Trương Mông sau khi Đinh Hạo lấy đi bình thuốc xanh nhỏ liền không đến nữa. Đinh Hạo nhớ đến lúc cô đi sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, chỉ ‘hừ’ một tiếng không nhắc lại chuyện cũ, bà Đinh bên này đã ổn, cậu không muốn bà bị phiền lòng bởi mấy chuyện xấu này.
Nhóm hộ gia đình đầu tiên phá bỏ và dời đi nơi khác ở trấn đã lục tục về ở nhà mới. Dì Trương muốn chờ lúc bà Đinh chuyển nhà rồi bàn, bà hiện tại ở một mình dì cũng lo lắng. Nhiều ngày nay ở cùng, bà Đinh cũng sắp coi dì như con gái ruột của mình mà yêu thương, dì Trương chiếu cố bà càng thêm dụng tâm.
Bất quá, biết về sau mình có thể ở nhà mới, dì Trương cũng chú ý thêm phía khu dân cư, thường thường còn cùng bà Đinh qua bên đó dạo vài vòng, hai người cười cười nói nói, coi là rèn luyện thân thể.
Đinh Hạo nhận lấy nhà cũ đã sửa thành hai căn nhà, một nhà Đinh Hạo cho dì Trương thuê, nhà còn lại cậu giữ cho mình, thuận tiện cũng gộp thành một với bộ chìa khóa nhà cho thuê đưa dì Trương để dì chiếu cố. Đinh Hạo trong lúc chăm sóc bà Đinh đã đuổi kịp học hành trên lớp, cũng dần dần tìm những bản vẽ thiết kế, thương lượng với Bạch Bân để quyết định kiểu dáng rồi bắt tay vào trang hoàng. Cậu muốn đó là căn nhà ấm áp rộng rãi, về sau Bạch Bân đến cũng không cần ở chung người khác.
Bạch Bân không có ý kiến gì với suy nghĩ này của cậu, anh biết cậu có cảm tình với trấn nhỏ này, hơn nữa bà Đinh khẳng định sẽ không đi đâu, để lại một chỗ ở cũng không tệ. Tuy nhiên với quan điểm ‘Bạch Bân không thích ngủ chung với người’ của Đinh Hạo thì nhíu mày, ai nói anh không thích cùng Đinh Hạo ngủ chung? Tuy có chút chật chội nhưng ôm đứa nhỏ ấm áp như vậy đặc biệt dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Thời gian thi đại học càng ngày càng gần, dì Trương liền bắt đầu theo đó khẩn trương. Trương Dương thứ sáu hàng tuần không về nhà nữa, ở lại trường học chuyên tâm ôn tập. Dì Trương tận lực mang đồ ăn đến cho anh vào cuối tuần, nhưng không dám đi thường xuyên, sợ quấy rầy anh.
Tâm tình Trương Dương khá thoải mái, mỗi lần gặp dì Trương đều tươi cười kể chuyện thú vị trong trường và ký túc xa, đôi khi cũng hỏi tình huống của Đinh Hạo và bà Đinh, nghe một ít chuyện không hay ho của Đinh Hạo gần đây sẽ cười loan ánh mắt: “Vậy sao? Đinh Hạo lên nóc nhà phơi chăn bị nẻ mặt?’
Dì Trương cũng cười: “Cũng không hẳn vậy, nói muốn nhân lúc ánh mặt trời rực rỡ phơi nắng một ngày tiêu độc, hùng hục leo lên một hồi lại tự mình đạp đổ thang, cuối cùng đành phơi nắng cùng chăn hơn nửa buổi trưa mới xuống được!”
Trương Dương chăm chú lắng nghe, hoàn toàn tin tưởng đây là chuyện Đinh Hạo có thể làm ra, cười tươi: “Vậy cậu ấy cũng coi như theo đó hoàn toàn tiêu độc, ha ha!”
Chỉ cần nghĩ như vậy, Trương Dương cũng có thể cảm giác được sự ấm áp khi phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Đinh Hạo người này luôn có tài trong việc trấn an tâm tình anh ở những lúc khẩn trương nhất. Đôi khi, Trương Dương thấy nuôi một con thú cưng như vậy thật tuyệt, nhưng Đinh Hạo hiển nhiên đã có chủ, mà Bạch Bân cũng không phải loại người anh có thể thay thế.
Chủ nhân hiện tại của Đinh Hạo rõ ràng nhàn nhã hơn Trương Dương nhiều, bớt chút thời gian ghé qua nhìn Đinh Hạo gặp xui xẻo.
Bạch Bân ngày thứ bảy đã an bài kín lịch, đôi khi sẽ bảo Đổng Phi thay anh đem vài thứ về đây, nhưng đa phần đều tự mình tận lực rút bớt thời gian về trấn trên cảm thụ cảm xúc được gặp lại ấm áp của mình. Đến trường trong trấn đón Đinh Hạo tan học, sau đó cùng cậu đi xung quanh một chút, mấy hôm không gặp, khuôn mặt Đinh Hạo dần thay đổi, đã không còn nét trẻ con như lúc trước. Bạch Bân nhìn cậu, có lỗi giác như đứa nhỏ mình nuôi đã trộm trưởng thành.
Bạch Bân nhớ lại báo cáo của Đổng Phi, nhịn không được cười: “Nghe nói em phơi nắng trên sân thượng một buổi trưa?”
Đinh Hạo sờ sờ cái mũi, mất tự nhiên ‘hừ’ một tiếng: “Em đấy là phơi chăn, không cẩn thận…” Đinh Hạo bắt đầu khen ngợi mình, ý đồ tìm lại danh dự: “Này, em nói Bạch Bân anh sao không nghe điểm tốt chứ, Đổng Phi có nói cho anh biết em đứng hạng nhất cuộc thi không?”
Bạch Bân nhéo nhéo cái mũi hếch lên của cậu, nhìn Đinh Hạo ánh mắt đắc ý liền thấy thú vị: “Có nói, nhưng điểm tất cả các môn không phải đều cao, đừng chỉ nhìn xếp hạng trong khối.”
Đinh Hạo than thở vài câu, lúc đi ngang qua rừng cây nhỏ tinh thần lại tỉnh táo, chỉ vào bên đó kề tai nói nhỏ với Bạch Bân: “Thấy không? Bên kia chính là ‘địa bàn’ năm đó của Lý Thịnh Đông, bây giờ vẫn còn có người truyền tai nhau chuyện trước khi hắn nhập học đấy, nói là ngay sau khai giảng một ngày đã đấm gãy răng ba người…” Đứa nhỏ này nheo mắt nhướng mày, vừa nhìn đã biết là vui sướng khi người gặp họa: “Ba Lý Thịnh Đông phải bồi tiền thuốc men cho người ta, lúc về lôi hắn ra đánh thực thảm, chậc chậc!”
Bạch Bân mặc một chiếc áo gió tối màu, đi một bên nghe cậu nói, thấy gió hơi mát lạnh, liền kéo tay Đinh Hạo cùng nhau đặt trong túi áo.
Đinh Hạo có chút thiếu tự nhiên, động đậy muốn rút ra. Bạch bân vô cùng hiểu cậu, lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy Lý Thịnh Đông hiện tại đi đâu rồi?”
Đinh Hạo quả nhiên nghĩ sang chuyện Lý Thịnh Đông, tay cũng quên rút ra: “Hình như đến Nội Mông (tên một khu tự trị của Trung Quốc) thì phải, nhà máy của ba hắn vài năm nay phát triển, bên ngoài cũng có phân xưởng, nói là qua đó tìm nguyên liệu.”
Bạch Bân ‘à’ một tiếng, anh từng nghe qua xí nghiệp của ông chủ Lý Thịnh, ở nơi này coi như cũng có tiếng tăm, phía trên còn trao một giải thưởng cho hắn, nói là đã cống hiến cho sự phát triển của khu vực xung quanh. Hơn nữa đất bên này bắt đầu tăng tỉ giá đồng bạc, nhà họ Lý kia xây nguyên khu nhà xưởng lớn ở một chỗ không nồi, xung quanh đều được quy hoạch thành khu thương mại, nhà họ Lý có tầm nhìn xa thật chính xác, chỉ chọn một chỗ đã được thêm cả đống tiền.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Bạch Bân muốn đưa Đinh Hạo về, nhưng vị kia đứng lại bất động: “Bạch Bân, hôm nay là thứ bảy…”
Bạch Bân gật gật đầu: “Sao vậy?” Bởi vì là thứ bảy nên anh mới có thời gian về đây, thời gian và nội dung thi tuyển của học sinh đại diện không giống bình thường, muốn tiến hành thi tuyển và tổng hợp năng lực thực tế trước, hơn nữa ông Bạch bên kia còn có việc, gần đây anh vô cùng bận rộn, tính ra cũng cả một tháng không gặp Đinh Hạo rồi.
Đinh Hạo gãi gãi đầu: “Thân thể nội hiện giờ rất tốt, dì Trương chiếu cố rất cẩn thận.”
Bạch Bân nhìn cậu chờ cậu tiếp tục nói xong.
Mắt Đinh Hạo không dám nhìn anh, liếc trái liếc phải, tay đặt trong túi áo Bạch Bân cũng động động: “Em là nói, hôm nay thứ bảy, bài tập lớp 11 cũng không vội lắm…”
Bạch Bân cười nhìn cậu: “Ừ, sau đó?”
Chóp mũi Đinh Hạo đã hơi đổ mồ hôi, trừng mắt nhìn Bạch Bân: “Không có gì! Anh về chuẩn bị chuẩn bị đi, học sinh cuối cấp ba ít nhất cũng nên có chút bộ dáng khẩn trương chứ…” Nói còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bạch Bân, trên đầu được lòng bàn tay rộng ấm áp xoa nhẹ: “Anh cũng muốn em, nhưng mai còn có việc, anh không muốn buổi sáng bị quấn quít lấy dậy không được đâu.”
Đinh Hạo cảm giác độ ấm trên đỉnh đầu lan xuống mặt, vô cùng nóng: “Ai, ai quấn quít lấy anh! Rõ ràng mỗi lần đều là anh quấn quít em!”
Bạch Bân nhéo nhéo mặt Đinh Hạo, đầu ngón tay không tự giác lưu luyến bên môi cậu không muốn rời đi: “Thật muốn cuộc thi nhanh chấm dứt, anh rất muốn… không rời nổi giường.”
Nguyện vọng nhỏ nhoi này không thể thỏa mãn, nhưng vẫn chiếm được chút ngon ngọt, vài nụ hôn sâu giúp Bạch Bân giảm bớt lòng tưởng niệm. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi, Bạch Bân còn một số ý tưởng cần thực hiện, phải tiến hành theo kế hoạch của mình.
Trừ việc đến trường, chuyện cần Bạch Bân bận rộn còn rất nhiều, trong một lần trao đổi tại phòng sách gần đây, Bạch Bân thương lượng với ông Bạch vài tính toán, đã được thông qua, tuy có mấy thứ ông không hoàn toàn đồng ý.
Ông Bạch ẩn ẩn có chút cảm giác được gì đó, Bạch Bân nói rất uyển chuyển, nhưng nhìn kế hoạch anh định ra, ông Bạch cảm thấy mình đã nhảy vào một vũng lầy Bạch Bân đã sớm chuẩn bị tốt.
Ông có chút buồn bực, ngón tay gõ gõ lên phần kế hoạch Bạch Bân đưa tới kia: “Con muốn đến đại học Z nội không ý kiên, nhưng Đinh Hạo… không cần phải…cùng con đến trường cấp 3 trực thuộc đại học Z học đi? Cho dù tương lai muốn thi đại học, cũng không nhất định phải vào đại học Z mà…” Ông đơn thuần cảm thấy đại học Z không phải là trường tốt duy nhất, đại học học viện rất nhiều, không cần phải… bắt Đinh Hạo bước lên con cầu độc mộc này.
Bạch Bân ngồi đối diện ông, biểu tình vô cùng trấn định: “Trường trực thuộc đại học Z phản đối việc xếp loại dựa vào tiền, Đinh Hạo đến chỗ đó rất thích hợp. Chẳng lẽ, nội vẫn không tin em ấy có thể thi được sao?”
Ông Bạch ngập ngừng, thành tích của Đinh Hạo ông có biết, năm đó thi vào có thể có chút huyền bí, nếu tiến hành theo kế hoạch của Bạch Bân, vào đại học Z tuyệt đối là chuyện có thể nắm chắc. Nhưng chính loại nắm chắc này khiến trong lòng ông Bạch chợt nhảy lên một chút… Loại cảm giác bị cái gì đó nắm đi thật không tốt.
Ông Bạch nghĩ nghĩ, không tiện trực tiếp cự tuyệt. Ông lập nghiệp ở thành phố A, đã sớm quyết định Bạch Bân đến đại học Z bên kia rồi, từ đó cho đến sau khi Bạch Bân tốt nghiệp cũng nằm trong tính toán, giai đoạn mấu chốt cuối cấp ba khiến ông Bạch không muốn chuẩn bị so đo loại chuyện nhỏ này với anh: “Được rồi, con cứ lo chuyện học của con trước đi, chuyện này đến mùa thu nói sau.”
Bạch Bân hình như đã đoán trước được câu này của ông Bạch, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con về trước, hai tuần tới nhiều việc, con có thể không tiện đến nữa.” Một ít tài liệu giao tiếp trong trường học cần sửa sang lại.
Ông Bạch vẫn luôn săn sóc với ba đứa cháu của mình, vội bảo anh cứ làm xong việc trước không cần đến đây: “Cứ chiếu cố chính mình cho tốt, không cần vội đến đây, nhé.” Ông đơn thuần chỉ lo lắng Bạch Bân bị khẩn trương, tuy có danh ngạch học sinh được đề cử, nhưng Bạch Bân vẫn nghiêm khắc yêu cầu chính mình như cũ, có một số việc không phải được cử là có thể giải quyết tốt, đứa nhỏ này từ nhỏ một đường thuận lợi, lúc này càng không nên thêm áp lực cho nó.
Bạch Bân là thí sinh dự thi nhưng thật ra còn thả lỏng hơn cả ông Bạch, khẽ cười nói: “Vâng, con biết rồi. Chuyện Hạo Hạo chuyển trường nội phải nhớ nhé, sau khi thi đại học xong có đợt nghỉ tương đối dài, nội không phải muốn con cùng nội đến thành phố A một chuyến sao? Chúng ta tiện đường cũng lo chuyện này một chút.”
Không chỉ là theo ông Bạch đến thành phố A thoải mái chơi đùa, quan trọng hơn là Bạch Bân muốn bắt đầu tiếp xúc vòng luẩn quẩn bên kia, chậm rãi xây dựng trụ cột cho mình. Giống như lần này anh đến vì nói cho ông Bạch biết trước một tiếng, con đường về sau anh sẽ chậm rãi trải ra cho mình và Đinh Hạo, đây là bước đầu tiên, một khi có mở đầu, những chuyện kế tiếp có thể thuận lý thành chương dễ dàng theo đó, huống hồ ông Bạch đối với bước mở đầu này phản ứng không tệ lắm.
Ông Bạch nghe lời nói Bạch Bân như đã quyết định xong, cũng chỉ có thể gật đầu: “Vậy, lúc đến thành phố A thì làm đi.”
Dù sao vẫn có ba tháng giảm xóc, ông Bạch thầm tự an ủi, có thể đây là hai đứa con trai lớn lên từ nhỏ cùng nhau thật sự không thể tách ra… Tự mình khuyên mình nửa ngày, ông vẫn buồn bực. Ông phát hiện ông không có lý do gì tách Bạch Bân và Đinh Hạo ra, Đinh Hạo và Bạch Bân quan hệ tốt, không phải là bọn nó vui vẻ duy trì tình cảm này sao? Cũng không thể vì trưởng thành không cho bọn nó hướng về nhau đi.
Ông hồi tưởng câu nói của Bạch Bân nửa ngày, thủy chung vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, tức giận nổi lên gọi điện thẳng sang thành phố G mắng Bạch bí thư: “Nhìn xem! Hai người các con bày đặt mặc kệ con mình, càng lớn càng giỏi… Ha! Ai khen do con sinh ra? Đấy là ông già này giáo dục tốt! Hừ! Cho các con cao hứng, đứa lớn không quản được, đứa nhỏ chạy ra nước ngoài không xen vào… Này, Bạch Kiệt đâu? Gần đây thế nào, ở nước ngoài có thích ứng không…”
Ông Bạch rốt cuộc vẫn là ông nội tốt yêu thương cháu mình, nói mấy câu liền chuyển sang đứa cháu nhỏ Bạch Kiệt, tâm tình cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.