Sáng hôm đó Đinh Húc gặp lại Đinh Hạo, nửa đêm bỗng nhiên mơ thấy những chuyện đã qua…
Anh mơ thấy một ít sự tình trước khi sống lại, một chút chuyện có liên quan đến Tiếu Lương Văn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Lương Văn, tên kia chỉ có mười hai tuổi, làn da phơi nắng đến ngăm đen, lưng đeo một ba lô chứa đầy sách lậu cùng một đám ‘khách ba lô’ khác ngồi chồm hổm ở một góc sáng sủa trong phòng bảo vệ. Tiếu Lương Văn tóc húi cua đăm đăm nhìn thẳng về phía anh.
Bọn họ không phải là người cùng một thế giới. Đinh Húc tự nhủ như vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết, anh cùng ba đi thăm viếng, mà Tiếu Lương Văn là bởi vì nằm trong đội buôn lậu quy mô nhỏ mà phải vào đồn cảnh sát. Bọn họ tại thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm mà gặp nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt không khiến Đinh Húc khắc sâu ấn tượng lắm, mãi đến khi lần thứ hai Tiếu Lương Văn xuất hiện trước mặt, người này mới xem như từng bước đi vào sinh mạng của anh.
Vài năm sau, vụ án buôn lậu lớn bị xử lý nghiêm khắc tại thành phố X, mấy trăm tên quan lớn bị ngã ngựa, ở chỗ ba Đinh Húc, lấy được hình của hơn 160 người. Cả nước khiếp sợ.
Ba Đinh Húc bị bỏ tù, dưới sự tận lực cố gắng của ông nội vẫn tránh không được phải chịu cảnh lao ngục mấy chục năm. Mẹ của anh cũng bị ảnh hưởng cách chức điều tra, một đêm hóa già nua.
Ông nội dùng thân hình tuổi già chống đỡ lung lay không ngã, cũng vô pháp không chế cục diện ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Ông lão đứng trước mặt vị thủ trưởng kia, thật sâu cúi đầu: “Chúng tôi, có lỗi với Tổ quốc!” Đến lúc ngẩng lên, đã lệ rơi đầy mặt. Ông lão cả đời chiến đầu vì tổ quốc, mãi đến lúc sắp được hưởng phúc, không ngờ được cuối cùng con mình lại làm chuyện đen tối dơ bẩn này. Gây ra chuyện lớn như vậy, ông cũng tự thẹn với quốc gia, không còn thể diện đứng ở vị trí kia nữa, chỉ có thể chủ động rút lui.
Đinh Húc đang học ở trường cảnh sát, vốn là học sinh cưng của trường, lúc nhận được tin tức của ông mình, chính là khi song thân bị xác nhận phải vào tù, đồng thời đưa tới, còn cả thầy giáo lời lẽ chính nghĩa công bố việc đuổi học. Đinh Húc yên lặng thu thập hành lý, bước lên xe lửa đi về phía bắc. Anh một mình một người ngồi hơn bốn mươi tiếng trên xe lửa đi phương bắc, trong suốt hai ngày đêm dài đằng đẵng ấy, Đinh Húc chậm rãi liếm miệng vết thương, trên người hoặc là trong lòng.
Bốn mươi mấy tiếng có thể làm thay đổi con người được bao nhiêu?
Đinh Húc thu hồi tất cả tự tôn cùng kiêu ngạo của bản thân, rũ xuống ánh mắt. Anh đã không còn là thiên chi kiêu tử. Anh hiện tại ngay cả là một người bình thường cũng không còn. Nhóm bạn tốt ngày xưa trong trường học đã quay mặt lại với anh, thậm chí còn trào phúng: “Đinh Húc, đồ mặc trên người cậu cũng là tham ô được đúng không? Không bị tịch thu cùng sao? Như thế nào, cậu không vào ngục giam cùng cả nhà à? Ba của cậu bao nuôi mười mấy phụ nữ, nghe nói mẹ cậu cũng không lạc hậu? Ha ha!” Mọi người khi đối đãi với chó rơi xuống nước luôn nhịn không được muốn đánh thêm vài cái, giống như chỉ có vậy mới có thể xả sạch oán khí ngày thường trong lòng.
Lời nói bén nhọn, đánh nhau hỗn độn, Đinh Húc muốn tự bảo vệ mình, ít nhất, cũng phải tự bảo vệ bằng nắm đấm.
Lần đó Đinh Húc ngồi chính là ghế cứng trên xe lửa, lúc nửa đêm có rất nhiều người đứng lên chuyển động. Nơi lối đi nhỏ tối như mực đều là bóng người, bác trung niên ngồi ở đối diện đã ngủ say, nặng nề ngáy. Đinh Húc đứng dậy đi toa lét, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đem theo cái ba lô duy nhất của mình, tại hành lang hắc ám gian nan lần mò đi tới…
Tựa hồ là bị ảnh hưởng từ trong mộng, Đinh Húc không kiên nhẫn nhíu mày tóm chặt vạt áo trước ngực. Anh thấy rất bực mình, đến hô hấp cũng khó khăn. Bên tai có người đang nói chuyện: “… Người này, nửa đêm bỗng nhiên sốt cao… Bác sĩ… Tiêm…”
Đinh Húc ôm lấy người kia, anh thấy rất khó chịu, nhưng mà trừ bỏ tên người đó ra anh không còn nói được gì khác “Tiếu Lương Văn…” Cánh tay đang ôm lấy anh siết chặt thêm một ít, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Đinh Húc?”
Đinh Húc? Người trong mộng cũng gọi tên anh như vậy, từ phía sau đưa cho anh một cái ví. Đứa nhỏ đen kia đem ví tiền nhét vào trong tay anh, trong đó có cả giấy căn cước sắp rơi ra.
Trên xe lửa tự nhiên gặp phải chuyện như vậy, chắc cũng là để người khác khó lòng phòng bị. Tay Đinh Húc cầm lấy ví muốn rút lại, muốn nói lời cảm tạ, nhưng dù thế nào cũng không thể giãy khỏi tay của hắn. Đứa nhỏ đen kia dựa vào lại, áp sát anh trong góc. Xe lửa trong nháy mắt tiến vào đường hầm, xung quanh tối đen như mực, không thể thấy rõ nét mặt, bên tai là tiếng xe lửa rầm rập rầm rập đều đặn vang…
Đinh Húc.
Thanh âm trầm thấp như vậy gọi tên anh, hơi thở vờn quanh lỗ tai, bao phủ xung quanh, khiến anh không thể chạy trốn.
… Tôi muốn em!
Xe lửa đã ra khỏi đường hầm, gầm rú đi tiếp, ngọn đèn ven đường xuất hiện. Ánh sáng mờ nhạt dừng ở trên mặt người đang vòng tay ôm lấy mình. Chẳng hiểu tại sao Tiếu Lương Văn trước mặt đã là diện mạo người trưởng thành, một thân quân phục, tóc cứng đến đâm đau tay, khuôn mặt thêm vài phần tàn nhẫn. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt như dã thú chợt phá lệ ôn hòa.
Ai bảo em cứ lần lượt theo tôi dây dưa không rõ chứ? Chúng ta cùng một chỗ đi!
Người kia tuyên bố. Đinh Húc tức giận, vận dụng khí lực toàn thân đi đá đánh hắn. Anh đã trở nên thê thảm như vậy, cái gì cũng không còn, vì cái gì? Vì cái gì còn muốn nhục nhã anh như thế?! Nhà của anh, tiền đồ của anh, bài vở bài tập, thân nhân… cũng đã không còn, vì cái gì còn không buông tha anh?
Trong nháy mắt, trí nhớ hỗn độn ào ào đổ tới, đầu Đinh Húc bị mấy thứ kia khiến cho đau như búa bổ, rất nhiều sỉ nhục đã muốn quên mất trở lại, khiến anh phải trải qua đau khổ thêm một lần nữa. Anh không thể khóc. Cho dù ba mẹ tự sát ở trong ngục, ông nội bởi vậy bạo bệnh bỏ mình, cho dù anh bị đuổi ra khỏi nhà cả người không có đồng nào, một mình bắt đầu cuộc sống… Anh sống sót, anh đã làm được hứa hẹn của mình, nhất định phải sống có tiền đồ hơn người khác! Cũng có cốt khí!!
Chính là, Tiếu Lương Văn, vì cái gì lại là cậu?
Vì cái gì cậu đột nhiên xuất hiện ở trong sinh mệnh của tôi? Từ thành phố X đến phương bắc xa xôi rét lạnh, vì cái gì cố tình lại gặp được cậu? Lần lượt gặp nhau, chú ý, lơ đãng, càng về sau lại thành liều chết dây dưa. Tiếu Lương Văn, vì cái gì muốn phá hỏng cuộc sống của tôi? Tôi thực vất vả, thực vất vả mới có thể sống được một ngày như người bình thường…
“Đinh Húc, đừng khổ sở…” Thanh âm bên tai nói xong, thật cẩn thận hôn lên mắt anh.
Nước mắt cũng không vì hôn môi mà ngừng, ngược lại chảy càng nhanh, hỗn đản!! Làm sao cậu biết là tôi khổ sở? Cậu dựa vào cái gì dám nói tôi khổ sở?!
Người đang sinh bệnh nức nở ra tiếng, cắn môi, lầm rầm rất nhỏ. Thân ảnh bên cạnh sửng sốt một chút, lại quay sang hôn lên đôi môi bị cắn trắng bệch kia, không đành lòng liếm liếm, chảy máu rồi. Tựa hồ là cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, người bệnh đến rối tinh rối mù đằng kia theo bản năng hé miệng, cùng nó quấn lấy…
Hình ảnh trong mộng lại thay đổi, như đã qua thật lâu. Anh có thể nhìn thấy chính mình trôi nổi giữa không trung, nhìn người đang nằm trên giường bệnh cùng nam nhân cao lớn bên cạnh. Hắn gắt gao nắm chặt đôi tay cắm đầy các loại ống tiêm kia, đôi tay đã gầy yếu hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là da bọc xương.
Đinh Húc nhìn chính mình tái nhợt nằm kia, nếu không phải có hô hấp mỏng manh liên hệ, có lẽ chính mình sẽ biến mất. Trong đầu không tự giác nghĩ như vậy. Nằm ở trên giường bệnh ba tháng chưa từng mở mắt, ngay cả phản ứng rất nhỏ cũng không thể làm ra, hiện giờ cả chất dinh dưỡng bên ngoài truyền vào cũng không hấp thu nã, chỉ đợi đến một buổi sáng suy nhược, lập tức sẽ chết đi.
Nam nhân cao lớn cầm lấy bàn tay buông thõng vô lực cọ cọ vào mặt, như đang nỉ non với tình nhân: Đinh Húc, bọn họ sao có thể đối xử với cậu như vậy? Cậu không thích bị người xem nhẹ, chiếu cố, càng không thích bị người khác đùa nghịch chết đi không có tôn nghiêm như vậy, đúng hay không?
Đinh Húc vất vưởng trên không trung lẳng lặng nhìn hắn, nhìn nam nhân nhẹ hôn, rồi chợt thô bạo, xé mở trang phục bệnh nhân đơn bạc, tại lồng ngực tái nhợt lưu lại ấn ký, tình yêu đến hận không thể nhu tiến vào trong cốt nhục, thô bạo như dã thú.
Đinh Húc, em sống lại được không? Tôi báo thù cho em, cho dù giết tất cả bọn họ cũng được…
Rõ ràng ở trên người bệnh nhân làm ra động tác thô lỗ như vậy, thanh âm của nam nhân lại thực nhẹ, như sợ dọa đến anh.
Em không thích tôi đánh nhau, không thích tôi bị thương, nhưng mà tôi đều phạm phải rồi, làm sao bây giờ? Em nếu không tỉnh lại, tôi sẽ giết người đấy… Em muốn nhìn anh bị bắt giam cũng không quản anh sao?
Chảy máu, người bình thường ngay cả bị sưng đã nhíu mày kêu lên đau đớn, lần này ngay cả mí mắt cũng không chuyển động.
Đinh Húc, tôi sẽ không khiến em chịu lại nỗi khổ ấy nữa.
Nam nhân nói như vậy, một tay giật đứt liên tiếp những sợi dây nhằng nhịt nối ở trên cánh tay, mu bàn tay người kia, chất lỏng trong suốt chảy xuôi. Cuối cùng tất cả dây dẫn, tựa như tơ nhện đang trói buộc, bị buông ra.
Giấc mộng lúc sau, như là trải qua nhân sinh một lần nữa. Anh vô lực thay đổi cha mẹ, có thể thay đổi được cũng chỉ có chính mình, cùng với Tiếu Lương Văn mười tuổi năm ấy đi đồn công an lĩnh trở về.
Như trước mặc quần áo thô ráp, đeo ba lô sách lậu, nhìn chằm chằm vào mình. Đinh Húc chỉ vào Tiếu Lương Văn thiếu niên hỏi cảnh sát, nếu muốn bảo đảm người này đi ra cần phải nộp bao nhiêu tiền?
Cảnh sát có chút không kịp phản ứng, suy nghĩ nửa ngày mới nói cho anh biết, ba trăm đồng.
Tiếu Lương Văn, hóa ra vận mệnh của cậu chỉ dùng ba trăm đồng là có thể xoay chuyển được.
Nếu đời trước là trong lúc vô ý đi vào lãnh thổ của Tiếu Lương Văn, như vậy lần này, anh lựa chọn chủ động tiến tới. Cùng đến phương bắc đi, xa cách nơi không sạch sẽ này, anh sẽ không đến trường cảnh sát, Tiếu Lương Văn cũng không cần dùng nắm đấm liều mạng cả đời. Có lẽ điều này chỉ thay đổi được một phần nhỏ của quỹ tích, nhưng mà anh nguyện ý cố gắng. Dù cho thứ thay đổi là nhân sinh của Tiếu Lương Văn.
Chúng ta bình an ở gần nhau cả đời, được không?
Phải trả lời ‘Được’, bởi vì…
Tôi là vì cậu mà chết đấy, đây là cậu thiếu tôi, cho nên Tiếu Lương Văn cậu phải càng thêm yêu tôi…
Tiếu Lương Văn…
…
“Tiếu Lương Văn?” Người rạng sáng mới tỉnh dậy nhỏ giọng hô một tiếng, đứa nhỏ đen nằm úp sấp bên cạnh lập tức ngồi dậy, ghé sát vào nghe anh nói nói: “Uống nước…”
Chỉ chốc lát sau, một ly nước ấm được cẩn thận đưa qua, nghiêng một chút kề sát ly vào miệng của anh: “Đinh Húc, nước.” Tựa hồ cảm thấy anh nằm trên giường uống nước rất khó khăn, do dự một chút, quyết định dùng miệng ngậm nước đưa đến, nước trong veo được nuốt vào, khiến cổ họng dễ chịu hơn không ít.
Lưu luyến không muốn rời đi, ngay sau đó lại uy thêm một ngụm nước. Đinh Húc nhíu mày, anh thấy có điểm gì đó là lạ. Đầu lưỡi uy nước xong không chịu dễ dàng rời đi, ý đồ muốn cùng thứ mềm mại kia cùng nhau dây dưa, anh thử né hai cái, người nọ lập tức hưng phấn mạnh mẽ cuốn liếm đi lên, như là bình thường đối đãi với thức ăn, hơi hơi mang theo cắn xé.
Đinh Húc thấy hơi đau. Anh đang bệnh không có khí lực, nhưng không có nghĩa ngay cả khí lực cắn người cũng không có, xem xét đúng thời cơ, tại đầu lưỡi kẻ xâm lược không biết thỏa mãn kia hung hăng cắn một ngụm!
“Ưm!!!!”
Đứa nhỏ đen ngẩng đầu lên, mặt nhăn nhó, có chút mồm miệng không rõ than thở: “Đau”.
Đinh Húc bị gây sức ép đến thanh tỉnh, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái: “Đáng đời!” Chỉ chỉ giường bệnh trống không phía đối diện, nhìn chằm chằm cái người đang muốn che giấu cho qua kia: “Sang bên kia, tránh xa tôi ra một chút!”
Đứa nhỏ đen lầm bầm than thở, nhưng vẫn nghe lời như trước, ngồi ở giường bệnh đối diện lẳng lặng nhìn Đinh Húc. Hắn cảm thấy Đinh Húc cho dù tức giận vẫn rất dễ nhìn, không, cho dù lúc nào cũng đẹp, trừ bỏ vừa rồi lúc bệnh sợ lây không muốn đáp lại hắn, khiến hắn cảm thấy một trận hoảng hốt.
“Đinh Húc?”
“Gì?”
“Đừng có bị bệnh nữa.”
“Ngu ngốc.”