Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Quyển 1 - Chương 5




Vương Tranh bình thường đã xinh đẹp.

Nhưng mặc kệ là kiếp trước hay là giờ khắc này, tôi vẫn chỉ cảm thấy, chỗ đẹp nhất của Vương Tranh, chính là đôi mắt. Cũng không phải đôi mắt ấy có bao nhiêu lấp lánh, lông mi của Vương Tranh rất dài, lại cứ luôn thích liếc nhìn người khác, cả người có một loại ý vị ung dung.

Chẳng qua, khi đôi mắt ấy đang thực sự nhìn vào ngươi, cũng giống như một cái hồ sâu, đủ để người ta sinh ra ảo giác.

Khiến họ bị hút vào thứ ảo giác ấy.

Tôi vẫn luôn biết, cá tính của Vương Tranh, hình thể, cùng khuôn mặt xinh đẹp đến khó tin kia thực rất không tương xứng. Ngồi ở trong xe, tay cậu ta vẫn nắm chặt tôi, phong cảnh ngoài cửa xe vẫn không ngừng thay đổi, khi chiếc xe chạy nhanh vào cánh cổng so với nơi Thủ Tướng chính phủ ở không kém chút nào, xa hoa to lớn, thì Vương Tranh từ đầu chí cuối cũng không nói thêm câu gì.

Lúc xuống xe, tôi nhìn lên trên. Sống thêm một lần nữa, tôi vẫn phải ngẩng đầu nhìn chung quanh, mới có thể đem toàn bộ mọi thứ trước mặt thu hết vào trong đáy mắt.

Nơi ở của chủ nhân Nhâm Thị. Tôi hít sâu một hơi, nó vẫn như trước tản ra mùi vị mục nát.

Vương Tranh lôi tôi đi vài bước, bước chân có chút vội vã, tôi không khỏi có phần choáng váng, không để ý dưới chân, cả người nghiêng về đằng trước, thì được một thứ gì đó vững vàng giữ lấy đôi vai tôi.

Tôi trừng mắt nhìn, lọt vào trong mắt chính là một mắt đen đã từng khiến tôi chìm đắm bao lần.

[Nhâm, Nhâm Kỳ Nhật!] Vương Tranh vẫn giống như kiếp trước, cao hơn tôi rất nhiều, hoàn toàn không giống một thằng nhóc mới lên trung học.

Tôi cười cười, trong lòng cảm thấy đố kị.

Tôi khoác khoác tay, lại nhu nhu mắt, xót quá.

Đi được hai bước, trong tay lại truyền tới nhiệt độ ấm áp. Tôi cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay cũng đẹp đẽ như chủ nhân của nó, lại lần nữa nắm lấy, chỉ có điều, lúc này đây, lòng bàn tay chúng tôi đã chạm vào nhau.

Tim tôi lại nhảy, cái nắm tay có chút mạnh mà rút trở về.

[Nhâm Kỳ Nhật –] Vương Tranh quay đầu lại, cất cao giọng. Tôi gượng cười một tiếng, nói: [Nóng quá.]

Đã từng nóng một lần*, tôi thực không dám thử lần thứ hai.

(Ka: * Vương Tranh từng nắm lấy tay cầm bút của Kỳ Nhật để bức cậu ký vào bản chuyển giao quyền lực, có lẽ vì thế mà Kỳ Nhật không còn muốn lại lần nữa được Vương Tranh nắm tay.)

Vương Tranh mím chặt môi, quay đầu bước đi nhanh hơn. Tôi chân ngắn nên bước ngắn,gần như phải chạy mới đuổi kịp được bước chân cậu.

Từ vị trí xe dừng lại còn cách nhà chính một đoạn ngắn, Vương Tranh vốn còn đi ở đằng trước, sau đó, cũng càng đi càng chậm, cuối cùng, lại sóng vai với tôi, khoảng cách rất gần, khiến tôi có phần không quen.

Cửa không cần chúng tôi tự mở ra.

Gần như cùng một lúc, khi tôi với Vương Tranh đến trước cửa, đại môn của Nhâm Thị đã khẽ mở, tiễu thanh vô tức, hô hấp của tôi, như thể dừng lại trong khoảnh khắc này.

Mở cửa, chính là Cảnh thúc.

Nơi ở của chủ nhân Nhâm thị có ba quản gia. Ngoại trừ chuyện lớn chuyện bé đều do Trương mụ quản lý, còn có Như bà chuyên hầu hạ Nhâm lão thái, cuối cùng chính là Cảnh thúc, toàn bộ Nhâm gia, hắn chỉ nghe theo lời một người duy nhất– Tam gia của Nhâm gia.

Con người Cảnh thúc cũng giống như toàn bộ Nhâm trạch này. Bằng tuổi của tôi bây giờ, hắn cũng vừa mới qua năm mươi, tóc mai đã trắng, lúc nào cũng một thân âu phục màu đen, rất phẳng phiu, lúc đứng, cũng rất thẳng. Kiếp trước, ấn tượng của tôi về Cảnh thúc chỉ là giọng nói như tiếng máy móc cực hạn, không có tí lên xuống nào, cũng không mang theo bất cứ khẩu âm của Singapore, đối với tôi, cúi mình, chậm rãi mà gọi: [Tiểu thiếu gia, biểu thiếu gia.]

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh thúc, hô hấp của tôi như cứng lại, một khắc sau, tôi liền vội vã nhìn xung quanh.

Đại sảnh của Nhâm gia rất lớn, hai bên đều có cầu thang, kéo dài đến hai ba tầng. Chỉ có điều, lúc này quá tĩnh mịch, quá thâm u.

Cảnh thúc như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, chậm rãi nói: [Tam gia đang ở trong phòng nghỉ ngơi.]

[Ách, thật, thật không…] Tôi bỗng dưng cảm thấy bên tai đỏ lên, không được tự nhiên cho lắm. Lúc này, bởi vì phía trên truyền tới tiếng bước chân vội vã mà vang vọng toàn bộ đại sảnh, tiếp đó vang vọng toàn bộ Nhâm trạch chính là giọng nói của Trương mụ: [Tiểu thiếu gia, biểu thiếu gia!  Các cậu về rồi, mau, mau, mau lên đây gặp thiếu phu nhân!]

Chiếu vào trong tầm mắt là khuôn mặt đã hai mươi tuổi của Trương mụ, trong mái tóc đen cũng ánh lên những sợi bạc, nốt ruồi nơi khóe mắt cũng chưa có những nếp nhăn. Trương mụ từ tầng hai lộc cộc vội vàng đi xuống, bà xưa nay coi trọng nhất chính là dáng đi, lúc đi đường cùng Nhâm lão thái, bước đi cũng tựa như mỹ nhân. Chỉ khi thực sự lo lắng, mới có thể hoàn toàn biến mất vẻ duyên dáng, giọng nói hoàn toàn mở lớn.

[Tiểu thiếu gia, cậu cũng thật là, ở bên ngoài rảnh cũng không trở về, phu nhân thân thể vốn không tốt, cậu cũng không chăm nom chiếu cố, Aiiii!] Trương mụ vội vàng cầm lấy chiếc khăn ướt đặt trên khay do một tiểu nha đầu đã đứng cầm sẵn bên cạnh, không nói hai lời, lau chùi một trận lên mặt tôi. Trương mụ lau xong cho tôi, ngược lại vừa vội đi nhìn Vương Tranh, kêu to một tiếng, [A! Biểu thiếu gia!]

Vương Tranh bình thương luôn hé ra bộ mặt khổng tước, chỉ duy nhất đối với ba người là không sài được — Nhâm lão thái, Nhâm tam gia, người còn lại, chính là Trương mụ.

[Biểu thiếu gia! Sao lại gầy thành thế này? Ai nha — Để Trương mụ nhìn cái nào, thực là không biết thương Trương mụ gì hết! Aiiii, chẳng phải Trương mụ đã nói với cậu, cậu sao lại cứ làm chuyện lung tung, đi đến cái trường nông thôn gì kia! Xem xem –] Trương mụ là người đã đi theo Nhâm lão thái trước khi bà từ Vương gia gả lại đây, lúc Vương phu nhân sinh, Trương mụ được Nhâm lão thái sai đến chăm sóc, nên bà khó tránh yêu thương Vương Tranh nhiều hơn tôi.

Về sau, khi tôi lên làm tổng giám đốc Nhâm thị, Trương mụ chẳng bao giờ hòa nhã với tôi nữa. Cho đến một ngày, Trương mụ bỗng nhiên chỉ vào mặt tôi mà chửi –『Bất cứ ai dính vào ngươi đều không có kết cục tốt! Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nữa! Hả! 』

Tôi thực oan uổng mà.

Vốn Vương Tranh để mặc Trương mụ ôm lấy mặt mình, thì lại nhíu mày, một đôi mắt liếc nhìn sắc mặt tôi. Đúng lúc này Cảnh thúc mở miệng, nói: [Trước dẫn tiểu thiếu gia và biểu thiếu gia đi gặp thiếu phu nhân đã.]

Trong nhà này, cũng chỉ có vài người mới trị được cái miệng nói không dứt lời của Trương mụ. Một trong số đó, vừa vặn lại là vị Cảnh thúc đang đứng ở đại môn có thể sánh với thần giữ cửa kia.

Phòng mẹ tôi ở tận cùng phía đông.

Nhà chính của Nhâm thị rất lớn, phòng của Nhâm lão thái và Nhâm tam gia đều ở tận phía tây, bình thường nơi ấy người ra kẻ vào rất náo nhiệt. Cầu thang phía đông thì lại rất yên tĩnh, kiếp trước khi còn bé, tôi nghe Trương mụ bảo đó là vì Nhâm lão thái không nỡ để mẹ tôi phải chịu đựng cảnh đông người, nên đã tìm một nơi an tĩnh cho mẹ tôi dưỡng bệnh.

Đợi khi tôi lớn hơn một chút, sau khi mẹ đã đi, tôi mỗi lần đi qua căn phòng phía đông, mới có thể nhận ra rằng, nơi tôi đã hai mươi mấy năm lớn lên lại chính là lãnh cung của Nhâm thị trong miệng những người hầu.

Kiếp trước, chỉ cần nghĩ một chút thôi, trái tim tôi đều dễ dàng nhói đau. Còn kiếp này đây, tôi ngược lại rất vui mừng, bởi ít nhất sau hai năm sống lại, tôi cùng suy nhân kia quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ nhìn thấy mặt nhau.

Phòng mẹ tôi, ở tận cùng sâu trong phía đông. Nghe đâu là để người điên ở, cách nhà phía Tây một khoảng, để bảo vệ có thể kịp tới ngăn chặn, tránh cho Nhâm lão thái và Nhâm tam gia hoảng sợ.

[Nhâm Kỳ Nhật.] Vương Tranh dừng lại đằng sau tôi, trong mắt như có thứ gì đó mà tôi nhìn không ra. Kiếp trước, Vương Tranh là người rất vô tâm, không ít lần đem chuyện mẹ tôi ra để chế nhạo tôi.

Cậu ta nói: [Tôi ở đây đợi anh.]

Ừm…?

Tôi có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn cậu một cái. Vương Tranh rất không tự nhiên, nghiêng đầu đi, khiến người ta thấy không rõ biểu tình.

Chậm rãi đi vào.

Khi cánh cửa khép lại, như thể đã ngăn cách với toàn bộ mọi thứ nơi thế giới ngoài kia.

Gian phòng bày biện cũng giống như lúc tôi rời đi, hoặc là nói, vẫn giống như trong kiếp trước.

Tôi thấy bà, ngồi ở trên giường, trong tay đang bận rộn gấp Origami* đầy màu sắc. Lúc cửa phòng đóng lại, có phát ra âm thanh rất nhỏ, bà dừng lại một chút, ngẩng đầu.

Sau đó, bà khẽ cười, ngây thơ, hồn nhiên.

Tôi hình như chưa nói một chuyện nhỉ?

Mẹ tôi, lúc chưa lên cơn điên, là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

(origami: nghệ thuật gấp giấy có nguồn gốc từ Nhật Bản.)