu tình đầy vẻ thần bí.

Trương Thuận Niên đứng sau thôn trưởng cứ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Chú tư họ Trương thở hổn hển, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy chán ghét: “Nó chính là sao chổi, là tai tinh.”

…..

Đề tài đến đây thì bỗng có chút xấu hổ, bọn Trang Thiển cự tuyệt hành vi yêu cầu đổi máy phát điện của thôn trưởng, chỉ giao nộp lương thực cho ba ngày. Tâm tình thôn trưởng có vẻ không tốt lắm, cũng không dây dưa thêm, dặn bọn họ lương thực về sau, có giao nộp thì đưa cho phòng hành chính là được rồi.   

Trương Thuận Niên mang đám người Trang Thiển đến nơi ở, biểu tình là lạ.

“Trương huynh, chuyện đó thật ư? Thật là…” Đường Duẫn Triết chần chừ chỉa chỉa lên trời.

Sắc mặt Trương Thuận Niên hơi phức tạp hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôi cũng không biết nói sao, mọi người gặp Trương Mộ Vũ rồi chứ? Nó cũng quá đáng thương, nhưng mà…” Nói xong cậu ta lại hít một hơi, “Thật ra thì việc này có chút phiền toái, nhưng phần lớn người trong thôn lại cổ hủ, cũng không học hành gì nhiều, mọi người đừng hỏi nữa.”