Mồ hôi từ bên trán chảy xuống, tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giương lên một nụ cười, ngửa đầu lên đầy chột dạ mà nói: [Cậu, cậu hôm nay... về sớm thật...]
Cậu ta hơi nghiêng đầu, bước sát thêm một bước, tôi hơi dịch người về phía sau, tận đến khi chạm đến bức tường sau lưng.
Vương Tranh qùy một đầu gối xuống, nhìn thằng vào tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Sắc mặt của cậu ta rất kỳ dị, mãi lúc sau mới quay lại nhìn tôi, khẽ thì thào: [Tại sao vậy.]
[Hả...?] Tôi không nghe rõ lắm.
Vương Tranh lại từ từ giương lên khóe miệng với tôi — cực kỳ xinh đẹp. Chẳng qua vào giờ phút này tôi không còn tí hứng thú nào để thưởng thức nữa, bị Vương Tranh nhìn đến nỗi trái tim đập thình thịch.
[Kỳ Nhật.]
Tôi nghe thấy cậu ta gọi tôi, theo bản năng mà [Ừ] một tiếng, thân thể tưởng chừng như đã bị cậu ta ép đến lùi vào góc chết vậy.
[Anh có còn nhớ...] Cậu ấy khẽ rũ mi, cười nhạt bảo: [Hồi còn nhỏ anh luôn thích đi theo tôi, tôi đi tới đâu anh cũng đến nơi đấy.]
Tôi mím môi lại, gật đầu.
Cậu ấy cũng khẽ gật đầu, [Đúng thế. Thuở ấu thơ thật đẹp biết bao, chỉ cần quay đầu lại là có thể trông thấy một tên ngốc, luôn tha thiết bám theo phía sau, có thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, như thể cả thế giới này anh ta chỉ còn lại mỗi một mình người đó.]
[Nếu có thể tiếp tục như vậy thì thật tốt.] Vương Tranh thì thầm, lông mày hơi nhíu lại. [Nhưng mà sao, một tên ngốc như vậy, mà vẫn có kẻ muốn tranh đoạt với tôi?]
[Vương Tranh...] Tôi giương miệng, [Cậu... đang nói gì vậy?]
[Đúng, đúng thế. Tại sao chứ? Hồi còn bé chẳng phải là rất tốt đẹp đấy sao, vậy mà lớn lên anh đã không còn để ý đến tôi nữa, cứ cố tình gần gũi với những kẻ hèn hạ kia để chọc giận tôi, còn vì bọn chúng mà nổi giận với tôi...]
Vương Tranh lại tiếp tục cười, [Nhâm Kỳ Nhật, anh dựa vào đâu mà dám đem tôi ra đùa bỡn như vậy? Vì sao tôi phải ngu ngốc mà chờ đợi anh đến nhìn tôi? Anh vốn hoàn toàn không để ý đến tôi, anh chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là cả cuộc đời này không phải nhìn thấy tôi nữa!]
Tôi chỉ có thể kinh sợ, Vương Tranh càng nói càng lớn tiếng hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng hung dữ, tôi giơ tay lên đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ta tóm chặt lấy, ra sức nắm, một tay khác thì lôi kéo mái tóc tôi, cúi đầu gầm lên: [Anh lừa dối tôi! Anh luôn lừa dối tôi! Anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi! Nhâm Kỳ Nhật!]
[Vương Tranh! Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói!] Tôi cố gắng tránh né, nghiến răng hét lên: [Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, sao tôi lại không quan tâm đến cậu? Cậu... cậu hãy nghe tôi nói, Vương Tranh –]
[Anh nói dối!] Hai mắt Vương Tranh đỏ rực, rống lên hết sức, có chút khản đặc, cậu ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, khóe môi nhếch lên.
Khuôn mặt mỉm cười ấy so với khóc còn khó coi hơn.
[Có phải anh cho rằng, tôi điên rồi?]
Tôi gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong, chỉ có thể sợ hãi mà nhìn cậu ấy, không dám trả lời.
Vương Tranh ha ha cười, [Tôi không bị điên, tôi rất bình thường, thật đấy.]
[Tôi cảm thấy, tôi của trước đây mới điên rồ — Tôi điên rồ, nên mới có thể để mặc anh đứng cùng với lũ người đó. Tôi điên rồ, nên mới có thể để cho anh không thèm đếm xỉa mà cứ thế rời khỏi tôi. Là tôi điên, nên mới ngu xuẩn mà tưởng rằng anh –]
Vương Tranh ngừng lại.
Cơ thể tôi khẽ run rẩy, rồi lại chịu không nổi là cất tiếng hỏi: [... Tưởng rằng, tưởng rằng gì...]
Vương Tranh chợt buông tôi ra, lùi về sau vài bước.
Tôi như thể mất đi sự chống đỡ, tê liệt trên nền đất, ra sức thở dốc.
Vương Tranh ngơ ngác nhìn tôi, từ từ giơ tay lên che miệng, tôi sợ hãi chưa kịp bình tĩnh lại thì khi nhìn cậu ấy, chợt ngây ngẩn cả người.
Trong đôi mắt cậu ứ đọng nước mắt, cho tận tới lúc không thể kìm giữ được nữa, một giọt lệ từ trong hốc mắt đã trào ra.
[Cậu...] Vương Tranh à...
Hai bàn tay Vương Tranh nắm lấy tóc mình, ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi lại nhìn quanh, khóc nấc lên, quỳ sụp xuống đất.
[Vương, Vương Tranh — Vương Tranh –!!] Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Tôi ngã về phía trước, nắm lấy vai Vương Tranh. Cậu ấy làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
[Cậu sao thế! Vương Tranh à! Cậu gặp phải chuyện gì! Hả Vương Tranh –!]
Đúng rồi, Vương Tranh không thể bỗng nhiên trở lên rối loạn tâm thần được. Cậu ấy trước giờ đều luôn biết làm chủ lý trí, trời có sụp cũng không nhíu mày, chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó, chắc chắn...
Vương Tranh bỗng dưng ngừng khóc, đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi, hai bàn tay run rẩy giơ lên, sít sao nắm chặt lấy ống tay áo tôi.
[Kỳ, Kỳ Nhật...] Giọng nói của Vương Tranh khẽ lắm, không ngừng nghẹn ngào, [Rõ ràng anh đã nói — Anh rõ ràng đã nói thế!]
Tôi đã nói gì?
Tôi sớm biết tần suất não bộ của Vương Tranh không giống như người bình thường, nhưng không ngờ giây tiếp theo cậu ấy đã đẩy tôi xuống đất. Đầu tôi đập mạnh xuống, Vương Tranh nằm trên người tôi, một câu cũng không nói, chỉ nhìn tôi... rồi từ từ cúi đầu dùng đôi môi mình chạm lên môi tôi.
Chắc chắn tôi đã sợ đến thấu tim rồi.
[Vương, Vương Tranh... Cậu...] Đợi đến khi cậu ta chạm đủ rồi, tôi mới run rẩy nói: [Cậu hãy từ từ nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghe, sẽ lắng nghe.]
Vương Tranh chầm chậm lắc đầu, thân thể ngồi lên trên hông tôi, đè nặng hai chân tôi, bàn tay thì trực tiếp cởi cúc áo tôi ra.
Má ơi!
Tôi vội nắm lấy tay cậu ta, [Đừng! Cậu đừng cởi!]
Vương Tranh nhìn tôi ngây ngốc, cũng không tránh khỏi tay tôi, sau cùng dần tựa đầu lên ngực tôi.
[Tại sao vậy...] Cậu ấy u buồn mà nói: [Anh đã bảo, anh yêu tôi mà.]
... Có trời đất chứng giám!
Vương Tranh không nghe được tiếng gào thét trong lòng tôi, chầm chậm nói tiếp: [Anh đã nói, anh chỉ yêu mình tôi... anh sẽ không yêu ai khác...]
Tôi run rẩy, cảm giác này giống như khi một người phụ nữ bỗng chạy tới trước mặt tôi, ưỡn bụng mình ra mà nói bên trong chính là con của tôi, kinh hãi vạn phần làm sao.
[Tôi... Tôi nói rằng... Tôi yêu cậu...?]
Phải rất nhiều năm sau, tôi mới chợt nhận ra, tôi thật quá hối hận khi đã hỏi Vương Tranh một câu như vậy.
Không biết gì hết, mới là hạnh phúc nhất.
Vương Tranh ngây người, sau đó hơi nghẹn ngào: [Anh đã nói thế, chính miệng anh đã nói thế —— chính tai tôi đã nghe thấy, anh nói với rôi, rằng anh yêu tôi.]
Cậu ấy chợt nổi điên, nắm lấy cổ áo tôi, cúi đầu gầm lên: [Nhâm Kỳ Nhật! Anh là tên khốn nạn! Tại sao anh lại nói những lời đấy với tôi!]
Tôi...
Lúc tôi định cãi lại, Vương Tranh đã thốt lên một câu khiến cho tôi quá đỗi bất ngờ.
[Anh nói yêu tôi, vậy tại sao còn lấy người phụ nữ kia!!]
Vương Tranh... cậu đang nói gì vậy?
Tôi ngây ra nhìn cậu.
Vương Tranh nước mắt rơi lã chã, [Đúng thế —— là dối trá! Anh là người như thế! Anh rõ ràng yêu tôi, nói cái gì mà anh phải làm một người chồng tốt! Nhâm Kỳ Nhật ——]
Cậu ấy như một con thú dữ xé rách quần áo tôi, vẻ mặt tôi tái nhợt hẳn đi, tay cậu bỗng chạm vào nơi giữa hai chân tôi, cả người tôi run lên, giơ tay tát mạnh cậu một cái.
Một cái tát ấy, tôi dùng cả mười phần sức lực.
Im đi —— Im đi*
(Ka: Lần đầu tiên Kỳ Nhật tát Vương Tranh, cũng là tại kiếp trước khi Vương Tranh mắng Kỳ Nhật vì Kỳ Nhật lấy Thư Viên. Cũng 1 câu ”im đi” ấy, mình cũng không còn nhớ rõ nữa.)
Tôi run lên, nhìn khuôn mặt cậu bị đánh lệch sang một bên, đợi khi cậu ta bình tĩnh trở lại, liền cất lên giọng nói khàn khàn: [Cậu... điên đủ chưa!]
Vương Tranh chậm rãi quay lại nhìn tôi.
Tôi nhìn nét mặt cậu ấy, chẳng rõ vì sao, trái tim lại lạnh lẽo đến vậy.
Vừa rồi cậu... đã nói gì?
Cậu vừa rồi đã nói gì?
Nói gì?
Nói gì cơ...
Vương Tranh lúc này, lại khàn giọng nói một câu hoàn toàn không chút ăn khớp: [Đây... không phải là mơ sao?]
Cậu ấy ngỡ ngàng mà xoa xoa gương mặt mình, chợt cười lên, [Đây không phải là mơ, thật tốt quá, không phải là mơ...] Cậu ấy quay lại nhìn tôi, lại bắt đầu cô đơn mà thì thào: [Đúng vậy, không phải là mơ... Trong mơ anh đã yêu tôi, anh đã yêu tôi...]
Tôi lợi dụng lúc cậu ấy ngây người, tầm nhìn lướt qua cánh cửa đang mở đằng kia, sợi dây thừng trói chân đã cởi ra được rồi...
Tôi ngầm hít sâu một hơi...
Khi Vương Tranh còn chưa tỉnh táo lại, tôi ra sức chạy về phía cánh cửa.
Chẳng qua khi tay tôi đã đụng tới cánh cửa kia, thình lình xuất hiện một bóng người, tóm chặt lấy tay tôi, tôi chỉ cảm thấy tay mình bị người ta gập lại, cả người hướng về phía trước, sau lưng bị trúng một đòn nặng.
Trước mắt vang lên một giọng nói già dặn không chút nào xa lạ.
[Xảy ra chuyện gì thế, biểu thiếu gia.]
Có tiếng bước chân đi tới, một người khiêng tôi lên.
[Ông... ra tay quá nặng rồi.] Trong mê man, tôi nghe thấy Vương Tranh nói, giọng điệu có phần do dự: [Đã giải quyết xong rồi...?]
[Ừm, đều đã sắp xếp thỏa đáng, đây là hộ chiếu và những thứ cậu muốn. Ngoài ra, Biểu thiếu gia nếu muốn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cho dùng thuốc là được, không cần phải tốn nhiều tâm sức như thế.. ]
[... Dùng thuốc sẽ tổn hại sức khỏe.]
Người kia cất tiếng cười, hình như lại lấy ra thứ gì đó: [sắc mặt của biểu thiếu gia không ổn lắm, đây là thuốc an thần nhớ phải mang theo bên người, vừa nãy lúc tôi tới đây đã thấy hết rồi, nếu... để lại chứng cớ gì, chính là phiền phức lớn.]
[Không cần ông quá quan tâm.]
Người kia lại cười, tiếng bước chân cũng xa dần.
[Ôn Cảnh! Ông... vì sao lại giúp tôi?]
Rất lâu sau. Trước khi tâm trí tôi tan rã hẳn, tôi nghe thấy người đó nói rằng ——
[Biểu thiếu gia, cậu nghĩ sai rồi.]
[Không phải tôi giúp cậu.]
[Đây đều là vì muốn tốt cho Tam gia.]