[Giác mạc nhân tạo đã được thông qua sử dụng trong lâm sàng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ biến chứng nào, không cần phải cấy ghép dị thể, cho nên Tam gia ngài cứ yên tâm đi.]
[Ở đây có tài liệu liên quan, Tam gia ngài có thể tham khảo thêm, sau khi chúng ta đã hiểu rõ rồi thì bàn lại sau.]
[Được ạ, vậy những thứ này tôi thay Tam gia cầm trước vậy.]
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi quay đầu nhìn thấy Tam gia đi tới.
Từ Thanh Hoành vốn dĩ còn ngồi đối diện tôi cùng nhau đánh cờ, vừa thấy Nhâm Tam gia đã hấp tấp đứng dậy, đầy lễ phép chào một tiếng [Tam gia], sau đó nhìn tôi rồi vịn cớ này nọ bước vội ra ngoài.
Từ Thanh Hoành vừa đóng cửa tôi đành lắc đầu thở dài, giương bên mắt phải nhìn y: [Tam thúc, chú lại dọa người ta chạy.]
Nhâm Tam gia cười nhạt bước đến, hạ mắt nhìn xuống bộ bàn cờ, có vẻ suy nghĩ mà nhíu mày, lúc nhấc tay muốn chơi cờ, tôi vội ngăn y lại, dùng cả hai tay che đi bàn cờ, nói: [Chờ, chờ đã... cháu còn chưa cùng chú hạ ván.]
Tôi có ngu mới rảnh rỗi đi tìm y đánh cờ.
Tôi cúi đầu thu lại bàn cờ, tóc mai buông trước mắt bỗng được người vén lên. Tôi ngây ngẩn, đầu ngón tay y nhẹ nhàng vuốt nhanh qua vành tai tôi, lưu lại cảm giác man mát mơ hồ.
Tôi ngẩng đầu nhìn y, lại nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ.
Trời bên ngoài đã tuyết bay lả tả, trắng xóa một màu, ngay đến tầm mắt cũng dần mê muội. Tôi dường như nhớ tới điều gì đó, nhìn sang y, vừa khéo thấy y đang cầm tấm mền trên giường định đắp lên người tôi. Tôi nghiêng người tránh, buồn cười nhìn y: [Chú mới là người nên mặc nhiều quần áo.] Sau đó bất giác [À] một tiếng, tôi chợt bối rối cúi đầu xuống, hít vào.
Y đem tấm mền đặt lên người tôi, lại hơi cúi người xuống đem tay tôi bao trong lòng bàn tay y.
Tôi hơi hé miệng, đoạn bảo: [Lạnh quá.]
Y im lặng, chỉ gần sát hơn vào tôi, tựa trán vào trong tóc tôi, năm ngón tay xoa xoa bàn tay tôi như thế chỉ cần dính sát vào nhau là có thể tạo ra ấm áp.
Qua một hồi im lặng, y bỗng nói: [Tam thúc... cho cháu*]
(Ka: theo mình đoán * ở đây ý nói Tam gia cho Kỳ Nhật “nằm trên” chú ấy, coi như bồi thường kiếp trước Kỳ Nhật bị Tam gia rape)
Khóe môi tôi khẽ run lên, ánh mắt đảo quanh, [Nhâm Tiêu Vân, trò đùa này không buồn cười tí nào đâu.]
[Kỳ Kỳ.] Y từ từ cúi xuống, đối diện với tầm mắt tôi.
Tôi nhìn y.
Gương mặt này quả là đẹp, nhưng đã không còn trẻ trung nữa, ít nhiều cũng đã có nếp nhăn, nhất là khi tôi gặp chuyện không may, bên tóc mai hầu như đã bạc trắng cả. Tôi không đành lòng nhấc tay chạm vào khuôn mặt y. Y ôm lấy mu bàn tay tôi, đặt lên gò má mình, không ngừng thì thầm [Kỳ Kỳ.]
Y cầm tay tôi kéo đến bên môi, chạm vào lòng bàn tay tôi.
[Chú...!]
Tôi bỗng rụt nhanh tay lại, còn Nhâm Tam gia trước lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra đã nhanh chóng đứng dậy, ho khan, chắp tay ra sau, vẻ mặt không chút biến đổi, giả vờ rất giỏi.
Bé Judy mặc váy màu hồng chạy nhanh đến chỗ tôi, rồi giang tay nhào vào lòng tôi, “Chụt” “Chụt” hôn hai cái lên mặt tôi.
[Chú ơi!] cô bé cong môi, chỉ ra đằng sau, [Mau đánh ngã quái thú khổng lồ, quái thú khổng lồ ở...]
Judy bỗng quay sang nhìn Nhâm Tam gia, ngây người, miệng mở to tròn, bỗng giang cả hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, vẻ mặt đề phòng nhìn y.
Nhâm Tam gia liếc nhìn Judy, thấy cô nàng vô duyên vô cớ có thành kiến khá nặng như thế với mình, liền bất giác nhíu mày lại.
[Judy.] Bạch Quân Thụy vội đi vào, Judy vừa trông thấy Bạch Quân Thụy liền ôm tôi càng chặt. Bạch Quân Thụy bước vội đến, giọng nói không vui: [Judy, mau lại đây.]
[Không...! con không muốn!] Judy gào to.
[Cha đưa con đến gặp chú rồi, con cũng đồng ý với cha là sẽ ngoan ngoãn.] Bạch Quân Thụy nhíu mày, bé Judy mím môi, hốc mắt cũng hồng hồng, lẩm bẩm: [Cha không muốn ở với mẹ, là kẻ xấu, cha không thích mẹ.]
[Judy...!] Bạch Quân Thụy lạnh lùng quát.
Judy nhảy khỏi người tôi, lè lưỡi về phía Bạch Quân Thụy rồi bước nhanh ra ngoài.
Tôi dùng tay đẩy xe lăn, muốn gọi tiểu công chúa này lại. Nhâm Tam gia lại bỗng đỡ tôi, vỗ lên vai khẽ mỉm cười với tôi. Y nhìn sang Bạch Quân Thụy, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Tôi nhìn y ra khỏi cửa, lại nhìn về phía Bạch Quân Thụy.
[Vẫn không có cách nào à?] Tôi hỏi.
Bạch Quân Thụy từ tốn đi lại, rồi thở dài. Tôi bảo: [Với trẻ con thì cần phải kiên nhẫn nhiều.]
[Nó vốn bị mẹ nó làm hư.] Bạch Quân Thụy cất giọng đáp: [Tôi biết đối với trẻ con thế là không tốt, nhưng tôi cũng không muốn lừa dối nó, tôi và mẹ nó không thể tiếp tục với nhau được. Huống hồ chuyện này là Catherine sai, cô ấy lừa dối tôi có đứa con gái lớn đến chừng này mà không tiết lộ, nói tóm lại là……. Trời ạ.] Anh ta bực bội gãi đầu.
Cách đây không lâu Catherine bỗng đến tìm Bạch Quân Thụy, đã nói thẳng chuyện của Judy cho anh ta... Mới đầu hai người họ đơn giản đã từng là người yêu của nhau, nhưng đó là chuyện xảy ra trước khi Bạch Quân Thụy bị tai nạn ô-tô. Sau khi Bạch Quân Thụy hôn mê suốt bảy năm trời, Catherine cũng rời khỏi thành phố, hai người họ từ đó cũng cắt đứt liên lạc. Song đã nhiều năm trôi qua, Catherine lại vì tôi mà tình cờ gặp lại Bạch Quân Thụy.
Bạch Quân Thụy đối với chuyện bỗng đâu nhảy ra một đứa con gái thì tình cảm rất rối rắm, bao giờ cũng khó mà bình thường cho được. Anh ấy dường như muốn tranh quyền nuôi Judy với Catherine, nhưng Catherine ban đầu hy vọng có thể nối lại tình xưa với anh ta, cuối cùng người lớn cãi nhau, Judy lại bị biến thành vật hy sinh.
Tôi thở dài, đoạn bảo: [Bạch đại ca, sao nói thế được...]
[... Tôi biết.] Bạch Quân Thụy nhìn tôi, nói: [Thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc tôi liệu có thể cho Judy một cuộc sống tốt đẹp hay không, nhưng tôi muốn làm hết trách nhiệm của một người cha.] Anh buông tay, gượng cười.
[Đã không thích thì sao có thể miễn cưỡng ở cùng nhau được, thế sẽ chỉ khiến Catherine bỏ lỡ mất người thích hợp với cô ấy.]
Tôi đồng ý gật đầu, nếu hôn nhân đã không còn hạnh phúc, có khi còn đem đến tổn thương lớn hơn cho đứa bé. Bạch Quân Thụy lại than dài, sau một hồi im lặng, anh nhìn tôi hòi: [Thời gian phẫu thuật đã định chưa?]
Tôi gượng cười lắc đầu.
Bạch Quân Thụy lại nói với tôi vài câu, trong đó có nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn giữa Trình Thần và Lý Linh... Trước đó mấy hôm Trình Thần cũng tới thăm tôi, cậu ấy đã trở nên trầm ổn hơn xưa, tính tình cũng không còn hăng hái. Tuy trước đây hai chúng tôi có vướng mắc với nhau, nhưng dù thế nào chúng tôi cũng vẫn là bạn bè.
Cuối cùng Bạch Quân Thụy vẫn lo cho Judy, chẳng mấy chốc liền tạm biệt, trước khi đi lại nhìn tôi hỏi: [Sau khi phẫu thuật xong cậu định trở về không?]
Tôi đáp: [Để xem sao đã.]
Anh mỉm cười phất tay với tôi.
Tôi đưa mắt nhìn theo anh ấy.
Khoảnh khắc đó, bóng dáng Ngoan Tử dường như chồng lên bóng dáng anh, nhưng lại tách biệt rõ ràng.
Tôi hiểu, Bạch đại ca vẫn là Bạch đại ca. Tự anh ấy cũng hiểu rõ điều đó.
Bạch Quân Thụy mới rời khỏi không lâu, tôi đã mệt mỏi tựa về đằng sau, nhắm mắt lại.
Vụ việc lần trước đã trôi qua cách đây một tháng trời, nhưng trong thời gian này thỉnh thoảng trong mơ lại hiện rõ cảnh tượng ngày đó. Tôi bị trói trên một cái ghế, các chuyên gia phá bom vẫn ở đằng sau bận rộn. Mặc kệ khuyên bảo thế nào, Nhâm Tam gia vẫn ở sát cạnh tôi, hình như y đã nói rất nhiều, toàn những thứ vụn vặt.
“Cạch”
Tôi mở mắt, quả nhiên nhìn thấy y đang bước đến.
[Kỳ Kỳ... mệt à?] Y đi ra chỗ tôi, nhẹ nhàng hỏi thăm. Tôi ngồi thẳng người, xoa bóp ấn đường rồi lắc đầu.
Nhâm Tam gia đỡ tôi từ xe lăn lên trên giường, sắp xếp chỗ cho tôi xong mới ngồi ở mép giường. Tôi nghiêng đầu nhìn sang y, đoạn bảo: [Cùng tôi... nói vài chuyện ngày xưa đi.]
Y “Ừm” đáp lại, gật đầu.
Trong phòng bệnh nhất mực yên tĩnh, y đứt quãng kể lại chuyện hồi xưa, nhưng dường như lại cứ nối tiếp nhau không chút ngừng nghỉ.
Từ chuyện Nhâm đại lão gia đến Nhâm lão thái, cả về cha tôi nữa, đó là một câu chuyện cũ kỹ phức tạp trầm buồn. Y không chút tình tự thản nhiên kể lại tất cả, trong đó y chỉ là một người chứng kiến, nhưng khi y nhắc đến tôi, y bỗng ngừng lại, có lẽ đang chìm trong hồi ức, khoé môi bất giác nhếch lên... tựa hồ đó là đoạn hồi ức đẹp nhất quý giá nhất của y.
Đối với những chuyện đã qua, tôi đã có thể bình tĩnh đối diện, hoặc chăng là đã hờ hững dửng dưng.
Khi lần nữa nhớ tới nỗi thống khổ ngày đó, dường như đã không còn quá sâu sắc, mà dần dà sáng tỏ chính là thứ tình cảm tưởng chừng quá đỗi hoang đường kia.
Tôi từ những lời kể vụn vặt của y mà dần chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc lâm vào cơn mộng mị, tôi nhìn thấy một hồi quá khứ đã qua.
Buổi hoàng hôn trời nổi gió ấy, tôi ngồi trên chiếc ghế dài ngoài sân, chập chờn mê mang, nhưng khắc sâu trong tôi lại chính là thứ cảm xúc khi đôi môi ấy chạm vào mình.
Lạnh lẽo, lại triền miên vô tận.
Tôi không dám cựa quậy, tôi cảm nhận được y đang ôm chặt lấy tôi, rồi lại lần nữa hôn lên cổ tôi.
Đoạn ký ức tưởng chừng đã quên đó được chôn sâu trong đáy lòng tôi, sau khi tôi tỉnh lại, tôi đã gần như không dám xác định nó rốt cuộc là thực hay là mơ.
Cảm giác ấm áp lại đáng sợ đó đã từng khiến tôi cảm giác tội lỗi nặng nề.
Tới kiếp nhân sinh này, điều duy nhất tôi không thể dễ dàng tha thứ chính là y, ngoài nỗi sợ hãi này ra, nhiều hơn chính là y đã đeo đẳng nỗi đau khổ này cho tôi.
Sau đó tôi nghĩ.
Cũng có lẽ.
Bởi vì, tôi cũng yêu y.